Mục lục
Siêu Cấp YY Hệ Thống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tán gái, chính là không những cần da mặt dày, mà còn biết nắm "lòng" người con gái.

Quan trọng nhất, phải dùng IQ để mà trang bực tán gái, chứ đừng dùng nửa thân dưới để mà tán gái.

Loại dùng nửa thân dưới chỉ có những tên thiếu chuyên nghiệp mới làm, Đường Minh khinh thường dùng loại này.

Đó là cách thức bí quyết tán gái thành công, mà Đường Minh tổng hợp từ thế kỷ 21 tri thức cùng ngàn năm chịch gái rút ra.

Đường Minh đi tới phía sau Mê Cốt Thỏ, không chút nào ngại ngùng hay mất tự nhiên, chậm rãi vòng tay ôm nàng vào lòng, đầu gác lên vai nàng, tựa như ôm lấy người yêu. Hắn nhỏ giọng, thì thầm bên tai nàng, nói: "Ta đã trở lại bên cạnh hai mẹ con ngươi, từ nay gia đình chúng ta sẽ mãi mãi sống chung hạnh phúc với nhau."

Giọng nói hắn tràn đầy mê hoặc lòng người, tựa như yêu tinh đang thi triển thôi miên lấy, hương khí nóng thổi từ miệng hắn thả vào tai Mê Cốt Thỏ, làm nàng trong lòng cùng cơ thể run lên. Khuôn mặt trắng hồng lên, như trái táo chín mùi khiến người ta muốn cắn.

"Ngươi thật sự chính là chồng ta? Hơn nửa chúng ta là một gia đình..." Mê Cốt Thỏ hai mắt biến thành mê ly, môi hồng chuyển động, thì thào nói.

"Đúng vậy, ta chính là chồng ngươi, hơn nửa chúng ta là một nhà ba người...." Đường Minh hai mắt sáng rực, nhỏ giọng nói theo, tràn đầy tính thôi miên lòng người...

"Cá cắn câu, kế tiếp nên làm gì đây, Hấp? Xả? Luộc?" Đường Minh nhìn mê người đường cong của Mê Cốt Thỏ kia, cái kia quyến rũ thân thể, nơi lồi nơi lõm, hắn liếm liếm môi, dâm đãng nghĩ.

Đường Minh quyết định thăm dò nàng, JJ theo đó dựng lên, chạm vào phía sau mông của Mê Cốt Thỏ.

Mê Cốt Thỏ cảm nhận được phía sau mông mình có thứ gì đó cứng rắn đụng vào, nàng lập tức lấy lại tinh thần, cũng không có lập tức đẩy Đường Minh ra, tựa như âm thầm chấp nhận lấy ám muội động tác của hắn. Chỉ là khuôn mặt nàng ngày càng thêm đỏ, thân thể nàng có chút vặn vẹo, tựa hồ đang hưởng ứng...

30 giây trôi qua. Hai người vẫn giữ nguyên tư thế ôm nhau, Đường Minh biết đây chính là "ám hiệu" của nàng "tiến đến đi."

"Mẹ, ta buồn ngủ."

Đường Minh đang định một bước tiến thêm, khi này âm thanh ngọt ngào vang lên, chính là từ cô bé Tiểu Vũ đang nằm trong lòng Mê Cốt Thỏ nói.

Mê Cốt Thỏ nhớ đến còn Đại Minh, Nhị Minh cùng Tiểu Vũ ở đây, nàng xấu hổ vội vàng đẩy Đường Minh ra.

Quay qua nói với hai người Đại Minh, Nhị Minh, " Hai ngươi đi đi."

Đại Minh cùng Nhị Minh gật đầu, hai tên mắt liếc nhau, vẻ mặt đê tiện, đồng thanh nói: "Đại tỷ ở lại vui sướng..." rồi rời đi.

Mê Cốt Thỏ nghe bọn hắn nói càng mắc cỡ, không dám nhìn mặt Đường Minh, vội vàng ôm Tiểu Vũ chạy đến căn nhà cây thô sơ, bên trong chỉ có một cái võng làm bằng sợi tơ nhỏ nhưng trông rất bền bỉ, nàng nhe nhàng đặt Tiểu Vũ lên võng ôn nhu ru ngủ...

Đường Minh đứng bên ngoài, kiên nhẫn chờ đợi nàng.

15 phút sau, Mê Cốt Thỏ đi ra, nàng nhìn Đường Minh mà không biết nói lời gì.

Năm ngón tay đan chéo lại với nhau, nàng đứng nơi đó không biết làm sao, dáng vẻ như thiếu nữ tuổi mười tám mới biết yêu, ngại ngùng mắc cỡ.

Khi này trong tâm nàng rối loạn như ma, không biết nên làm sao, đối mặt với người "chồng" xa lạ này.

Đường Minh nhìn nàng bộ dáng, biết đây là cơ hội tốt ngàn năm có một. Hắn không nhanh không chậm đi tới ôm Mê Cốt Thỏ vào lòng.

Hắn bắt đầu nhỏ nhẹ nói với nàng: "Gia đình chúng ta sẽ sống rất hạnh phúc, sau đó chúng ta sẽ ra thế giới bên ngoài du ngoạn, thế giới ở ngoài có rất nhiều mới lạ, thức ăn ngon..."

Từng lời ngon ngọt, dụ hoặc truyền vào lòng nàng. Đem một người luôn chung sống tại đây hơn trăm vạn năm Mê Cốt Thỏ trang giấy trắng lung lay.

Mê Cốt Thỏ ánh mắt ngày càng mông lung, lúc này trong đầu nàng đang tưởng tượng ra một khung cảnh lãng mạng mà nàng từng ước mong: hai người trai gái dắt tay một cô bé ở giữa, người con trai dắt tay bên trái, người con gái dắt tay bên phải....

Cả ba người bên nhau rất là vui vẻ, hạnh phúc. Sau đó là cả gia đình ba người di ngao du khắp thế giới..., tay trong tay.

Đường Minh vừa nói, vừa dùng tinh thần lực kết hợp khiến Mê Cốt Thỏ lâm vào thôi miên tạm thời.

Nhìn xem lâm vào "mơ mộng" Mê Cốt Thỏ, Đường Minh dùng bàn tay làm nên tất cả của hắn, chậm rãi cở hết quần áo nàng ra.

"Xoạt." Chưa tới 10 giây, toàn bộ quần áo của Mê Cốt Thỏ toàn bộ bị Đường Minh cở ra. Hắn không vội vàng, tinh thần lực dừng thôi miên lại.

"Um?" Mê Cốt Thỏ tỉnh lại, nàng ánh mắt khôi phục như bình thường, khi cảm giác thân thể có chút lạnh lẽo, như thiếu gì đó, nhìn lại.

"A." Mê Cốt Thỏ thất kinh la lên, lúc này bắt gặp ánh mắt xâm lược của Đường Minh, nàng có chút xấu hổ, nhỏ giọng yếu yếu nói: "Ngươi muốn làm gì ta?"

Đường Minh mỉm cười, vẻ mặt quan âm bồ tát, không từ sức cứu người cứu nạn nói ra: "Ta đang cứu ngươi."

"Cứu ta?" Mê Cốt Thỏ nhất thời ngẩn người, nàng đâu có nguy hiểm gì đến tính mạng mà phải cứu?

"Ùm, ngươi không nhớ gì à? Để ta kể lại chuyện cũ. Ở mấy trăm vạn năm trước ngươi đi đến thế giới loài người, sau đó ngươi bị tiểu nhân ám hại, bất tỉnh. Tại lúc đó số trời đùn đẩy, ta may mắn đi ngang qua gặp ngươi, thấy ngươi lúc đó gặp nguy hiểm, cho nên tiện tay cứu giúp, dù được ta cứu, nhưng khi đó độc đã ngâm vào người ngươi...."

"Ta lúc đó là một thầy thuốc, cho nên biết trị liệu giải độc, nhưng mà chỉ có thể tạm thời áp chế độc dược..."

"Sau khi tỉnh dậy, ngươi đem lòng yêu thương ta, rồi thời gian dài dằng dặc sau đó sinh cho ta một đứa con gái, ngươi còn nói ngươi thích khiêu vũ, cho nên đặt tên cho nó là Tiểu Vũ...."

"Vài năm sau, độc tính trong người ngươi phát tán. Bởi vì tìm cách giải độc, cùng lúc đó gia tộc ta có chuyện đột xuất, cho nên ta tạm thời rời xa hai mẹ con ngươi..."

Nói đến đây, Đường Minh bộ mặt bỗng nhiên chuyển thành buồn bả, sau đó lại tỏ ra tươi cười, nói ra: "Không phụ lòng người, rốt cục ta đã tìm ra cách trị liệu độc tính trong người của ngươi."

Mê Cốt Thỏ nghe hoàn toàn ngây ra, nàng cảm giác lời nói Đường Minh rất là chân thật, bên trong không chút nào giả dối hay bịa đặt.

Chỉ là nàng nhớ hồi mấy trăm vạn năm về trước đúng là có ngươi ám hại nàng, nhưng rõ ràng khi đó nàng dùng bản mệnh hồn kĩ chạy thoát a. Không giống như trong lời kể của hắn nha?

Mê Ngọc Thỏ (hồn thú), trời sinh giác quan rất nhạy cảm, chỉ cần nghe người đó lời nói, âm thanh, các chi tiết nhỏ nhất từ lời nói, liền biết người đó nói thật hay giả.

Mặc dù là vậy, nhưng trong lòng nàng vẫn còn có chút nghi ngờ lời noi của hắn, nhất là khi nghe độc tố trong người, nàng nhìn Đường Minh, nghi hoặc hỏi: "Ta hiện tại cảm giác rất khỏe, nào có độc tố?"

Đường Minh nghe vậy, bộ dáng cao thâm, lắc lắc đầu, nhìn nàng nói: "Ngươi hiện tại có hay không cảm giác mỗi tháng thường hay đau bụng, và thường hay tới ngày chảy máu?"

"A. Ngươi làm sao biết." Mê Cốt Thỏ che miệng lại, đối với lời nói Đường Minh đã tin thêm vài phần.

Giống như lời Đường Minh nói, hàng tháng đột nhiên bụng nàng trở nên đau nhức dữ dội, tiếp đó phía dưới hạ thân máu không tự chủ chảy ra...

"Đó chính là độc tố, nó giấu trong buồng trứng của ngươi, độc này nó không khiến ngươi chết liền, mà là chết từ từ." Đường Minh nhàn nhạt nói, trong lòng lại khác, cầm thú cười thầm: "Ha ha, đây chính là tri thức ở thế kỷ 21, ngươi ở dị giới làm sao biết về y học được? Còn ta sao biết được thì chính là đọc ký ức ngươi a, cạc cạc cạc."

"A!" Mê Cốt Thỏ che miệng lại,mặc dù nàng không biết buồng trứng là gì, nhưng nghe đến chết từ từ thì sắc mặt nàng lập tức trắng bệch không còn chút máu, ánh mắt hiện lên hoảng sợ, mắt liếc về ngôi nhà gỗ, giọng nức nở, nói ra: "Ta...ta... ta, sắp chết? Ta không muốn rời xa Tiểu Vũ, ta còn muốn sống, tiếp tục chăm sóc nó."

Từng giọt nước mắt rơi xuống, dáng vẻ tuyệt mỹ, ánh mắt xinh đẹp tràn ngập bi thương thống khổ, có loại cảm giác khiến người muốn ôm nàng vào lòng mà dỗ dành.

Có lẽ nàng chỉ có một mình, nàng sẽ không lộ ra biểu tình sợ hãi như vậy, nhưng nàng không bỏ được Tiểu Vũ. Dù sao nàng chỉ mới mấy chục vạn năm tuổi ấu hồn thú, chỉ tương đương với loài người 5,6 tuổi mà thôi.

Nàng không muốn để con bé mới tần tuổi này mà mất đi mẹ. Hơn nửa, nếu nàng chết, thì ai chăm sóc cho nó? Ai bảo vệ nó? Ai nuôi dạy nó?...

Chẳng lẽ Đại Minh, Nhị Minh? Nhưng hai bọn chúng cùng lúc chỉ có thể bảo vệ, không thể nuôi dạy nó được.

Hơn nửa, nàng sợ Tiểu Vũ giống như mình năm xưa, đi ra ngoài thế giới loài người...thậm chí con bé có khả năng là nguy hiểm đến tính mạng.

Dù sao hồn hoàn, hồn cốt mười vạn năm, sức hấp dẫn vẫn còn đó, có thể khiến anh em vì đó tàn sát nhau, cướp lấy...

Còn có Đại Minh, Nhị Minh, hai tên này dù là cường đại trên vạn năm hồn thú, đáng tiếc dù là hai bọn chúng ở Tinh Đấu Đại Sâm Lâm là vương. Nhưng khi ra bên ngoài liền mất đi tất cả ưu thế của mình, thậm chí bị người săn giết.

Còn có một điều nửa, bọn chúng là loại biến dị hồn thú, không thể hóa hình người để đi theo bảo vệ Tiểu Vũ được.

"Ngươi đừng nói vậy, ta rời đi hai mẹ con các ngươi, là vì tốn nhiều năm cùng công sức tìm ra phương pháp cứu ngươi." Đường Minh ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng nói.

Mê Cốt Thỏ trần chuồng bị Đường Minh ôm, cảm giác có kì dị lưu chuyển khắp người,thân thể trắng quyến rũ của nàng có thể lấy mắt thường thấy nhanh chóng đỏ lên. Mặc cho hắn ôm, trong mắt hiện lên một chút hi vọng, nàng nhỏ giọng hỏi: "Ngươi...có thể cứu ta?"

"Ta có thể cứu ngươi." Đường Minh gật đầu, nói ra: "Nhưng ngươi phải làm theo tất cả lời nói của ta, hiện tại độc tố đã phát tán đến toàn thân, phải nhanh chóng cứu chữa..."

"Ta sẽ làm theo lời ngươi." Mê Cốt Thỏ do dự một chút, vì Tiểu Vũ, nàng cắn răng gật đầu, dù biết "làm theo tất cả" là ý gì.

Đường Minh ánh mắt dâm đãng tỏa sáng, nhanh chóng nói ra: "Ngươi mau nằm xuống, sau đó nhắm mắt lại..."

Mê Cốt Thỏ mặt đỏ xấu hổ làm theo, nàng ngoan ngoãn nằm xuống đất.

Đường Minh gật đầu, cúi người xuống, nhìn nàng, vẻ mặt "nghiêm túc", nói: "Nhắm mắt lại, dù ra sao đi nửa cũng không thể mở mắt ra."

Mê Cốt Thỏ gật đầu, nhắm mắt lại, mặc cho Đường Minh muốn làm gì thì làm.

Đường Minh lúc này mới lộ ra khuôn mặt cầm thú của mình, không tiếng động nở nụ cười tà ác, cở ra toàn bộ quần áo của mình.

Cúi người xuống, sử dụng hồn điểm đổi ra các dụng cụ "bác sĩ khám bệnh."

Dù cửa hàng thay đổi, nhưng một số vật phẩm sử dụng thường ngày không biến mất, như căn nhà, máy lạnh...

"Ống Chích..."

"Roi...."

"Nến...."

"Kim...."

"Dụng cụ xuyên..."

....

"A~" Mê Cốt Thỏ rên lên tiếng tiêu hồn người.

Đường Minh tay nhẹ nhàng bóp "nụ hoa đỏ", nói ra: "Ngươi cảm giấc thế nào?"

"Cảm giác kì lạ, sống trăm vạn năm này ta chưa bao giờ gặp..." Mê Cốt Thỏ mắt nhắm lại, trả lời hắn, âm thanh run run, đầy dụ hoặc lòng người.

"Ừ, đây chính là phương pháp chữa bệnh, kích thích các tuyến sữa để độc tố chảy ra ngoài, tiếp đó ngươi cần phải chịu đựng..."

Mê Cốt Thỏ nghe có cái hiểu cái không, nàng gật đầu nói ra: "Ngươi làm đi, vì Tiểu Vũ, ta sẽ chịu đựng."

Đường Minh liếm liếm môi, nói: "tốt, ngươi chịu đựng, có chút đau..."

Nói xong, hắn đem "thành thục đại thúc" cắm vào vườn hoa tươi...

"Ah~...."

Mỹ lệ máu tươi chảy ra, yêu kiều tiếng la thê thảm.

Kế tiếp đó, đem ống chích đưa vào vườn cúc hoa, tiêm vào...

(tả nửa chắc bị ghi sắc hiệp, nên thôi, dừng lại đây nhé ae đồng dâm – khúc còn lại quay tay tự nghĩ đi:v)

....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK