Mặc Tử Hân tựa như đã đoán trước phản ứng của Cố Hề Hề, tức khắc thong thả ung dung nói tiếp: "Tuy đối phương đã dùng một công ty không tên tuổi để ra tay, nhưng cũng đừng coi nhẹ thế lực của Mặc gia. Mạng lưới quan hệ của Mặc gia không phải ít, để điều tra chi tiết nguồn gốc một công ty tuy không dễ, nhưng không phải là không làm được. Ngoài mặt thì công ty này với tập đoàn Doãn thị có vẻ như không hề liên quan, nhưng chỉ cần tra soát nguồn tiền đổ vào công ty là lập tức dễ dàng nhận ra người đứng đằng sau."
Cố Hề Hề kinh ngạc nhìn Mặc Tử Hân: "Nhưng vì cái gì mà anh ấy phải làm vậy.."
Gương mặt Vân phu nhân lúc này đã tràn đầy phẫn nộ, Vân gia chỉ trong ba ngày ngắn ngủi đã bị người ta thu mua, mà người chủ mưu đứng sau mọi việc lại là con rể của bà! Chuyện này sao có thể không tức giận?
Khoé miệng Mặc Tử Hân cười nhẹ: "Chuyện này.. tôi không rõ lắm. Bất quá, Doãn Tư Thần trước này đều như vậy, anh ta làm việc gì thì chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của người khác.."
Lời này của Mặc Tử Hân chính là nhát dao chí mạng xé toạc mọi thiện cảm mong manh trước đó của Vân gia đối với Doãn Tư Thần.
Nét mặt Vân phu nhân vô cùng tức giận!
Đọc truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
"Hề Hề, trước kia mẹ cho rằng chỉ cần là người con thích, thì con muốn gả cho ai cũng không sao cả. Nhưng hiện tại nhìn xem, chồng của con thật quá đáng! Ngay cả gia sản của gia đình vợ cũng không buông tha!" Vân phu nhân nổi giận đùng đùng nói: "Hề Hề, con nghĩ gì về chuyện này chứ?"
Sắc mặt Cố Hề Hề trầm xuống: "Con sẽ trở về hỏi rõ ràng."
"Hề Hề" Vân phu nhân đột nhiên ngẩng đầu nhìn Cố Hề Hề, gương mặt bà rất bình tĩnh, ánh mắt kiên định lạ thường: "Mẹ biết, từ nhỏ mẹ đã không ở bên cạnh chăm sóc nuôi nấng con như một người mẹ thật sự, mẹ không có quyền can thiệp vào cuộc sống của con. Nhưng, Hề Hề, con dù sao vẫn là huyết mạch của Vân gia, là con ruột của mẹ. Từ ngày mẹ gả vào Vân gia làm dâu thì đó chính là gia đình của mẹ, cả đời mẹ đã dành cho Vân gia, bao nhiêu ký ức ở nơi đó, mà tất cả bây giờ đều bị phá hủy. Mẹ biết hiện tại con rất khó xử, nhưng, con gái của mẹ, mẹ chỉ mong con có thể nể tình mẹ mà suy nghĩ nghiêm túc về tương lai sau này, được không?"
Trái tim Cố Hề Hề run rẩy, khẽ thốt lên: "Mẹ.."
Thời gian qua tình cảm mà Vân phu nhân dành cho mình như thế nào, Cố Hề Hề sao lại không nhận ra? Trước đây tuy chưa biết cô là con ruột của bà, nhưng bà đã hết lòng yêu thương, hiện tại khi biết được sự thật thì bà chỉ hận không thể đem mạng sống ra để bù đắp lại ủy khuất trong quá khứ của cô.
Chính cô dù ngoài miệng lạnh lùng không nhận Vân gia, nhưng tự đáy lòng đã sớm nhìn nhận ba mẹ ruột của mình, nếu không thì cô đã chẳng để họ cùng cô đến viện nghiên cứu của Vân gia.
Phải trải qua bao nhiêu vất vả thì cô mới có thể đoàn tụ với ba mẹ ruột, chưa có được một ngày trọn vẹn tận hưởng hạnh phúc gia đình thì lại gặp phải tai kiếp này!
Tâm tình Cố Hề Hề bây giờ quả thật hỗn loạn rối bời.
"Con đã biết." Cố Hề Hề nhàn nhạt nói: "Xin lỗi mẹ, con hơi mệt nên ăn không vô, con về phòng nghỉ ngơi trước."
Dứt lời, cô lập tức đứng lên nắm lấy túi xách, xoay người bỏ đi.
Cố Hề Hề không để bất kỳ ai kịp đuổi theo, cô gọi taxi đến khách sạn, lấy thẻ phòng để nhận phòng. Vừa bước vào phòng thì liền lấy di động gọi cho Doãn Tư Thần.
Cô phải hỏi rõ ràng, chuyện này có phải anh làm hay không!
Đầu dây bên kia có tín hiệu đổ chuông thật lâu, nhưng không có ai trả lời..
Cố Hề Hề biết di động của Doãn Tư Thần là do Tiểu A giữ, nếu Tiểu A biết cô gọi thì chắc chắn cậu ta sẽ đưa cho anh. Nhưng hiện tại chuông đổ rất lâu vẫn không có người trả lời, chuyện này chỉ có một khả năng - anh không muốn nhận điện thoại của cô!
Đôi mắt Cố Hề Hề chậm rãi nhoè đi mờ mịt.. Tư Thần.. chuyện này thật sự do anh làm sao?
Vì cái gì?
Chẳng lẽ anh đã chuẩn bị mọi thứ để đoạn tuyệt với cô?
Nghĩ đến tình huống này, trái tim Cố Hề Hề đau đớn..
Sao lại như vậy?
Cô chưa từng biểu hiện bất cứ ý tứ gì trước mặt anh, sao anh.. chẳng lẽ chuyện này còn ẩn tình gì cô chưa biết?
* * *
Bên trong khách sạn xa hoa ở Phi Châu xa xôi, Doãn Tư Thần yên lặng nhìn màn hình di động sáng lên, rồi lại tối, rồi lại sáng.. vẫn không nhận điện thoại.
Tiểu A đứng một bên không dám hé răng.
Thiếu phu nhân gọi rất nhiều cuộc điện thoại mà tổng giám đốc không trả lời, không phải là có vấn đề sao?
Sau nhiều hồi chuông thì rốt cuộc di động đã im bặt, sắc mặt Doãn Tư Thần càng thêm âm trầm.
"Không phải đã xử lý gọn gàng rồi sao? Tại sao Hề Hề lại nghi ngờ muốn gọi truy vấn tôi?" Thanh âm Doãn Tư Thần lạnh băng.
Tiểu A cúi đầu, một chữ cũng không dám nói.
Đôi mắt Doãn Tư Thần lập loè, tay nắm chặt di động, đứng lên bước đến bên cạnh cửa sổ, sau đó hung hăng ném di động lên bàn.
"Nói với thiếu phu nhân, tôi ở Phi Châu có việc phải xử lý, cô ấy phải tự chăm sóc bản thân." Doãn Tư Thần lạnh lùng dặn dò Tiểu A.
"Nếu thiếu phu nhân dò hỏi việc của Vân gia thì tôi nên trả lời như thế nào?" Tiểu A nhỏ giọng hỏi.
"Cứ nói.. không biết!" Doãn Tư Thần cắn răng nói: "Cô ấy có hỏi gì thì đều nói không biết!"
"Vâng.." Tiểu A cúi đầu trả lời.
Ngay lúc này thì đồng hồ đa năng đeo ở cổ tay Tiểu A báo tín hiệu, có tin tức mới từ phía nội bộ, Tiểu A xem xong thì ngây ngẩn cả người.
Ước chừng phải mất ba giây thì Tiểu A mới định thần kịp thời, ngẩng đầu bẩm báo: "Tổng giám đốc! Có tin từ bệnh viện, Giản phu nhân, mẹ nuôi của thiếu phu nhân đã được tiêm một loại dược tề thần bí, thân thể đã hoàn toàn bình phục!"
"Cái gì?" Doãn Tư Thần bỗng nhiên xoay người, đôi mắt hẹp dài hung hăng: "Dược tề nào?"
Tiểu A tức khắc gọi điện thoại trực tiếp cho viện trưởng: "Chuyện Giản phu nhân được tiêm dược tề rốt cuộc là như thế nào?"
Viện trưởng ôm điện thoại mà nơm nớp lo sợ, giải thích: "Hôm nay có một người tới bệnh viện, mang theo một loại thuốc, nói là do thiếu phu nhân dặn dò, là thuốc trị liệu cho Giản phu nhân. Đối phương không cho bác sĩ của bệnh viện kiểm tra đã tiêm dược tề đó vào người Giản phu nhân. Đến khi thân thể Giản phu nhân có dấu hiệu khôi phục thì người đó liền rời khỏi! Thiếu phu nhân cũng gọi điện thoại đến bệnh viện xác nhận dược tề đó là do thiếu phu nhân dặn người mang đến!"
Lời của viện trưởng được truyền đạt lại toàn bộ cho Doãn Tư Thần, giây tiếp theo thì sắc mặt của anh cực kỳ khó coi!
Chẳng lẽ Cố Hề Hề vì Giản Tiếu mà đã chấp nhận thỏa hiệp với Vân gia?
Đáng chết, đáng chết!
Rốt cuộc sai ở đâu? Vân gia nếu đã suy sụp thì ở đâu mà cô ấy lấy được dược tề?
"Lập tức trở về!" Doãn Tư Thần không dám chần chừ nữa, bây giờ anh không thể trốn tránh Cố Hề Hề, mà ngược lại anh phải tìm cô hỏi rõ ràng minh bạch!
Xem ra thời điểm mà anh ra tay với Vân gia, thì vợ của anh cũng đã ngấm ngầm làm chuyện sau lưng anh!
Đáy lòng Doãn Tư Thần dấy lên lửa giận..
* * *
Cố Hề Hề gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho Doãn Tư Thần, nhưng đều không có ai trả lời, lần cuối cùng cô thử gọi lại thì tín hiệu bên kia báo đối phương đã tắt máy.
Tắt máy?
Cố Hề Hề nhướng mày..
Cô nhìn di động, đoạn ghi hình khi Giản Tiếu được tiêm dược tề và hồi phục sức khoẻ đã gửi đến, nhìn thấy Giản Tiếu bình an thì đáy lòng cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Mạch Luân không xứng đáng để mẹ cô gửi gắm cuộc đời, thì cô phải có cách an bài cho mẹ, cô nghĩ tới nghĩ lui nhưng nhất thời chưa nghĩ ra giải pháp vẹn toàn.
Cốc cốc cốc!
Bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Cố Hề Hề cảnh giác hỏi: "Là ai?"
"Là tôi." Thanh âm nhẹ nhàng của Mặc Tử Hân vang lên: "Tôi chỉ muốn hỏi xem em có đói bụng không, giờ em đang có thai thì không nên bỏ bữa, ít nhiều cũng phải ăn một ít. Tôi đã dặn dò đầu bếp làm bữa tối cho em, không nhiều lắm, em nên ăn đi."
Nghe giọng nói trầm ấm lại mang theo vẻ cầu xin của đối phương, Cố Hề Hề chậm rãi đè nén sự tức giận xuống. Dù sao thì trong chuyện này Mặc gia không hề có lỗi gì, hơn nữa Mặc gia còn là ân nhân của Vân gia vì đã ra tay tương trợ ở thời khắc mấu chốt, cô là con gái của Vân gia, hiển nhiên không thể không cảm kích anh.
Cố Hề Hề tiến đến từ từ mở cửa phòng, Mặc Tử Hân chỉ đến một mình, không mang theo trợ lý, tự mang theo một lốc hộp giữ nhiệt đựng đồ ăn.
Vừa vào cửa thì anh liền mở hộp đồ ăn ra, các món ăn đa dạng phong phú đều được bày biện trên bàn.
"Em ăn đi cho nóng." Mặc Tử Hân nở nụ cười ôn hòa: "Thời gian này thì thai nhi cần phải bổ sung dinh dưỡng đầy đủ, em đừng nên đày đọa thân thể của mình. Chuyện đã xảy ra thì có tức giận cũng vô ích, tôi sẽ nghĩ cách cùng em, được không?"
Đôi mắt Cố Hề Hề nhẹ nhàng run rẩy, yên lặng gật đầu.
Mặc Tử Hân thấy cô đã chịu ăn, ánh mắt màu lam hiện lên sự vui mừng. Anh nhanh tay sắp xếp các món ăn và đưa đũa cho cô.
Cố Hề Hề ngồi đối diện, nhìn Mặc Tử Hân dùng đũa gặp đồ ăn cho cô, lúc này mới sực nhớ hỏi: "Anh.. chưa ăn?"
Đôi mắt lam hiện lên ý cười, ôn nhu trả lời: "Ừ, vẫn chưa."
Cố Hề Hề bỗng nhiên thấy ngại ngùng, đối phương có hảo ý mời cô một bữa cơm, kết quả cô lại đùng đùng nổi giận bỏ đi, khiến đối phương cũng không dùng cơm..
"Vừa rồi tôi đã cho người đưa bữa tối cho bá mẫu." Mặc Tử Hân vẫn một nụ cười nhu hòa, tay tiếp tục gắp đồ ăn cho Cố Hề Hề: "Em nếm thử đi, đây đều là các món em thích."
Tầm mắt Cố Hề Hề liếc nhìn các món ăn trên bàn, đúng, đây là những món cô thích.. nhưng cô không có tâm tình ăn uống!
Sống chết gì đều không liên hệ được Doãn Tư Thần, còn rất nhiều vấn đề rối mù không minh bạch, cô làm sao còn tâm trạng ăn cơm?
"Thật ra em rất quan tâm Vân gia, đúng không?" Mặc Tử Hân nhẹ nhàng mở miệng: "Vốn dĩ, bản thân em không hoàn toàn kháng cự Vân gia?"
Cố Hề Hề không trả lời câu hỏi này, cô chỉ yên lặng nhìn một bàn đầy mỹ thực.
"Tôi chỉ đau lòng cho ba mẹ." Cố Hề Hề nhàn nhạt nói: "Vân gia là Vân gia, ba mẹ là ba mẹ. Tôi không ngờ mình chỉ mới rời đi có ba ngày, mà ba mẹ đến cả nơi nương thân cũng không có. Dù chuyện gì xảy ra thì họ cũng là những người mà tôi yêu thương, sao tôi có thể không nghĩ đến cảm nhận của họ?"
"Vậy em hối hận khi trở lại Vân gia sao?" Mặc Tử Hân ngưng mắt nhìn Cố Hề Hề: "Em hối hận.. lựa chọn đó sao?"