Mỹ phụ ngồi dưới đất sợ hãi la lên một tiếng, bởi vì tiếng la rất lớn, thu hút một lượng lớn người xung quanh nhìn tới.
“Ai, ai dám cả gan ở nơi này giết người?.”
Nghe tiếng thét, đội bảo vệ gần đó hùng hổ chạy tới.
“Là hắn, chính là hắn.” Mỹ phụ khuôn mặt trắng bệch chỉ tay về Kim Long nói.
Đội bảo vệ trong đó, một người đàn ông cao lớn vạm vỡ mặt mày biến sắc.
Không phải vì Kim Long, mà là vì người nằm dưới đất.
Hắn quen biết người này, đây là con trai tập đoàn Kim Cương Ruby, Phạm Minh Tiến.
Một tập đoàn lớn nhất liên bang nhân loại, nhờ vào việc khai thác tài nguyên ở tinh không, nhất là đem ruby bán cho võ giả.
Mà số người tu luyện đây? 1 tỷ? 10 tỷ? 100 tỷ?...
Hơn nửa mỗi cảnh giới lên trên, chính là cần gấp đôi, thậm chí gấp ba, gấp mười số ruby ở cảnh giới cũ.
Có thể nghĩ số tiền kiếm được từ việc bán ruby con số khủng khiếp cỡ nào.
“Con trai cưng tập đoàn Kim Cương Ruby chết, lần này xảy ra chuyện lớn.” Đằng Thất Thiên trong lòng âm thầm nghĩ, mặt ngoài bình tĩnh nhìn về Kim Long, chỉ về thi thể dưới đất lạnh lùng hỏi: “Ngươi là kẻ giết người này?”
“Đúng vậy, người giết hắn chính là ta.” Kim Long bình tĩnh nhận, hắn không phải là con chuột làm xong mà không dám nhận hèn nhát kia.
“Tốt lắm, người đâu bắt lại cho ta, chờ tòa án liên bang xét xử!” Đằng Thất Thiên ra lệnh cho mấy bảo vệ ở sau.
Đám bảo vệ nghe lệnh từ đội trưởng ngay lập tức chạy lên bao vây lại Kim Long.
“Cút!” Kim Long hét lên, khí tức trong chớp mắt dâng lên đỉnh điểm.
“Rầm!”
Phạm vi một trăm mét bên trong, trừ Minh Hạo và Dịu Nhã ra, mọi người đột nhiên đồng loạt quỳ xuống đất, mồ hôi trên người ra như mưa.
“Làm sao có thể, chẳng lẽ người này cảnh giới Anh Hùng?”
Đám người hô hấp cứng lại, tựa như có tảng đá chặn lại nơi họng, khiến bọn hắn không thở nổi, trong nội tâm sợ hãi tận cùng bay lên.
“Hắn…cảnh giới vượt qua Anh Hùng!”
Một số người ít nhiều gì có địa vị ở liên bang, trong đó có Dịu Nhã, mỹ phụ. Hai người biết một số chuyện mà người thường không biết được.
Mỹ phụ nằm dưới đất sắc mặt trắng bệch không còn chút máu, thân thể có chút run rẩy nho nhỏ, trong mắt không che giấu kinh sợ, tuyệt vọng. Nàng biết, một người cảnh giới đạt đến Truyền Kỳ ý vị thế nào. Đó chính là không thua kém chức vị thống soái, một đại tướng trong liên bang quân đội.
Tại liên bang dậm chân một cái, dù cho tập đoàn Kim Cương Ruby có bị gãy răng, jj đứt cũng phải nhịn lại nuốt vào bụng.
Ngược lại với tâm trạng mỹ phụ dưới đất. Dịu Nhã lúc này trái tim đập nhanh kỳ lạ.Trong nội tâm nàng có một chút vui mừng vì gặp được quý nhân. Có một chút chờ mong một bạch mã hoàng tử trong lòng…Lại có một chút tò mò về thân thế bối cảnh của Kim long.
“Xin mời đại nhân bớt giận!” Âm thanh khàn khàn già nua vang lên.
Đám bảo vệ nhân cơ hội này rút lui, biết tôm tép như bọn hắn không có phận sự tại đây.
Tại thời khắc này, một lão già xuất hiện cách đó không xa, lo lắng nhìn Kim Long nói.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết người vô tội.” Kim Long thu lại khí thế tiên đế của mình, mỉm cười nói.
Lão già nghe vậy thở phào, lão biết cảnh giới cường giả tâm tính thất thường, xem luật pháp liên bang như trò đùa, thích thì giết, không thích thì cũng giết, cũng không chịu cái gì pháp luật xét tội.
Bởi vì, bọn hắn có thực lực ở đó, hơn nửa tình hình lúc này rơi vào báo động nguy cấp, liên bang cao tầng, nhất là các nguyên lão sẽ không vì chuyện này mà đi ra tay với một cường giả Truyền Kỳ tốn hơi tốn sức.
Lão không thèm liếc nhìn thi thể dưới đất, hướng Kim Long cúi đầu cung kính nói: “Cám ơn ngài đã niệm tình lão già này. Đây là thẻ hội viên cao cấp nhất, chiết khấu 15% khi mua hàng… xin ngài nhận cho.” Sau đó hắn từ trong túi móc ra một chiếc thẻ màu cam đưa cho Kim Long, thần sắc có chút nịnh nọt.
Kim Long không biết tình hình hiện tại xảy ra, hắn ngẩn người.
Tưởng rằng sẽ xảy ra tình tiết máu chó a, tựa như có người đến bắt, sau đó hắn ra tay, thể hiện dâm uy, chấn động thế giới…
Lần này không những giết xong bị bắt, mà còn được thẻ hội viên vip nhất?
Rốt cục chuyện gì xảy ra? Có điều hắn không quan tâm nhiều như vậy, chuyện tốt tới tay ngu gì không nhận?
Tiếp tay nhận thẻ bỏ vào túi, nở nụ cười sáng lạng, đập đập bả vai lão già tựa như người bạn thân thiết lâu năm “Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết người vô tội. Tuy ta nói vậy, nếu lại có kẻ không có mắc tìm tới phiền phức ta không ngại giết thêm vài người nha.”
“Vâng thưa ngài, ngài cứ tự nhiên giết hết càng tốt. Lấy ngài cường đại thực lực cùng siêu việt trí tuệ, giết một đám tôm tép không có gì khó.”
“Lão già này thật sự luyện chiêu thức vỗ mông ngựa đến đổi trắng thay đen, nói có thành không rồi.”
Đám người nghe lão vuốt mông ngựa trắng trợn, không khỏi quăng cho lão ánh mắt khinh bỉ, trong đó có Minh Hạo.
“Tốt.” Kim Long trong lòng vui đến nở hoa, ngày hôm nay thật may mắn, vừa được thẻ hội viên cao cấp, vừa được diễn tuồng cứu mỹ nhân…
“Dọn dẹp đi, hôm nay toàn bộ rượu tại đây giảm giá 10%.”
“Kính mong khách hàng bỏ qua…”
Lão già ra lệnh cho nhân viện, hướng về đám người thần sắc khủng hoảng nở nụ cười tạ lỗi.
“Ta đi trước, nếu ngài có thắc mắc hay gặp chuyện gì, không ngại liên lạc ta.” Lão già xử lý xong, nhìn về Kim Long cười nói.
“Ừ, ngươi đi đi.” Kim Long phất tay nói.
Lão già cúi đầu cám ơn lần nửa, sau đó cả người biến mất.
…
“Lão già đó là ai?” Kim Long nhìn qua Dịu Nhã hỏi.
Dịu Nhã nghe Kim Long hỏi mới tỉnh hồn lại, nàng nhìn Kim Long với ánh mắt khác hẳn lần đầu tiên.
“Lão ta là người quản lý trung tâm này do chính phủ liên bang phái tới, tên là Hành Thiên.” Dịu Nhã trong mắt hiện lên tia kinh diễm nói.
Kim Long gật đầu.
Hai người nói chuyện một chút.
Bởi vì Dịu Nhã muốn quay trở về gia tộc báo tin quan trọng này, cho nên nàng rời đi trước.
Minh Hạo và Kim Long nhìn nhau nở nụ cười.
“Cha, ngươi thật bá đạo.” Minh Hạo giơ lên ngón tay nói.
“Tất nhiên, ngươi xem cha ngươi là ai?” Nghe đứa con mình khen, Kim Long trên mặt càng hiện ra kiêu ngạo đắc ý, tựa như con chó vừa được chủ khen.
Tiếp đó hai cha con đi một vòng mua một đống rượu cấp A, cấp S, trong đó có cả vài chai SS.
Còn tiền ở đâu ra rất đơn giản. Minh Hạo đạt cảnh giới tối cao Vô Thượng Dâm đ*o, có thể tạo ra bất kỳ thứ gì trong suy nghĩ của hắn, tính mạng, linh hồn, vật phẩm…
Về ruby, là vật chết càng đơn giản, Minh Hạo chỉ cần búng ngón tay một cái là có ngay, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Hầu như 30% rượu trưng bày tại đây hai cha con mua tuốt. Việc này khiến Hành Thiên, người quản lý trung tâm mua sắm thành thị số 7 một lần nửa ra mặt.
Hành Thiên trên mặt đầu đầy mồ hôi, nói với giọng cầu xin “Đại nhân mong hạ tay, chúng ta không phải là cầm hai người mua rượu, nhưng chúng ta còn phải kinh doanh nửa a.”
Kim Long là người dễ tính, gật đầu nói: “Cũng tốt, khi nào ta uống xong lại tới chỗ ngươi mua.”
“Cám ơn ngài hiểu chuyện.” Hành Thiên một tay lau mồ hôi, cúi người rời đi.
Minh Hạo lúc này nhìn qua Kim Long nói, “Đây là ít tiền, cha cầm đi, con muốn đi mua một chút đồ vật.”
Minh Hạo đưa nhẫn trữ vật cho Kim Long giữ.
Kim Long nhận lấy chiếc nhẫn, gật đầu nói “Ngươi đi đi, ta đi vài chỗ xem có gì mua không.”
Minh Hạo gật đầu rời đi, đến thang máy đặc biệt đút cái thẻ vào.
Nơi đây chia làm nhiều loại thang máy:
-Bình thường: dành cho người không có thẻ hội viên.
-Hội viên: dành cho người có thẻ hội viên.
-Hội viên các cấp: chia ra làm các cấp hội viên khác nhau, người cấp nào thì đi thang máy loại đó…
Cái thẻ này cũng là hắn vừa mới tạo ra, sao chép từ bên kia Kim Long.
Tại thang máy, có một cái ổ để đưa thẻ vào, tựa như máy rút tiền atm vậy.
Minh Hạo vừa đút thẻ vào trong, ngay lập tức trước mặt hiện lên màn hình.
- vũ khí
-dược tề
-rượu
-cơ giáp
-nô lệ
-Các vật phẩm linh tinh
…
Chục cái mục lựa chọn trước mặt, Minh Hạo nhìn một lát, dừng ở phần nô lệ, click đúp vào.
“Ngài phải chăng chọn đến tầng nô lệ?”
Trên màn hình hiện ra dòng chữ, phía dưới là lựa chọn “Yes/No.”
Minh Hạo click “Yes.”
Trong nháy mắt, thang máy lấy tốc độ tên lửa dịch chuyển Minh Hạo đến tầng cao nhất trung tâm mua sắm.