Mục lục
Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Cốc cốc cốc...!” lúc này, tiếng gõ cửa vang lên: “Xin chào, Doãn tiên sinh, tôi là phục vụ của khách sạn, đưa bữa sáng đến cho ngài!”

Doãn Tư Thần cau mày, để tấm chi phiếu lên giường, đi ra mở cửa.

Bữa sáng vô cùng thịnh soạn, Doãn Tư Thần nhìn người phụ nữ ở trong góc, nói: “Tới ăn sáng trước đi!”

Kết quả, người phụ nữ vẫn ngồi khóc ở đó, Doãn Tư Thần cũng không nhiều lời, ăn một mình, vừa ăn vừa nói: “Việc tối qua, tôi cũng nói rõ với cô, tôi cho cô 5 triệu, việc của chúng ta, cô cũng không được nói với bất kì ai!”

Cập nhật sớm nhất tại Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.

Lúc này, đột nhiên Cố Hề Hề ngẩng đầu lên! Cô kinh ngạc mà nhìn người đàn ông xa lạ ở trước mặt, 5 triệu gì? Anh cho là cô đang buôn bán sao?

Không biết người đàn ông này đã làm gì để đuổi Trạch Cương đi, chạy vào trong phòng đem cô...bây giờ lại còn muốn cho cô nhiều tiền như vậy để làm nhục cô...

Cố Hề Hề càng nghĩ càng cảm thấy oan ức, coi như là cô thật sự đã ngủ chung đi, cô cũng kiên quyết không nhận khoản tiền này.

“Anh yên tâm, việc này tôi sẽ không nói với ai!”

Làm sao cô có thể nói ra được chứ!. Cập nhật truyện nhanh tại == Trù mTruyện. C O M ==

Nhặt lại quần áo rơi đầy trên sàn, hai mắt của cô đỏ rực, vô cùng nhếch nhác, thật sự không hề nghĩ đến chuyện này lại thành ra như vậy.

Khi Cố Hề Hề đi, Doãn Tư Thần vẫn còn đang tao nhã mà ăn bánh mì nướng, dường như không hề quan tâm đến sự rời khỏi của cô, nhưng tấm chi phiếu kia, vẫn còn đang nằm cô đơn trên giường, cũng không biết là đang chế nhạo ai!

Vừa đi khỏi khách sạn Hilton, điện thoại của Cố Hề Hề liền vang lên, là tin nhắn của Triệu Trạch Cương.

“Hề Hề, tối qua anh ở trong phòng chờ em cả đêm, em cũng không đến. Là vì em có chuyện gấp sao? Không sao, anh sẽ tiếp tục chờ em, anh sắp bay rồi, chờ anh về nước, sẽ mang quà về cho em, yêu em. Trạch Cương!”

Cố Hề Hề sửng sờ, vốn dĩ là anh không hề có ở trong phòng, tại sao lại nói ở trong phòng đợi em cả đêm? Rốt cuộc là đã xảy ra nhầm lẫn gì rồi?

Chẳng lẽ Tiểu Nhã đưa sai thẻ phòng? Hay là.... không, không thể nào, làm sao Tiểu Nhã lại có thể làm một việc như vậy!

Cố Hề Hề cất điện thoại đi, nhìn thế giới đông đúc ở bên ngoài, đột nhiên lại cảm thấy đau buồn, có lẽ chờ khi Triệu Trạch Cương về nước, bọn họ có thể quay trở lại như lúc đầu được sao?

Hoặc, kết thúc như vậy cũng tốt!

Cố Hề Hề nghĩ đến việc chia tay với Triệu Trạch Cương, trong lòng rất đau đớn, đau đến mức cô cảm thấy run rẩy.

Tất cả những điều này, đều xảy ra từ đêm hôm qua!

Tiểu Nhã, thật sự là cậu sao?

Trong điện thoại truyền tới một giọng nói quen thuộc: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy! Lúc này, Cố Hề Hề mới phát hiện ra mình đã gọi điện thoại cho La Tố Nhiên.

Nhưng không có người nhận.

Cô đi trên đường, nhớ lại mọi điều giữa cô và Triệu Trạch Cương.

Từ khi bắt đầu yêu nhau, cho đến sự vui vẻ đầy căng thẳng của hôm qua, tất cả những kỉ niệm ùa về giống như một bộ phim điện ảnh, tất cả đều vô cùng sống động, cũng đã trở nên vô cùng xa vời!

Tối qua bọn họ còn vui vẻ mà thảo luận về việc kết hôn trong tương lai, anh còn bảo đảm rằng trong 2 năm ngày nào cũng sẽ gọi điện thoại, gửi tin nhắn cho cô, để cho cô có thể nghe được giọng nói của anh, nhìn thấy được anh.

Nhưng tất cả những điều này, đều trở thành những nguyện vọng không thể thực hiện được.

Cô thật sự không thể nào xem như không có chuyện gì xảy ra, còn gọi điện thoại, gửi tin nhắn với anh sao?

Không thể nữa...

Bọn họ cũng không thể có hôn lễ, cũng không thể có con...

Không có nữa rồi, không còn gì nữa...

Tiếng thắng xe chói tai và tiếng điện thoại vang lên dồn dập là cho cô cắt đứt suy nghĩ của mình, đột nhiên cô quay đầu lại, phát hiện mình đang đứng giữa đường, chiếc xe dừng lại cách cô vô cùng gần, gần như là đã muốn đụng vào cô.

Cố Hề Hề lập tức tỉnh lại, lui về ven đường, nhìn chiếc xe tiếp tục phóng đi.

Tiếng chuông điện thoại vẫn đang reo, cô nhìn màn hình, là điện thoại của mẹ Triệu Trạch Cương.

Cô vội vàng lau đi nước mắt trên mặt, nhận điện thoại: “Dì...”

Không chờ cho Cố Hề Hề chào hỏi, một giọng nói lạnh như băng truyền đến, cắt đứt lời nói của Cố Hề Hề.

“Cố tiểu thư, cô cũng tự xem đi, bây giờ Trạch Cương của chúng tôi được công ty phái ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, chờ khi nó từ nước ngoài về, giá trị của bản thân cũng không thể như vậy nữa. Trước kia, khi hai người yêu nhau, tôi vốn không hề đồng ý, cũng vì Trạch Cương của chúng tôi thích cô, cho nên tôi mới không nói gì, nếu bây giờ hai người đã không còn ở cùng một thành phố, hi vọng Cố tiểu thư có thể chủ động rời khỏi Trạch Cương của chúng tôi, đừng tiếp tục quấy rầy Trạch Cương của chúng tôi nữa!”

Bàn tay cầm điện thoại của Cố Hề Hề run lên.

“Tôi cũng không gạt cô, lần này Trạch Cương ra nước ngoài, bên cạnh còn có một cô gái khác, gia thế của cô gái này rất tốt, tương lai có thể giúp cho Trạch Cương của chúng tôi. Hơn nữa con bé cũng rất thích Trạch Cương của chúng tôi, cơ hội ra nước ngoài lần này chính là do con bé tiến cử, cho nên chúng tôi rất thích con bé làm con dâu nhà chúng tôi. Cố tiểu thư đến từ vùng quê nào? Gia cảnh của cô như vậy làm sao có thể xứng với Trạch Cương của chúng tôi? Nếu chúng tôi ngăn cản, chưa chắc Trạch Cương sẽ đồng ý chia tay, nhưng nếu Cố tiểu thư chủ động chia tay...”

Mẹ của Triệu Trạch Cương dừng lại, mọi người đều là người thông minh, không cần nói, cũng có thể hiểu được câu này là có ý gì.

Cô biết rõ Trạch Cương yêu cô thật lòng, tại sao người trên toàn thế giới này đều muốn chia rẽ bọn họ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK