Mục lục
Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy Doãn Tư Thần xoay người muốn rời đi, Nhiễm Tịch Vi liền duỗi tay nắm lấy tay anh, nức nở khóc: "Tư Thần, em xin lỗi.. Năm đó em còn quá nhỏ, em không đủ chín chắn để hiểu lòng anh, nên em mới.."

Chưa nói dứt câu thì Nhiễm Tịch Vi đột nhiên buông lỏng tay ra, thân thể lảo đảo ngã quỵ xuống đất. Doãn Tư Thần theo bản năng xoay người lại đỡ lấy, đem Nhiễm Tịch Vi ôm vào lòng.

Cố Hề Hề đi được một chút, cô chợt nhớ túi xách của mình vẫn còn ở chỗ Tiểu Vương, liền nói với Mộc Nhược Na: "Ôi tôi quên lấy túi xách rồi, chúng ta quay lại tìm trợ lý của tôi nhé."

Cố Hề Hề xoay người lại, tức thì thấy Doãn Tư Thần duỗi tay chủ động ôm lấy Nhiễm Tịch Vi.

Cập nhật sớm nhất tại Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.

Bước chân Cố Hề Hề như hóa đá, đứng ngây người. Tầm mắt gắt gao dính vào hai bóng người đang ôm nhau.

Trái tim cô nháy mắt co rút lại, cả thân thể bất động. Bản thân Cố Hề Hề cũng không biết gương mặt cô lúc này thật sự khó coi đến mức nào.

Mộc Nhược Na cũng thấy được cảnh này, liền quay đầu thấy sắc mặt Cố Hề Hề tái nhợt, cô chợt cảm thấy đau lòng, nói: "Hề Hề.. cậu không sao chứ?"

Môi Cố Hề Hề khẽ run, nhẹ nhàng duỗi tay nắm lấy tay Mộc Nhược Na, giọng nói run rẩy: "Tôi không sao.."

Mộc Nhược Na cảm nhận được ngón tay Cố Hề Hề run rẩy, đáy lòng than nhẹ một tiếng.

Cô nhóc ngốc nghếch này, cậu đã động tâm thật rồi ư? Vậy còn mạnh mẽ ngụy trang, hà tất gì tự làm khổ mình?

Doãn Tư Thần ơi Doãn Tư Thần, anh có biết rốt cuộc anh đang làm gì không vậy?

"Mà thôi, trợ lý của tôi không biết đã đi đâu rồi, chúng ta không cần tìm nữa. Dù sao cũng sẽ không ai gọi điện thoại cho tôi đâu." Cố Hề Hề trả lời cứng đờ, cô nhìn Mộc Nhược Na miễn cưỡng cười: "Cậu xem tôi thật vô ý, vì ở đây tôi không quen ai nên đành lôi kéo cậu đi cùng! Tôi quên mất là cậu đến đây với Thượng Kha, tôi làm mất thời gian của cậu rồi, cậu cứ đi làm việc của mình đi, tôi hơi mệt nên sẽ đi nghỉ ngơi một chút."

Mộc Nhược Na không biết nên an ủi như thế nào, đành gật đầu, nói: "Được, để tôi dìu cậu đến phòng nghỉ."

Mộc Nhược Na đỡ Cố Hề Hề từ từ đến phòng nghỉ, trên đường đi có người chào hỏi cô, nhưng cô căn bản lúc này đã không thể nghe được gì.

Cả trí óc và trái tim cô bây giờ đều rối như tơ vò. Cô chỉ muốn yên tĩnh một mình..

Mộc Nhược Na đưa Cố Hề Hề vào phòng nghỉ, sau khi xác định Cố Hề Hề đã được yên tĩnh, cô mới rời đi.

Còn ở bên đây, hai bóng người ôm nhau lúc này cũng đã tách ra.

"Thật xin lỗi, đều do em không tốt." Nhiễm Tịch Vi nhẹ nhàng nói: "Tư Thần, em sẽ không làm anh khó xử. Dù chúng ta không thể bên nhau như trước, nhưng chúng ta vẫn có thể làm bạn, đúng không?"

Doãn Tư Thần cứng đờ người, khẽ gật đầu.

Nhiễm Tịch Vi than nhẹ một tiếng: "Cũng đúng, con người ta không nên quá tham lam, em được làm mối tình đầu của anh đã là một hạnh phúc, sao lại có thể tham lam muốn làm người phụ nữ cuối cùng sống đến trọn kiếp với anh? Hôm nay có thể gặp anh ở đây em đã rất vui. Tư Thần, nể tình chúng ta từng lớn lên bên nhau, đừng xa lánh em được không? Có thể cho em ở cạnh anh như một hồng nhan tri kỷ, âm thầm nhìn anh hạnh phúc, được không? Em biết yêu cầu này có phần quá đáng, nhưng anh là người đàn ông duy nhất em yêu. Em không cầu mong có thể ở bên anh đến bạc đầu, chỉ mong anh có cuộc đời bình an yên vui."

Nhìn gương mặt xinh đẹp yếu đuối của Nhiễm Tịch Vi giàn giụa nước mắt, tâm Doãn Tư Thần thật sự không thể cứng rắn. Ánh mắt cầu xin của Nhiễm Tịch Vi như cú đấm hung hăng đánh vào lòng anh.

Anh thật sự không thể thờ ơ..

Doãn Tư Thần nhẹ nhàng gật đầu, trả lời: "Vậy chúng ta sẽ là bạn bè."

Nghe được câu này của Doãn Tư Thần, gương mặt đầy nước mắt của Nhiễm Tịch Vi liền nở rộ nụ cười.

Nhiễm Tịch Vi quả thật rất đẹp, sắc đẹp của cô từng làm nao lòng không ít người.

Năm Nhiễm Tịch Vi mười sáu tuổi đã nhận lời tỏ tình của Doãn Tư Thần, năm ấy anh hai mươi tuổi. Ngày đó trước mặt mọi người, Doãn Tư Thần đã ôm cô, tất cả đều chúc mừng cho tình yêu của đôi trẻ.

Hai người họ là mối tình đầu của nhau, họ hồn nhiên yêu đối phương một cách say đắm. Nhưng hai năm sau đó, Nhiễm Tịch Vi đột nhiên biến mất, cô rời khỏi không một lời giải thích. Lúc đó Doãn Tư Thân như phát điên lên, anh tìm kiếm Nhiễm Tịch Vi khắp nơi.

Nhưng thời điểm đó Doãn Tư Thần chưa tiếp nhận sản nghiệp của gia tộc, quyền lực của anh có hạn, anh vốn dĩ không có đủ năng lực để tìm Nhiễm Tịch Vi. Anh đau khổ đến mức tinh thần suy sụp.

Doãn lão phu nhân khi phát hiện việc này, đã cứng rắn ép buộc Doãn Tư Thần trở về từ Châu Âu, giao sản nghiệp của gia tộc cho anh kế thừa.

Dần dần, Doãn Tư Thần trở nên mạnh mẽ hơn, sự nghiệp bận rộn từ từ làm anh quên đi việc tìm kiếm Nhiễm Tịch Vi. Nhưng mối tình đầu năm đó giống như một hạt mầm đã được gieo rất sâu vào trái tim Doãn Tư Thần, đến thời điểm này vẫn không có ai thay thế được cô.

* * *

Cố Hề Hề lơ đãng nhìn vào không trung, cô thẫn thờ ngồi trên ghế sofa. Hình ảnh vừa rồi đã hung hăng đánh mạnh vào trái tim cô, cô cảm thấy thật sự rất đau..

Cô từ từ bình tĩnh xâu chuỗi lại toàn bộ sự việc. Cô đột nhiên phát hiện cô vẫn nhớ như in mỗi lúc cô và Doãn Tư Thần ở bên nhau. Chính là càng nhớ rõ ràng, cô càng khẳng định..

Doãn Tư Thần chưa từng hứa hẹn với mình điều gì.

Đúng vậy, anh ấy chưa từng nói thích mình, cũng chưa từng nói với mình muốn cả đời bên nhau.

Đúng vậy, anh ấy cũng chưa từng kể qua chuyện trước kia.

Những người yêu nhau không phải luôn chia sẻ tâm sự hay sao?

Những người yêu nhau không phải luôn thích nói cho đối phương chuyện của mình, bao gồm cả những chuyện thời thơ ấu hay việc trong quá khứ hay sao?

Nhưng anh thì không!

Sự thân mật của Doãn Tư Thần và mình chỉ giới hạn ở trước mặt người lớn hai bên gia đình hoặc diễn kịch trước thiên hạ.

Anh ấy đối xử tốt với mình chỉ là diễn cho người khác xem.

Anh ấy chiều chuộng mình là vì đứa con trai đang ở trong bụng mình, người thừa kế đời thứ tư của Doãn gia.

Người ta nói sự thật thường tàn khốc. Quả nhiên rất tàn khốc!

Hôm nay ngoài ý muốn mình lại thấy được hình ảnh đó, nhờ vậy mới biết Doãn Tư Thần thường ngày lạnh lùng lại có lúc ôn nhu như vậy.

Mình có nên cảm ơn ông trời không?

Cảm ơn khi chính mình sắp rơi vào bẫy tình của anh, thì kịp thời nhận ra sự thật này?

Khoé miệng Cố Hề Hề nhếch lên, cô nở một nụ cười nhói lòng, lồng ngực cứ thấy nghèn nghẹn. Nhưng trên mặt lại không hề có một giọt nước mắt.

Tại sao lại như vậy?

Mình đã thông suốt hết mọi việc, vì sao lồng ngực lại đau đớn nghẹn uất?

Vẫn còn gì chưa rõ ràng sao? Mình rốt cuộc còn mong đợi điều gì?

Cố Hề Hề, mày đừng tham lam quá!

Anh ấy chưa từng hứa hẹn gì với mày, vì anh ấy vốn dĩ không yêu mày! Nếu đã không yêu, sao có thể nói lời hứa hẹn?

Ha hả, hứa hẹn? Mình lại còn hy vọng xa vời đến vậy? Giữa mình và anh ấy chỉ có bản hợp đồng kia, sao có thể có hứa hẹn?

Cố Hề Hề, tỉnh táo một chút đi!

Trở về vị trí vốn có của mày, ngoan ngoãn đứng xa nhìn anh, đừng hy vọng xa vời đến những thứ không thuộc về mày.

Hy vọng càng nhiều, thì thất vọng cũng càng nhiều!

Nếu không phải vì mày đặt hy vọng hão huyền vào sự dịu dàng của anh, thì giờ sao lại thành ra như vậy.. Thất vọng lắm đúng không? Hôm nay mày đã hiểu chưa?

Anh ấy không phải không có sự dịu dàng, anh ấy không phải không biết hứa hẹn. Chỉ là sự dịu dàng, lời hứa hẹn của anh không phải dành cho mày..

Khi Cố Hề Hề vẫn còn đang đấu tranh nội tâm, thì Mộc Nhược Na nhịn không được đã đi tìm Thượng Kha, cô hỏi thẳng vào vấn đề chính: "Lão đại, rốt cuộc chuyện này là sao?"

Thượng Kha ngẩn ra, ung dung cười: "Chuyện gì?"

"Anh cho là tôi ngốc à? Đương nhiên là chuyện của Doãn Tư Thần và người phụ nữ kia! Anh đừng nói là anh không biết!" Mộc Nhược Na vì bất bình cho Cố Hề Hề, nên khẩu khí có phần khó chịu.

Nhưng Thượng Kha hoàn toàn không hề quan tâm.

"A, ra là em nói chuyện của Nhiễm Tịch Vi và Doãn Tư Thần! Cũng không có gì! Hai người họ vốn yêu nhau từ lâu, giờ một lần nữa tái hợp lại, không có gì lạ!" Thượng Kha nhẹ nhàng trả lời.

"Anh nói cái gì?" Cả người Mộc Nhược Na như bị đóng đinh cứng ngắc tại chỗ: "Anh nói cho rõ ràng đi! Bọn họ là người yêu? Còn Cố Hề Hề thì sao?"

Thượng Kha khẽ nhíu mày: "Nhược Na, chuyện của họ em không nên can thiệp. Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần vì sao kết hôn thì em hẳn đã biết rồi."

"Được, cứ cho Doãn Tư Thần và người phụ nữ kia yêu nhau đi, vậy trước đây cũng đã xuất hiện một Lâm Tiểu Nhã đó thôi?" Mộc Nhược Na không phục, tiếp tục gặng hỏi: "Rốt cuộc năm đó xảy ra chuyện gì?"

"Chuyện này tôi không rõ." Thượng Kha lắc đầu: "Năm đó, chúng tôi còn rất trẻ, Tịch Vi, Tư Thần và tôi là cùng nhau lớn lên, ở bên nhau từ lúc còn rất nhỏ, tôi biết Tư Thần thích Tịch Vi từ lâu. Năm Tịch Vi mười sáu tuổi, tôi và Tư Thần được hai mươi tuổi, hai người họ lúc đó đã chính thức yêu nhau. Nhưng hai năm sau không hiểu vì sao Tịch Vi đột nhiên mất tích, Tư Thần điên cuồng đi tìm cô ấy khắp nơi. Nhưng Tịch Vi vẫn luôn trốn tránh, dần dần Tư Thần cũng đã từ bỏ. Sáu năm qua, rất nhiều chuyện dù muốn cũng không thể quên được!"

Mộc Nhược Na ngẩn ngơ: "Nhưng Cố Hề Hề phải làm sao bây giờ?"

"Hai người họ vốn dĩ chỉ là hôn nhân hợp đồng, tôi tin Tịch Vi sẽ không ngại đứa bé này, dù sao năm đó Tịch Vi cũng rất yêu Tư Thần." Thượng Kha nhún vai, nói: "Còn nữa, Nhược Na, em vốn là phó tổng giám đốc của tôi, không ở cạnh tôi mà cứ đi mất bóng dáng là vì sao?"

Mộc Nhược Na liếc mắt một cái: "Anh còn biết nói tôi là phó tổng giám đốc? Có trời đất chứng giám, vậy khi nào tôi có thể mang bạn trai của tôi đi tham dự tiệc tùng, mà không phải xuất hiện dưới thân phận bạn gái dự tiệc của anh hả?"

Thượng Kha nhẹ nhàng mỉm cười: "Đi nhiều người thì tốn khẩu phần ăn nhiều hơn thôi."

"Vớ vẩn!" Mộc Nhược Na đáp với giọng khinh thường: "Ngụy biện!"

* * *

Cố Hề Hề vẫn ngồi ngây ngốc, không biết đã qua bao lâu rồi..

Cứ việc đau lòng đi, vẫn tốt hơn là sống trong mơ hồ tự lừa mình dối người..

Doãn Tư Thần, cảm ơn anh đã cho tôi thấy rõ vị trí của mình. Tôi sẽ không tiếp tục trầm luân nữa, tôi sẽ không làm anh phải khó xử nữa.

Cô hít một hơi thật sâu, lấy sức đứng dậy chuẩn bị rời đi.

"Hề Hề?"

Cô chưa kịp đứng dậy thì một giọng nói quen thuộc đã vang lên: "Em cũng tới đây sao?"

Cố Hề Hề ngước mắt, tức khắc ngẩn ra: "Mặc Tử Hân? Sao anh cũng ở đây? A.. Anh cũng nhận được thiệp mời?"

Mặc Tử Hân cười khẽ: "Nơi này là thành phố K, là nơi của Mặc gia, tôi dĩ nhiên phải ở đây."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK