Minh Hạo để chắc ăn phòng ngừa Tần Tú Tú quay ra cắn lén, hắn đem dây trói tay chân nàng lại trong tình trạng trần chuồng, dù sao quần áo có khả năng trơn trượt làm dây trói tuột ra ngoài.
Cả nhóm lên đường, đi tới Sa Mạc Tử Vong.
Bùi Xuân Tình một bên điều khiển Phi Nô, một bên nhiệt tình giới thiệu về Tử Vong Sa Mạc cho Minh Hạo và Tam Nương nghe:
Tử Vong Sa Mạc một trong mười cấm địa nguy hiểm nhất ở dâm giới.
Nó nằm sâu ở trong Tây Cương, là nơi cho dù cường giả Dâm Vương khi đi vào phải kiêng dè vài phần, cho dù Dâm Vương trở lên nếu không cẩn thận, mất mạng như chơi.
Tử Vong Sa Mạc nó nguy hiểm ở chỗ ‘cát’, khu vực sa mạc cát ăn thịt người.
Nghe như đơn giản, không có gì nguy hiểm hay thứ kinh khủng gì làm người sợ, nhưng nó là thứ chân chính là nổi ám ảnh của nhiều người khi bước vào đây.
Bởi vì, nơi này không còn gì, không cây cỏ, không thức ăn, không động vật, xung quanh ngoài trừ cát thì không có gì, nếu một người lỡ như bước vào đây, chỉ cần ba giây thôi, dù Dâm Vương cũng trong nháy mắt bị đám cát ‘ăn thịt’.
Mấy tỷ triệu hạt cát dưới chân đều là loại ăn thịt người, nghe đã rợn người chứ đừng nói là bước vào.
May mắn, có một thứ có thể chế ngự, đó là Phi Nô.
Phi Nô bay trên không trung, nên tránh được dưới đất cát.
Nhưng không chỉ có cát ăn thịt người, mà còn có thời tiết khắc nghiệt, một cơn bão cát bất cứ khi nào có thể xảy ra, trong bão cát đó, chính là hàng triệu loài cát ăn thịt người, dù bay trên không hay dưới đất đều dính phải nó, chính vì thế khu vực này còn gọi là Tử Vong Sa Mạc.
Nhưng chân chính nguy hiểm không phải là nơi này, mà là trung tâm Tử Vong Sa Mạc, một nơi cho dù Dâm Đế đi vào một khi không cẩn thận phải chết, đó là Thần Mộ.
Thần Mộ, người Dâm Giới vừa nghe khiến người dễ liên tưởng đến mộ của thần linh sau khi chết chôn xuống.
Trong truyền thuyết, Thần Mộ đã xuất hiện từ rất lâu, lâu đến nổi từ xa xưa năm tháng đến nay không ai có thể hiểu thấu nó được, ai thành lập ra?
Nếu nói nguy hiểm của Tử Vong Sa Mạc là cát ăn thịt người, thì nơi này chính là những ngôi mộ, xác chết sống dậy, và nơi nà là chỗ an táng lý tưởng nhất của những người đạt đến cảnh giới đỉnh phong như Dâm Đế,.
Thần Mộ có công dụng đặc biệt chính là đem người đã chết có thể sống lại.
Đây chính là nghịch thiên cải mệnh trong truyền thuyết, nhưng tỷ lệ sống lại rất thấp chỉ bằng một phần ngàn, mặc dù tỷ lệ thấp đến đáng thương, nhưng nó vẫn có sức hút mê người, nhất là những bậc cường giả sống lâu năm sắp bước vào quan tài.
Nhưng nếu thất bại, đồng nghĩa biến thành xác chết biết di động, những xác chết này không có trí tuệ, chỉ có bản năng chiến đấu khi còn sống.
Còn vì sao nó tên là Thần Mộ thì bắt nguồn từ lời kể của các bậc tiền bối lão tổ cấp cao lưu truyền trở xuống:
Thần Mộ, nơi dành cho cường giả an nghỉ, khắp nơi bẫy rập chết người, càng đi sâu vào Thần Mộ, càng đến gần với thần linh, thứ cấm kỵ nhất thế giới, nơi thần táng thân, kẻ bước vào tất bị thần tru, trời giết, đất diệt.
Ngày xưa, có một cường giả cảnh giới đỉnh phong thế giới Dâm Tổ, chỉ còn một bước là đột phá đến Dâm Thần, hắn mắc kẹt tại cảnh giới này hơn chục vạn năm, tuổi thọ không còn nhiều, hắn đành nhắm mắt làm liều, xông sâu vào trung tâm Thần Mộ. Từ đó về sau, không còn ai thấy bóng dáng hắn xuất hiện trên thế gian, người ta đồn rằng, khi hắn bước vào trung tâm Thần Mộ, đồng nghĩa với bị thần tru diệt, không còn có thể còn sống quay trở ra.
Có thể hình dung trình độ nguy hiểm kinh khủng của thần mộ thế nào.
Tuy là nguy hiểm, nhưng nhiều người không màng đến tính mạng để đi vào thử cơ duyên, vận may của mình, vì trong đó chính là một bảo tàng của các cường giả như Dâm Đế để lại, như đan dược, vũ khí các loại… khiến người ta đỏ mắt thèm thuồng.
Minh Hạo gật đầu, có chút khó hiểu hỏi: “Như vậy Thần Mộ là nằm ở trung tâm Tử Vong Sa Mạc? Nếu vậy chẳng lẽ các xác chết bị chôn dưới cát ăn thịt người?”
Nếu thật sự như vậy, hắn chắc chắn rằng dù tài bảo có hiếm đến cỡ nào, cũng không ai dám đi vào nơi cát ăn thịt người để tìm a, đây chính là tìm chết hơn là tìm tài bảo...
Bùi Xuân Tình lắc đầu, nàng ánh mắt hướng về phương xa xôi, nói ra: “Theo thiếp biết, cánh cửa ra vào nằm ở trung tâm Tử Vong Sa Mạc, còn về Thần Mộ thực sự nằm ở một phương thế giới khác, thế giới đó là do thần linh chế tạo nên, mỗi ngàn năm cánh cửa dẫn đến Thần Mộ sẽ tự động mở ra để dâm giả đi vào….”
Minh Hạo gật đầu, cái này không có gì lạ, hắn ở Đế Bá thế giới thường đi qua những bí cảnh, hiểm địa, cấm địa các loại, linh tính hắn mách bảo rằng, Thần Mộ là nơi để đem bản nguyên trở về, hồi phục lại thực lực đỉnh phong kia...
Trong thời gian rãnh rỗi đi đến Tử Vong Sa Mạc, Minh Hạo lấy cơ sở luyện dược quyển (sơ), bóp vú kích huyệt (sơ) ra để đọc.
“Cái lề gì thốn.” Minh Hạo mở ra quyển sách cơ sở luyện dược, vừa đọc trang đầu xong, sắc mặt chuyển thành màu đen, mồ hôi trên trán vài giọt chảy ra, tay cầm sách run run.
Nội dung trong sách:
“Người luyện dược thường dùng JJ để luyện, thiên phú thuộc tính hỏa, JJ phải dài, to, để nung nấu đan dược, phẩm chất khi xuất ra tốt hơn…”
Không đọc thì thôi, vừa đọc xong Minh Hạo cảm giác cái này không có logic a, tiếp tục lật qua trang khác đọc tiếp.
…
Vài phút sau, Minh Hạo cuối cùng đọc xong, đem cơ sở luyện dược quyển cất vào túi đồ.
“Đậu má râu xanh, luyện dược cần JJ?” Minh Hạo âm thầm bực tức, jj có khắp mọi nơi, từ luyện level đến luyện dược a…
Theo như trong cơ sở luyện dược nói, quyển này dành cho nam, người nam phải sở hữu loại JJ hệ hỏa để luyện dược, cách thức rất đơn giản, người nam ăn hết các thành phần để luyện ra dược,sau đó nuốt hết toàn bộ, đem dâm khí lưu chuyển đường thức ăn xuống JJ, sau đó đem JJ thành ‘lò lửa’, đốt cháy các loại tạp chất trong đan dược, cuối cùng là thải ra tinh hoa **
Không tiếp tục quan tâm đến vấn đề này nửa, Minh Hạo từ túi đồ lấy ra quyển bóp vú kích huyệt (sơ) xem.
Năm phút sau, xem xong bóp vú kích huyệt (sơ) Minh Hạo cất vào lại túi đồ, nội dung khá đơn giản, chính là dùng ngón tay xóa bóp đầu ngực, các huyệt vị, kích hoạt cho máu lưu thông, giúp ngực các nữ giới lớn hơn, đẹp hơn, tròn hơn, săn hơn…
Đứng trên Phi Nô, tinh thần điều khiển bay đi, Minh Hạo nhìn qua Bùi Xuân Tình hỏi: “À, mục đích các người đến Thần Mộ để tìm kiếm bảo vật à…”
“Đúng vậy, một phần nửa chính là để rèn luyện kinh nghiệm.”
Minh Hạo gật đầu, sau đó hỏi về một số vấn đề khác…
Năm ngày trôi qua, đoàn người Minh Hạo trải qua năm ngày hành trình ngắn ngủi cuối cùng đi tới biên giới Tử Vong Sa Mạc, tất nhiên là không thiếu một phen mây mưa với Tam Nương cùng nơi jj phát độc, làm Minh Hạo đang chịch giữa chừng phải ngưng lại ôm chim….
Đứng gần biên giới, đám người nhìn qua bên kia.
Để nhận biết khu vực Tử Vong Sa Mạc và nơi thường rất đơn giản, Tử Vong Sa Mạc lớp cát có màu vàng đậm, không vàng nhạt như cát bình thường.
Bởi vậy, khi tiếp xúc với ánh mặt trời phản chiếu lại ánh sáng rực rỡ, như là kim cương phát ra ánh sáng nồng đậm.
Từng đồi cát trải dài từ đầu đến cuối, nhìn như mảnh rừng núi vàng được người chôn tại đây, phát ra kim quang chói lòa mù con mắt người nhìn.
Minh Hạo đứng trên xe bay, nhìn đám cát vàng đậm đầu bên kia, cảm thán: “Cái này đúng là thiên nhiên tạo hóa, thật đẹp, so với lâu đài cát kia còn đẹp hơn gấp mười lần.”
“Đi thôi.” Minh Hạo hơi ngấm nghía một chút, quay qua Tam Nương, dặn dò nàng: “Nếu ngươi thấy có gì không ổn thì la lên, biết chưa?”
Tam Nương gật đầu, nàng bộ dáng thần kinh thường ngày kia, nàng ngay thẳng nói: “Ta biết, ngươi yên tâm.”
Minh Hạo gật đầu, nhóm người điều khiển Phi Nô chạy qua vừng Tử Vong Sa Mạc.
Vừa chạy qua đây, thời tiết trong nháy mắt thay đổi, nếu bên kia vùng sa mạc là nóng nực thì bên đây Tử Vong Sa Mạc là mát mẻ.
Minh Hạo cảm giác kì lạ, kế đó nhóm người dựa theo bản đồ điều khiển phi nô chạy một đường chạy đến trung tâm Tử Vong Sa Mạc, nơi dẫn đến Thần Mộ.