Mục lục
Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt Cố Hề Hề lãnh đạm nhìn Vân lão phu nhân.

Vân lão phu nhân hít sâu một hơi: "Đúng vậy, dù Vân Mộng Anh được nhận nuôi trở thành con gái dòng chính của Vân gia, thì con bé vẫn không thể nào giúp Vân gia quật khởi. Hề Hề, mặc kệ con mang họ gì, thì dòng máu chảy trong người con chính là huyết mạch của Vân gia, chức trách này con vĩnh viễn không thể trốn tránh! Con cho rằng dựa vào ba điều kiện này thì có thể chạy trốn được vận mệnh sao? Con sai rồi, có nhiều chuyện không phải muốn thay đổi là có thể thay đổi! Con đã hiểu được số mệnh của mình, tương lai như thế nào sẽ do con lựa chọn."

Cố Hề Hề im lặng không nói gì.

"Mau thực hiện đi, chúng ta không còn bao nhiêu thời gian." Vân lão phu nhân đột nhiên thẫn thờ nói: "Chỉ còn ba ngày là Vân gia không thể trụ được nữa, từ đây về sau, trong đất nước này sẽ không tồn tại Vân gia."

Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.

Cố Hề Hề nhíu mày, cô không hiểu ý tứ những lời này của Vân lão phu nhân.

"Mà ngày Vân gia quật khởi cũng không còn bao xa.." Vân lão phu nhân nói xong câu này thì gương mặt thoáng mệt mỏi: "Thôi, thôi, nếu số mệnh đã chú định thì bà sẽ không so đo với con những chuyện trước mắt. Chẳng bao lâu nữa, chính con phải trở về Vân gia, chuyện của con thì bà sẽ không nhúng tay vào, con vừa lòng chưa?"

"Như vậy thì sau khi trở về Vân gia, mẹ nuôi của tôi sẽ ra sao?" Cố Hề Hề vẫn chưa tin tưởng Vân lão phu nhân.

Vân lão phu nhân từng cho Giản Tiếu dùng độc dược, thì nếu muốn ám hại Giản Tiếu lần nữa cũng không phải không có khả năng.

"Khi con trở về thì con hãy tự mình xử trí." Vân lão phu nhân sao lại không hiểu hàm ý của Cố Hề Hề, chỉ hừ lạnh một tiếng: "Bà sẽ không can thiệp."

"Được, nếu bà nội đã giao mọi việc cho tôi toàn quyền xử lý, vậy Mạch Luân đang ở đâu? Tôi muốn gặp Mạch Luân!" Giọng nói Cố Hề Hề trở nên đanh thép, cô muốn gặp tận mặt người đàn ông này, ông ta đùa giỡn với tình cảm của Giản Tiếu mà không thấy thẹn với lương tâm sao?

Đứa con mà Giản Tiếu đã bỏ đi, chính là con của ông ta!

"Nơi này là tổ từ của Vân gia, con thấy Mạch Luân có tư cách ở đây sao?" Khẩu khí Vân lão phu nhân có phần không hài lòng.

"Tôi có thể ra ngoài chờ gặp ông ta, nếu không hỏi rõ ràng mọi chuyện thì tôi sẽ không dễ dàng trở về Vân gia." Cố Hề Hề kiên trì nói.

Vân lão phu nhân bắt đầu có chút tức giận, đứa cháu gái này của bà hoàn toàn khác biệt so với Vân Nặc, không chỉ là thân thể mà còn là khí chất tác phong cường ngạnh. Với ánh mắt kiên định đó, bà hiểu nếu ngày hôm nay không thể cho Cố Hề Hề một câu trả lời thỏa đáng thì cô sẽ không bao giờ trở về Vân gia.

Vân lão phu nhân vẫy vẫy tay, cho người dẫn Cố Hề Hề đến hậu viện rồi đi bằng một cổng nhỏ ra bên ngoài.

Mạch Luân ngồi sẵn trong một căn phòng, an tĩnh chờ sẵn.

Thời điểm Cố Hề Hề nhìn thấy Mạch Luân, tức khắc hiểu rõ. Vân lão phu nhân đã sớm đoán được yêu cầu này của cô, cho nên đã sắp xếp để Mạch Luân ở đây chờ.

Ha hả, bà nội ơi bà nội, người quả nhiên thâm sâu!. Ngôn Tình Hay

Còn Mạch Luân khi nhìn thấy Cố Hề Hề thì lập tức đứng lên, chân tay luống cuống, ông ta không biết nên đối mặt cô như thế nào. Chỉ mới một thời gian ngắn trước đó thì quan hệ giữa ông ta và cô là cha dượng và con gái, rất hòa hợp. Còn hiện tại thì cô là người thừa kế của Vân gia, còn ông ta chỉ là một người hầu được nhận nuôi.

Ngoài dự đoán của ông ta, Cố Hề Hề không gào lên chất vấn việc ông ta phản bội Giản Tiếu, mà chỉ nhàn nhạt mở miệng: "Ngồi xuống đi, tôi muốn hỏi ông vài vấn đề."

Cố Hề Hề chậm rãi ngồi xuống, duỗi tay tự rót một ly trà cho chính mình. Mạch Luân lúc này mới rụt rè ngồi xuống, cúi đầu không dám nhìn lên.

"Ông theo dõi Giản Tiếu từ khi nào?" Cố Hề Hề bình tĩnh mở miệng dò hỏi.

"Từ lúc tiểu thư bắt đầu vào học đại học." Mạch Luân vẫn cúi đầu: "Tôi làm theo căn dặn của lão phu nhân, trước đó luôn ẩn giấu thân phận, đi làm ở công ty kiến trúc và công tác nhiều năm, để có một lý lịch không thể nghi ngờ rồi mới tiếp cận Giản Tiếu."

Cố Hề Hề gật gật đầu.

Đúng vậy, nếu Mạch Luân bỗng dưng xuất hiện với tư cách một kiến trúc sư nhưng lại không có một kinh nghiệm nào, thì hẳn cô đã hoài nghi.. nhưng trên thực tế thì Mạch Luân từng làm việc ở công ty kiến trúc nhiều năm, rồi sau đó mua được một căn nhà ở huyện, cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Không ngờ từ khi cô bắt đầu học đại học thì mọi việc đã được sắp xếp! Có phải nên nói một tiếng thật vinh hạnh khi được các người theo dõi từ sớm?

"Vậy ông có thích bà ấy không?" Cố Hề Hề duỗi tay xoa xoa huyệt thái dương, cô đột nhiên cảm thấy câu hỏi này của mình thật sự bức bách đau lòng.

Thân là con gái, lại đi truy vấn xem bạn trai của mẹ có yêu mẹ mình hay không..

"Đã từng thích.." Mạch luân thấp giọng trả lời.

"Chỉ là từng thích!" Cố Hề Hề nhàn nhạt cười: "Vậy là vì bà nội của tôi cho ông cuộc sống cùng chu cấp quá đầy đủ, nên chút tình cảm thích đó không đủ để ông vì bà ấy mà từ bỏ cuộc sống này, đúng không?"

Mạch Luân cúi đầu, không dám hé răng.

"Ông làm Giản Tiếu mang thai, ông có từng nghĩ tới bà ấy sẽ phải bỏ mạng hay không?" Thời điểm đề cập đến vấn đề này, khẩu khí của Cố Hề Hề trở nên sắc bén.

"Không.. không có.." Mạch Luân ấp úng: "Tôi không nghĩ tới.."

"Nếu tôi cho ông một cơ hội để mang theo Giản Tiếu rời khỏi nơi này.." Cố Hề Hề hỏi đến vấn đề cuối cùng: "Ông sẽ làm gì?"

Mạch Luân ngẩn ngơ, cúi gầm mặt, không nói gì.

Cố Hề Hề hít sâu một hơi, cô đã hiểu rõ! Người đàn ông này không xứng đáng để Giản Tiếu phó thác cuộc đời!

"Được rồi, tôi đã biết." Cố Hề Hề từ từ đứng lên, xoay người đi ra bên ngoài, nói với người hầu: "Nói lại với bà nội, người tên Mạch Luân này tốt nhất nên tiễn đi thật xa, đừng để tôi nhìn thấy ông ta một lần nào nữa. Nếu không, tôi sẽ không ngại thay thế bà nội mà thanh lý môn hộ!"

Sao cô có thể dễ dàng tha thứ cho người đã tổn thương đến mẹ cô? Cố gia đã chịu sự trừng phạt, huống chi là một Mạch Luân?

Cố Hề Hề bước đến trước bài vị bên trong tổ từ, lần nữa quỳ lạy, chống đôi tay nói: "Vân gia hậu đại Cố Hề Hề, đã trở lại."

Vân lão phu nhân bước tới tiến hành các nghi thức và thêm tên của cô lên gia phả. Thời điểm cô nhìn thấy Vân lão phu nhân viết hai chữ Vân Hề lên gia phả, trong lòng bỗng kích động, khoé mắt nhảy nhảy, nhưng sau đó nhanh chóng kiềm nén tâm tình.

Thôi, tên là gì cũng được.. Cô chỉ cần biết bản thân mình là Cố Hề Hề!

Thực hiện xong nghi thức nhận tổ quy tông, gương mặt Vân lão phu nhân hiện lên tia mệt mỏi, có vẻ như đang gắng gượng nói với Cố Hề Hề: "Con còn thời gian ba tháng."

Ý tứ của Vân lão phu nhân rất rõ ràng, chỉ còn ba tháng nữa là đứa bé trong bụng Cố Hề Hề sẽ được sinh ra, đó chính là lúc cô phải thực hiện tổ huấn của gia tộc.

Cố Hề Hề lạnh lùng nhìn Vân lão phu nhân, nói: "Ba tháng là chuyện sau này, còn hiện tại tôi có thể đi đến bí cảnh của Vân gia chưa?"

"Đương nhiên có thể, chỉ là bà cảm thấy con nên đi gặp ba mẹ của con trước để nghe ý kiến của họ. Rốt cuộc thì bí cảnh của Vân gia không phải là nơi muốn đến là đến." Vân lão phu nhân lặng lẽ niệm chuỗi Phật châu trong tay: "Thời gian ba tháng này, bà sẽ không bức ép con, sẽ đến lúc con phải cam tâm tình nguyện trở về."

"Vậy sao?" Cố Hề Hề lãnh đạm nhìn thoáng qua Vân lão phu nhân, liền xoay người bước ra ngoài: "Bà nội, tôi nghĩ chúng ta đã nói rõ ràng với nhau rồi, hy vọng hợp tác vui vẻ."

Nhìn bóng dáng Cố Hề Hề rời khỏi, bàn tay đang niệm Phật châu của Vân lão phu nhân dừng lại. Bà nở nụ cười ý vị thâm trường, khẽ lầm bầm: "Thật là càng ngày càng giống!"

Đưa mắt ngước nhìn bài vị tổ tiên, tầm mắt dừng ở linh vị của Vân Tử Tiêu: "Tử Tiêu tiền bối, người nói xem phải không?" Vân lão phu nhân tự nói: "Vân gia sắp bị hủy diệt, tôi đây xin phép thỉnh chư vị tổ tiên rời đi trước."

Thời khắc Cố Hề Hề bước ra khỏi tổ từ, cô phảng phất như thể trút bỏ được gánh nặng, mặc dù cô biết rõ trách nhiệm này cả đời đều không thể trốn tránh.

Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Vân lão gia và Vân phu nhân đang đợi mình, Cố Hề Hề nhẹ nhàng lắc đầu an ủi họ: "Con không sao."

Trong thâm tâm, cô hiểu dù mình hận Vân lão phu nhân, hận Vân gia đến thế nào, thì Vân lão gia và Vân phu nhân hoàn toàn vô tội, năm đó khi nhìn thấy đứa bé giả chết thì hẳn họ đã đau lòng khổ sở biết bao nhiêu?

Vân lão gia duỗi tay vỗ vỗ bả vai của Cố Hề Hề, nói: "Hề Hề, con phải nói chuyện với ba một chút! Bí cảnh của Vân gia không phải nơi có thể dễ dàng đi vào, hiện giờ con lại đang có thai thì càng phải cẩn thận."

Cố Hề Hề gật gật đầu, đúng vậy, hiện tại thì điều quan trọng nhất là con trai của cô.

Cô đi theo Vân lão gia đến một cái tiểu viện, ở đây đã chuẩn bị sẵn điểm tâm và nước trà.

"Hề Hề, con có biết bí cảnh của Vân gia là nơi nào chưa?" Vân lão gia thở dài một tiếng.

Cố Hề Hề lắc đầu, cô chỉ mường tượng đó hẳn là một nơi cất giấu rất nhiều bí mật, sở dĩ chỉ cho phép người thừa kế của Vân gia bước vào thì phỏng chừng sẽ phải kiểm tra thân phận. Vừa rồi các nghi thức nhận tổ quy tông thì cô đã thực hiện việc thu thập mẫu tóc, máu và vân tay.

Có lẽ đó chính là chìa khóa để ra vào bí cảnh của Vân gia?

"Cái gọi là bí cảnh của Vân gia, kỳ thật là một viện nghiên cứu bí mật của gia tộc chúng ta." Vân lão gia gật đầu nói: "Vừa rồi bên trong tổ từ, các mẫu tóc, máu và vân tay của con đã được gửi đến viện nghiên cứu. Con cũng biết Vân gia có tam bảo, chính là Thư, Dược và Trà, trong đó tàng thư của Vân gia là vô cùng phong phú, đến mức con sẽ không thể tưởng tượng được. Không chỉ là tinh hoa điển tịch ngàn năm của Trung Quốc mà còn là điển tịch của nhiều quốc gia văn minh khác trên thế giới, đều được Vân gia cất giữ."

Cố Hề Hề lúc này mới ngây người!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK