Mục lục
Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy đối phương đã nói vậy, Cố Hề Hề không tiện từ chối, đành bước đến ngồi xuống ghế sofa nghỉ ngơi.

Tầm mắt Tưởng Dật Hải dừng ở bụng Cố Hề Hề, nhẹ nhàng cười: "Đã mấy tháng rồi?"

"Đã hơn năm tháng." Cố Hề Hề cười nhạt: "Đúng là càng ngày càng lớn!"

Tưởng Dật Hải gật đầu: "Đúng vậy! Chỉ là nhìn vóc dáng của em dâu cũng không thay đổi nhiều."

Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.

Cố Hề Hề nhìn Tiểu Vương: "Em đi lấy dùm chị bộ ấm trà."

Tiểu Vương lập tức xoay người ra ngoài.

Cố Hề Hề ngẩng đầu nhìn Tưởng Dật Hải: "Em không biết mình đã làm gì đắc tội Tưởng đại tiểu thư, nếu có gì không phải mong anh họ giải thích một chút?"

Nét tươi cười trên mặt Tưởng Dật Hải liền cứng đờ: "Huy Âm lại làm điều gì quá phận sao? Đều là do tôi, mấy năm nay quá dung túng nuông chiều con bé! Hề Hề, tôi chính thức xin lỗi em! Tôi nhất định phải quản giáo con bé kỹ hơn!"

Cố Hề Hề cười: "Em họ năm nay đã hơn hai mươi tuổi đúng không? Ở tuổi này mà vẫn giữ được nét chất phác, thật ra là một chuyện tốt."

Cố Hề Hề nói ngắn gọn hàm súc, cô không có ý cáo trạng, chỉ muốn nhắc nhở một chút cho Tưởng Dật Hải, không cần phải làm lớn chuyện để vạ lây người không liên quan.

Tưởng Dật Hải hiểu ý tứ của cô, trịnh trọng nói: "Cảm ơn em dâu đã rộng lượng, không chấp nhặt em gái ngu muội."

Cố Hề Hề khẽ cười lắc đầu.

"Nghe nói em dâu đã nhận vợ chồng Vân lão gia làm ba mẹ, vậy.. không biết đã từng tế bái Vân Nặc hay chưa?" Tưởng Dật Hải cẩn thận mở miệng dò hỏi.

Cố Hề Hề lắc đầu: "Vẫn chưa, em từng có ý này nhưng ba mẹ đã từ chối! Ba mẹ nói Vân Nặc không được chôn cất trong phần mộ của tổ tiên mà mai táng ở bên ngoài, cho nên em muốn đến tế bái cũng không có cơ hội."

"Thì ra là vậy." Đáy mắt Tưởng Dật Hải tức thì hiện lên tia tiếc nuối: "Nếu tương lai có cơ hội, em dâu có thể thay tôi thắp một nén hương?"

Cố Hề Hề cười gật đầu: "Được."

Tưởng Dật Hải nhẹ nhàng thở dài: "Thật ra tôi đã sớm nghe nói về em dâu, chỉ là chưa dám gặp em. Bởi vì em và cô ấy thật sự quá giống nhau! Quả thật giống nhau như đúc, đến mức tôi không thể phân biệt được hai người.."

Cố Hề Hề xấu hổ cười.

Mặc Tử Huyên từng kể với cô, Tưởng Dật Hải là người đã yêu Vân Nặc một cách điên cuồng. Giờ cô và Vân Nặc có gương mặt giống nhau như vậy, lại ngồi đối diện một người từng theo đuổi Vân Nặc, cảm giác này thật kỳ lạ mà!

Không biết thì không sao, nhưng đã biết thì khó tránh được cảm giác quái quái.

Tưởng Dật Hải thấy thái độ của Cố Hề Hề thì liền chủ động nói: "Tuy tôi và Vân Nặc cuối cùng không có duyên phận ở bên nhau, nhưng nhìn em có thể gả vào làm dâu Doãn gia, chúng ta coi như là người một nhà. Chỉ là hơi khác một chút, nhưng tôi thấy cũng đủ rồi."

Cố Hề Hề thoải mái cười: "Anh nghĩ được vậy là tốt, người mất thì đã mất rồi, chúng ta vẫn phải tiếp tục sống cuộc đời của mình. Vả lại anh họ ưu tú như vậy, các cô gái yêu thích anh nhất định không ít. Anh chỉ cần nghĩ thoáng hơn, cho người khác một cơ hội, cũng là cho bản thân mình cơ hội."

Nhìn vào đôi mắt rực rỡ của Cố Hề Hề, Tưởng Dật Hải đột nhiên thất thần hoảng loạn.

"A, thật xin lỗi, tôi vừa rồi.." Tưởng Dật Hải ảo não gãi gãi đầu: "Vừa rồi em nói gì?"

Cố Hề Hề bất đắc dĩ cười cười: "Không có gì."

Chị ơi là chị, mị lực của chị thật quá lớn, không phải sao? Chị nhìn xem, những người đàn ông thầm yêu và theo đuổi chị, đã hơn hai năm từ ngày chị ra đi, mà họ vẫn tiếc thương khôn nguôi!

"Nghe nói em đã vào hội đồng quản trị, tôi cũng là một thành viên của hội đồng, nếu có vấn đề gì chỉ cần nói với tôi là được! Chúng ta dù sao vẫn là người một nhà!" Tưởng Dật Hải nghiêm túc nhìn Cố Hề Hề.

"Được, vậy em xin cảm ơn anh họ trước." Cố Hề Hề khách khí nói!

Trước khi gặp Cố Hề Hề, Tưởng Dật Hải đơn thuần chỉ nghĩ cô và Vân Nặc là trùng hợp giống nhau. Nhưng khi gặp cô, anh nhận ra hai người đâu phải chỉ giống, mà quả thật là từ một khuôn đúc ra!

Thậm chí đến cả biểu tình cử chỉ khi nói năng đều tương tự nhau!

Điều duy nhất khác nhau là thân thể Vân Nặc rất suy nhược, cô luôn có bộ dáng yếu đuối, chưa nói chuyện được bao nhiêu câu thì đều phải nghỉ ngơi. Còn Cố Hề Hề thì rất khoẻ mạnh, dù đang mang thai nhưng gương mặt luôn rạng rỡ hồng hào.

Hai người hàn huyên với nhau rất nhiều điều.

Tưởng Dật Hải rốt cuộc đã hiểu ra, Cố Hề Hề chính là Cố Hề Hề, không phải Vân Nặc. Bởi vì cô không có kiến thức uyên thâm của Vân Nặc, không có nét kiều khí của Vân Nặc, điều tương đồng giữa hai người chính là tinh thần cứng cỏi và nghị lực mạnh mẽ.

Khi Vân Nặc trò chuyện sẽ luôn nêu ra nhiều dẫn chứng phong phú, thể hiện tài hoa hơn người, Cố Hề Hề thì không như vậy, nhưng lời cô nói lại tự nhiên chân thành, như châu như ngọc.

Bản thân Cố Hề Hề tuy không thông minh bác học như Vân Nặc, nhưng cô vẫn được học hành đàng hoàng, không hề kém cỏi, điều này càng làm Tưởng Dật Hải thấy thú vị.

Hai người trò chuyện không dứt, mới phát hiện một sở thích chung là xem phim hoạt hình và đọc truyện tranh. Cố Hề Hề không nghĩ một người đàn ông xấp xỉ ba mươi tuổi như Tưởng Dật Hải lại là một người hâm mộ phim hoạt hình và truyện tranh, chủ đề giữa hai người càng lúc càng phong phú.

Tưởng Dật Hải cười nói: "Nếu em dâu là người hâm mộ trung thành của truyện tranh, đúng lúc tôi có một bộ truyện rất hay, đây là đích thân tác giả tự vẽ ra, là một bản tuyệt phẩm độc nhất vô nhị! Lúc em và Tư Thần kết hôn, tôi đều không tặng lễ vật gì cho hai người, cho nên sẽ dùng bộ này làm món quà bù đắp vậy!"

"Thật ư? Thích quá!" Ánh mắt Cố Hề Hề sáng ngời: "Nhưng anh làm em cảm thấy ngại quá!"

"Nói gì vậy? Giữa chúng ta còn khách khí vậy sao?" Nhìn đôi mắt loé sáng của Cố Hề Hề, đáy lòng Tưởng Dật Hải cảm thấy một tia ý vị nho nhỏ.

Liền ngay lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đá văng mở toang ra.

Cố Hề Hề quay lại nhìn thì đã thấy Tiểu Vương bị xô ngã trông rất chật vật, bộ ấm trà trong tay liền đổ ra sàn.

Tưởng Huy Âm đứng ở cửa, gương mặt nhăn nhó nổi cơn thịnh nộ trợn mắt nhìn Cố Hề Hề!

"Thiếu phu nhân, Tưởng tiểu thư vừa xông tới, em không để ý nên tách trà đã bị rơi." Tiểu Vương giải thích: "Đều do em không tốt, em sẽ đi lấy bộ ấm trà mới."

Cố Hề Hề thở dài một tiếng, dù Tiểu Vương không lên tiếng giải thích thì cô cũng đoán được chuyện gì xảy ra.

"Thôi không cần đâu, chúng ta đi." Cố Hề Hề đứng lên, xoay người chuẩn bị rời đi.

Tưởng Huy Âm tức khắc cản đường: "Cố Hề Hề, cô không biết xấu hổ sao? Nếu đã kết hôn với anh họ thì vì cái gì lại muốn quyến rũ anh hai tôi?"

Cố Hề Hề ngạc nhiên nhìn Tưởng Huy Âm: "Cô vừa nói cái gì?"

Gương mặt Tưởng Dật Hải liền biến sắc, lập tức tiến lên một bước kéo tay Tưởng Huy Âm: "Em nói bậy gì đó! Cô ấy là chị dâu họ của em!"

Tưởng Huy Âm rống lên điên cuồng: "Anh còn dám nói không động tâm với cô ta? Anh dám nói anh không mượn gương mặt của Cố Hề Hề để nhớ tới người phụ nữ kia?"

Sắc mặt Tưởng Dật Hải sa sầm u ám!

"Mong em họ cẩn thận lời nói của mình! Tôi và anh họ Tưởng gia là thanh bạch, em họ nói những lời hồ đồ như vậy, người nhà nghe được xấu mặt đã đành, nếu truyền ra ngoài không chỉ ảnh hưởng danh dự của Doãn gia, mà còn là thanh danh của Tưởng gia! Doãn gia và Tưởng gia là quan hệ thông gia với nhau, cùng hưởng vinh nhục, chỉ một câu nói sẽ ảnh hưởng đôi bên, em họ thân là Tưởng gia đại tiểu thư, hẳn phải hiểu được điều này?" Đôi mắt Cố Hề Hề trầm tĩnh như nước, lời nói nhẹ nhàng nhưng khí phách: "Mặc kệ em họ hiểu lầm tôi và anh họ xảy ra chuyện gì, nhưng muốn nói thì cũng phải có chứng cứ?"

"Đối với người như cô thì cần gì chứng cứ? Cô tính kế với cả bạn thân của mình, thừa dịp bò lên giường người yêu của bạn thân, đến lúc mang thai thì chiếm chỗ của bạn thân! Người đê hèn như cô thì cần chứng cứ nữa sao? Vô sỉ, không biết xấu hổ!" Tưởng Huy Âm kích động, liền đem mọi lời của Nhiễm Tịch Vị gào rống lên: "Khó trách người ta gọi cô là yêu nữ! Chỉ biết quyến rũ đàn ông! Cô đã chiếm được anh họ của tôi rồi còn chưa vừa lòng, lại muốn tới đây quyến rũ anh hai tôi!"

Sắc mặt Cố Hề Hề thình lình trắng bệch, thân thể cô lảo đảo. Cô chưa từng nghĩ đến có một ngày bản thân cô lại trở nên nhơ nhuốc như vậy trong mắt người khác.

Nhìn thấy Cố Hề Hề thất sắc, Tưởng Dật Hải biết việc đã đi quá giới hạn, Tưởng Huy Âm hôm nay quả thật rất quá quắt!

Mặc kệ Tưởng Dật Hải duỗi tay ngăn cản thế nào thì Tưởng Huy Âm vẫn không ngừng gào thét mắng nhiếc Cố Hề Hề. Rốt cuộc anh không nhịn được nữa, liền giận dữ giơ tay tát Tưởng Huy Âm một bạt tai!

"Huy Âm, em đủ chưa? Thật quá đáng! Em sao có thể nói năng như vậy với chị dâu của mình!" Tưởng Dật Hải tức giận lớn tiếng.

Tưởng Huy Âm ngây ngẩn cả người, lấy tay bưng kín mặt nức nở, biểu tình khó tin nhìn Tưởng Dật Hải.

"Anh, anh có thể đánh em sao? Từ nhỏ đến lớn anh chưa bao giờ nặng lời với em dù chỉ một câu! Vậy mà giờ anh vì người phụ nữ này lại đánh em!" Tưởng Huy Âm thét lên: "Anh còn nói không động tâm với cô ta? Anh, người nên tỉnh táo là anh! Cô ta đã cho anh uống thuốc lú gì rồi mà mới lần đầu gặp anh lại mê muội như vậy?"

Gương mặt Tưởng Dật Hải càng thêm u ám phẫn nộ!

Cố Hề Hề không muốn đứng đây dây dưa nghe những chuyện không liên quan đến cô, liền nói với Tưởng Dật Hải: "Xin lỗi, em có việc phải đi trước!"

Dứt lời, Cố Hề Hề xoay người rời đi, không hề chần chừ.

Thật tức giận, thật sự rất tức giận!

Cô và Tưởng Dật Hải chẳng qua chỉ đơn thuần trò chuyện phiếm, vậy mà lại bị người khác chỉ vào mặt mà mắng mỏ. Cô đã trêu chọc xúc phạm gì ai cơ chứ?

Cố Hề Hề vừa đi, Tưởng Dật Hải liền giận dữ nhìn Tưởng Huy Âm: "Em có biết mình vừa nói cái gì không? Em điên rồi hay sao? Anh và cô ấy là thanh bạch, không có bất kỳ điều gì thất thố, em ở nơi này náo loạn nói năng xằng bậy, không chỉ vũ nhục Cố Hề Hề mà còn làm nhục thể diện của Tưởng gia!"

"Anh cho rằng em không biết anh luôn chú ý tới trang weibo của Cố Hề Hề sao, anh lúc nào cũng nhìn trang weibo của cô ta mà phát ngốc ra?" Tưởng Huy Âm tức khắc kêu lên: "Anh có phải xem Cố Hề Hề trở thành Vân Nặc không? Nếu Vân Nặc đã chết thì sao Cố Hề Hề kia không chết đi? Cả hai đều mang gương mặt yêu tinh, vì cái gì mà được phép tồn tại trên đời này?"

Tưởng Dật Hải thấy Tưởng Huy Âm ngày càng nói chuyện quá phận không biết phép tắc, lạnh lùng trừng mắt: "Mau trở về nhà, sẽ dùng gia giáo để quản thúc em!"

Nói xong câu đó thì Tưởng Dật Hải lập tức xoay người rời đi. Nhìn bóng dáng Tưởng Dật Hải, đáy mắt Tưởng Huy Âm tràn ngập sự phẫn nộ cay nghiệt!

Nhiễm Tịch Vi nói không sai, Cố Hề Hề chính là con yêu nữ! Là loại phụ nữ chuyên quyến rũ đàn ông!

Cố Hề Hề, sao cô không đi chết đi cho rồi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK