Mục lục
Siêu Cấp YY Hệ Thống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Làm xong, hắn mỉm cười dâm đãng, búng tay một cái, lập tức không gian xung quanh trở lại bình thường, trong đó có Miêu Huyễn Nguyệt.

Miêu Huyễn Nguyệt trở lại bình thường, hai mắt ngơ ngác nhìn xung quanh, bỗng nhiên cảm thấy thân thể mình lạnh run lên, một giây sau lập tức phản ứng lại, nhìn xuống thấy mình không còn quần áo, ngực, miệng, bên dưới…dính đầy màu trắng.

“A A A A A!!!”

Lại nhìn trước mặt Minh Hạo mỉm cười tà ác nhìn mình, theo bản năng la lên một tiếng.

Hai tay ôm lại ngực cùng phía dưới, Miêu Huyễn Nguyệt sắc mặt trắng bệch, hai mắt hiện ra lửa giận nhìn Minh Hạo, nói: “Ngươi ngươi làm gì ta?”

“Tất nhiên là chịch ngươi chứ còn gì? Hỏi ngây thơ.” Minh Hạo khinh thường nhìn nàng nói

“Chịch..chịch chịch…ngươi dám…, A!!! ta muốn giết ngươi!!!” Miêu Huyễn Nguyệt điên cuồng la lên, hai mắt từ giận dữ biến thành căm hận, không nghĩ cao quý như mình hôm nay lại bị một người thanh niên xa lạ chịch…

Đây là vết nhơ, xấu hổ, nhục nhã đối với nàng cùng cả gia tộc, nàng thề, không giết người này nàng không làm người.

Miêu Huyễn Nguyệt nhanh chóng biến ảo ra quần áo, nàng tay nấm lại, ý định đánh với Minh Hạo, đáng tiếc Minh Hạo như đoán được ý đồ của nàng, hắn nhanh hơn nàng một bước.

Chỉ thấy Minh Hạo chợt trong tay lấy ra một cái điều khiển màu đen, bên trên có hai nút, 1 nút xoay, 1 nút chỉnh tốc độ. hắn bấm một cái.

Chỉ thấy trước người Minh Hạo hiện lên màn hình 4D, bên trong màn hình chiếu màu đỏ thịt màu hồng hồng, hơn nửa còn có ‘dịch nhầy’ nhơn nhớt xung quanh.

Không thể nghi ngờ nửa, đây chính là trong truyền thuyết, bên trong rừng Nguyên THủy!

“Xè xè xè…” Âm thanh như kim loại bị cắt vang lên, chỉ thấy hình ảnh xoay tròn vòng vòng, hơn nửa tốc độ rất nhanh.

“A~H~~ ----!“

Lúc này, bỗng nhiên Miêu Huyễn Nguyệt rên rỉ một tiếng, tiếng rên rỉ cao vút chói tai vô cùng.

Thân hình nàng run rẩy liên tục, sắc mặt một mảnh đỏ bừng.

“Ngươi… làm gì ta?” Miêu Huyễn Nguyệt ánh mắt đỏ lên, giận dữ hỏi Minh Hạo.

Minh Hạo cười, cười rất tươi, hắn cười đùa hí hửng nhìn nàng hỏi: “Sao lại nói thế mỹ nữ? Mà ngươi tên gì? Ta còn chưa biết tên ngươi nha..”

“Ngươi tên cẩu tặc, ta hỏi ngươi, ngươi làm gi ta!!!.”

Miêu Huyễn Nguyệt hai mắt đỏ lên, dày đặc sát ý lan tỏa ra, nhìn chằm chằm Minh Hạo. Nàng gắt gao cắn môi đến chảy máu, gào lớn một tiếng, trong âm thanh dày đặc phẫn hận, lạnh lùng…

“Hừ, ta hỏi ngươi, còn dám trả treo với ta? Ta cho ngươi lên thiên đường!” Minh Hạo thấy nàng không trả lời, còn dám trả treo lại, hắn lạnh lùng nói, tay phải đang cầm điều khiển bấm một cái, điêu khiển cần quay lên chỉ số tốc độ max.

“Ah~Ah~Ah~….”

Âm thanh rên rỉ như tiếng khóc nức nở vang lên, thân hình Miêu Huyễn Nguyệt càng run rẩy dữ dội, toàn thân thể dùng tốc độ tên lửa nhanh chóng đỏ lên.

Theo đó, nước mắt, nước mũi, nước miếng, và thủy bên trong khu rừng thần bí lan tràn ra ngoài…

Màn hình 4D lúc này bên trong, những ‘miếng thịt hồng’ liên tục ‘nhô nhấp’ ‘hít thở’ ra vào, hơn nửa đầy ‘nước suối’ từ bên trong liên tục như hồng thủy lũ lụt chảy ra…

Nhìn màn hình kết hợp với đôi ngực lắc lư lên xuống, làm Minh Hạo có chút miệng khô lưỡi đắng, hắn cười tà ác nói: “Ngươi bây giờ nói không? Không nói ta liền để như vậy 24/24 cho nguơi *** lên thiên vì sướng”

“T~a~…T~a Ah~! Nó~I, xi.~nn Ahh! “

“Tốt” Minh Hạo gật đầu, sau đó bấm nút cho ngừng run lại, nhìn nàng cười nói: “Ngươi hiện tại có thể nói.”

Miêu Huyễn Nguyệt cúi người thở dốc vài cái, dùng hết sức lực lên ngẩng đầu lên nhìn Minh Hạo, ánh mắt hiện lên kinh sợ, giọng run rẩy nói: “Ta tên là Miêu Huyễn Nguyệt, cầu xin ngươi, ngươi lấy thứ ấy ở bên trong ta ra được không?”

“Miêu Huyễn Nguyệt cái tên rất đẹp…nhưng mà thứ ấy? Thứ ấy là cái gì?” Minh Hạo giả ngu nhìn nàng cười hỏi.

“Ngươi ngươi” Miêu Huyễn Nguyệt rất muốn chửi Minh Hạo một hai câu, nhưng nàng đột nhiên nghĩ đến cảm giác vừa nãy, nhịn không được rùng mình một cái, không nói tiếp.

“À, ta không phải tên ngươi, ngươi gọi ta là Minh Hạo được rồi, hoặc Hạo ca ca cũng có thể…” Minh Hạo hai mắt híp lại thành đường cong, nhìn nàng cười nói.

“Minh Hạo, ngươi có thể lấy thứ đó ra được không?” Miêu Huyễn Nguyệt run run hỏi.

“A, ta lỡ đem keo dán vào rồi, làm sao lấy đây? Hơn nửa còn là kẹo AB a…” Minh Hạo bộ dáng vô cùng tiếc nuối, nhìn nàng lắc đầu nói.

“Keo AB?” Miệu Huyễn Nguyệt ngẩn người…

Minh Hạo đã đề phòng tói trường hợp này, hắn lấy ra một cây sắt, sau đó dùng keo AB bôi lên, rồi lại lấy cây sắt khác chồng lên.

Lập tức, hai cây sắt chỉ trong một giây nơi bị keo AB bôi trơn dính lại ngay, ghép thành hai thanh sắt.

Nhìn thấy cảnh này, Miêu Huyễn Nguyệt nàng lập tức liền đã đoán ra được cái gì…

Trong chốc lát, sắc mặt nàng trắng bệch không còn chút máu.

“Ngươi dám làm vậy với ta, chờ ta lấy bản thể tới đây, ngươi liền biết tay ta!” Nàng hai mắt hận hận trừng nhìn Minh Hạo, sau đó khàn giọng hâm dọa hắn một tiếng.

Minh Hạo nghe nàng hâm dọa, không những không sợ, mà càng cười vui vẻ hơn, hắn hai mắt hí ngược nàng, như cười như không, nói: “À há, vậy à? Ghê thật, ngươi cứ việc trở về bản thể, ta chờ ở ngươi tại đây.”

Miêu Huyễn Nguyệt Không biết tại sao, khi nghe câu này của Minh Hạo, trong lòng nàng đột nhiên xuất hiện điềm báo xấu vô cùng …

Nhưng nàng không tin cái điềm xấu này, phải biết nếu hình chiếu chỉ là phân thân, không ảnh hưởng gì nhiều đến bản thể, cho dù hình chiếu đó có chết đi chăng nửa, thì bản thể vẫn có thể sống sờ sờ như bình thường.

Miêu Huyễn Nguyệt không nói gì, nhìn chằm chằm Minh Hạo vài giây, ghi nhớ hình dáng, đem khuôn mặt hắn in sâu vào trong đầu.

Sau một giây, nàng trực tiếp rời đi…

….

Nhìn xem Miêu Huyễn Nguyệt phương hướng biến mất, Minh Hạo sờ sờ cầm một cái, thì thầm tự nói: “Cho dù ngươi trở về bản thể thì thế nào? Ta đã làm pháp tắc, khiến cho ‘keo dính chim’ cùng ‘chuột thẩm du’ khóa chặt vào bản thể ngươi rồi, cạc cạc cạc…”

Tiếng cười quái dị tà ác tràn ngập không gian…

Minh Haö Trở lại phi thuyền, nhẹ nhàng mở cửa đi vào phòng Nicole.

Nhìn Nicole thần sắc mệt mỏi nằm trên giường ngủ say hắn không phá rối nàng, lập tức bước đi ra, trở về gian phòng mình.

Nhìn trong túi đồ còn thẻ triệu hoán nhân vật, không chút do dự click sử dụng.

“Đing! Phải chăng chủ nhân muốn muốn sử dụng tấm thẻ triệu hoán cấp ngẫu nhiên?” (chương trước nhầm, nhưng thôi kệ)

“Phải!”

……

“Đing! Chúc mừng chủ nhân thu được…”

Qua 10 giây, âm thanh cơ giới hệ thống vang lên

...

Ah,, khuc sau sẽ hấp dẫn:V Mu hahahah

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK