Một thân ảnh màu đen từ trong ngôi mộ bị phá nát bay ra, tốc độ vô cùng nhanh, hướng về một Marine gần đó, đưa ra năm ngón tay trắng bệch chộp tới.
Người lính Marine khi hắn thấy bóng đen từ ngôi mộ bay ra đã chuẩn bị sẵn, cúi thấp người, chân nhấn xuống đất, cả thân nhẹ nhàng lộn nhào sang một bên, lúc lộn, cầm súng nhắm chuẩn ngay bóng đen, tay bóp còi súng.
“Bằng bằng bằng!”
Bóng đen dù nhanh cũng không theo kịp tốc độ gấp 35 lần âm thanh, trên người hắn xuất hiện từng lỗ thủng, bất quá, từng lỗ đạn trên người hắn rất nhanh khép lại.
“Gào! Ta muốn giết ngươi!” Bóng đen đứng lại gào thét một tiếng đau đớn, âm thanh ầm ầm, đem mặt đất rung chuyển, màng nhĩ các nữ run run.
Minh Hạo vận chuyển dâm khí bảo vệ đám người, ánh mắt nhìn bóng đen.
Lúc này nhờ bóng đen đứng lại, Minh Hạo rốt cuộc thấy được chân thân bóng đen.
Một nữ nhân trẻ tuổi, mặt mũi tinh xảo, không hoàn mỹ nhưng có nét gì đó quý phái lưu chuyển trên mặt, sóng mũi cao ngất, môi mộng đỏ không son phấn, mi còng kẽ dài, miệng nhe ra, lộ ra hàm răng trắng đều như kẹo kéo bao cao su.
Đầu đội vương miện màu vàng cao quý, trên vương miện khảm từng viên châu sáng lấp lánh. Bộ áo váy màu đỏ, tại giữa áo, được khắc hình tượng con rồng vàng, thần sắc cao ngạo ngẩng đầu trừng mắt lên không trung.
Đôi song phong không che dấu chút nào tại hai bên áo nhô lên cao.
Đôi mắt nhắm chặt lại, tựa như đứa bé vừa sinh ra còn chưa thích ứng ánh sáng.
Người con gái tỏa ra khí chất cao quý ưu nhã, tựa như nữ vương cửu thiên giáng trần.
Từ đầu đội vương miện, đến cách ăn mặc, Minh Hạo tin chắc người này là nữ, còn là nữ vương như loại hoàng đế cai quản hoàng triều ngày xưa.
Lâm Nhã Tiền nhìn thấy nữ thi, sắc mặt thay đổi, âm thanh kinh hãi nói: “Nàng chính là Nữ Long Đế đời thứ 67, Long Mộc Châu, hơn 5000 năm trước từng một đời chinh chiến tứ phương, cùng cảnh giới vô địch, thậm chí còn vượt cấp khiêu chiến!!!”
“Long tộc là một chủng tộc xa xưa nhất trong tất cả chủng tộc. Đồn đại, lúc còn thưở sơ khai Dâm Giới, Long Tộc đã xuất hiện, là nhóm đầu sinh linh.
Trải qua vạn năm, hơn trăm ngàn chủng tộc lúc tồn tại thuở sơ khai đa số tuyệt chủng, chỉ có vài chủng tộc như Long Tộc còn tồn tại, nhưng huyết mạch đa phần là tạp chất, không còn tinh khiết như trước.
Hiện tại, Long Tộc là vương giả thống trị Bắc Yêu, từng đời long vương – long đế thay nhau cai trị, Long tộc…”
“Ồ.” Minh Hạo ồ một tiếng, âm thầm ra lệnh cho các marine rút lui, hình thành vòng tròn bao vây bảo vệ tứ nữ.
Minh Hạo tiến lên phía trước một bước, thần sắc bình thản nhìn thi nữ hỏi: “Ngươi là Long Mộc Châu đúng không?”
“Ta là Long Mộc Châu?” Thi nữ nghe tên này cả người đứng sựng lại, tựa như nhớ cái gì, nàng lẩm bẩm cái tên liên tục.
Thi nữ lẩm bẩm cái tên ba lần, đôi mắt đột ngột mở ra, một đôi màu đen mờ mịt nhìn xung quanh,
Vài giây sau, đôi mắt càng sáng có thần hơn, mờ mịt trong mắt dần tan đi, hiện rõ một tia trí tuệ ánh sáng.
Long Mộc Châu thần sắc bình tĩnh nhìn Minh Hạo hỏi: “Ngươi là người đánh thức ta?”
Minh Hạo thần sắc bình thản, lạnh nhạt nói: “Đúng vậy, ta muốn thu ngươi làm nô tỳ, tất nhiên nếu ngươi đồng ý, ta sẽ ban cho ngươi cuộc sống vĩnh hằng.”
Đám người ngẩn ra, không ngờ Minh Hạo lại dám nói thế, thu một Nữ Long Đế làm nô tỳ, một người cảnh giới Dâm Đế chiến vượt cấp làm nô, hơn nửa thân phận chính là một Long Đế, từng là một đời vua Bắc Yêu, đây chính là việc chưa bao giờ xảy ra ở Dâm Giới.
Chiến vượt cấp, danh hiệu chỉ dành cho thiên tài hiếm có, muốn chiến vượt cấp khó như lên trời, Dâm Giới ngàn đời, chỉ vài người đếm trên đầu ngón tay mới đạt được danh hiệu này.
“Hì hì hì, nhóc con, ngươi thật cực phẩm, ta lâu rồi mới gặp một người ăn gan hùm nói lời thế như ngươi.”
Long Mộc Châu nghe Minh Hạo nói mà bật cười, từ xưa đến nay chinh chiến mấy ngàn năm, lịch duyệt có vạn, chiến đấu gần kề sinh tử, gặp các loại kẻ thù khác nhau, nhưng chưa ai dám đứng trước mặt nàng nói muốn thu làm nô tỳ như Minh Hạo.
Minh Hạo thần sắc lạnh nhạt nhìn nàng nói: “Chúng ta cá cược đi Long Mộc Châu. Ta một quyền, nếu ngươi có thể đứng đó đỡ được, ta thua, bồi thường ngươi một thanh huyết long tinh khiết 100%.”
“Ha ha ha, cá cược à, ngươi đang đùa ta? A! khoang đã, ngươi có huyết long tinh khiết?” Long Mộc Châu nói đến một nửa ngừng lại, thần sắc ngưng trọng dò hỏi.
“Đúng vậy.” Minh Hạo từ hệ thống bỏ ra 1 triệu điểm mua sắm, lấy thanh huyết long tinh khiết.
Thanh này rất ngắn, chỉ dài bằng ngón tay trẻ em, Minh Hạo gở nắp ra, mùi thơm lạ lùng bay ra.
“Khịt khịt”
Long Mộc Châu lỗ mũi phát ra âm thanh chó ngửi, hương thơm từ thanh huyết bay vào mũi, vừa ngửi một cái, nồng đậm long lực trong cơ thể trong nháy mắt dâng lên một tia.
“Thật đúng là thanh long huyết! Làm sao ngươi có thanh này tinh khiết long huyết!?”
Long Mộc Châu cả người phấn chấn, nàng nhìn Minh Hạo hỏi, ánh mắt tràn đầy hi vọng quang mang.
Nếu có này một thanh, linh cảm của nàng mách bảo rằng, sau khi uống xong thanh này huyết long, nàng có thể từ cảnh giới Dâm Đế cao cấp đột phá đến Dâm Tổ, cải tử hồi sinh, không cần phải nằm ngủ say trong quan tài nhàm chán kia nửa.
Bởi vì tại ngàn năm trước thọ nguyên gần như cạn kiệt, dù cho mạnh như nàng cảnh giới Dâm Đế cũng không thoát khỏi cái gọi là quy luật sinh tử, cho nên Long Mộc Châu quyết định đi đến Thần Mộ làm nơi yên nghỉ cuối cùng cho mình.
Minh Hạo không trả lời, mà hỏi: “Cái này ngươi không cần quan tâm, ngươi có đồng ý cá cược với ta không?”
“Tốt, ta đồng ý, nếu ta thua như cá cược, ta sẽ làm nô lệ ngươi, ngược lại, nếu ngươi thua phải đưa ta thanh long huyết kia.”
Long Mộc Châu mỉm cười tự tin nói.
Minh Hạo gật đầu, dâm khí vận chuyển, tử thần ảo nghĩa sau lưng hiện lên.
“Cái gì, ảo nghĩa?” Long Mộc Châu lúc đầu còn tự tin cười nói, hiện tại vừa nhìn thấy phía sau lưng Minh Hạo bóng đen nụ cười cứng lại, thần sắc hoảng sợ.
Thân thể Long Mộc Châu bỗng nhiên biến dài, đôi sừng nhọn trên đầu hiện ra, lớp vảy đen che kín thân thể, móng vuốt sắt nhọn đưa ra ngoài.
Nhưng tất cả đã muộn.
Bóng đen sau lưng Minh Hạo khuôn mặt băng lãnh, ánh mắt hờ hững vô tình, tay cầm lưỡi hái tử thần hướng về Long Mộc Châu hóa long thật nhanh chém tới.
“Phốc!”
Một tiếng phốc nhẹ nhàng vang lên kèm theo đó là âm thanh gào thét khàn khàn đau đớn. Kế đó, Cả mặt đất rung chuyển, thân thể khổng lồ con rồng ầm ầm ngã gục xuống đất, giữa thân nó xuất hiện miệng lớn vết thương, một đống lớn chất lỏng đỏ tươi như máu chảy ra ngoài lênh láng, thậm chí có thể thấy tình trạng bên trong xương trắng từng khúc bị đứt gãy.
Chưa hết, màu đen hắc khí bên ngoài miệng vết thương như chất độc màu da cam, bắt đầu từ ngoài vết thương ăn vào trong thịt, có thể lấy mắt thường thấy hắc khí tốc độ ăn mòn rất nhanh.
“Gào!!!”
Âm thanh gào thét do sinh vật phát ra, thiên địa biến sắc, phong vân chuyển đổi, âm thanh này vừa ra, vạn dặm cách đó từng sinh vật co rúm người quỳ phục dưới đất, tựa như sợ hãi trước âm thanh này.
Minh Hạo bình tĩnh đi đến trước con rồng, nói: “Ngươi đã thua, nếu trong vòng 10 phút không cứu trị, ngươi sẽ chết.”
Long Mộc Châu đầu rồng khổng lồ ngẩng lên, trong mắt hiện lên hoảng sợ, không nghĩ đến trước mắt người thanh niên này lại kinh khủng như vậy.
Nhìn dáng vẻ Minh Hạo, cái này khoảng chừng chỉ 15-20 tuổi, làm sao có thể đạt đến cảnh giới này? Cái này quá khó tin, hoàn toàn phá vỡ thế giới quan của nàng.
Long Mộc Châu từng gặp nhiều đối thủ khác nhau, trong đó có ngàn năm thiên tài, yêu nghiệt, vạn năm thiên tài, từng người thần thông cái thế, vô song thiên phú, nhưng lại chưa bao giờ gặp một người nào trẻ tuổi đạt đến cảnh giới Dâm Đế thi triển ảo nghĩa như Minh Hạo.
Nghĩ đến cá cược, Long Mộc Châu thần sắc thay đổi liên tục, hồi lâu sau, cuối cùng Long Mộc Châu tầng tầng thở dài, giọng buồn bã nói: “Dựa theo cá cược, ta đồng ý nô lệ cho ngươi nhưng có một số …”
“Nói nhiều quá, Tử Thần Hồi Sinh!”
Minh Hạo phất tay, hắc khí tại miệng vết thương Long Mộc Châu đột nhiên bắt đầu khuếch tán tốc độ nhanh hơn, chỉ trong giây lát, hắc khí thẩm thấu toàn bộ cơ thể rồng Long Mộc Châu, lan đến bên trong cơ thể.
“Gào!!! Không, ngươi không thể…”
Long Mộc Châu thần sắc kinh hoảng gào thét nhưng vô vọng, cả người nhanh chóng bị hắc khí chôn vùi bên trong.
…
Một phút sau.
“Chủ nhân.” Từ hắc khí tán ra, một mỹ nữ tóc đen dài đi đến trước mặt quỳ xuống Minh Hạo, thần sắc cung kính nói.