Cái cảm giác thân quen này như sưởi ấm trái tim cô, cô trở tay cầm lấy tay chàng.
“Sao vậy?” Một giọng nói hững hờ vang lên bên tai cô, chàng nhìn về phía Giả Sơn.
Giả Sơn vốn luôn trầm ổn, tại sao lúc này lại hấp tấp như vậy chứ.
Tiết Tịnh Kỳ đưa tay lên chọc chọc vào má chàng, mặt nhẵn mịn không hề có chút khuyết điểm nào, tất cả lỗi lầm đều do khuôn mặt này gây ra chứ đâu.
“Đều tại chàng đó, lúc nãy nha hoàn trong phủ vì muốn thấy được chàng nên đã hối lộ Giả Sơn bằng một chiếc túi thêu uyên ương, Nhục Nghê nhìn thấy thì liền giận dữ không thôi.” Tiết Tịnh Kỳ bất lực nói, ngón tay cô chưa kịp buông xuống đã bị chàng nắm lấy.
“Hai người họ là vậy, cứ thích cãi nhau. Nhưng mà nhóm nha hoàn trong phủ đó, có cần ta đuổi đi hết rồi lại mua nhóm mới không?” Tuy Thích Mặc Thanh đang hỏi cô song giọng điệu chàng lại chẳng hề giống như đang trưng cầu ý kiến, dường như chỉ đang thông báo cho Tiết Tịnh Kỳ biết mà thôi.
Tiết Tịnh Kỳ nghe xong thì lắc đầu liên tục: “Không cần phải vậy đâu, bọn họ chỉ là tò mò nhất thời mà thôi, đợi một thời gian sau sẽ không hiếu kì như vậy nữa.”
Nha hoàn trong phủ này ít thì cũng mấy chục người, còn nhiều thì cả trăm, nếu bây giờ đuổi hết bọn họ đi, nhiều người thất nghiệp cùng lúc như vậy không biết có tạo nên sự bất ổn trong xã hội không.
Thế nhưng cô lại quên mất một việc, nha hoàn thời cổ đại đều phải kí giấy bán mình, cả đời này sinh lão bệnh tử đều thuộc về vương phủ, nếu như đuổi họ ra ngoài thì cùng lắm là qua loa mà gả chồng, còn chẳng bằng ở lại trong vương phủ đợi vương gia xếp cho mình một cuộc hôn nhân tốt.
“Tịnh Kỳ, nàng cảm thấy chúng ta nên mặc bọn họ như vậy sao?” Giọng nói lạnh ngắt của Thích Mặc Thanh lại vang lên bên tai cô, nghe qua giá rét vô cùng.
Cô cúi đầu cười cười rồi nhìn về phía Thích Mặc Thanh, nói: “Đây đâu phải mặc kệ, đây gọi là khoan dung, bọn họ cũng đâu phạm lỗi gì lớn lắm đâu.”
Thích Mặc Thanh chợt nhìn cô, đôi mắt hẹp dài của chàng lộ rõ vẻ dò xét, ánh mắt lạnh lùng cứ quanh quẩn mãi trên người cô, ánh mắt ấy đong đầy sự ấm áp. Ngay sau đó chàng liền khẽ mỉm cười, bàn tay lại siết chặt tay cô.
Chỉ vài hôm sau Tiết Tịnh Kỳ liền nhận ra đám nha hoàn trong phủ đã an phận hơn hẳn, nề nếp thôi thì cũng không có gì đáng nói, mà mỗi lần trông thấy Thích Mặc Thanh tới bọn họ đều thấp thỏm dè dặt cúi đầu xuống.
Tiết Tịnh Kỳ từ bên ngoài đi vào trong sân, không thấy bóng dáng Thích Mặc Thanh đâu, hôm nay là ngày cắt chỉ, cắt chỉ xong là có thể tập bước đi rồi.
“Có nhìn thấy vương gia đâu không?” Tiết Tịnh Kỳ trông thấy có một nha hoàn đang đi đến liền hỏi.
Nàng ta thấy Tiết Tịnh Kỳ muốn hỏi chuyện của vương gia thì cúi gằm mặt xuống, lắc đầu rối rít nói: “Bẩm Vương phi, nô tỳ không biết, dạo gần đây đều không trông thấy vương gia đâu.”
Tiết Tịnh Kỳ thở dài, tốt hơn hết là cô nên tự tìm thôi, không biết Thích Mặc Thanh đã dọa nạt bọn họ thế nào mà bây giờ nói cũng không lưu loát nữa.
Lúc cô đi tới sảnh chính thì vừa hay thấy Giả Sơn đang bước ra ngoài, không đợi Tiết Tịnh Kỳ lên tiếng, hắn đã vội vã nói: “Vương phi, người mau tới xem vương gia đi, ngài ấy ở trong mật thất, vừa mới đuổi ta ra ngoài xong.”
“Sao lại như vậy?” Đôi mắt trong trẻo của Tiết Tịnh Kỳ hơi nheo lại, vẻ mặt nghi hoặc, đi thẳng về phía mật thất.
Giả Sơn cũng vội vàng bước theo cô, hắn vừa đi vừa trả lời: “Vương phi nên đích thân xem thử thì tốt hơn.”
Trong mật thất không hề có một nha hoàn nào theo hầu, Tiết Tịnh Kỳ một thân một mình bước vào mật thất, trong phòng lặng như tờ, tiến vào sâu bên trong thì lại nghe loáng thoáng thấy tiếng thở dồn dập, cô đẩy mạnh cánh cửa ra rồi nhìn vào bên trong, Thích Mặc Thanh đang ngồi trên xe lăn, khuôn mặt chàng đã trở nên hung tợn vì bị sự đau đớn tra tấn.
Từng giọt mồ hôi lăn dài trên vầng trán của chàng, đôi môi tái nhợt khô khốc vì thiếu nước, đôi mắt sắc bén híp lại, mày kiếm nhíu chặt, cơn đau làm chàng toát lên vẻ bất lực bởi cơn đau đớn đang giày vò.
“Mặc Thanh, có phải chân lại đau không?” Tiết Tịnh Kỳ thấy vậy thì liền tiến lại gần, cô biết đó là do cơn đau hậu phẫu thuật, nhưng lại không ngờ nó kéo dài lâu như vậy.
“Đi ra ngoài đi, đừng nhìn, ta không sao đâu…” Thích Mặc Thanh yếu ớt cắn răng nói.
Chàng không muốn để Tiết Tịnh Kỳ nhìn thấy dáng vẻ của mình khi bị cơn đau xác thịt dày vò, cũng chẳng mong cô sẽ lo lắng vì mình, trước giờ chàng luôn thể hiện mặt tốt nhất của mình với cô, chàng không muốn chỉ vì chút khổ đau của mình lại khiến cô phải nhíu mày.
Thích Mặc Thanh mơ màng vươn tay toan đẩy cô, song lại bị cô hất ra, cô lên giọng, ngữ điệu có vẻ vô cùng lo âu trách móc: “Đến lúc này rồi, đau vậy còn cố giấu giếm không cho ta biết, chàng định tới lúc nào mới cho ta biết đây? Sự tin tưởng giữa hai ta đâu cả rồi? Tới giờ còn chưa chịu buông tay sao?”
Sau khi bị cô đẩy ra chàng lại vội vàng ngẩng dậy, khăng khăng dù tiêu tốn hết chút sức lực cuối cùng trong cơ thể cũng muốn cô đi ra ngoài.
Tiết Tịnh Kỳ nào có lấn cấn để tâm nhiều thế, cô vừa trách móc chàng giấu giếm mình vừa gỡ băng gạc trên mắt cá chân chàng ra xem, miệng vết thương đang dần rỉ máu, chỗ đó vẫn còn những vết thương sót lại.
Cô bực tức trừng mắt nhìn chàng, dù đã chật vật như vậy nhưng chàng vẫn gượng nở một nụ cười với cô, trông không hề giống với dáng vẻ thờ ơ thường ngày của chàng chút nào.
Nhìn chàng như vậy Tiết Tịnh Kỳ vừa đau lòng lại vừa bất lực, cô vừa bôi thuốc vừa nói: “Đây là lần thứ mấy rồi?”
“Lần thứ hai.” Lần này chàng lại trả lời cô một cách thật thà.
“Lần trước là khi nào?”
“Hình như là… Ta không nhớ rõ nữa.” Thích Mặc Thanh nói bằng một chất giọng khàn khàn, cố ý trêu cô, đột nhiên chàng phát hiện ra dáng vẻ của cô khi giận dữ rất đáng yêu, trong đôi mắt như có những tia sáng long lanh vậy.
Tiết Tịnh Kỳ lại trừng mắt nhìn chàng, trong lúc bôi thuốc cô cố ý ấn vào miệng vết thương khiến cho chàng phải khàn giọng hít hà một hơi, sau đó Thích Mặc Thanh lại mở miệng nói, giọng khàn khàn: “Tịnh kỳ, nàng đang mưu sát chồng mình sao?”
Tiết Tịnh Kỳ băng bó xong xuôi, hai bên chân chàng cô đều thắt một chiếc nơ bướm xinh xắn to đùng, rồi cô dứng dậy nhìn xuống chàng bằng nửa con mắt, bắt chước vẻ lạnh lùng của chàng rồi nói: “Đây không phải mưu sát, đây là sát hại một cách quang minh chính đại, mà nếu hôm nay ta không phát hiện ra chàng thì chắc cũng không đến lượt ta phải ra tay đâu.”
Bàn tay lạnh lẽo của Thích Mặc Thanh áp lên bàn tay ấm áp của cô, trông thấy cô vì tức giận mà phồng cả má lên, cảm thấy cô lúc này đáng yêu vô cùng, nhìn thấy sự lo lắng của cô khiến chàng hiểu rằng cô thật lòng để ý đến mình, thế là chàng lại càng không nể nang gì mà trêu cô: “Tịnh Kỳ, nhìn nàng kìa, đúng là khéo lo trời sập.”
Đã đau đến nỗi đó rồi còn dám nói cô khéo lo trời sập? Chàng như vầy mà là ở bệnh viện hiện đại thì có khi đã bị bác sĩ khép vào tội cố ý giấu giếm rồi, sau đó còn phải bồi thường bệnh viện vì tội lừa gạt nữa.
Tiết Tịnh Kỳ cũng lười phải lắm lời giải thích với chàng, dù sao miệng vết thương đã xử lí xong xuôi, cũng may thể chất chàng rất tốt, vết thương không quá nghiêm trọng, hơn nữa chàng còn có nội lực hộ thể, hẳn sẽ lành rất nhanh.
“Ta đây không có thời gian mà lo trời sập đâu, lo mình chàng thôi đã quá mệt rồi.” Tiết Tịnh Kỳ khoanh tay quay lưng về phía chàng, rồi cô lại kìm không đươc bổ thêm một câu: “Dù thầy thuốc có tốt cỡ nào, gặp phải bệnh nhân không biết điều thì bệnh nhẹ cũng trở nên phức tap.”
“Vậy sao?” Thích Mặc Thanh cười xấu xa, chợt đẩy xe lăn tới trước mặt cô, đôi mắt hẹp dài lộ ra vẻ gì đó gian gian: “Từ nay ta chỉ nghe lời một mình nàng thôi, nàng bảo ta ngồi ta tuyệt đối không dám đứng.”
Những lời này của chàng khiến Tiết Tịnh Kỳ phải phì cười, ai mà ngờ được Thích Mặc Thanh bình thường lạnh lùng là thế vậy mà giờ lại nói những lời như vậy. Cô cười tít mắt, đôi mắt cong cong như vầng trăng lưỡi liềm, sáng lấp lánh hệt như ánh sao trên bầu trời đêm.
Cô chống cằm nghĩ ngợi một thoáng rồi hỏi chàng: “Nếu vậy thì chàng hãy nói ta biết, chàng đã làm gì mà khiến cho bọn nha hoàn trong phủ không còn nhìn lén nữa?”
“Rất đơn giản thôi.” Khuôn mặt tuấn tú của chàng lộ rõ vẻ vui cười, đôi mắt phượng như chất chứa biết bao tình cảm, chàng nhìn Tiết Tịnh Kỳ rồi giảng giải rõ cho cô: “Ta chỉ nói với họ là Vương phi đã ra lệnh, nếu bọn họ còn bỏ bê công việc như vậy thì sẽ tịch thu hết ngân lượng mấy năm nay của họ rồi đuổi hết ra khỏi vương phủ.”
Nụ cười trên mặt Tiết Tịnh Kỳ thoáng chốc bay biến, cô sững sờ nhìn Thích Mặc Thanh, rồi đột nhiên nhớ lại, hèn gì hôm nay nha hoàn trông thấy cô nói không tròn vành rõ chữ, hóa ra là đang sợ bị cô đuổi khỏi phủ!
Cô cúi đầu nhìn Thích Mặc Thanh, đôi mắt sâu thẳm của chàng không có vẻ gì là đang nói dối, hai con ngươi trong trẻo như pha lê đen đang ánh lên nét cười nhẹ nhàng, nhìn kiểu nào cũng thấy tuấn tú vô cùng, chàng vẫn cứ nghiêm túc mà nhìn cô như vậy.
“Chàng đã nói thế thật sao? Thật vậy luôn sao..?” Trời ạ! Tiết Tịnh Kỳ hét lớn trong lòng, nhẽ nào hình tượng của cô cứ thế từ một nữ chủ nhân dịu dàng biến thành mụ phù thủy xấu xa sao?
Cô hung dữ nhìn chăm chăm vào Thích Mặc Thanh rồi vươn tay toan bóp cổ chàng, thế nhưng lúc này chân cô không hiểu sao lại va ngay vào xe lăn của chàng khiến cô bị vấp ngã, xem chừng sắp phải ôm đất vồ ếch rồi, cô nhắm chặt hai mắt lại, thế nhưng thay vì nền đất lạnh lẽo cô lại rơi vào một vòng ôm ấm áp.
“Tịnh Kỳ, bất cứ chuyện gì, bất cứ ai ảnh hưởng đến tâm trạng nàng ta đều sẽ khiến chúng phải biến mất.” Giọng nói trầm ấm của chàng vang lên sát bên tai cô khiến cô thấy hơi nhột.
Vừa ngẩng đầu cô liến đối diện với ánh nhìn thâm tình dịu dàng của chàng, đôi mắt ấy như một mặt hồ sâu thẳm khẽ gợn sóng. Tiết Tịnh Kỳ dường như có thể trông thấy bóng hình của mình từ sâu trong đáy mắt chàng, ánh nhìn ấy mới thâm tình, cảm động biết bao.
Nhưng rồi tia sáng ấy càng lúc càng cháy bỏng, càng lúc càng đến gần hơn, hệt như một ngọn nút lửa với những ngọn lửa đang sôi sục bên trong, dường như chỉ chốc sau nó sẽ nổ tung trước mắt Tiết Tịnh Kỳ vậy.
Cuối cùng cô cũng không thể chịu nổi nữa, vùng vẫy toan rời khỏi vòng tay Thích Mặc Thanh, thế nhưng chàng lại tóm chặt phần gáy của cô, đôi môi lành lạnh lúc này cũng chạm lên môi cô.
Vào giây phút môi chạm môi, cả người Tiết Tịnh Kỳ bỗng tê rần, cái cảm giác nóng bỏng ấy khiến cô có cảm tưởng như Thích Mặc Thanh đang khao khát được cất giấu cô vào tận sâu trong xương tủy vậy.
Đến khi Tiết Tịnh Kỳ sắp không thở nổi nữa thì chàng nới chịu buông cô ra.
“Tịnh Kỳ, biết bao lần rồi mà nàng vẫn căng thẳng như vậy sao?” Giọng nói trầm trầm khàn khàn của chàng vang lên sát bên tai cô, trong giọng điệu có vẻ gì đó trêu ghẹo.
Ngón tay chàng nhẹ nhàng mơn trớn đôi môi đỏ mọng của cô, diễm lệ ướt át, đẹp đẽ vô cùng khiến chàng không hề muốn buông tay, và cũng chẳng tài nào buông tay được.
Tiết Tịnh Kỳ đẩy tay chàng ra, rõ ràng là do chàng chơi xấu mà, cô đáp trả chàng, cười xùy: “Ai nói! Là kỹ thuật của chàng tệ quá thôi!”
Cô vừa dứt lời thì mặt mày Thích Mặc Thanh liền tối sầm lại, cô gái này dám chê kỹ thuật chàng kém sao?
Tiết Tịnh Kỳ bị chàng nhìn chăm chăm như vậy thì thấy hơi sởn gai ốc, làm như đã biết câu nói lúc nãy là sai lầm rồi.
“Thật vậy à?” Thích Mặc Thanh cười khẩy, sau đó chàng nâng cằm cô lên.
Không để cô kịp ngụy biện che giấu ý nghĩa câu nói kia thì nụ hôn kịch liệt như mưa gió bão bùng của chàng đã rơi xuống trên môi cô, hoàn toàn đánh sập lý trí và suy nghĩ trong đầu cô.
Nụ hôn kịch liệt của chàng khiến cô như say đến không biết trời trăng gì mây gió, và vào lúc mà cô kiệt sức cũng là lúc cô hiểu rõ câu họa từ miệng mà ra rốt cuộc là có ý gì.
Sau này cô không dám nghi ngờ ‘năng lực’ của Thích Mặc Thanh thêm lần nào nữa.