“Báo động chủ nhân, có người muốn xâm nhập máy tính!”
“Báo động chủ nhân, có người muốn xâm nhập máy tính!”
Âm thanh lớn từ loa máy tính phát ra, làm Minh Hạo từ trong trầm tư giật mình đứng dậy.
Đù m* con em nó, ai dám hack vào máy tính ta?
Minh Hạo ghét nhất mấy tên phiền phức làm phiền mình. Quay đầu nhìn về máy tính, tay hướng chuột bấm phần mềm truy tìm. Có lớp phòng vệ siêu cấp virus của máy tính, Minh Hạo không lo bại lộ IP của mình.
Một icon khiên màu vàng nằm lẳng lặng trên màn hình desktop, có tên là “Phản Tấn Công.”
Minh Hạo click vào phần mềm này, phần mềm này được Minh Hạo tích hợp các tiên tiến kỹ thuật như phá hủy, xâm nhập, phản lại đối phương tấn công…dù đối phương dùng thịt gà chắn hoặc phần mềm chặn giả gì đi nửa, trừ phi đạt đến trình độ thế kỷ 22, bằng không đừng hòng mà phòng ngự hổ giấy trước mặt Minh Hạo.
“Á đù, ở thành phố H? Chẳng lẽ GE muốn tìm mình nói chuyện?” Minh Hạo nhìn địa chỉ ip từ phần mềm phản tấn công báo về suy đoán.
…
Thành phố H xa hoa nhộn nhịp như thường ngày, người mua người bán, người đi người nói ồn ào.
Tại khu trung tâm thành phố, một tòa nhà cao chọc trời, trong căn phòng đầy máy tính làm việc, có nam nữ, người ở đây đa số tuổi từ 25 – 40 làm việc.
“Thưa cục trưởng, chúng ta dò tìm IP thất bại.”
“Thất bại? Thầy Bói Tương Lai người này là ai, chẳng lẽ là một dạng hacker mũ đen cao cấp?” Người trung niên đeo kính suy nghĩ.
“Không xong cục trưởng, hắn bắt đầu phản công lại.”
Chưa đầy vài phút, vài nhân viên nét mặt sợ hãi kêu lên.
“Cái gì, mau dùng phòng vệ cao nhất, bật báo động nhanh.” Trung niên ngội dậy gấp gáp nói, nếu bọn hắn mà bị người tấn công thâm nhập vào trong, ngày mai thế nào cũng đẹp mặt, nhất là lũ báo chí nhiều chuyện kia.
Dù nói vậy, trung niên trong lòng cảm giác không ổn, nhất là từ sắc mặt đám nhân viên kia, từ đen chuyển thành xanh, từ xanh chuyển trắng.
Trung niên không tin đối phương có trình độ thế giới có thể đánh vào đây, tự mình đi tới nhìn.
Trong màn hình, một dải số liệu khổng lồ đang liên tục thay đổi, nhìn mà chóng mặt.
Trung niên trầm tư nhìn màn hình một chút, tiếng còi báo động ngày càng tăng lên, áp lực vô hình đám người theo đó tăng.
Tiếng còi báo động càng tăng, ý nghĩa đối phương ngày càng đến gần.
Hải Hoa, chính là tên người trung niên này, cục trưởng bộ an ninh mạng.
Biết chuyện này nghiêm trọng, không thể không tự mình ra tay được.
“Ngươi đi ra, để ta.” Hải Hoa trầm giọng. Người nhân viên sau lưng đổ mồ hôi liên tục, nghe cục trưởng nói muốn tự mình ra tay, hắn không chút do dự đứng lên, nhường ghế lại.
Hải Hoa ngồi xuống, lấy tốc độ siêu việt game thủ gõ phím điên cuồng.
#ezn…
Nor…
Tare
Bla bla…
Một phút sau, vẻ bình tĩnh trung niên không còn, thay vào đó thần sắc giống như đám nhân viên kia, một mảnh sợ hãi, tựa như gặp thứ gì đáng ghê gớm lắm.
Hải Hoa không ngờ đến con virus này quá kinh khủng, bọn hắn liên tục lập ra rào chắn, thậm chí đổi IP hơn chục lần, có điều mấy con virus này trâu bò, một đường đi thẳng đến IP bọn hắn, cái gì lá chắn, thay đổi IP đều vô hiệu với đám virus này.
Thấy không thể cứu kịp rồi, Hải Hoa đứng lên la lê: “Mau, mau cắt mạng, rút luôn nguồn điện, không được cho con virus này tấn công vào.”
“Vâng cục trưởng.” Đám nhân viên sợ đến toát mồ hôi lạnh, nhanh chóng rút ra dây điện, rút luôn dây mạng.
Đậy là biện pháp cuối cùng, chỉ trường hợp bất đắc dĩ bọn hắn mới làm.
“Lần này chúng ta đụng nhầm vào tảng đá cứng rồi.” Trung niên thở dài, nghĩ mà sợ hãi, không ngờ trên thế giới còn có hacker đạt đến trình độ này, hơn nửa lại là người Việt….
Thân phận Thầy Bói Tương Lai như một tấm màn đen bao phủ, không ai biết hắn là ai, người nào…
….
Minh Hạo ồ một tiếng, nở nụ cười vui vẻ, hắn biết trước phản ứng của đối phương rồi, thật ra đây chỉ là kế đánh đông tây thôi.
Sau khi nhận được tin máy tính bị người tấn công, Minh Hạo tại lúc đó gởi một vài con virus ẩn cực mạnh. Loại virus này có thể dùng tốc độ cực nhanh ẩn hình vượt tường lửa, xâm nhập vào máy tính đối phương, làm đối phương không hay biết gì.
Minh Hạo thả ra mấy con kia để bọn hắn hù hồn một phen, còn cái khác là tránh bọn hắn sinh ra tia đề phòng nghi ngờ.
“Hà hà, virus của ta sẽ tự động nhân đôi, ẩn hình lây truyền…xem các ngươi đối phó thế nào”
Nghĩ đến toàn bộ máy tính GE bị virus mình lây nhiễm mà không biết gì, Minh Hạo nở nụ cười khoái trá…lúc đó, toàn bộ thông tin mật, hoạt động của GE nằm trong lòng bàn tay hắn.
Minh Hạo đang nở nụ cười đê tiện, lúc này bên ngoài vang lên âm thanh, ùm, hình như gọi tên hắn?
Minh Hạo tắt máy tính, dậy đi ra khỏi phòng, trong lòng tò mò, không biết là ai tới đây.
Hắn hiện tại 10 tuổi, bạn bè không nhiều, người thân trừ cha mẹ bí ẩn bỏ rơi hắn, còn lại không có ai.
Thần sắc bình tĩnh đi ra mở cổng, một người trung niên đứng ngoài cổng, trên tay ôm cặp đen, thần thái nghiêm túc.
“Ồ, đây không phải là ông thầy giáo ở trường sao?” Minh Hạo vừa nhìn người ngoài cổng lập tức nhận ra ngay, chết, hắn quên chuyện ở trường, mấy ngày nay toàn vùi đầu vào game BVCC quên mất chuyện này.
Mở cổng ra, nở nụ cười thân thiết hỏi thăm: “Thầy, sao lại tự mình đến thăm nhà em?”
“Tất nhiên là nói về việc học của cậu.” Trần Nhật Khang cúi đầu xuống, ánh mắt sắc bén nhìn Minh Hạo, muốn nhìn ra Minh Hạo dáng vẻ sợ hãi khi gặp mình, đáng tiếc, ngoài trừ nụ cười ‘thân thiết’ trên môi hắn không nhìn ra gì.
“Thằng nhóc này mặt dày thật, nghỉ học dửng dưng như không có chuyện gì.” Trần Nhật Khang cảm giác tên học sinh này khó chơi, bình thường nếu học sinh gặp hắn đứa nào đứa nấy vẻ mặt sợ hãi, ai như Minh Hạo còn bình tĩnh nở nụ cười, thậm chí chủ động hỏi thăm hắn?”
“À, như vậy…” Minh Hạo à một tiếng, nói: “Thưa thầy, em mấy ngày qua ở nhà suy nghĩ không ngừng về chuyện thôi học. Câu trả lời của em là: em quyết định xin nghỉ.”
Trần Nhật Khang chịu thua với cậu học trò này, hắn cũng không ép buộc người khác phải làm theo ý mình, nói ra: “Em có thể suy nghĩ lại…”
“Cám ơn thầy lo lắng cho em, nếu được thầy xin dùm em, em không muốn học nửa.” Minh Hạo biến ra một tờ giấy xin thôi học, giả vờ từ trong ngực lấy ra tờ giấy.
“Chuẩn bị sẵn luôn?” Trần Nhật Khang ngẩn người nhìn tờ giấy, theo bản năng cầm tờ giấy lên đọc.
Nét chữ như rồng bay phượng múa, từng câu, đoạn ngắt, chấm đúng chuẩn mực, không sai một từ chính tả.
Nếu không phải thấy tận mắt người đưa là Minh Hạo, chắc hẳn tưởng rằng do người khác viết chứ không phải hắn viết.
Khoang đã, chẳng lẽ hắn nhờ người khác viết? So với chữ thường ngày trong lớp, chữ Minh Hạo như con cu mà, làm sao có thể đẹp đến vậy? Chẳng lẽ từ con cu tiến hóa thành con phượng?
Trần Nhật Khang trong lòng nghi ngờ dâng lên, bắt đầu đọc lại từng chữ trong tờ giấy.
Xác thực, từ nét chữ đến câu văn, hoàn toàn khác với chữ Minh Hạo viết ra.
“Trong tờ giấy, chữ viết là do em nhờ người khác viết dùm?” Trần Nhật Khang bình tĩnh hỏi, nhưng Minh Hạo không khó nghe ra trong giọng nói hắn có một chút tức giận, lập tức hiểu gì.
Minh Hạo lắc đầu, cười nói: “Nhà em nào có người thân mà nhờ viết dùm?”
Trần Nhật Khang chất vấn: “Vậy mấy chữ này tại sao khác với trong lớp học?”
Minh Hạo nghĩ đến hồi tiểu học chữ viết xấu thậm tệ như gà bới có hơi xấu hổ, không nói gì, lấy ra tờ giấy trắng, tại trước mặt Trần Nhật Khang viết vài chữ, sau đó đưa cho hắn.
Minh Hạo không muốn nhiều lời, mà muốn dùng hành động chứng minh cho người khác biết, nhanh gọn lẹ.
Trần Nhật Khang nghi ngờ, cầm lên tờ giấy Minh Hạo đưa. Đọc xong, Trần Nhật Khang đưa tờ giấy xuống, trong mắt hiện ra tia kinh ngạc nhìn Minh Hạo, nét chữ y như tờ xin thôi học kia, chẳng lẽ Minh Hạo bao lâu nay thâm tàng bất lộ giờ mới bọc lộ ra? Nếu đúng thật như vậy, Minh Hạo chính là một học sinh cực kỳ xuất sắc hiếm có!