Sự việc thay đổi quá nhanh, mọi người có chút trở tay không kịp.
Rõ ràng Doãn Tiêu La là thái tử phi tương lai, dù sao cũng nên để thái tử đưa về, dù Ôn Vương có sai cũng không thể làm ra hành động chanh chua như vậy.
Trên sân trượt băng không có một bóng người, xem ra chuyện trượt băng hôm nay không thành rồi, Ôn Vương có chút tức giận nhìn chỗ ngồi trống không bên cạnh, nữ nhân kia làm mọi chuyện thành như vậy rồi liền rời khỏi.
”Doãn tam tiểu thư, ngươi cứ việc nói, bổn vương không rảnh ở đây cùng ngươi, thái tử, ta đi trước đây.” Ôn Vương lạnh nhạt nhìn Doãn Tiêu La, rồi chào thái tử, nhanh chóng rời khỏi.
Từng người một rời khỏi, những hoàng tử khác cũng ngồi không yên, rõ ràng hôm nay là đi chơi, nhưng lại xảy ra chuyện lớn như vậy, chẳng ai có thể tiếp tục chơi được nữa
”Này, Ôn Vương, người quay lại cho ta!” Doãn Tiêu La không chút cố kỵ kêu to, thấy bóng lưng kiên định bước từng bước rời khỏi của Ôn Vương, hốc mắt thoáng chống rơi lệ.
Tuyết vẫn rơi như cũ, đôi mắt lạnh lùng của thái tử dừng trên Doãn Tiêu La nằm trên cáng, trong mắt rõ ràng hiện lên sự khinh thường, nếu không phải chỉ chờ đến ngày mai thì giờ chắc hắn đã phất tay áo bỏ đi rồi.
Doãn Tiêu La tức giận chưa tiêu, trên mắt cá chân còn rất đau, lại thấy thái tử nhìn mình với anh mắt như vậy, trong lòng nghẹn một ngụm khí không phun ra được, rất khó chịu.
”Thái tử, ta đưa Tam muội về, các người không cần lo lắng đâu.” Doãn Vân Quảng thấy tình thế không đúng liền đi lên chắn trước mặt Doãn Tiêu La, áo choàng rộng thùng thình lạnh lẽo rơi trên mặt Doãn Tiêu La.
Nàng ta hất mạnh ống tay áo của hắn ra, mở to mắt lần nữa, người đã rời khỏi Đông Minh Trường Điện, hai tay Doãn Vân Quảng ôm lấy eo nàng ta lên xe ngựa.
”Nhị ca, ca nói xem Tiết Tịnh Kỳ kia, bên cạnh rõ ràng đã có Thích Mặc Thanh rồi, sao còn câu dẫn Ôn Vương chứ?” Doãn Tiêu La vội nói.
Sắc mặt Doãn Vân Quảng tối lại, không ai có thể làm chuyện có lỗi với muội muội của hắn, hôm nay không làm cho Ôn Vương chính miệng nói thích Doãn Tiêu La là sai lầm của hắn, những hắn không ngờ tính cách của Doãn Tiêu La vậy mà lại dùng giày ném Tiết Tịnh Kỳ.
Giây phút chiếc giày kia bay lên đài, hắn thấy sắc mặt Thích Mặc Thanh có phẫn nộ và hoảng sợ, hắn thực sự rất sợ Thích Mặc Thanh sẽ ra tay với Doãn Tiêu La, chuyện này cũng không phải là không có khả năng.
”Tam muội, tính cách của muội có thể bớt phóng túng lại chút có được không? Cứ như vậy sớm muộn gì cũng có một ngày không ai dễ dàng tha thứ cho muội nữa đâu.” Doãn Vân Quảng cũng vì những chuyện này quanh quẩn trong lòng mà có chút khó chịu, giọng nói yêu thương bình thường giờ có chút hung hãn với Doãn Tiêu La.
Doãn Tiêu La bị hắn nói, cuối cùng không kìm được nước mắt mà rơi xuống, khóc thút thít: ”Nhị, nhị ca, ca, thực sự không còn cách nào tha thứ cho muội ư?”
Đi trên mặt đất đầy tuyết bên ngoài, Doãn Vân Quảng giẫm lên lớp tuyết dày dưới chân, phát ra tiếng kêu ”xèo xèo”, Doãn Tiêu La nằm trên xe ngựa, hắn nhìn tấm vài dày không thấy bên trong, không có cách nào nhìn thấy dược biểu tình của Doãn Tiêu La, có điều hắn biết nàng ta chắc chắc khóc rất thương tâm.
Nghe tiếng khóc của nàng ta, trái tim Doãn Vân Quảng chẳng khác nào bị kim đâm.
”Tam muội, ta là Nhị ca của muội, ta sẽ vẫn luôn yêu thương muội, chỉ là muội sắp phải gả cho người khác rồi, bọn họ không chắc sẽ yêu thương muội giống Nhị ca, cho nên Nhị ca mới khuyên muội nên thu liễm lại một chút.” Doãn Vân Quảng thấp giọng nói.
Nghe tiếng thở dài có chút bất đắc dĩ của Doãn Vân Quảng, trong lòng Doãn Tiêu La dâng lên một tia ấm áp, ít nhất nàng ta đã biết người yêu thương mình nhất trên dời này vẫn mãi luôn bên cạnh mình.
”Nhị ca, ngày mai chuyện kia ca nhất định phải giúp muội nhé!” Doãn Tiêu La kiên định nói: ”Muội nhất định không thể gả cho thái tử!”
Doãn Vân Quảng biết bi thương trong lòng nàng ta, liền đáp ứng.
Sau khi đưa Tiết Tịnh Kỳ ra khỏi Đông Minh Trường Điện, suốt dọc đường Thích Mặc Thanh không nói một lời nào, cũng không nhìn Tiết Tịnh Kỳ lấy một cái, cả người như chìm trong hầm băng, hơi thở lạnh lẽo khiến hô hấp những người xung quanh đều căng thẳng, không dám nhiều lời.
Tiết Tịnh Kỳ biết chắc chắn chàng tức giận là vì vừa rồi cô cố ý thu hút sự chú ý của Ôn Vương, không ngừng nói chuyện với hắn, nhưng cô làm vậy chỉ để khiến Doãn Tiêu La bày tỏ tình cảm của mình với Ôn Vương.
Vừa xem phản ứng vừa nãy, kết quả không phải đã rõ ràng rồi ư?
”Đừng bước nhanh thế, chậm thôi!” Tiết Tịnh Kỳ cau mày nhìn Thích Mặc Thanh nắm chặt tay cô ở phía trước.
Chàng giống như không nghe thấy lời cô nói, vẫn sải bước lên phía trước, Tiết Tịnh Kỳ dường như là bị chàng kéo đi.
Cuối cùng đến bên cạnh xe ngựa, chàng dừng lại, buông tay cô ra.
”Tiết Tịnh Kỳ, có phải nàng đem chuyện ta nói thành gió thoảng bên tai đúng không? Hay là nàng không quan tâm những gì ta nói?” Thích Mặc Thanh nhíu chặt mày, giọng nói lạnh lùng hỏi cô.
Sắc mặt cô ửng đỏ, miệng còn vương chút mùi rượu, cô như vậy khiến người ta thấy xa lạ.
Bị trận tuyết dày thổi đến, Tiết Tịnh Kỳ vừa mới uống rượu xong coi như nửa tỉnh nửa mê, cả người lạnh như băng, chỉ có nơi bị Thích Mặc Thanh túm là đau dữ dội.
”Vừa rồi là tình thế bắt buộc, chàng không rõ ư? Tại sao hết lần này đến lần với một người chàng không uy hiếp được chàng lại tức giận với ta?” Tiết Tịnh Kỳ vịn lên khung xe ngựa, người bị gió thối có chút run rẩy
Thích Mặc Thanh cười lạnh một tiếng: ”Tình thế gì mà buộc nàng phải đi lấy lòng một người? Ôn Vương là thứ gì chứ, nàng có cần thiết phải cố gắng đi lấy lòng hắn vậy không?”
Thì ra trong mắt chàng, cô là người như vậy, vừa nãy chàng thấy chỉ là cô cố ý lấy lòng Ôn Vương thôi ư?
Tiết Tịnh Kỳ nắm chặt một góc xe ngựa, vẻ mặt có chút kinh ngạc, không dám tin nhìn Thích Mặc Thanh, lắc đầu: ”Chàng không biết là ta vì ai ư? Nếu đã vậy ta cũng không phải vì ai mà làm nhục bản thân! Tất cả mọi chuyện vừa rồi đều là ta sai!”
Tiếng gào khàn khàn dứt khoát mang theo bi thương truyền vào tai Thích Mặc Thanh, chàng kinh ngạc bởi lời nói của cô, muốn nói nhưng lời lại bị mắc ở cổ họng không nói ra được.
Tiết Tịnh Kỳ liên tục lùi ra sau, khuôn mặt ửng đỏ đầy dấu vết của gió tuyết, mái tóc hỗn độn bị gió thôi bay trên mặt, cô xoay người định bỏ đi nhưng giây phút định rời khỏi cánh tay đã bị người kéo lại.
”Nàng muốn đi đâu? Nàng không được đi đâu cả!” Giọng nói bá đạo lạnh lùng của Thích Mặc Thanh truyền vào tai cô.
Dáng vẻ và hơi ấm quen thuộc không cần nghĩ cũng biết là ai, Tiết Tịnh Kỳ hung hăng giãy dụa, nhưng không giãy ra được, định thử lại lần nữa nhưng Thích Mặc Thanh đã tức giận ném cô vào xe ngựa.
”Chàng làm gì thế? Buông ta ra!” Tiết Tịnh Kỳ dùng sức đẩy cửa xe ngựa ra, nhưng không động đậy được chút nào, cô có chút tuyệt vọng ghé sát vào cửa xe ngựa, bên ngoài đã vang lên tiếng lộc cộc của xe ngựa.
”Đừng động đậy!” Thích Mặc Thanh lạnh lùng ra lệnh.
Tiết Tịnh Kỳ chưa từng nghe thấy giọng nói của chàng lạnh lùng như vậy, chút hy vọng cuối cùng trong lòng cũng mất sạch.
Nhục Nghê và Giả Sơn bên ngoài xe ngựa.
Hai người nhìn nhau một cái, lắc đầu, hi vọng đến phủ mọi thứ đều tốt đẹp.
Cuối cùng xe ngựa cũng dừng lại, Tiết Tịnh Kỳ cảm giác thời gian trong xe ngựa chậm như đã qua hơn một năm.
Cô kéo rèm, đẩy cửa xe ngựa, xuống xe trước, giày của cô ngập sâu trong tuyết, cô nắm lấy chân rút ra khỏi tuyết.
Chạy thẳng đến phòng phía Tây, đây là nơi cô sống với Thích Mặc Thanh, nhưng hiện giờ cô không muốn đến đây nữa, sợ ở đây lại khiến cô nhớ lại những hồi ức trước kia.
Nhưng lại vang lên tiếng bước chân trầm ổn phía sau, lúc chàng đứng sau Tiết Tịnh Kỳ, cuối cùng dừng lại.
”Chạy cái gì? Vội vàng muốn rời khỏi ta như vậy ư? Trả lời ta, có đúng không?” Thích Mặc Thanh nâng cằm Tiết Tịnh Kỳ, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô, khuôn mặt lạnh lùng hiện lên một tia ôn hòa.
”Không phải! Chàng tin ta không? Chàng còn tin những câu ta nói không?” Tiết Tịnh Kỳ nâng cằm lên, hai mắt đầy sự tức giận.
Thân thể Thích Mặc Thanh run lên, tức giận: ”Nàng có gì để ta tin tưởng được không? Ta nhắm mắt, mở mắt, nghĩ đến nàng với Ôn Vương, cả thái tử…”
Với Ôn Vương…thái tử…trong lòng Tiết Tịnh Kỳ run mạnh, hai mang ửng đỏ lại càng đỏ hơn, chàng nghĩ cô như vậy ư?
”Thích Mặc Thanh, ta không biết cả ngày chàng suy nghĩ vớ vẩn cái gì, ta rất mệt, không muốn cãi nhau với chàng, chúng ta tách ra để bình tĩnh chút.” Tiết Tịnh Kỳ rất mệt, cô đã làm nhiều vậy rồi, không gì là không vì chàng mà chàng lại vì những suy nghĩ chết tiệt đó mà tức giận với cô.
Tiết Tịnh Kỳ mệt mỏi nói xong, giãy khỏi tay chàng, tự mình đi phòng khác.
Thích Mặc Thành nhìn hai tay trống không, thất thần nhìn theo hướng cô bỏ đi.
Tuyết rơi lớn dần, chàng đứng bên hành lang dài, tuyết bay lên đầu, hàng mi, áo choàng của chàng, đứng rất lâu, sắp biến thành một người tuyết.
Cuối cùng Giả Sơn thấy không thích hợp, vội vàng gọi hai tiếng chàng mới chớp mắt.
”Vương gia, tuyết rơi lớn, sao người đứng trong sân lâu như vậy? Mau vào phòng đi!” Giả Sơn vừa nói vừa đỡ Thích Mặc Thanh vào phòng.
Dáng vẻ này của chàng, giống hệt với lần trước Tiết Tịnh Kỳ bỏ đi, tựa như bây gờ, hồn bay phách lác đứng ở trong viện rất lâu, bây giờ chẳng khác gì so với lúc đó.
”Vương gia, ngài rửa mặt trước đã, thần bảo nha hoàn bưng trà ấm lên cho ngài.” Giả Sơn thấy Thích Mặc Thanh ngồi trên ghế, cuối cùng an tâm hơn một ít.
”Giả Sơn, bảo bọn họ ra ngoài.” Thích Mặc Thanh dụi mắt, chàng muốn yên tĩnh một mình một lúc.
Giả Sơn biết tính tình của chàng, từ trước đền giờ đã nói một thì không có hai, không nói thêm gì nữa, yên lặng bảo những nha hoàn kia lui xuống, tự mình đi ra đóng cửa lại.
Trong phòng nhất thời an tĩnh lại, Thích Mặc Thanh nhắm mắt, trong đầu không ngừng nghĩ đến bóng dáng Tiết Tịnh Kỳ bỏ đi, suy nghĩ hỗn độn tràn ngập trong đầu chàng, tất cả đều là từng cái nhíu mày của Tiết Tịnh Kỳ.
Nụ cười của cô nở rộ trong ngày tuyết mùa đông, đôi má ửng hồng vô cùng dễ thương, vẻ mặt có chút tức giận của cô khiến chàng muốn ôm chặt cô vào lòng, vô số đêm chàng muốn ôm cô ngủ…May mà cuối cùng chàng đã thực hiện được nguyện vọng của mình.
Nhưng cô lại không chút lưu tình nói muốn tách ra để bình tĩnh lại, chàng liền bình tĩnh, bình tĩnh suy nghĩa bọn họ rốt cuộc sao lại đi tới bước này?
Im lặng một lúc lâu, trong cổ họng chàng có vị tanh ngọt rồi phun ra một ngụm máu tươi.