Tưởng Huy Âm đứng bên cạnh nhận ra được sự thay đổi của Tưởng Dật Hải.
Quả nhiên.. chỉ có Cố Hề Hề mới có thể tác động đến cảm xúc của anh hai..
"Nào nào nào, đến đây, chỉ còn chờ mình con đó!" Doãn lão phu nhân hướng về phía Cố Hề Hề vẫy vẫy tay, nở nụ cười hiền lành: "Đây là các thím và cô cô của con, trước kia ít khi tới đây, con chào hỏi mọi người đi."
Cố Hề Hề đưa mắt nhìn sang, thấy một nhóm các phụ nữ trung niên vây quanh mình, buông lời nịnh hót khích lệ đủ kiểu, cô chỉ ôn tồn cười nhẹ, giữ chừng mực vừa phải.
Tưởng Huy Âm thấy Cố Hề Hề được chào đón và nổi bật như vậy thì lập tức nói lời mỉa mai: "Chị dâu thật lợi hại, vừa đến đã trở thành tiêu điểm! Còn em đứng đây lâu như vậy mà chẳng ai quan tâm!"
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
Tưởng Huy Âm xưa nay ương ngạnh ngang bướng, mọi người đều biết, ở đây có không ít quý phu nhân là thân quyến họ hàng xa của Tưởng gia, nghe xong câu này tức khắc nóng mặt.
Cố Hề Hề nhàn nhạt nhìn lướt qua Tưởng Huy Âm, không nói gì. Nhưng như vậy không có nghĩa là Tưởng Huy Âm sẽ buông tha cho cô.
"Chị dâu quả nhiên là người tốt, nhất định là chẳng hề chấp nhặt với em, chị dâu dù sao vẫn là chị dâu, em đâu thể giành gì với chị!" Tưởng Huy Âm tiếp tục châm biếm Cố Hề Hề.
Lời này của Tưởng Huy Âm vừa dứt, sắc mặt mọi người trong sảnh đều tái đi! Câu này của cô ta không chỉ khiêu khích Cố Hề Hề, mà còn là không nể mặt Doãn gia!
Người Doãn gia chưa kịp mở miệng, thì gương mặt Tưởng Dật Hải đã lạnh đi, thanh âm trở nên xa cách: "Huy Âm, mau xin lỗi Hề Hề đi!"
Tưởng Huy Âm nghe Tưởng Dật Hải nói vậy, trong đáy lòng cực kỳ bất mãn, cô ta liền bùng nổ, gào lên: "Dựa vào cái gì chứ? Anh hai, vì cái gì mà lúc nào anh cũng bênh vực cho cô ta? Trước kia anh không hề như vậy, anh luôn quan tâm em nhất! Anh nhìn cho rõ đi, cô ta là Cố Hề Hề, không phải Vân Nặc! Vân Nặc đã chết rồi!"
Tưởng Dật Hải không ngờ trước mặt nhiều người như vậy mà Tưởng Huy Âm lại cố tình làm khó Cố Hề Hề, anh nhịn không được đưa tay hung hăng tát Tưởng Huy Âm một cái thật mạnh!
BANG -
Dấu bàn tay năm ngón in đậm trên mặt Tưởng Huy Âm, cô ta bụm mặt ngẩng đầu nhìn Tưởng Dật Hải, trong ánh mắt chất chứa đầy sự uất hận!
"Thật xin lỗi, Huy Âm còn nhỏ không biết phép tắc, tôi thay Huy Âm xin lỗi em!" Tưởng Dật Hải hướng về phía Cố Hề Hề, gật đầu nói: "Huy Âm không hiểu chuyện, con bé không thích hợp ở chỗ này, chúng tôi phải cáo từ! Lão phu nhân, cô cô, thật xin lỗi, chúng con về trước!"
Doãn lão phu nhân và Doãn phu nhân nãy giờ vẫn ngồi yên, bây giờ cùng nhẹ nhàng gật gật đầu. Ánh mắt hai người lúc nhìn Tưởng Huy Âm, xác thật là mang theo cảm giác ghét bỏ. Tạm thời khoan nói đến tình cảm của Doãn gia dành cho người con dâu Cố Hề Hề này là thật hay giả, nhưng cô là dâu chính thức của Doãn gia, nếu hạ nhục Cố Hề Hề thì chính là hạ nhục Doãn gia.
Tưởng Huy Âm làm như vậy thật chỉ làm người ta chán ghét. Cho nên lời xin lỗi của Tưởng Dật Hải vẫn chưa thể cho Doãn gia nguôi giận.
Tưởng Dật Hải kéo Tưởng Huy Âm rời khỏi sảnh ra bên ngoài hành lang, vẻ mặt cô ta không cam lòng, cô ta dùng dằng đẩy tay Tưởng Dật Hải ra, gương mặt đã nức nở đầy nước mắt: "Anh hai, trước giờ anh chưa từng đối với em như vậy! Có phải anh thích Cố Hề Hề không? Anh bị điên rồi sao? Cô ta là em dâu của anh mà!"
Tưởng Dật Hải không ngờ Tưởng Huy Âm phát điên đến mức độ này, dám nói ra những lời quá phận ngay tại đại trạch của Doãn gia! Nếu những lời này bị đồn đại thì không biết sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Cố Hề Hề như thế nào nữa?
Đôi mắt Tưởng Dật Hải nhìn Tưởng Huy Âm tràn đầy vẻ chán nản, giọng nói lạnh lẽo: "Huy Âm, em làm anh quá thất vọng! Nhiều năm qua là do ba mẹ quá nuông chiều, dung túng để em ngang ngược kiêu ngạo như thế này, chính anh cũng quá chiều chuộng, không ngờ em trở nên vô phép tắc không biết phải trái, lại ở đây nói ra lời vô phép xằng bậy! Từ nay trở đi, em không được ra khỏi cửa nửa bước!"
Tưởng Huy Âm nhìn Tưởng Dật Hải, ánh mắt khó tin: "Anh hai, anh muốn nhốt em trong nhà?"
"Đúng! Em nên ở nhà tự suy nghĩ về những việc làm của mình đi! Xem ra sự dạy dỗ của Tư Thần chưa giúp em tỉnh ngộ!" Tưởng Dật Hải bình tĩnh Tưởng Huy Âm, nhưng trong ánh mắt của anh đã không còn sự yêu thương, thay vào đó chỉ là cảm giác mệt mỏi chán chường.
Một đứa em gái từng giây từng phút lúc nào cũng muốn can thiệp vào cuộc sống của anh trai mình, thì dù là ruột thịt hay không đều khiến người ta chán ghét.
"Em không muốn!" Tưởng Huy Âm đẩy tay Tưởng Dật Hải ra, xoay người bỏ chạy đi.
Tưởng Dật Hải không muốn giải thích gì thêm, anh ra hiệu cho vệ sĩ đi theo bắt Tưởng Huy Âm về nhà, cấm túc không được ra khỏi cửa! Nếu đứa em gái này thích gây rắc rối như vậy, thì nên ở nhà cho yên phận.
Sau khi vệ sĩ mang Tưởng Huy Âm đi, Tưởng Dật Hải chưa kịp rời khỏi thì nghe được một thanh âm điềm đạm vang lên: "Anh họ không cần phải làm vậy." Dù anh không quay đầu lại, vẫn biết đó là Cố Hề Hề.
Cố Hề Hề chậm rãi bước đến, nhìn theo bóng dáng vệ sĩ mang Tưởng Huy Âm rời khỏi, từ tốn nói: "Con bé bất quá chỉ là nói hươu nói vượn linh tinh, mọi người sẽ không ai để tâm."
Tưởng Dật Hải xoay người nhìn Cố Hề Hề, do đang mang thai nên trông dáng người cô hơi đẫy đà hơn một chút, chính là khí khái đã khác trước rất nhiều. Rõ ràng là gương mặt đó, nhưng sự trầm tĩnh trong đáy mắt lại như một người khác.
Đây là một khuôn mặt rất lạ, ít nhất là so với trong tiềm thức của anh, bởi vì Vân Nặc tuyệt đối không thể có vẻ trầm tĩnh cứng cỏi này. Vân Nặc mà anh biết khi đứng giữa trách nhiệm sứ mệnh của người thừa kế Vân gia và tình yêu, cô đã lựa chọn từ bỏ anh, chôn sâu tình cảm của mình và khuất phục sự an bài của vận mệnh.
Còn Cố Hề Hề thì không!
Cô trước giờ không phải người nhẫn nhục chịu đựng, dù cuộc sống khó khăn thì cô luôn đấu tranh. Dù phải tan xương nát thịt thì cô đều không bỏ cuộc!
Đây chính là điểm khác biệt giữa Cố Hề Hề và Vân Nặc, cũng là một mặt thu hút cực hạn.
"Chỉ cần em không tin, vậy là được." Ánh mắt Tưởng Dật Hải nghiêm túc nhìn Cố Hề Hề.
"Anh họ quá khách khí rồi." Cố Hề Hề hít một hơi thật sâu, cô đưa mắt nhìn cảnh sắc bên ngoài khung cửa sổ, mặc dù đang là mùa đông nhưng vườn thực vật vừa được xây cất lại mang đến cho người khác cảm giác rất nhẹ nhõm thoải mái: "Hôm nay là ngày giao thừa, chuẩn bị bước qua năm mới, những chuyện gì có thể cho qua được thì cứ bỏ qua đi."
"Nghe nói Doãn gia bắt đầu lựa chọn thủ tịch trợ lý cho tiểu thiếu gia?" Tưởng Dật Hải nhẹ nhàng hỏi.
Cố Hề Hề gật gật đầu.
"Em có cần tôi giúp điều tra thông tin về những người đó không?" Tưởng Dật Hải tiếp tục hỏi.
Cố Hề Hề lắc đầu, nói: "Không cần đâu, em đã cho người đi điều tra rồi! Cảm ơn anh lần trước đã cho em mượn một tỷ, thật là một đại ân đối với em, số tiền đó em sẽ sớm trả lại cho anh.". Xin hãy đọc truyện tại * TR ÙMTRUYỆN. c o m *
Tưởng Dật Hải không nói gì, chỉ cùng với Cố Hề Hề nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Chốc lát sau, khi Cố Hề Hề muốn nói lời cáo từ rời đi, đột nhiên Tưởng Dật Hải mở miệng hỏi: "Vân gia và Doãn gia, em lựa chọn như thế nào?"
Cố Hề Hề tức khắc đứng yên, đôi mắt cô rũ xuống khiến đối phương không thể thấy rõ thần sắc nơi đáy mắt.
Một giây sau, cô lần nữa ngước mắt nhìn lên, ánh mắt mang theo sự kiên định, cô không thể trực tiếp trả lời câu hỏi này: "Tuy hiện tại chỉ có thể tới đâu tính tới đó, nhưng tất cả tác động bên ngoài đều sẽ không thể thay đổi tâm của em. Em thích ai, yêu thương ai, sẽ không có gì thay đổi được! Dù em muốn thực hiện sứ mệnh và trách nhiệm của gia tộc, nhưng không có nghĩa là em phải hy sinh cả cuộc đời mình. Em tin tưởng nhất định có cách vẹn toàn! Ngồi chờ chết không phải tác phong của em."
Cố Hề Hề nói xong câu đó, hai tay cô đã nắm chặt lại, trong đáy mắt bừng sáng lên: "Tưởng Dật Hải, em không biết anh nghĩ như thế nào về em và chị Vân Nặc. Em không phải Vân Nặc, em không thể vĩ đại như chị ấy, nguyện ý vì Vân gia mà hy sinh hạnh phúc của mình. Với em mà nói, trách nhiệm dĩ nhiên quan trọng, nhưng đôi vai em quá yếu ớt, không thể gánh vác nổi chức trách lớn lao này, em chỉ muốn bảo vệ những người mình yêu thương! Còn những người khác, em sẽ không quan tâm!"
Cố Hề Hề bỗng nhiên quay đầu nhìn Tưởng Dật Hải, từng câu từng chữ rõ ràng vang dội: "Nếu Mặc gia cuối cùng vẫn buộc em phải hồi đáp họ, em sẽ vì những người mình yêu thương mà chấp nhận trả giá. Nhưng cái giá này em sẽ dùng phương thức vu hồi (*) để giải quyết."
(*) Vu hồi: Vu nghĩa là đi, Hồi nghĩa là về, thuật vu hồi hay được áp dụng trong nghệ thuật quân sự, chỉ cách đánh vòng lại (sau lưng hoặc trước mặt).
"Ví như?" Đáy mắt Tưởng Dật Hải loé lên tia sáng kỳ dị, tựa như đây là lần đầu tiên anh nhận thức rõ Cố Hề Hề.
"Nếu cái Mặc gia cần chỉ là một đứa con mang huyết thống của Vân gia và Mặc gia, như vậy em sẽ chấp nhận thụ tinh ống nghiệm để hồi đáp cho Mặc gia!" Lời nói của Cố Hề Hề rất kiên định: "Người em yêu trong cuộc đời này là Doãn Tư Thần, thật may mắn khi người anh ấy yêu cũng là em! Cho nên cả đời này, em sẽ không rời khỏi anh ấy, không phản bội anh ấy. Anh ấy đã chịu đựng quá nhiều, em sẽ không làm anh đau khổ! Em nguyện ý giữ gìn thể xác và linh hồn mình trong sạch, sự trả giá bất quá chỉ là gien di truyền thì em bằng lòng chấp nhận."
Đây là biện pháp mà Cố Hề Hề đã suy nghĩ rất lâu để có thể vẹn toàn cả đôi đường, suy cho cùng thì Mặc gia buộc cô ly hôn để ở bên cạnh Mặc Tử Hân, chỉ là vì thế hệ hậu nhân của Mặc gia.
Cô không biết người của Mặc gia thích gì ở cô, trong khi chính cô và các vị trưởng bối của Mặc gia chưa hề tiếp xúc. Đối phương không phải coi trọng cô, càng không phải tài phú của Vân gia, vậy thì chỉ có thể là gien di truyền cường hãn trong cơ thể cô?
Nếu vậy thì với khoa học kỹ thuật hiện đại ngày nay, không khó để thực hiện thụ tinh ống nghiệm để tạo ra một đứa trẻ, xem như thành toàn cho tất cả mọi người.
Cô có thể giữ được thể xác và linh hồn trong sạch, nhưng nếu Doãn Tư Thần không thể chấp nhận được thì cô sẽ rời khỏi cuộc đời anh, còn nếu Doãn Tư Thần chấp nhận thì không phải mọi việc đều ổn thỏa sao?
Tưởng Dật Hải không nghĩ Cố Hề Hề sẽ nghĩ đến cách này, nhất thời sững sờ tại chỗ, không biết nói gì.
Lời này của Cố Hề Hề đã được người khác truyền lại đến tai Doãn Tư Thần.
Ánh mắt Doãn Tư Thần liễm diễm, nhu tình như nước, sao anh có thể không hiểu dụng tâm của Cố Hề Hề? Sao anh có thể không cảm kích?
Cô dành cho cả một cuộc đời cho anh, thể xác và linh hồn trong sạch, chỉ mong anh bình yên cùng cô trải qua khoảng thời gian này.
Doãn Tư Thần than nhẹ một tiếng: "Chuột đồng nhỏ à.. anh nên nói gì với em đây? Kỳ thật anh đã suy tính đường lui khác vì em, em lại muốn dùng sự hy sinh này để toại nguyện cho người khác. Chẳng lẽ em không hiểu một điều, dù có là sinh ra trong ống nghiệm, thì đứa bé đó vẫn là con của em sao?"