Mùi đàn hương dần lan tỏa trong căn phòng.
“Tường Nhi, con gần đây bị làm sao? Con rõ ràng biết Tiêu La về rồi, thế nào cũng không đi tìm nó?” Doãn Hoàng hậu trầm giọng nói.
Sau một lúc nhìn nhau với Thái tử, cuối cùng ép Doãn Hoàng hậu phải mở miệng khiển trách hắn.
Không thích thì có thể có cách gì chứ? Đột nhiên một nữ tử từ đâu ra sẽ trở thành vợ của mình, đổi lại là người khác, ai có thể chấp nhận? Nhưng chuyện này lại không thể thay đổi được, khiến cơ thể và trái tim của hắn kiệt quệ.
Thái tử cúi đầu, cung kính trả lời: “Mẫu hậu, nhi thần gần đây đang bận lo việc nước, cho nên không có thời gian, nếu như rảnh, nhi thần nhất định đến Doãn gia thăm hỏi.”
Đối với lời nói của Thái tử, Doãn Hoàng hậu rõ ràng nghe chán rồi, lông mày nhíu lại liên tục xua tay, bà ta tin Thái tử đang bận lo việc nước, nhưng không tin hắn bận đến mức không có thời gian.
“Tường Nhi, mẫu hậu phải nói bao nhiêu lần con mới hiểu, Doãn gia bất diệt, Tiêu La nó chính là Thái tử phi, Hoàng hậu tương lai, ai cũng không thay đổi được, con không lấy nó không được.” Doãn Hoàng hậu đanh giọng nói, cơn giận dồn lên lồng ngực, phập phồng lên xuống.
Bà ta không tin Thái tử là người không hiểu chuyện, hắn nên biết phân rõ nặng nhẹ, nếu không tương lai làm sao quản lý giang sơn vạn dặm này? Làm sao khiến bách tính trong thiên hạ này tin phục? Chỉ là, bà ta sợ hãi hắn sẽ khiến người khác chói cả hai mắt.
Bà ta thấy rất rõ ràng, trong lòng con trai của mình nghĩ cái gì bà ta cũng biết, bà ta có thể làm chính là khi hắn còn chưa lạc lối, kéo hắn trở về.
Thái tử lại cười lạnh hai tiếng, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm Doãn Hoàng hậu, dường như muốn nhìn thấu bà ta, hai mắt lạnh lẽo giống như người xa lạ, Doãn Hoàng hậu bị hắn nhìn có vài phần sởn gai ốc, ánh mắt lạnh lùng đó đáng sợ giống như băng nhọn của màu đông.
“Mẫu hậu, nhi thần biết.” Thái tử đè nén sự tức giận trong lòng mình, cứng rắn nói.
Khi bản thân đã đưa ra quyết định, hắn sẽ không tiếp tục để người khác tiếp tục can thiệp vào mọi chuyện của hắn, kể cả người đó là mẫu hậu của mình.
Thái độ lạnh nhạt của Thái tử đã đem những lời Doãn Hoàng hậu muốn nói toàn bộ nuốt trở lại, lông mày dài của bà ta nhướn lên, lửa giận trong lòng càng lớn hơn.
“Biết, biết tại sao cũng không đi làm? Nói suông thì có tác dụng gì?” Bà ta đột nhiên đanh giọng nói, giống như một người mẹ bình thường đang trách mắng con của mình.
Tuy trong phòng chỉ có hai người bọn họ, nhưng bị Doãn Hoàng hậu trách mắng như vậy, trong lòng Thái tử cũng khó tránh sẽ có khúc mắc, ánh mắt của hắn dần dần trở nên lạnh lẽo, giống như một thanh kiếm sắc bén nhìn Doãn Hoàng hậu, bầu không khí dần trở nên đặc quoánh lại.
Bầu không khí dị thường này bị một tiếng gõ cửa ở bên ngoài cắt ngang, tiếng của Nhược Châu truyền đến: “Nương nương, vừa rồi có một người hầu tự xưng là người của phủ Doãn tam tiểu thư đưa đồ đến, bảo nô tài nhất định phải đưa cho Thái tử.”
Đến Tào Tháo Tào Thái đến, Doãn Hoàng hậu vui mừng khôn xiết vội vàng để Nhược Châu bước vào, mắt quét qua Thái tử, lần này Thái tử không có nhớ Doãn Tiêu La, ngược lại Doãn Tiêu La nhớ Thái tử, thật sự khiến bà ta bất ngờ.
Sau khi Nhược Châu bước vào thì thỉnh an với Doãn Hoàng hậu, vốn muốn đưa cho bà ta xem, đáng tiếc còn chưa có trình lên thì bị Thái tử đoạt đi.
“Mẫu hậu, người nên tôn trọng Tiêu La.” Thái tử nắm đồ trong tay nói lời nghiêm túc, người đã ra ngoài rồi.
Doãn Hoàng hậu ở đằng sau tức giận quá đến mức ôm ngực hét lên, trâm ngọc phù dung trên đầu lương theo cơ thể run rẩy của bà ta thì rơi xuống, vất vả nuôi con khôn lớn, không ngờ lại bất hiếu như vậy, thứ gì mà phải giấu bà ta?
Nhược Châu vội vàng bước tới an ủi, đỡ lấy cơ thể của bà ta, đang muốn nói cái gì đó, nhưng không ngờ lần này bà ta lại đẩy Nhược Châu ra, ngồi phịch xuống.
“Người ra ngoài đi, bổn cung muốn yên tĩnh một mình.” Giọng nói của Doãn Hoàng hậu có chút không vui.
Tình cảnh này Nhược Châu nghĩ bản thân cũng không an ủi được gì, nhìn bà ra, sau đó bèn lui xuống.
Trong Thủy Tinh Các, chưởng quầy biết hai vị khách quý đến, lấy các bảo vật trấn tiệm ra, để tiểu nhị của quán đứa cho hai người uống.
“Hoàn cảnh của nơi này thật sự không tệ! Tốt hơn trong phủ nhiều, suốt ngày ở trong phủ, ta sắp mốc đến nơi rồi.” Doãn Tiêu La đứng ở bên cạnh cửa sổ, vặn vặn eo.
Lời này lọt vào tai của Ôn Vương, hắn lại nghe ra được ý tứ khác, nàng ta lần nào cũng rất thích cùng hắn ra ngoài du ngoạn, dần dần bắt đầu tin tưởng bản thân. Đây là dấu hiệu tốt, chỉ cần ở Doãn gia, khống chế được Doãn Tiêu La, mọi thứ đều dễ làm.
“Đó là đương nhiên, Doãn đại nhân cũng không nên cả ngày nhốt nàng ở trong phủ, cũng nên để nàng ra ngoài nhìn thế giới xung quanh.” Ôn Vương phụ họa theo lời của Doãn Tiêu La, gương mặt tuấn tú mỉm cười nhàn nhạt với nàng ta.
Doãn Tiêu La xoay người, vừa hay nhìn thấy nụ cười này của hắn, đôi mắt sâu thẳm híp lại thành một sợi chỉ, không có một tia tạp chất, giống như đang đơn thuần hy vọng, trong gương mặt anh tuấn phi phàm mang theo sự thật lòng.
Nàng ta đột nhiên cảm thấy trái tim của mình nảy lên, đập thình thịch trong lồng ngực không ngừng, nàng ta không khống chế được trái tim đang đập loạn nhịp, dần dần đi đến ghế ngồi xuống.
Đang muốn nói cái gì đó, tiểu nhị bèn gõ cửa: “Hai vị khách quan, trà của hai người đã chuẩn bị xong rồi.”
Tiểu nhị sau khi bước vào, ánh mắt chăm chú nhìn lên bàn, trên mặt là nụ cười tươi đặt trà xuống, vừa thu tay, chiếc khăn trước ngực lúc này rơi xuống, hắn ta lập tức giơ tay bắt, khi túm được chiếc khăn, đột nhiên ‘cạch’ mộ tiếng, chiếc hộp màu nấu trầm ở góc bàn đã rơi xuống.
“Xin lỗi xin lỗi, khách quan thực sự xin lỗi.” Tiểu nhị mắt thấy mình gây họa, vội vàng cúi đầu nói xin lỗi.
Vừa đưa tay nhắt chiếc hộp dưới đất lên, mở ra nhìn, hai bình sứ bên trong đều đã vỡ, phấn hương và chất lỏng đổ hết ra đất, hòa thành một, bỗng chốc mùi hương rất nồng tỏa ra trong căn phòng này.
Hương liệu này là thứ buổi sáng Doãn Tiêu La nhất định muốn mua, chỉ là để Ôn Vương vì nàng ta làm chút chuyện mà thôi, không phải thật sự thích, tốt xấu gì nàng ta đường đường cũng là tam tiểu thư của Doãn gia, hương liệu gì mà chưa từng thấy, cái này vỡ rồi thì vỡ thôi, chỉ là mùi hương có hơi gay mũi.
“Sao lại không cẩn thận như vậy? Còn không mau dọn dẹp.” Ôn Vương che mũi, cũng không có trách cứ nhiều.
“Dạ dạ dạ, tiểu nhân lập tức lấy đồ đến dọn sạch sẽ.” Tiểu tử cúi thấp đầu nói xong thì lập tức lui ra ngoài.
Cửa được đóng chặt, trong phòng bỗng chốc yên tĩnh trở lại, Doãn Tiêu La nhìn đống bừa bãi thì hơi nhíu mày, mùi hương này quá nồng, ánh của nàng ta có chút cay, mùi hương xộc vào mũi từng chút từng chút tràn vào khoang mũi, rất thơm, nhưng cũng rất nóng.
Ôn Vương ở bên cạnh cũng có cùng cảm giác với Doãn Tiêu La, đầu bỗng dưng càng lúc càng choáng, nhìn gương mặt của nàng ta lại xuất hiện hai cái bóng chồng lên nhau, mặt của Tiết Tịnh Kỳ lại lắc lư trước mặt hắn, mỉm cười quyến rũ với hắn, hắn cả người nóng nực khó chịu, đột nhiên một cơ thể mềm mại dán vào trong ngực của hắn, ở trên ngực của hắn cọ.
Lửa nóng của hắn từng chút từng chút bị nàng ta nhóm lên, má còn không kiêng kỵ gì mà cọ sát trên lồng ngực, hắn muốn đẩy ra, nhưng tay lại không tự chủ mà kéo cái đầu đó lên, đôi môi đỏ căng mọng ở trước mắt hắn, đang đợi hắn đi hát xuống.
Hắn liếm liếm cánh môi khô khốc, đột nhiên hôn lên, dường như hôn thế nào cũng không thấy đủ, cả người đều dán lên cơ thể của nàng ta.
“Ưm ưm…” Doãn Tiêu La mê mang rên lên, cảm thấy không khí trong phổi của mình sắp bị rút cạn rồi, cả người giống như chìm trong nước biển, muốn hít thở, nhưng lại rất khó khăn.
Nàng ta ôm chặt lấy eo của Ôn Vương, cố gắng để bản thân không ngã xuống, nhưng cơ thể lại không chống đỡ được trượt xuống.
Đột nhiên, một cánh tay to vòng qua eo của nàng ta, bỗng chốc ôm nàng ta lên, đặt xuống chỗ chiếu nghỉ ở bên cạnh, cả người ép sát cơ thể của nàng ta, dường như càng muốn nhiều hơn.
Cửa lúc này lại bị người khác đẩy ra, một tiếng kêu khẽ cắt ngang cảnh thân mật của bọn họ, trong phút chốc, trong đầu của Ôn Vương không còn hỗn loạn như thế nữa, rời khỏi đôi môi của Doãn Tiêu La, từ trên người nàng ta đứng dậy, như cơ thể vẫn lảo đảo có chút không vững.
Khi nhìn rõ người đến, hắn đã bị người ta đấm một cú, Thái tử mặt mày tức giận xuất hiện trước mặt hắn, gân xanh nổi đầy trên trán, giống như một con rồng.
“Ôn Vương, ngươi biết ngươi đang làm cái gì không?” Trong giọng nói của Thái tử tràn đầy tức giận, cố gắng kiềm chế suy nghĩ muốn ăn tươi nuốt sống Ôn Vương của hắn ta, nghiến chặt răng, không để sự run rẩy của mình rõ ràng bị nhìn ra.
Sự phẫn nộ của hắn ta đã không có đơn giản như vậy nữa, nếu như không phải hắn ta không chế bản thân, hắn ta không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Mặc dù hắn ta không có tình cảm gì với Doãn Tiêu La, nhưng nàng ta dù sao cũng là người được chọn từ bé của mình, lùi một vạn bước lại nói, cho dù nàng ta bây giờ là người xa lạ, hắn ta cũng sẽ cảm thấy xấu hổ vì nàng ta, huống chi là người Hoàng gia.
Nếu như loại chuyện này truyền ra, bọn họ còn muốn làm người nữa hay không? May bây giờ ở đây chỉ có một mình hắn ta, không có người khác nhìn thấy.
Ôn Vương bị đánh lui đến góc tường, đồ trên bàn để rơi loang choang xuống đất, hắn nhíu mày, cả người cũng coi như tỉnh táo lại, lau vết máu ở khóe môi, sau khi vung nắm đấm đấm vào mặt của Thái tử.
Võ công của hai người ngang nhau, đánh cũng không kết thúc được, còn chưa nhìn rõ chuyện gì xảy ra vào lúc đó thì lúc này Doãn Tiêu La đã tỉnh táo trở lại, có hơi xấu hổ kéo quần áo của mình, sau khi thắt chặt dây áo lại, bèn xông đến.
“Đừng đáng nữa, đừng đánh nữa, dừng tay!” Doãn Tiêu La hét to, nhìn bóng dáng lảo đảo của Ôn Vương, trên mặt của hắn đã đầy vết máu.
Nàng ta hét căn bản không có tác dụng, ánh lửa tứ phía của ai người, căn bản không có nghe thấy cô nói gì, vẫn người đánh ta ta đánh lại, nàng ta sốt ruột đến mức giống như con kiến bò trên chảo dầu, cắn răng, người đã lao đến đứng trước mặt hai người.
Nắm đấm của hai người đang muốn nhằm vào người đối phương, nhưng đột nhiên Doãn Tiêu La lại xuất hiện ở giữa khiến hai người dừng lại.
Thái tử mắt mày tàn nhẫn nhìn chằm chằm Ôn Vương, nặng nề lau vết máu ở khóe môi, chống tay vào góc bàn từ từ đứng dậy, nhưng khi hắn ta nhìn thấy Doãn Tiêu La khóc đỡ Ôn Vương dậy, trái tim của hắn ta giống như bị siết chặt lại.
Thì ra, thằng hề cuối cùng chính là mình, hắn ta không quan tâm vì Doãn Tiêu La mà đánh nhau với huynh đệ ruột của mình, mà bản thân lại là một kẻ lo chuyện bao đồng.
Cảnh tượng chói mắt trước mắt hắn ta khiến hắn ta căn bản không mở được mắt, trái tim của hắn ta chợt bình tĩnh lại, giống như hai con thuyền lẻ loi trôi dạt, bơ vơ cuối cùng cũng đến bờ.