“Rắc!” “Rắc!”
Vào lúc này, quả cầu như trứng gà phát ra tiếng răng rắc, từng khe nứt trên quả cầu hiện ra.
“Rắc rắc rắc rắc….”
Quả cầu liên tục phát ra âm thanh rạn nứt, một lúc sau, quả cầu phát ra tiếng “rắc!”. Nhưng lần này khác với lần trước, lần này tiếng rắc to hơn, sau đó chỉ thấy quả cầu phát ra ánh sáng chói mắt.
“Ầm!”
Quả cầu bể ra.
Một thân ảnh màu xanh lơ lửng trên không trung.
Toàn thân làn da màu xanh ngọc đậm, nhưng lại hình dáng như con người.
Đặc biệt, mạch máu màu xanh ngọc chảy khắp người, khí tức cực kỳ khủng bố.
Hai bên tay cầm thanh kiếm dài màu xanh ngọc.
Đôi mắt đen vô hồn, tóc đen dài đến chân.
Hơi thở từ người hắn bay ra,không gian vì đó rung chuyển đổi sắc.
“Cái sức mạnh này quá khủng…”
Minh Hạo nhìn chính mình thân thể một chút, cảm nhận bên trong cơ thể truyền đến luồng hủy diệt thiên địa, lẩm bẩm nói.
Giọng nói như chuông vang, lạnh lùng, vô cảm, lại khiến người cảm giác suy sụp, sụp đổ, nát tan.
Vạn vật bên trong, vô biên bạn tuế, một lời liền trong nháy mắt hủy diệt.
“Chết!”
Âm thanh lạnh lùng trong không gian lại vang lên.
Cô gái cầm thương hướng thân ảnh màu xanh đâm tới.
Minh Hạo không thèm liếc cô gái, bên trong ánh mắt tỏ ra khinh thường.
Một tay cầm kiếm giơ lên, hướng về cô gái chém đến.
“!!!”
Nhè nhẹ tiếng động, một làn sóng khí màu đen từ thanh kiếm đánh ra, hướng về cô gái chém tới.
Cô gái ánh mắt vô thần, mặt không chút cảm xúc vẫn hướng đến trước, giống như không thấy sóng khí đánh tới mình.
“Phốc!”
Sóng khí đánh xuyên qua người cô gái, hướng thẳng đến phía sau.
Nơi sóng khí đi qua nứt ra.
“Xẹt xẹt xẹt” Một giây sau, cả người cô gái chia ra làm nhiều bộ phận cơ thể rơi rớt dưới đất, lần này không như trước, không thể hồi phục nguyên vẹn.
Minh Hạo ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn lên con mắt khổng lồ, hai tay cầm kiếm hướng về con mắt chém tới.
“!!!”
Sóng hắc khí từ thanh kiếm lần nửa chém ra,
“Chặn!”
Âm thanh lạnh lùng vang lên.
Không gian nhiệt độ trong nháy mắt âm hơn 0 độ C, mọi vật bên trong trở nên đóng băng.
Có điều, lần này là vô dụng, không thể ngăn cản được sóng hắc khí đánh tới.
Lúc này sóng hắc khí vẫn di chuyển với tốc độ cực nhanh.
“Xẹt!”
Như có thứ gì bị cắt ra.
Con mắt khổng lồ tại nơi trung tâm hơi rung rung một chút, ánh sáng màu đỏ trong mắt dần yếu đi rồi dập tắt.
Cả con mắt khổng lồ sáng lên, hóa thành từng tia sáng bay ra ngoài, nhập vào người Minh Hạo.
“Đing! Chúc mừng chủ nhân hoàn thành dung hợp với dâm đ*o, toàn bộ sức mạnh trở lại, đột phá đến cảnh giới Vô Thượng Dâm đ*o.”
“Hệ thống bắt đầu dung hợp với chủ nhân thành một thể, cần tốn thời gian…chủ nhân tạm thời rơi vào ngủ say.”
Minh Hạo cảm giác cơn buồn ngủ đánh tới, sau đó chịu không nổi nửa, mặc kệ nơi này ra sao, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Không gian trở lại im ắng bình thường, toàn bộ khô lâu biến mất, chỉ có tiếng ngáy của Minh Hạo là vang lên.
…
Thời gian thấm thoát trôi qua.
Minh Hạo chậm rãi mở mắt ra, từ trong ngủ say tỉnh lại.
Lúc này, cảm giác sức mạnh vô địch trong cơ thể một lần nửa trở lại. Minh Hạo khóe miệng cong lên mỉm cười.
Hơi hoạt động tay chân một chút.
“Rắc rắc”
Âm thanh xương cốt do lâu ngày chưa hoạt động vang lên.
Hoạt động xong, không biết hắn ngủ say bao lâu, nhớ đến Tam Nương còn đang chờ mình. Minh Hạo vận dụng năng lực dịch chuyển tức thời biến mất.
…
Nhân Tiên Quốc
Đặt tại phía Nam, nằm ở ngoại thành, bởi vì nơi này khá xa thành thị cho nên rất ít người sinh sống, đổi lại, nơi này rất yên tĩnh, thanh bình, không bị chốn phồn hoa quấy nhiễu.
Tại đây, được xây một căn biệt phủ quy nga rộng lớn ngàn mét có hơn.
Bốn phía được bao phủ bởi tường thành, tường sơn đen, cao có hơn năm mét, trên mặt tường.
Xung quanh được binh lính canh phòng cẩn mật, những người lính này mặc bộ quần phục rất đặc biệt, chỉ thuộc lính hoàng gia mới được mặc.
Bên trong căn biệt phủ, ngồi trên ghế một người trung niên nữ thần sắc chán nản chống cằm nhìn qua cửa sổ.
Lông mày dày, sóng mũi lớn, miệng rộng, môi nâu nhạt.
Thân hình cao lớn vạm vỡ, làn da nâu màu lúa mạch khỏe mạnh, mặc quần áo bó sát người, càng làm nổi bật ra đôi ngực lớn nỏng bỏng treo trước người của nàng.
Đôi ngực khổng lồ trước người như muốn phá áo nhảy ra ngoài, mỗi cái hít thở, chính là đôi ngực lớn lắc lư đung đưa liên tục.
Khí chất thành thục, cuồng dã, cộng với cơ thể thành thục nóng bỏng phong vân của nàng, tạo nên một loại đặc biệt quyến rũ khác biệt, mà người thường không có được.
Người này không ai khác chính là Tam Nương.
Trải qua nhiều năm, Tam Nương không có gì thay đổi, ngoài trừ đôi ngực càng lớn và khí chất thành thục nóng bỏng của nàng tăng thêm, làm nàng càng so với xưa xinh đẹp hơn một chút.
“Mẹ, đừng lo lắng, lấy cha sức mạnh có thể bình yên vô sự trở về.”
Ở phía sau, một người con gái dáng vẻ thùy mị, tóc đen để dài đi đến.
Nàng dịu dàng tay bắt lên bả vai Tam Nương, trong giọng nói tràn đầy quan tâm tha thiết.
Người con gái này chính là con dâu Tam Nương, vợ của Thế Cương, công chúa Nhân Ngọc Phượng.
Tam Nương chỉ lặng lẽ gật đầu không nói gì, chỉ là mi hơi nhíu lại, sâu trong đáy mắt, có thể thấy được tâm trạng hiện giờ rất sa sút, buồn bã.
…
“Ta xin lỗi.” Giọng nói trẻ tuổi, không mất một phần trầm ổn từ hai nữ phía sau vang lên.
Nghe âm thanh này, Tam Nương như từ trong mộng giật mình tỉnh dậy.
Nàng ngay lập tức xoay người nhìn lại, trong khoảnh khắc ngắn ngủi cả người ngẩn ra, muốn nói gì, nhưng không nói ra được.
Nước mắt không tự chủ tràn ra.
Đứng bên cạnh Nhân Ngọc Phượng thần sắc từ khó hiểu chuyển sang kích động, tò mò, xấu hổ…
Minh Hạo mỉm cười nhìn Tam Nương, mặc kệ Nhân Ngọc Phượng ở đây, tại trước mặt nàng Minh Hạo đi tới, ôm hôn Tam Nương.
Bá đạo cậy lưỡi Tam Nương ra, Minh Hạo luồng lưỡi vào trong miệng, như con rắn giao phối, lưỡi hắn cuộn lại với lưỡi đỏ Tam Nương tham lam liếm láp.
Tam Nương ban đầu còn phản ứng có chút chầm chạp, rất nhanh nàng cuồng nhiệt đáp trả lại, cái lưỡi phối hợp cuốn lấy lưỡi Minh Hạo.
Nhân Ngọc Phượng khuôn mặt đỏ xấu hổ không dám nhìn tiếp, lặng lẽ chạy ra ngoài, không quên kêu người đóng cửa lại.
Hôn đến khi Tam Nương mặt tím tái thở không nổi nửa Minh Hạo mới buông nàng ra.
Để Tam Nương thở vài hơi lấy lại sức, Minh Hạo vuốt tóc nàng, chậm rãi nói: “Ta xin lỗi vì làm người đợi, ta sẽ đưa ngươi rời đi nơi này, đến thế giới của ta.”
Tam Nương ngừng khóc, nhìn Minh Hạo, tay sờ mặt hắn, nàng gật đầu cười nói: “Ta biết, ngươi sẽ trở về...còn ngươi muốn đi đâu hãy dắt ta đi theo, đừng bỏ ta lại một mình.”
Tam Nương khó có một lần tràn ngập ôn nhu nói, trong giọng nói tràn đầy mềm yếu, tựa như là lời của một thiếu nữ nói ra.
Trong đó là tình yêu của một người vợ không muốn rời xa người chồng của mình.
Minh Hạo gật đầu, nói: “Ta hứa sẽ không bỏ ngươi.”
Kế đó, Minh Hạo bắt đầu nhẹ nhàng quần áo Tam Nương ra.
Tam Nương bấy lâu nay đã nhịn, bây giờ thấy Minh Hạo động tác, trong người bắt đầu thiêu đốt nóng lên.
Nơi dưới khô han lâu năm chưa được tưới nước bắt đầu rục rịch chảy nước.
Nàng sau đó từng ngón tay cở đồ Minh Hạo ra.
Vài giây sau, bộ đồ hai người hoàn toàn thoát.
Tam Nương nhìn Minh Hạo dịu dàng nói: “để ta.”
Minh Hạo gật đầu không nói.
Tam Nương ngồi xổm xuống, há miệng mình ra…
Một lát sau, trong phòng vang lên âm thanh la thét tràn ngập hưng phấn của đôi nam nữ…
...
P/s 1: hóa thành tử thần (video game): https://youtu.be/J05JT1p9sFg?t=264
P/s 2:
Tác giả: ngồi cả ngày, suy nghĩ về đô thị. Không phải là nội dung, mà là vấn đề dính dáng đến V-N... Khi viết đô thị, rất nhiều hạn chế (ví dụ ko đạp COCC dc và những người ThN...) vì dính đến vấn đề Nhạy Cảm, tác cũng k muốn bị mời lên uống trà đâu:D~~.
Mọi người cho ý kiến đi @[email protected]!