Mẹ Cố chậm rãi nói: "Khoảng thời gian này, ba con đột nhiên thích ăn bận tươm tất quý phái. Trước kia ông ấy luôn nói không cần, dù sao không có ai nhìn. Mấy ngày nay không biết thế nào lại mua không ít quần áo. Mẹ hỏi thì nói là bà nội đưa tiền mua."
"Từ khi nào mà bà nội tốt như vậy?" Cố Hề Hề nhếch miệng, mặt vẻ khó tin: "Không phải bà nội luôn hận không thể vơ vét tiền nhà chúng ta để cho chú thím sao?"
"Đúng vậy, quả thật rất kỳ quái." Ánh mắt mẹ Cố lóe lên: "Được rồi, bất kể nói thế nào, bà nội tốt với ba con cũng được, chắc ba con cũng không thích dạo phố."
Cố Hề Hề suy nghĩ một lát, đúng là như vậy. Đàn ông đều không thích dạo phố.
Đọc truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
Đoán là ba không thích nên mới tìm một cái cớ để rời đi. Không sao, dù sao tối nay ba mẹ sẽ ở lại cùng cô. Cô có thể mua quần áo trước, không thích hợp có thể đi đổi.
Cố Hề Hề kéo tay mẹ vui vẻ đi mua sắm. Mỗi lần mẹ Cố thấy giá đều nói không muốn mua, nhưng Cố Hề Hề không nghe. Chỉ cần mẹ mặc đẹp, cô nhất định cà thẻ mua.
Bảo vệ và làm mẹ hạnh phúc là nguyện vọng lớn nhất của Cố Hề Hề. Sau khi mua cho mẹ Cố mấy bộ quần áo và giày, bị mẹ Cố sống chết kéo đi không cho mua nữa mới dừng lại.
Nhìn chiến lợi phẩm trong tay quả thật không ít. Hai vệ sĩ đi theo phía sau xách túi.
Cố Hề Hề nói với họ: "Được rồi, phiền hai anh giúp tôi đem những thứ này về khách sạn, tôi và mẹ tìm chỗ ăn, một lát sẽ về."
Vệ sĩ chần chừ một chút: "Nhưng tổng giám đốc căn dặn chúng tôi đi theo thiếu phu nhân không rời nửa bước."
Từ lần xảy ra chuyện xe đụng, Doãn Tư Thần không yên tâm cho Cố Hề Hề đi ra ngoài một mình. Mặc dù cô cũng không thích, nhưng dù sao đó là ý tốt của anh. Bất kể anh vì đứa bé hay vì cái gì, cảm giác được người khác coi trọng thật tốt.
Mẹ Cố thấy Doãn Tư Thần quan tâm Cố Hề Hề như thế, đáy mắt tràn đầy vui vẻ và yên tâm.
"Được rồi, vậy hai anh tìm chỗ nghỉ ngơi một chút đi." Cố Hề Hề thấy cô không thuyết phục được đối phương, chỉ có thể nói như vậy.
Mẹ Cố cũng không muốn Cố Hề Hề quá mệt, dẫu sao cô đang mang thai. Hiện tại ít tháng nên chưa nhìn ra bụng, nhưng vẫn rất dễ mệt mỏi.
Mẹ Cố mượn cớ mình mệt mỏi, tìm một chỗ ăn chút gì rồi nghỉ ngơi. Cố Hề Hề thuận theo mẹ chọn một bàn ngồi xuống, kêu món ăn đầy bàn.
"Mẹ, trưa nay chắc chắn chưa ăn được bao nhiêu." Cố Hề Hề nói: "Đúng lúc con cũng đói, chúng ta ăn nhiều một chút. Khoảng thời gian này dạ dày của con hình như đã lớn hơn rồi."
"Hiện tại con là ăn cho hai người, nhất định sẽ mau đói. Con ăn nhiều một chút, mẹ uống miếng nước là được rồi." Ánh mắt mẹ Cố nhu hòa nhìn Cố Hề Hề.
Cố Hề Hề chỉ cười một tiếng.
Mẹ quả nhiên là người hiểu rõ cô nhất. Rất nhanh, món ăn được bưng tới. Cố Hề Hề nói với mẹ: "Mẹ ngồi một lát, con đi rửa tay."
"Được." Mẹ Cố cười nói: "Đi nhanh về nhanh."
Cố Hề Hề vui vẻ đi vào phòng vệ sinh. Qua khúc quanh chính là phòng vệ sinh. Ngay lúc Cố Hề Hề chuẩn bị đẩy cửa phòng vệ sinh, một giọng nói quen thuộc cách đó không xa truyền tới: "Hoàn cảnh của tôi chính là như vậy. Cô xem, nếu cô đồng ý, chúng ta tiến tới."
Cánh tay Cố Hề Hề đẩy cửa lập tức cứng đờ.
Ba? Tại sao ông ở đây?
Không phải ba nói đi xem đồ cho bà nội sao? Chẳng lẽ ba ở thị trấn có bạn? Sao trước kia không nghe nhắc tới?
Cố Hề Hề vừa xoay người, nghe được giọng nói một người đàn bà: "Tôi rất hài lòng hoàn cảnh của ông. Tôi đã đơn thân nhiều năm, cũng muốn lập gia đình. Nếu ông không ngại tôi mang theo đứa bé, tôi cũng nói thật, chỉ cần chúng ta kết hôn, tôi có thể cho ông sống thoải mái vui vẻ."
Kết hôn?
Cố Hề Hề chấn động.
Ba.. người đàn bà này.. Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Cố Hề Hề không rửa tay nữa, ánh mắt đảo qua, trực tiếp ngồi xuống chỗ trống bên cạnh. Từ vị trí này, vừa vặn có thể nghe rõ đối thoại bàn kia.
Lúc này dường như ba Cố cười một tiếng nói: "Tôi đời này vẫn không có con của mình, thật tiếc. Cho nên tôi chỉ muốn có một đứa con."
"Vậy tại sao ông ly dị?" Đối phương hỏi tới: "Vì đối phương không thể sinh con?"
"Ừ." Ba Cố bình tình trả lời.
Ly dị?
Trong lòng Cố Hề Hề run rẩy. Cô nghe được cái gì? Cô lại nghe được ba ở đây xem mắt? Hơn nữa ba còn nói với đối phương ông đã ly dị.
Ông còn nói, đời này không có con ông rất tiếc nuối.
Tại sao? Ba, tại sao? Tại sao ba phản bội mẹ? Mẹ vì Cố gia hy sinh nhiều như thế, tại sao ba lại phản bội? Không phải ba đã nói đời này chỉ cần có một đứa con gái này là đủ rồi sao?
Cố Hề Hề trong nháy mắt cảm thấy bi thương, nhiều hơn là tức giận. Phản bội, từ này là cấm kỵ của Cố Hề Hề.
Vài tháng ngắn ngủi, lại gặp phải ba lần phản bội.
Cố Hề Hề siết chặt tay, nắm cái ghế thật chặt, dùng hết tất cả khí lực mới kiềm nén mà không xông ra chỉ trích ba.
Ba, ba đối với mẹ như vậy có công bằng không? Nhiều năm qua, mẹ vì cái nhà này hy sinh nhiều như vậy, nhẫn nhục, lúc nào nơm nớp lo sợ làm phật lòng mọi người.
Mẹ hiếu thuận với trưởng bối, nhân từ với trẻ nhỏ. Mẹ đã làm sai điều gì mà bị đối xử như thế? Mẹ vì yêu ba nên mới yên lặng chịu đựng mấy chục năm. Không thể sinh con liền có thể xử mẹ tội chết sao?
Nếu như chê mẹ không thể sinh, tại sao lúc đầu lại kết hôn? Tại sao phải kéo dài đến bây giờ, kéo dài tới lúc mẹ không còn tuổi xuân?
Hơn nữa giờ còn giấu diếm mẹ đi xem mắt. Ba, con đối với ba quá thất vọng!
Không, là tuyệt vọng!
Thời điểm mẹ bị bà nội khi dễ, ba không đứng ra bảo vệ mẹ, con chỉ cảm thấy rất thất vọng, còn bây giờ.. Con thà mình không mang họ Cố.
Cố Hề Hề mở to mắt, nước mắt ào ạt chảy xuống. Cô nên nói với mẹ thế nào đây? Mẹ một lòng vì cái nhà này mà dâng hiến nửa đời, mẹ có thể chịu đả kích này sao?
Hai người bên cạnh càng trò chuyện vui vẻ, dáng vẻ hận không thể gặp nhau sớm hơn. Nghe ba từ trước đến nay ngờ nghệch lại cũng có miệng lưỡi ngọt ngào tỏ tình, lòng Cố Hề Hề quặn đau.
Điện thoại di động đột nhiên reo, Cố Hề Hề hốt hoảng tắt âm thanh. Nhìn tên trên màn hình, nước mắt Cố Hề Hề lập tức không khống chế được, không ngừng chảy xuống.
Thời điểm cô bàng hoàng bất lực nhất, người cô muốn gặp nhất lại là anh!
Cố Hề Hề nhanh chóng rời chỗ ngồi nghe điện thoại, đầu điện thoại bên kia truyền đến thanh âm trầm thấp đầy từ tính: "Tại sao lâu như vậy mới nghe điện thoại?"
"Tư Thần.. Tôi nên làm gì.." Cố Hề Hề bịt miệng, xoay người đi đến cửa nhà ăn, không khống chế ủy khuất được nữa: "Tôi thấy ba! Ba nói với tôi và mẹ là phải đi chọn đồ cho bà nội, nhưng ông đang ngồi cùng quán ăn với chúng tôi, hơn nữa ông còn đang xem mắt!"
Doãn Tư Thần cầm điện thoại, khóe mắt hẹp dài lập tức nheo lại, làm thế nào cũng không che giấu được sự khó xử trong đáy mắt.
Cô rốt cuộc cũng biết.
Nếu cô biết ba cô không chỉ xem mắt hôm nay, mà từ hơn một tuần trước. Có phải cô càng thêm khổ sở không?
"Đừng khóc, em ở đâu? Tôi lập tức đến!" Doãn Tư Thần nhanh chóng nói: "Nếu em không muốn xé rách ngụy trang gia đình hoàn mỹ, tôi liền mang em và mẹ đi!"
"Tôi không biết nên làm gì. Tư Thần, tôi có nên cho mẹ biết không? Nếu không nói, trong lòng tôi sẽ có cảm giác tội lỗi." Cố Hề Hề mờ mịt cầm điện thoại: "Nhưng nói cho mẹ, tôi lo mẹ không chịu nổi đả kích này.."
"Vậy trở về trước, sau khi tâm tình bình ổn rồi nói. Được, bây giờ tôi lập tức đến! Chờ tôi!" Doãn Tư Thần ném bút trong tay, cúp điện thoại nói với Tiểu A: "Lập tức hỏi rõ vệ sĩ bây giờ cô ấy đang ở đâu!"
"Dạ, tổng giám đốc!" Tiểu A nhanh chóng gọi điện thoại cho vệ sĩ đi theo Cố Hề Hề, sau khi xác nhận địa chỉ, đi theo Doãn Tư Thần.
Mẹ Cố rất khó hiểu, Cố Hề Hề nói đi vệ sinh, nhưng đi lâu như thế cũng chưa trở lại. Bà muốn đi tìm con gái, nhưng vừa đứng lên liền thấy Cố Hề Hề ánh mắt đỏ hoe từ ngoài cửa đi vào.
Hả? Cô mới đi ra ngoài? Còn khóc? Đây là thế nào?
Mẹ Cố lo lắng nhìn cô: "Hề Hề, con sao vậy?"
"Không sao, mẹ. Vừa rồi con vào phòng vệ sinh trang điểm, vô tình bụi bay vào mắt." Cố Hề Hề nói dối không đảo mắt. Từ khi mang thai, cô trừ phi dịp đặc biệt cần mới trang điểm.
Nếu con gái không muốn nói, làm mẹ cũng không hỏi. Mẹ Cố chỉ thức ăn trên bàn: "Chúng ta mau ăn đi, nhiều món như vậy. Cũng không nên lãng phí, món ăn ở đây thật đắt."
Cố Hề Hề hiện không có tâm tình ăn cái gì, trong lòng cô đau khổ, suy nghĩ có nên nói cho mẹ biết không?
Cố Hề Hề muốn nói lại thôi, mẹ Cố thấy liền lúng túng.
"Hề Hề, có phải xảy ra chuyện gì không? Đừng sợ, có mẹ ở đây. Bây giờ mẹ đã trả hết nợ cho chú con rồi, mẹ có thể ra ngoài tìm việc làm." Mẹ Cố không đành lòng nói: "Có chuyện gì hãy nói với mẹ."
"Mẹ, nếu đã trả hết nợ, không bằng mẹ lên thành phố sống với con đi. Vậy mẹ cũng thuận tiện chăm sóc con." Cố Hề Hề nói.