Buổi sáng Tuyết Tịnh Kỳ tỉnh dậy trong lồng ngực của Thương Mặc Thanh. Cuối cùng Tiết Tịnh Kỳ đã hiểu sự nguy hiểm của chàng. Cô đưa thay sờ bờ môi của mình, rất nhiều chỗ da bị cắn rách, chuyện đêm qua cũng đã lắng đọng lại, máu cũng đã kết vảy.
Tia nắng đầu tiên từ ngoài cửa sổ chiếu vào gian phòng đang lộn xộn mập mờ, khiến những người đang ngủ say đều mở bừng đôi mắt đã ngủ suốt đêm qua, Tiết Tịnh Kỳ là người dậy trước và đang chống cằm nhìn kẻ đầu sỏ tối qua.
Ngay cả lúc ngủ cũng đẹp mắt như vậy, bình thường cứ thích dọa người, yên tĩnh như vậy một chút không tốt sao?
Tay cô khẽ vuốt lông mày của chàng, mày kiếm tuấn lãng rậm đen, lúc này hơi nhíu lại, cô vươn tay vuốt lên, lòng bàn tay lướt từ lông mày chàng qua đôi mắt, sóng mũi, cuối cùng dừng lại trên bờ môi, cảm xúc lạnh buốt mềm mại khiến tay cô hơi nóng lên.
Thích Mặc Thanh nhanh chóng cầm tay cô, đặt lên môi mình hôn một cái: “Nàng dậy rồi à?”
Tiết Tịnh Kỳ bỗng nhiên rút ngón tay mình về, gương mặt dần dần ửng đỏ, không phải những hành động vừa rồi của cô đều bị anh biết hết rồi chứ?
Dường như biết trong lòng cô đang nghĩ gì, Thích Mặc Thanh cất giọng cười trầm thấp nói: “Ta chưa bao giờ ngủ sâu cả.”
Có ý gì chứ? Chẳng lẽ là ngầm nói cho cô biết, chàng biết rõ những hành vi khó mà mở miệng cô vừa làm sao?
Lúc này Tiết Tịnh Kỳ hận không thể tìm một cái lỗ chui vào, sao cô có thể dễ kích động như vậy chứ?
Khi cô ngẩng đầu lên đã thấy Thích Mặc Thanh đứng dậy mặc quần áo, Tiết Tịnh Kỳ vỗ vỗ mặt, cũng đứng dậy theo, Nhục Nghê đã bưng chậu rửa mặt đi vào, sau đó bắt đầu trang điểm cho cô.
Lúc rửa mặt, Nhục Nghê nhìn vết thương trên môi cô, cau mày. Nàng ta cứ nhìn chằm chằm chỗ đó, hơi kích động kêu lên: “Vương phi, môi người sao vậy? Bị con gì cắn à?”
Thích Mặc Thanh lạnh lùng quay đầu liếc nhìn Nhục Nghê, rồi đi thẳng ra ngoài.
Tiết Tịnh Kỳ thấy Thích Mặc Thanh chỉ liếc nhìn, không giải thích cho mình, cô đỏ mặt nhưng cũng không giải thích, vội vàng nói sang chuyện khác: “Ngủ một giấc thì trở thành thế này rồi, à Nhục Nghê này, hôm nay ăn sáng với món gì vậy? Có đậu Hà Lan vàng không?”
Nhục Nghê thuận thế tiếp lời cô: “Có, vương gia biết người thích ăn nên ngày nào cũng sai phòng bếp chuẩn bị sẵn cho người đấy!”
“Vậy ngươi hãy trang điểm nhanh lên một chút, ta thèm chết rồi, à đúng rồi sau này khi chải tóc nhớ đừng nói chuyện, vậy là không tốt.” Tiết Tịnh Kỳ dặn dò.
Trước kia khi chải tóc nói chuyện cũng đâu có vấn đề gì, sao hôm nay lại không thể nói chuyện chứ? Nhục Nghê ù ù cạc cạc gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa, cố gắng nhanh tay chải một búi tóc đẹp mắt.
Chân của Thích Mặc Thanh hồi phục khá nhanh, hôm nay đã có thể luyện tập đi bộ. Ăn sáng xong, Tiết Tịnh Kỳ đẩy chàng đến khu luyện tập phục hồi chức năng mô phỏng theo kiểu trong bệnh viện mà trước đó cô đã bố trí chu đáo, có hai thanh gỗ đơn giản chống đỡ, trên mặt đất trải sẵn thảm để phòng trơn trượt, bên cạnh còn đặt hai cây gậy chống.
Thích Mặc Thanh hơi kinh ngạc, chẳng lẽ những thứ này đều dùng để chàng tập đi sao?
“Mặc Thanh, sau này chàng hãy ở đây tập đi, trước tiên ta sẽ hướng dẫn chàng cách đi, nào, đứng lên.” Tiết Tịnh Kỳ đỡ cánh tay chàng, chậm rãi kéo chàng đứng lên.
Hai chân Thích Mặc Thanh đứng vẫn chưa được thẳng lắm, chỉ cần Tiết Tịnh Kỳ vừa buông ra là chàng đã thuận thế xụi lơ một khúc. Tiết Tịnh Kỳ phát hiện một mình cô hoàn toàn không thể nâng chàng lên được nên gọi Giả Sơn đi vào. Giả Sơn đi vào ngay lập tức sau đó giữ một bên cánh tay còn lại của chàng.
Được hai người dìu, Thích Mặc Thanh đi chầm chậm, mặc dù chàng không dùng nhiều sức nhưng mượn sức hai người, cũng coi như chàng đã tự đi được tới hai thanh gỗ song trước mặt.
“Chân chàng cảm thấy thế nào? Nếu đau thì phải nói.” Tiết Tịnh Kỳ thấy chàng mồ hôi đầy đầu, hơi đau lòng lấy khăn ra lau mồ hôi cho Thích Mặc Thanh.
Thích Mặc Thanh cắn răng lắc đầu, hai tay nắm lấy hai thanh gỗ, dựa vào chúng để bản thân đứng lên nhưng còn chưa đi được hai bước, cả người đã gần như sắp ngã xuống, Tiết Tịnh Kỳ còn chưa kịp chạm vào tay chàng thì chàng đã ngã cả người vào cột.
“Vương gia…”
“Mặc Thanh…”
Hai người lập tức tiến lên đỡ, nhưng Thích Mặc Thanh lại xua tay, mặt mũi lấm tấm mồ hôi, chàng cố hết sức đứng lên một lần nữa, vẫn muốn tiếp tục luyện tập.
“Mặc Thanh, nếu thực sự không cố được nữa thì hãy nghỉ ngơi một lát, ngày mai luyện thêm, dù sao đây cũng không phải là chuyện có thể làm được trong một sớm một chiều.” Tiết Tịnh Kỳ không kìm lòng được nhắc nhở. Thấy dáng vẻ khó chịu của chàng, trong lòng cô cũng cảm thấy rất khó chịu.
“Ta còn có thể, không thể từ bỏ.” Thích Mặc Thanh mỉm cười trấn an cô, rồi lại tự mình bám vào hai thanh gỗ đi tiếp.
Khóe mắt Tiết Tịnh Kỳ cay xè, mờ dần, cô biết tính tình của Thích Mặc Thanh, dù chàng làm gì cô cũng sẽ ủng hộ nên mở miệng hướng dẫn chàng: “Bước chân đừng bước quá lớn, bước chân phải ổn định, dồn lực vào lòng bàn chân trước.”
Thích Mặc Thanh vừa nghe Tiết Tịnh Kỳ hướng dẫn vừa cắn răng kiên trì, bước chân chàng vẫn chưa ổn định lắm, nếu không phải điều kiện thể chất của chàng tốt, đi một mình thế này rất dễ khiến miệng vết thương lại bị rách lần nữa.
Giả Sơn há hốc miệng, đủ để nuốt sống quả trứng gà, vương gia lại có thể đi bộ. Mặc dù đi chưa vững lắm nhưng nếu cứ thế này thì việc khôi phục hoàn toàn cũng không phải là vấn đề.
Ngoài cửa vang lên một loạt tiếng gõ cửa nhè nhẹ, Thích Mặc Thanh nói cho vào sau đó liền thấy bóng dáng luống cuống của Lãnh Tước bước vào.
“Vương gia… Vương gia, chân vương gia khỏi rồi sao?” Biểu tình của Lãnh Tước giống hệt Giả Sơn, đều hết sức giật mình.
Dù trong đầu đã vô số lần nghĩ đến cảnh tượng Thích Mặc Thanh đứng lên nhưng cũng không ngạc nhiên bằng việc tận mắt nhìn thấy như hôm nay.
Bóng dáng cao lớn thẳng tắp của Thích Mặc Thanh đứng trước hai thanh gỗ, đúng là ngọc thụ lâm phong, chỉ là người chàng hơi cong xuống, hai tay mạnh mẽ nắm lấy hai thanh gỗ, khiến người ta bất giát chú ý đến chân của chàng.
“Không sai.” Tiết Tịnh Kỳ gật đầu, tiếp tục hướng dẫn hắn.
“Thật sự là kỳ diệu, lần đầu tư được nhìn thấy y thuật lạ lẫm như vậy.” Lãnh Tước xúc động, trong lời nói ngập tràn vẻ ngạc nhiên. Hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm dáng vẻ bước đi của Thương Mặc Thanh, hoàn toàn tập trung vào đó.
Tiết Tịnh Kỳ liếc nhìn Lãnh Tước đầy thâm ý, sau đó tiếp tục công việc trong tay. Việc luyện tập phục hồi chức năng đơn giản thế này mà lại được cổ nhân tấm tắc lấy làm kỳ lạ, không biết nếu như bọn họ thấy được thiết bị chữa bệnh tân tiến nhất thì sẽ sợ hãi thán phục đến mức nào?
Thích Mặc Thanh cắn răng kiên trì đi được nửa canh giờ, Tiết Tịnh Kỳ đi vào trong chỗ hai thanh gỗ, chặn trước mặt chàng nói: “Hôm nay luyện tập đến đây thôi, ngày mai cũng giống vậy, mỗi ngày luyện tập thời gian một nén hương.”
Giả Sơn lập tức đẩy xe lăn tới cho chàng ngồi xuống, Tiết Tịnh Kỳ lại lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho chàng. Cô biết trong lòng chàng thực sự rất muốn đứng lên, nhưng đó không phải là chuyện có thể hoàn thành ngay hôm nay được, vẫn cần thời gian.
“Vương phi, nếu cứ luyện tập như thế này thì khoảng bao lâu có thể đi?”Lãnh Tước nghi hoặc hỏi.
Nhìn thấy thành quả luyện tập hôm nay của Thích Mặc Thanh, dù vẫn chưa mạnh mẽ lắm, nhưng nếu cứ tiếp tục phát triển như thế, bước đi như bay cũng ở trong tầm tay.
“Chắc cần khoảng hai ba tháng, chẳng qua nếu như luyện tập thật tốt thì nhanh thôi sẽ có thể chống nạng đi rồi.” Tiết Tịnh Kỳ trả lời, lời này cũng là cố ý nói cho Thích Mặc Thanh nghe, cho chàng biết chân của chàng nhất định có thể sẽ khỏe lại.
“Vương gia, ngài nghe thấy chưa? Sau này ngài có thể đi bộ rồi, đám người kia sẽ không dám chế nhạo chân ngài nữa.” Giả Sơn vui mừng quá mức, tận đáy lòng mừng thay cho chàng.
Nhưng Tiết Tịnh Kỳ lại mẫn cảm bắt được câu nói sau cùng của hắn, cô nghi ngờ nhìn Giá Sơn. Cô biết có đôi khi những thiếu hụt trên thân thể sẽ là đề tài đàm tiếu của người khác, dù cổ hay kim đều giống nhau, vì con người đều thích hóng hớt chuyện thiên hạ, huống chi dưới tình huống đối địch như thế này.
Cô nhìn Giả Sơn, vẻ mặt không đổi hỏi: “Giả Sơn, ngươi nói vậy là có ý gì? Cái gì gọi là chế nhạo chân của vương gia?”
Giả Sơn đột nhiên ý thức được mình nói sai, vội vàng ngậm miệng lại nhìn Thích Mặc Thanh, ánh mắt của chàng như hàn băng nghìn năm không đổi, cái lạnh như băng khiến người ta chấn động hồn phách, chàng không nói một lời đẩy xe lăn đi ra ngoài.
Giả Sơn cũng lập tức đi theo ra ngoài.
Tiết Tịnh Kỳ nghi ngờ nhìn Lãnh Tước, hắn lại xua xua tay, bày tỏ sự bất lực của mình, rồi cũng ra khỏi mật thất.
Hai người hùa nhau giấu diếm một mình cô.
Tiết Tịnh Kỳ tức giận đi ra, đã trông thấy Lãnh Tước đi theo Thích Mặc Thanh tới thư phòng, hai người đi vào thư phòng tức là có chuyện quan trọng cần bàn.
Cô suy nghĩ kỹ, thấy dù giờ cô có đi theo Thích Mặc Thanh đến thư phòng thì cũng chưa chắc chàng sẽ nói cho cô biết chuyện gì đã xảy ra, ngược lại rất có thể bị trêu chọc, còn không bằng ra tay từ chỗ Giả Sơn nếu thực sự không được sẽ mang Nhục Nghê dọn ra ngoài.
Trong thư phòng, không khí có chút mất tự nhiên, bọn a hoàn dâng trà nước xong thì lập tức lui ra ngoài.
Thích Mặc Thanh đứng quay lưng nhìn kệ để đồ cổ sau lưng, hoa văn trên những bình hoa cổ kia cực kỳ trừu tượng, các loại hoa văn quấn quanh thân bình, chàng nhìn một hồi mới lạnh lùng hỏi: “Tình hình thế nào rồi?”
Lãnh Tước lập tức thấp giọng trả lời: “Vương gia, ít ngày nữa Ôn Vương sẽ hồi kinh, nghe nói là vì Ôn Vương đã cứu một nữ tử ở Nhạn Môn, mà lai lịch của nữ tử đó không đơn giản. Sau khi bẩm báo lên trên, Hoàng thượng đã yêu cầu hắn ta dẫn nử tử đó hồi kinh ngay lập tức.
Thích Mặc Thanh im lặng một lúc lâu, lấy một bình hoa trên kệ đồ cổ kia xuống xem xét kỹ lưỡng. Không ai đoán được tâm tư của chàng, vẻ mặt lúc nào cũng bình lặng như nước, cho dù có biến động lớn diễn ra cũng không thể khiến chàng thay đổi sắc mặt.
“Trở về thì tốt.” Chàng để bình hoa xuống, trong giọng nói lộ ra hơi thở rét lạnh.
Lãnh Tước đoán không ra tại sao trở về thì tốt? Không phải ở chỗ Nhạn Môn kia mới tốt hơn sao?
“Vương gia, trở về thì tốt là sao?” Lãnh Tước nghi ngờ.
Ở những chỗ như Nhạn Môn kia không ai hại hắn ta được, thậm chí sẽ lãng quên hắn ta nhưng những chỗ như thế càng khiến hắn ta dễ dàng thu phục thế lực của mình hơn, cho nên chỉ cần trong tầm mắt của hắn ta, tất cả những chuyện hắn ta muốn làm đều có thể tìm hiểu được rõ ràng.
Đây chính là ích lợi của việc trở về, khóe môi lạnh lùng của Thích Mặc Thanh hơi nhếch lên, chuyện của Thành chủ Hồng Thành không phải là bằng chứng tốt nhất sao?
Thích Mặc Thanh xoay người lại, trầm giọng hỏi: “Đã lấy được đồ chưa?”
Lúc này Lãnh Tước mới nhớ ra mục đích mình tới đây hôm nay, hắn hắn lấy mấy quyển sách dày nặng từ trong ngực ra đưa cho Thích Mặc Thanh: “Vương gia, tất cả đồ đều ở đây.”
Những cuốn sách bọc da màu xanh đậm lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời, Thích Mặc Thanh đón lấy mấy quyển sách kia, giơ tay lật ra xem thử, tên cuốn sách nằm lặng yên trong đó.
Đôi mắt thâm trầm đen như mực của chàng tràn ngập vẻ lạnh lùng, hai ngón tay siết chặt mép sách cho đến khi tập tài liệu sắp bị chàng xé rách, chàng mới chịu buông ra.
Lý Tiêu nín thở không nói gì, cho đến khi nhìn thấy Thích Mặc Thanh buông tay ra thì hắn mới yên tâm.
“Ngươi ra ngoài trước đi.” Thích Mặc Thanh bình tĩnh nói, Lãnh Tước lập tực lui ra.
Trong thư phòng nhất thời yên tĩnh lại, Thích Mặc Thanh dứt khoát quét đống sách sang một bên, chàng ta đã biết lý do tại sao người kia giết chết Tần Kiếm tri phủ Hồng Thành nhưng lại không cướp đi tư liệu rồi.
Chàng mỉm cười mỉa mai, nụ cười kia lạnh lùng như một con quái vật khát máu.