“Làm sao thần, chỉ cần ngài nói gì tiện tì đều làm theo.” Thiếu nữ tóc vàng nghe vậy trong lòng gấp gáp, cắn răng hỏi.
“Chỉ là, ta lo ngại ngươi mạnh lên phản bội ta nha…” Minh Hạo vu vơ nhìn lên trời nói.
Thiếu nữ lắc đầu nói: “Không không, ta thề trung thành với ngài, hơn nửa lấy sức mạnh của ngài, ta nào dám có lòng đó?”
Nói xong, như chứng minh cho câu nói bằng hành động của mình, thiếu nữ không ngại dơ bẩn lè lưỡi của mình ra, liếm chiếc dép Minh Hạo.
“Ha ha…” Minh Hạo cười lên một tiếng, không nghĩ chỉ mất công vài phút dễ dàng thu phục được một con chó trung thành rồi, như vậy rất tốt, kế hoạch tiếp theo càng thêm dễ.
“Được rồi, đứng lên đi, quần áo đây mặc vào.”
Minh Hạo phất tay, một bộ quần áo xuất hiện dưới đất.
“Vâng, cám ơn thần.” Thiếu nữ biết chính mình thành công, vui vẻ nói.
Một lát sau, thiếu nữ mặc áo vào, Minh Hạo lúc này nhìn nàng hỏi: “Đừng gọi ta là thần, gọi ta là chủ nhân hoặc thiếu gia là được. Đứng lên đi, ngươi tên gì, tại sao lại bị bắt vào đây?”
“Vâng chủ nhân.” Thiếu nữ cung kính, trong mắt hiện lên hồi ức buồn thiu, nói ra: “Nô tì tên là Mị Nguyệt, mấy năm trước trong chiến tranh, binh đoàn của nô tì toàn diệt, chỉ vài người như nô tì may mắn sống sót, nhưng không khá giả hơn, như một món đồ chơi các phe phái trong UP giao dịch mua bán nô tì với nhau, cuối cùng nhân loại liên bang thành công mua được nô tì.”
“Họ Mị? Chẳng lẽ nàng con cháu của Mị Yểm? Không thể a, nhớ mình có căn dặn đám kia không được đến đây...” Minh Hạo giật mình suy nghĩ, đánh giá một chút người nữ trước mắt này.
Đúng là nàng có chút khí chất mị hoặc câu dẫn người, nhưng so với con cháu Mị Yểm kém xa tít tấp, về cảnh giới càng không phải bàn, thua xa những người kia cảnh giới Tiên Đế...
“Có thể trùng họ.” Minh Hạo nghĩ, dù sao trăm ngàn vạn thế giới, trùng họ là điều không có gì ngạc nhiên.
Minh Hạo gật đầu, nhìn Mị Nguyệt nói ra: “Ta sẽ gở phong ấn của ngươi, cho ngươi một nhiệm vụ, không biết ngươi có bằng lòng tiếp nhận hay không? Sau khi hoàn thành, ngươi sẽ trở thành một cường giả Truyền Kỳ.”
“Vâng, ta nghe theo chủ nhân.” Mị Nguyệt cung kính nói.
“Như vậy, ngươi làm gián điệp cho ta, trà trộn vào BD, ngươi đồng ý không?” Minh Hạo như mỉm cười hỏi nàng.
“Gián điệp? Ý ngài bắt ta phản bội?” Mị Nguyệt ngẩn ngơ, khuôn mặt cứng ngắt hỏi.
“Đúng vậy, ngươi có làm không? Ngươi chỉ cần đem tin tức truyền về là được, ta không ép ngươi giết đồng loại của mình.” Minh Hạo biết nàng khó lựa chọn, nói thêm: “Ta không ép buộc ngươi, tùy ngươi lựa chọn, nếu ngươi chọn không, coi như chúng ta không có duyên phận.”
Mị Nguyệt im lặng suy nghĩ, sắc mặt nàng liên tục thay đổi, do dự, lại không nỡ, cuối cùng nàng cắn răng gật đầu nói: “Nô tì đồng ý, chỉ cần không phải giết đồng loại của mình, nô tì nguyện làm tất cả, kể cả gián điệp.”
Mị Nguyệt ít ra không vì cái lợi trước mắt mà đem đồng bào mình giết, nhưng ít ra nằm gián điệp còn hơn…
Có một chút mâu thuẫn, một chút tham muốn trở thành cường giả.
Nàng là người trải qua chiến tranh, hiểu rõ sinh mạng đáng quý như thế nào, từng trực tiếp nhìn đồng đội trước mắt chết đi, muốn cứu nhưng tuyệt vọng.
Không có thực lực, chỉ là con sâu con kiến để người giẫm lên. Không có thực lực, không bảo vệ được bất cứ người yêu thương nào. Không có thực lực, sinh mạng của mình chính do người khác tùy ý quyết định.
Nàng hiểu rõ giá trị của sức mạnh như thế nào, cho nên mới quyết định lựa chọn ‘phản bội’ chủng tộc mình làm gián điệp nằm vùng. Khi đã hoàn thành, nàng sẽ cố gắng cầu xin vị thần trẻ tuổi này, chừa cho chủng tộc mình một đường sống.
Mị Nguyệt không biết, toàn bộ suy nghĩ của nàng đã bị Minh Hạo đọc được. Minh Hạo nở nụ cười, “tốt lắm, mạnh vì gạo, bạo vì tiền, vì thực lực của chính mình phản bội đi chủng tộc…”
Minh Hạo phất tay, luồng khí bay vào người Mị Nguyệt, toàn bộ phong ấn trong nàng biến mất.
Cảm giác sức mạnh lại lần nửa trở lại cơ thể, Mị Nguyệt sửng sờ, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, nàng cúi đầu thấp xuống cung kính nói: “Cám ơn ngài gở bỏ phong ấn.”
“Không có gì, ngươi chuẩn bị tiếp nhận ta ban phước.” Minh Hạo nói xong, đem một phần mười hệ thống chia ra, giao cho Mị Nguyệt.
“Đing! Chủ nhân có hay không tiếp nhận siêu cấp gián điệp?” Mị Nguyệt ngẩn người, cái gì đây? Âm thanh trong đầu là gì?
Thấy vẻ mặt ngơ ngác của nàng, Minh Hạo cười nói: “Đây là một phần phân thân của ta, ngươi có thể xem hắn là sư phụ. Ngươi nói tiếp nhận đi, nói trong đầu là được.”
Mị Nguyệt nghe vậy giật mình, nàng có cái hiểu cái không, gật đầu làm theo “Tiếp nhận.”
“Đing! Hệ thống siêu cấp gián điệp nhận chủ thành công.”
“Đing! Bắt đầu trói chặt linh hồn “Mị Nguyệt.” “
“Hệ thống siêu cấp gián điệp?Đây là thứ gì” Mị Nguyệt trong lòng tràn ngập tò mò, dù không biết thứ này là gì, nhưng nàng hiểu đây là món quà mà thần ban cho chính mình, tất nhiên là có cái tốt trong đó.
“Đing! Hoàn tất trói chặt…bắt đầu truyền hướng dẫn sử dụng.”
Trong óc Mị Nguyệt hiện ra nhiều hình ảnh mới lạ. Mị Nguyệt nhắm mắt lại, chầm chậm đọc từng cái.
Vài phút sau, Mị Nguyệt mở mắt ra, trong ánh mắt hiện ra chấn động, khó tin, vui mừng khó tả.
Theo như ký ức mới truyền lại, hệ thống siêu cấp gián điệp sẽ phát ra nhiệm vụ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống sẽ cho điểm để mua sắm.
Bên trong, có cửa hàng, muốn mua gì mua, cơ giới, gien dược tề, tu vi, pet, tuyệt kỹ, huyết mạch…cái gì đều có, chỉ cần có điểm mua sắm là được.
Đây là một trong năng lực của Minh Hạo, có thể chia ra hệ thống “phân thân”, chính mình như chủ thần ngồi phía trên phát nhiệm vụ.
Hệ thống gián điệp này các chức năng y chang hệ thống siêu cấp yy, có điều các năng lực bá đạo, tựa như hỗn độn gì đó, hoặc đủ khả năng đánh chết Minh Hạo thì hắn không có cho vào cửa hàng.
Hắn chính là muốn nuôi một con chó trung thành, chứ không phải nuôi một con chó tiến hóa thành hổ để quay lại cắn mình.
Nhưng dù vậy, đủ để nàng đột phá đến đỉnh phong Tiên Đế là vừa.
Nghĩ đến chính mình quyết định khôn ngoan, từ nay một bước bước lên trời, Mị Nguyệt hai tay nắm chặt lại, nhiệt huyết trong người dâng lên, nàng rất muốn ngửa đầu hét lên một câu “Cám ơn trời đất có mắt cho con một cơ hội.” như vậy. Nhưng nàng không quên Minh Hạo còn đứng tại đây.
“Bịch.”
“Bịch.”
“Bịch.”
Mị Nguyệt quỳ xuống đất, hướng Minh Hạo dập đầu ba cái, hô lớn “Thần, nô tì nguyện suốt đời làm trâu làm ngựa cho ngài, xin ngài mau mau chà đạp thân thể hèn mọn này.”
Mị Nguyệt nói xong, tay cở hết bộ quần áo của mình vừa mặc vào, lộ ra cơ thể trắng bóc trứng, đôi song phong lớn lắc lư, khu vực tam giác thần bí…
Minh Hạo nghe vậy, dục hỏa trong lòng bay lên. Phải biết, bản thể là Vô Thượng Dâm đ*o, có điều là có trí tuệ, nhưng bản nguyên “dâm” “dục” không biến mất.
Minh Hạo chậm rãi cở quần ra, lộ ra “thằng oắc con.” Lớn. Cười nói “Tốt, ngươi đã có lòng, thần sẽ nhận, chuẩn bị buổi tẩy lễ, chuẩn bị tiếp nhận.”
Mị Nguyệt mỉm cười như ma quỷ mị hoặc, nàng chuẩn bị sẵn, ngay lập tức banh hai chân rộng ra…
….