Mục lục
Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành
CHƯƠNG 117: BAO VÂY BỐN PHÍA

Tiết Tịnh Kỳ đoán không sai, người phía sau ông ta chính là Lý Thiện, hai mắt hắn ta híp lại nhìn cô, như muốn nhìn thấu cô vậy. Cô cũng dùng ánh mắt tương tự trả lời hắn ta. Hai người dùng ánh mắt âm thầm phân cao thấp.

“Tiêu công tử, ngươi làm gì đó? Nhanh đưa ngọc cho ta đi!” Tiết đại nhân lại giục.

Tiết Tịnh Kỳ thu hồi lại tầm mắt, cúi đầu cười: “Tiết đại nhân, ngài gấp cái gì chứ? Ta và Lý đại nhân vừa gặp mặt, thậm chí còn chưa nói được câu nào, ngài ít nhất cũng phải để cho ta nói với Lý đại nhân mấy câu chứ?”

Mặt Lý Thiện không đổi sắc nhìn cô, ngoài mặt tuy là gió êm sóng lặng nhưng bên trong đã nổi gió bão từ lâu. Cuối cùng hắn ta thản nhiên nói: “Ta nghe nói ngươi có một đôi Nam Cẩn Tùng Bách Ngọc. Đúng lúc, ta cũng muốn một cái. Ngươi giao ngọc vào trong tay ta, ta lại tiến cử ngươi đi lên.”

Thì ra cũng là vì một cái Nam Cẩn Tùng Bách Ngọc khác. Miếng ngọc kia vốn là một cái giả, chỉ vì Lý Thiện mà bịa ra nói dối đó. Cái hộp trong tay Tiết Tịnh Kỳ cũng chỉ là đồ giả, ngay từ đầu, cô đã không định đưa ngọc cho hai người.

Tiết Tịnh Kỳ nhìn bầu trời rồi âm thầm thở dài, không tiếp lời hắn ta, nói với vẻ oán trách: “Đã muộn rồi còn bảo ta tới chỗ này, ngay cả một bàn tiệc rượu cũng không có. Ta thật sự không biết các ngươi là Tiết đại nhân Lý đại nhân thật hay là giả nữa.”

Một tiếng than thở có vẻ như tùy ý nhưng lại là một sự khiêu khích trắng trợn đối với hai vị đại nhân hàng thật giá thật này. Mặt Tiết đại nhân đỏ lên, nhìn Tiết Tịnh Kỳ thậm chí chẳng muốn thốt ra một lời.

Ngược lại sắc mặt Lý Thiện không đổi sắc nói: “Tiêu công tử xác định chúng ta là giả, vậy chính là giả đi. Nếu không thể làm cuộc trao đổi này cũng không sao. Phía dưới Địch tướng quân có nhiều chức quan như vậy, vừa lúc đưa cho người cần. Tiết đại nhân, chúng ta quay về đi!”

Lý Thiện này khôn khéo tới mức không thể tưởng tượng nổi. Hắn ta biết Tiết Tịnh Kỳ không thể vào trận lùi bước nên giả vờ muốn dẫn theo Tiết đại nhân rời đi. Cô tuyệt đối sẽ không thể bỏ qua cơ hội lớn tốt như vậy được.

Nhìn bóng lưng hai người đã xoay đi, hai tay Tiết Tịnh Kỳ nắm chặt mép hộp gỗ, từng hoa văn khắc tơ vàng bên hộp gỗ in thành dấu trong lòng bàn tay của cô mà cô vẫn hoàn toàn không phát hiện ra.

Nếu để cho bọn họ tiếp tục đi như vậy thì màn đóng kịch giả này sẽ biến thành thật mất. Giọng Tiết Tịnh Kỳ rất to, rõ ràng: “Chờ đã, Lý đại nhân, nếu ta đưa đồ cho ngươi, ngươi nhất định phải tiến cử ta gặp Địch tướng quân đấy!”

Hai người kia dừng lại. Tiết đại nhân vội vàng xoay người lại trước, trong ánh mắt đầy vẻ háo hứng đối với bảo vật trong hộp gỗ, liên tục gật đầu: “Nếu ngươi đưa nó cho ta, ta chắc chắn sẽ dẫn ngươi đi gặp Địch tướng quân .”

Tiết Tịnh Kỳ liếc mắt với vẻ khinh thường, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường. Cô nắm thật chặt cái hộp trong tay. Bây giờ nó chính là lợi thế duy nhất của cô. Hai người này dẫn cô vào trong cây rừng cũng không biết muốn làm gì, cũng không biết bọn họ vội vàng rời đi như vậy là vì sao.

“Được rồi, Tiết đại nhân, ngài qua đây lấy đi!” Tiết Tịnh Kỳ phất tay một cái, nói như không để ý lắm.

“Được, được.” Tiết đại nhân căn bản không có chủ trương, lại muốn đi về phía Tiết Tịnh Kỳ. Chẳng qua trong nháy mắt khi ông ta sắp đi tới, một bàn tay đột nhiên ấn vai ông ta lại. Vai Tiết đại nhân trầm xuống, thoáng chốc tỉnh táo lại.

Ông ta vừa ngẩng đầu đối diện với đôi mắt khôn khéo kia, trong vẻ ngoan độc còn kèm theo sự hung ác. Ông ta đột nhiên chẳng còn kích động gì nữa, yếu ớt lùi lại.

Vẻ mặt Lý Thiện có phần không được tự nhiên, cứng giọng nói: “Tiêu công tử, vẫn là ngươi đưa đến đây đi.”

Quả nhiên là một tên cáo già, nói cho cùng vẫn không tín nhiệm cô. Tiết Tịnh Kỳ hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn ánh trăng mông lung trên bầu trời và nhẹ nhàng bước tới, ánh mắt vội vàng quan sát những biến hóa xung quanh, đi từng bước một về phía Lý Thiện.

Nhục Nghê ở phía sau cảnh giác đi theo cô về phía Lý Thiện. Nàng ta có thể cảm nhận được xung quanh càng lúc càng nhiều tiếng bước chân đang tới gần bọn họ, âm thanh hỗn loạn đang không ngừng làm nhiễu loạn mạch suy nghĩ của nàng ta. Chắc chắn là hai tên cáo già này gọi người chờ sẵn ở gần đây, chỉ cần vừa lấy được đồ sẽ lập tức cho người giết chết bọn họ.

Chết ở trong rừng núi hoang vắng này, không chừng mười ngày nửa tháng cũng chẳng có ai phát triện ra thi thể. Chờ đến lúc đó, bọn họ đã sớm ung dung ngoài vòng pháp luật.

Khi sắp tới gần Lý Thiện, Tiết Tịnh Kỳ chợt dừng lại.

Những tiếng bước chân hỗn loạn xung quanh cũng theo đó mà dừng lại. Xung quanh chỉ còn có tiếng gió nhẹ thổi qua rừng cây, có vẻ yên tĩnh lại trống trải.

Tiết Tịnh Kỳ từ từ nâng cái hộp trong tay lên. Khi cái hộp sắp được đặt vào trong tay Lý Thiện, trong rừng cây bên cạnh đột nhiên có một người chạy ra, xông thẳng tới trước mặt hắn ta, ghé sát bên tai hắn ta nói mấy câu, sau đó hắn ta biến sắc.

Sau khi Lý Thiện nghe xong, xoay người muốn rời đi. Tiết đại nhân kinh ngạc nhìn theo bóng dáng của hắn ta, gọi vài tiếng cũng không thấy hắn có phản ứng, cũng lập tức đuổi theo.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Nhục Nghê nghi ngờ nói.

Tiết Tịnh Kỳ lắc đầu: “Đuổi theo xem thử.”

Hai người đi theo phía sau Lý Thiện. Không biết người kia nói gì với hắn ta mà làm cho hắn ta phải biến sắc, thậm chí cũng không cần tới ngọc này đã rời đi. Trong này nhất định có mờ ám.

Một nhóm người tiến lên rất nhanh, từng bóng người tối tăm đè lên bụi cây, xuyên qua rừng cây nhỏ, theo ánh trăng mờ tỏ chiếu vào trên người bọn chúng thì có thể nhìn ra được bọn chúng có ít nhất hai mươi, ba mươi người.

Lúc này cửa thành đã đóng, cho dù muốn đi vào cũng không thể vào được, trừ khi có mệnh lệnh từ phía trên. Nhưng dựa vào thân phận của Lý Thiện hắn ta thì làm sao có thể không vào được. Chỉ là chúng cũng không vào thành, trái lại đi về hướng ngược lại.

Nhìn tình hình này thì chúng không phát hiện ra các cô cũng đi theo sau, Tiết Tịnh Kỳ vẫn muốn tiếp tục bám theo. Nhục Nghê tóm lấy cánh tay của cô, khuyên nhủ: “Vương phi, còn đi theo nữa sẽ rất nguy hiểm, hay là chúng ta về gặp mặt Vương gia đã!”

Tiết Tịnh Kỳ trái lại tránh tay của Nhục Nghê, vẻ mặt kiên định nói: “Chúng ta làm dấu thì Mặc Thanh có thể tìm tới chỗ chúng ta được. Nếu không đi theo, chúng ta lại kiếm củi ba năm đốt một giờ.”

Thái độ của cô không cho phép phản bác, trong lòng Nhục Nghê biết mình không lay chuyển được cô nên đành phải đi theo cô tiếp tục tiến về phía trước. Nhóm người phía trước đi rất nhanh nhưng tốc độ hai người đi bộ vẫn đuổi kịp chúng. Đi qua rừng cây tối tăm, chẳng mấy chốc chúng đã tới đích.

Hóa ra là một cái miếu đổ nát. Chắc hẳn đây chính là nơi chúng thường tập trung quần chúng để thu hối lộ.

Chẳng qua đã xảy ra chuyện gì mà chúng phải vội vàng qua đây?

Tiết Tịnh Kỳ và Nhục Nghê trốn ở phía sau một cái cây lớn, còn chưa chờ các cô nhìn thấy rõ tình hình, một giọng nói lạnh lùng không cho phép nghi ngờ đã vang lên: “Hai vị ra đi. Vất vả cho các ngươi đi theo lâu như vậy rồi.”

Giọng nói này là của Lý Thiện, xem ra hắn ta đã biết các cô vẫn luôn theo dõi bọn họ.

Bọn họ người đông thế mạnh, nếu liều mạng chắc chắn đánh không lại bọn họ. Kế sách bây giờ chỉ có nhận được sự tin tưởng của bọn họ, kéo dài thời gian xem Thích Mặc Thanh có thể tới đây hay không.

Cơ thể Tiết Tịnh Kỳ thoáng động, đang muốn đi ra ngoài thì Nhục Nghê ở bên cạnh đã ngăn cản cô: “Vương phi, để ta đi.” Nàng ta nói dứt lời đã lao ra ngoài, vừa tung người đã tới trước mặt Lý Thiện.

“Tiêu công tử, ra đi!”

Lý Thiện chính miệng gọi tên. Hắn ta đã sớm biết Tiết Tịnh Kỳ luôn theo hắn ta suốt cả đoạn được.

Ánh mắt hắn ta sắc bén liếc nhìn về chỗ của Tiết Tịnh Kỳ, hai tay dần dần nâng lên, gió xung quanh dường như đều bị hắn ta tập trung lại một chỗ, giống như có một bàn tay vô hình đẩy vào sau lưng Tiết Tịnh Kỳ, làm cho cô sắp đứng không vững nữa.

Hai tay Tiết Tịnh Kỳ che mắt, tránh cho cát bụi bay vào trong mắt mình. Chẳng qua theo gió này, cơ thể không ngừng lảo đảo. Chợt lại có một trận gió mạnh thổi qua, “rắc” một tiếng thổi đổ cái cây trước mắt cô.

Tiếng gió thổi đột nhiên dừng lại.

Bởi vì cuồng phong xuất hiện nên bão cát mù mịt phía trước vẫn chưa dừng lại, cát bụi màu vàng cuốn loạn trong không khí dần dần lắng xuống để lộ ra dáng vẻ của cô ở trước mắt mọi người, cô cố gắng ổn định cảm xúc, làm cho mình duy trì được sự bình tĩnh, vững vàng.

Lý Thiện hừ lạnh một tiếng, tức giận nói: “Tiêu công tử, Nam Cẩn Tùng Bách Ngọc mà ngươi để trong hộp là giả đi!”

Trong lòng Tiết Tịnh Kỳ kinh ngạc, còn chưa kịp mở miệng nói, hắn ta đã giơ tay nắm chặt lấy cổ của Nhục Nghê, kéo nàng ta tới trước mặt mình. Trong giây lát Nhục Nghê không kịp phản kích, lại bị hắn ta tóm chặt, trong cổ họng dường như có một ngọn lửa đang thiêu đốt.

Thấy hắn ta xuống tay với Nhục Nghê, cho dù Tiết Tịnh Kỳ khẩn trương nhưng cũng không biết nên cứu Nhục Nghê thế nào.

“Lý đại nhân, ngươi muốn gì ta đều sẽ cho ngươi, thả nàng ra đi!” Tiết Tịnh Kỳ hét to, chỉ có thể dùng tạm kế hoãn binh đã.

Sắc mặt Lý Thiện dần trở nên dữ tợn, vẻ mặt tối tăm nhìn qua đặc biệt khủng khiếp.

“Ta lấy mạng của ngươi!”

Hắn ta vừa dứt lời, đám thị vệ xung quanh lập tức vây quanh Tiết Tịnh Kỳ. Cô cuối cùng đã biết được sự lo lắng của Thích Mặc Thanh. Những người này căn bản đã sớm biết cô muốn trà trộn vào.

Trong lòng đất rất tối tăm, tất cả ánh nến đều đã tắt, lối đi tối tăm tỏa ra mùi nước ẩm ướt, chiếc giày đạp qua vang lên từng tiếng động.

Mấy người xung quanh bị trói chặt vào một chỗ, miệng bị bịt lại, phía sau chính là tường đá lạnh lẽo, còn có nước không ngừng nhỏ xuống người bọn họ, rơi lên trên đầu bọn họ.

Một cái chân dài chợt giẫm lên trên mặt một người bị trói, càng về sau lại càng giẫm mạnh hơn. Người phía dưới rên lên một tiếng, cuối cùng không chịu nổi sức nặng như vậy nên cắn răng kêu to một tiếng.

“Nói, sổ sách đang ở đâu?” Giọng nói lạnh lùng như sương của Thích Mặc Thanh vọng vào trong tai của hắn ta, lại giống như Tu La từ địa ngục tới vậy.

“Không biết, cho dù có biết ta cũng sẽ không nói cho ngươi đâu.” Người đàn ông kia hình như rất xem thường Thích Mặc Thanh, ngoài những lời này hắn ta không nói lời nào khác nữa.

Ánh mắt Thích Mặc Thanh giống như một lưỡi dao cắt qua trên mặt hắn ta, lực chân của chàng lại càng mạnh hơn. Chỗ mắt cá chân có hơi đau, chàng giẫm mạnh lên trên mặt hắn ta giống như muốn trút ra sự bất mãn của mình.

Trong nháy mắt, một tiếng kêu thảm thiết lại vang vọng ở trong căn phòng dưới mặt đất. Nhưng chỉ là một tiếng rồi không có âm thanh nào nữa.

“Vương gia…” Lãnh Tước kêu lên. Nếu giết chết người này, bọn họ làm sao điều tra ra được tung tích của sổ sách nữa. Người này chính là người liên hệ giữa Lý Thiện và Tiết đại nhân, trừ hắn ra thì không ai biết hai người kia làm những trò gì.

“Lại đi tìm tiếp. Trên tay Lý Thiện có một quyển sổ, đây lại là hang ổ của hắn ta nên chắc chắn có thể tìm được trong này.” Giọng nói của Thích Mặc Thanh đầy ngoan độc và dứt khoát. Cuối cùng chàng thả chân ra, đi sang gian phòng bên cạnh.

Lãnh Tước nhìn những người bị trói bên cạnh, tất cả đều là một vài người bước vào Quyên Quan, cũng xem như bọn họ gặp xui xẻo mới tới đây vào ngày hôm nay.

Hắn cầm Hỏa Chiết Tử* bước vào bên trong gian phòng. Từ chỗ tối tăm có mùi khó ngửi xộc vào mũi của bọn họ. Không ngờ Lý Thiện lại có thể ở được chỗ này!

*Hỏa Chiết Tử: Đây là một ống đựng mồi lửa có thể mang theo bên người, khi cần có thể rút ra thổi để lửa bốc lên và châm lửa, là công cụ giúp tạo lửa nhanh chóng và tiện dụng.

Bên trong gian phòng đặc biệt đơn sơ, nhưng từ các bài trí bên trong cũng có thể thấy được nơi này chính là phòng của Lý Thiện. Bởi vì trên một bàn đá có đặt bình hoa cổ. Ở đây, ngoài hắn ta có thể bày thứ này thì không còn ai khác.

Thích Mặc Thanh tùy ý nhìn qua, cũng không tìm thấy được quyển sổ nào ở trong gian phòng đó. Lãnh Tước nhìn chàng lắc đầu. Vật quan trọng như vậy lại không để ở chỗ này. Chẳng lẽ bọn họ tìm nhầm chỗ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK