“Phụ hoàng, nhi thần có việc muốn trình tấu.”
Ân Dạ Chu nhìn về phía Thích Hàm Gia, Thích Hàm Gia ra hiệu cho Ân Dạ Chu lui ra: “Thái tử lại có chuyện gì?”
Thích Mạch Tường bước lên trước, mắt nhìn Thích Hàm Gia cung kính nói: “Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần muốn xin thưởng cho một người, hi vọng phụ hoàng cho phép”.
Thích Hàm Gia nghe vậy, cười: “Thái tử muốn xin thưởng cho ai vậy?”
Thích Mạch Tường đáp: “Phụ hoàng, nhi thần mắc bệnh hiểm nghèo hơn mười năm, người này đã chữa trị hết bệnh cho nhi thần. Nhi thần là người kế vị một quốc gia, người chữa trị được bệnh cho nhi thần có được tính là có công với quốc gia không? Có phải nên được thưởng không?”
Hóa ra Thái tử làm vậy là vì Tiết Tịnh Kỳ. Nhưng dù sao nàng cũng là thê tử của Minh vương. Trong ánh mắt Thích Hàm Gia nhìn Thái tử hiện lên chút phức tạp, ông cố nén nghi ngờ trong lòng xuống, nói: “Chuyện này là tất nhiên rồi”.
Vì vậy vào buổi trưa, khi mặt trời lên cao, thị vệ trong cung đưa tới một hòm vàng và một cặp thứ khác.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Thái tử bị bệnh tật nhiều năm chữa trị không có kết quả, nay Tiết Tịnh Kỳ có công cứu chữa cho Thái tử, thưởng cho Tiết Tịnh Kỳ ngàn lượng vàng, trăm mẫu ruộng tốt, ba mươi tấm lụa tốt… hai thanh Ngọc Như Ý xem như khen ngợi, khâm thử.”
Minh vương ngồi ở trên xe lăn cùng Tiết Tịnh Kỳ dẫn người đi tới tiếp chỉ: “Tạ chủ long ân”.
“Vương phi mau dậy đi.” Ân Dạ Chu giao thánh chỉ đến trong tay Tiết Tịnh Kỳ. Lúc này Tiết Tịnh Kỳ vẫn không hiểu nổi. Cho dù thánh chỉ nói rất hay, cô có công cứu chữa cho Thái tử không sai, nhưng cô vẫn có cảm giác chẳng hiểu tại sao lại có phần thưởng này tới.
Tiết Tịnh Kỳ nhận lấy thánh chỉ, hỏi ra nghi ngờ trong lòng: “Công công, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
“Trong lúc lâm triều, Thái tử điện hạ đã dâng tấu lên bệ hạ, xin bệ hạ khen thưởng cho Vương phi. Vương phi có công chữa trị cho Thái tử, lẽ ra nên được thưởng.” Ân Dạ Chu nói cho Tiết Tịnh Kỳ biết tình hình thực tế. Không biết tại sao, ông ta vẫn có cảm giác tính tình người đàn bà trước mắt lại có mấy phần giống với Thường Phi đã mất, khác nhau chính là trên người nàng có thêm vài phần quả quyết và nghị lực.
Trong lòng Ân Dạ Chu suy nghĩ, tính tình như vậy mà ở trên thân đàn ông thì nhất định là tốt. Nhưng nàng là một người đàn bà, cũng không biết như vậy là phúc hay là họa nữa.
Tiết Tịnh Kỳ không hề có cảm giác vui mừng vì được ban thưởng. Chỉ là ở nơi khác, ngược lại có người buồn bực ăn không ngon ngủ không yên, sau đó lại nghĩ ra ý đồ xấu gì đó.
Trong cung Vĩnh Phúc, Địch quý phi biết được tin tức Ôn vương sẽ đi tới biên quan Nhạn Môn thì nóng giận quét rơi toàn bộ đồ trên bàn trang điểm, trâm cài, bộ diêu rơi đầy đất. Đám cung nữ hầu hạ gần đó đều sợ hãi, vừa run rẩy vừa thu dọn đồ.
“Nương nương bớt giận, nương nương bớt giận, đừng để có hại tới sức khỏe.” Tâm phúc của Địch quý phi cũng chính là Đại cung nữ của Mai Ninh đi tới, đỡ bà ta ngồi sang bên cạnh.
Trông người này có vài phần giống với Vị Ninh, chỉ nhìn vẻ mặt thông minh cơ trí hơn. Người này chính là tỷ tỷ của Vị Ninh.
“Mai Ninh, Ôn vương gia đã ra khỏi thiên lao rồi chứ? Bây giờ hắn đang ở đâu vậy?” Địch quý phi trút giận xong thì đã bình tĩnh lại một chút.
“Hồi bẩm nương nương, nô tỳ nghe được, sáng nay sau khi kết thúc buổi triều, Hoàng thượng đã ra lệnh cho Ôn vương về phủ. Chỉ là…” Mai Ninh muốn nói lại thôi.
Địch quý phi vốn nghe được Ôn vương đã trở về phủ thì lông mày chuẩn bị giãn ra, lại nghe nàng ta dừng lại như vậy nhíu mày lại: “Chỉ là thế nào?”
“Chỉ là khi Hoàng thượng hạ lệnh còn nói, cho dù Ôn vương ra khỏi thiên lao, sau khi trở về phủ cũng không được ra ngoài, chờ tới mùng bảy sẽ trực tiếp xuất phát tới biên quan”. Mai Ninh nhìn vẻ mặt Địch quý phi, muốn một hơi nói cho hết.
“Bộp.” Quả nhiên Địch quý phi nghe xong lại nổi giận: “Không được, nếu Hạo Nhi đi tới biên quan, bản cung phải đợi tới khi nào mới được gặp lại hắn? Hừ, Hoàng thượng đúng là lòng dạ độc ác, vì bảo vệ con trai của hoàng hậu, tự nhiên đày Hạo Nhi đến nơi xa xôi như vậy để chịu khổ.” Trên mặt Địch quý phi vặn vẹo, lúc này trong mắt lộ rõ vẻ tính kế của bà ta.
“Mai Ninh, ngươi qua đây.” Sau đó bà ta ghé sát bên tai Mai Ninh thì thầm một lúc. Mai Ninh vẫn luôn gật đầu. Chỉ là bên này bà ta còn chưa nói xong, lại nhận được tin tức do người của phủ Lâm Vương truyền tới.
Lâm vương bị bệnh.
Hơi thở của Lâm vương yếu ớt, xem ra đã nguy hiểm sớm tối. Tất cả phủ Lâm Vương từ nha hoàn đến người hầu đều dùng tấm vải che mũi và miệng. Cũng có mấy người không che đang hầu hạ ở bên cạnh Lâm vương.
Lúc này phủ Lâm Vương đã loạn hết cả lên, Cũng vì Lâm vương bị ốm nên Địch quý phi mới được hủy bỏ cấm túc.
Tiết Tịnh Kỳ trị bệnh cho Thái tử lại được Hoàng thượng phong thưởng. Lúc này Lâm vương bị bệnh nặng như vậy, cô muốn tránh cũng tránh không được.
Địch quý phi được Mai Ninh đỡ một cánh tay, một tay cầm khăn lau nước mắt. Mai Ninh kéo bà ta, rất sợ bà ta đi đến bên cạnh Lâm vương: “Nương nương không thể đi được. Lâm vương đang bị đậu mùa, ngài qua sẽ bị lây bệnh đấy “.
Khi Tiết Tịnh Kỳ đến phủ Lâm Vương lại thấy được cảnh tượng như vậy. Địch quý phi bị thị nữ giữ ở một bên khóc nức nở, thái y khám bệnh cho Lâm vương thì hết người này tới người khác đều lắc đầu.
Hóa ra Lâm vương bị bệnh đậu mùa a? Trong lòng Tiết Tịnh Kỳ nghĩ,
Chỉ là trong lòng cô bây giờ lại đang tính toán một chuyện khác. Nhìn thái độ mọi người, vào lúc này bệnh đậu mùa chắc hẳn được xem như là dịch bệnh nguy hiểm khó chữa. Xem ra cô phải nhanh chóng làm tốt vắc-xin phòng bệnh, đương nhiên đồng thời cũng phòng họa lúc chưa xảy ra. Mặt khác, môi trường chữa bệnh thời cổ đại quá kém, hàng năm số người chết vì bệnh đậu mùa nhiều tới mức đếm không hết, cô cũng muốn làm chút chuyện trong phạm vi năng lực của mình.
Cô đi tới bên cạnh Lâm vương, bắt mạch cho Lâm vương, sau đó lại hỏi thị nữ và thị vệ bên cạnh xem trước khi Lâm vương bị ốm đã ăn gì, từng đi qua chỗ nào. Thị nữ và thị vệ trả lời rõ ràng từng chuyện một, Tiết Tịnh Kỳ cũng ghi chép hết lại, trong lòng có tính toán.
Sau đó cô sai người đi lấy đồ Lâm vương đã dùng trước khi bị ốm qua. Ngay cả chăn, đệm, giường cũng tìm tới, quả nhiên tìm được một thứ không thuộc về phủ Lâm Vương ở trong một cái chăn. Ở trong cái chăn này có nhét một bộ quần áo rách, xem ra chắc là quần áo của ăn mày ngoài cửa thành từng mặc qua.
Địch quý phi thờ ở lạnh nhạt nhìn một loạt hành vi của Tiết Tịnh Kỳ, không ngăn cản cũng không quấy rầy. Thật ra bà ta không tin cô có thể cứu được con trai mình.
Chỉ có điều bà ta biết, khi các thái y đều bó tay không làm gì được, Tiết Tịnh Kỳ là hy vọng duy nhất của bà ta. Sau đó bà ta lại thấy Tiết Tịnh Kỳ rút ra một vật như vậy, trong tiềm thức của bà ta hình như đã ý thức được điều gì.
Theo lẽ thường, đồ trong phủ Lâm Vương, đặc biệt là đồ dùng bên người Lâm vương bình thường đều qua tay bà ta xử lý. Bà ta còn nhớ cái chăn này là do bà ta tự tay chuẩn bị cho hắn. Chỉ là bộ quần áo rách rưới này ở đâu ra?
Từ trong đồ dùng bên người của Lâm vương lấy ra thứ không thuộc về vương phủ, hơn nữa đúng lúc Lâm vương bị bệnh nặng, không chừng thứ này có liên quan trực tiếp tới bệnh của Lâm vương.
Lúc này mọi người trong phủ Lâm Vương đều ở đây, Tiết Tịnh Kỳ hỏi quản gia: “Có nha hoàn, người hầu nào bước vào phủ Lâm Vương có thể rời đi không? Ý ta là trước khi Lâm vương bị ốm đấy?”
Quản gia suy nghĩ một lát mới nói: “Nói như vậy thì thật sự có. Trước khi Vương gia bị ốm, có một nha hoàn từng hầu hạ bên cạnh Vương gia được người trong nhà tới chuộc thân. Sau khi nô tài bẩm báo với Vương gia lại để cho nàng ta đi.”
“Vậy nàng ta có khả năng tiếp xúc tới chăn đệm của Vương gia không? Nàng ta có cơ hội gian lận hay không?” Tiết Tịnh Kỳ lại hỏi.
“Điều này là tất nhiên. Nàng ta hầu hạ cuộc sống hàng ngày của Vương gia nên tất nhiên sẽ chạm tới, tất nhiên cũng có thời gian gian lận.” Lúc này trong lòng quản gia hơi hoảng sợ. Nếu quả thật đúng là nha hoàn này, vậy có phải hắn cũng sẽ bị liên lụy hay không?
Địch quý phi vẫn chẳng hiểu gì: “Minh Vương phi, ngươi đang làm gì vậy?”
Tiết Tịnh Kỳ liếc nhìn Địch quý phi, lại nhìn mọi người, sau đó chỉ vào bộ quần áo kia và nói với bà ta: “Sở dĩ Lâm vương bị ốm, nguyên nhân lại nằm ở trong này”.
Địch quý phi nhìn bộ quần áo này, mắt trợn trừng rồi lập tức hiểu rõ: “Ngươi là nói…”
Tiết Tịnh Kỳ nói tiếp: “Thần thiếp đoán Quý phi nương nương cũng đã nghĩ ra. Bộ quần áo này vốn là của người mắc bệnh đậu mùa đã chết. Trong khoảng thời gian trước đây, phía nam bị lũ lụt nên ngoài thành tập trung rất nhiều nạn dân, bọn họ rất dễ bị mắc bệnh truyền nhiễm. Thần thiếp nghĩ chủ nhân bộ quần áo này đã bị bệnh đậu mùa mà chết. Thần thiếp vừa cẩn thận hỏi qua chuyện ăn, mặc, ở, đi lại của Lâm vương điện hạ trước khi bị ốm, ngài ấy không có cơ hội tiếp xúc được với bệnh độc bệnh đậu mùa, cũng chưa từng tiếp xúc qua người nào mắc phải bệnh đậu mùa, vậy ngài ấy làm sao nhiễm bệnh được chứ?”
Tiết Tịnh Kỳ dừng lại, nhìn về phía Địch quý phi một lát mới nói tiếp: “Nguyên nhân rất đơn giản, chính là ngài ấy đã tiếp xúc tới thứ trung gian có dính bệnh độc”.
Trong lòng Địch quý phi thấy ớn lạnh. Ở vào thời điểm quan trọng này, rốt cuộc là ai muốn gây bất lợi cho Mạch nhi? Từ sau chuyện kia, Mạch nhi tất nhiên đã không có duyên với ngôi vị hoàng đế nữa.
Người hại hắn chắc chắn không phải là nhằm vào hắn. Nếu đã không phải là nhằm vào hắn, vậy cũng chỉ có thể là nhằm vào bà ta. Bà ta nghĩ đến một mgười muốn làm như vậy, hơn nữa có thể làm như vậy, đồng thời có lá gan làm như vậy, một người mà bà ta suýt nữa đã quên mất.
Tiết Tịnh Kỳ thấy Địch quý phi dường như đang suy nghĩ tới điều gì, đoán có lẽ bà ta đã nghĩ ra được người nào rồi. Sau đó, cô lại nói với quản gia: “Quản gia, ngươi sai người tìm hiểu xem nha hoàn vừa được đón ra là ai. Chỉ cần điều tra theo manh mối này thì chắc chắn có thể tìm ra được chủ mưu hại Lâm vương.”
Địch quý phi nghe Tiết Tịnh Kỳ nói vậy thì thoáng biến sắc, nghiêm mặt nói: “Vương phi tới để chữa bệnh cho Mạch nhi, những chuyện khác thì không cần hỏi tới nữa”.
Bà ta tất nhiên biết là ai, nếu thật tra ra được lại chẳng có lợi cho ai cả.
Trong cung Hoàng Hậu.
Sau khi thái giám tìm hiểu tin tức ở phủ Lâm Vương trở về, ghé sát tai Doãn Phân Tư thì thầm một lúc, bà cười khẽ hỏi hắn: “Đã tìm hiểu rõ ràng chưa?”
Người tới nói: “Tất cả đã tìm hiểu rõ ràng rồi. Nương nương đoán việc như thần. Người tìm ra bộ quần áo này chính là Minh Vương phi. Nô tài vừa truyền ra tin tức, nói nha hoàn trốn đi này được chuộc thân từ trong cung ra. Địch quý phi tất nhiên sẽ nghĩ tới trên đầu chúng ta. Chỉ là nương nương…” Hắn nhìn vẻ mặt hoàng hậu, muốn nói lại thôi.
Doãn Phân Tư cầm chén trà trên bàn lên, khẽ nhấp một hớp: “Có chuyện cứ nói, đừng dây dưa nữa”.
“Nương nương, chúng ta tốn công tốn sức vòng một vòng lớn như vậy, kết quả vẫn nói cho bà ta biết là chúng ta làm. Đây là vì sao vậy?”
Doãn Phân Tư cười: “Không chỉ như vậy, nếu Tiết Tịnh Kỳ không trị hết bệnh của Lâm vương, chúng ta còn phải đi cứu hắn nữa.”
Chỉ thấy người tới lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, không rõ: “Vì sao phải làm vậy ạ?”
Doãn Phân Tư đáp: “Ngươi có biết cái gì gọi là rung cây dọa khỉ không? Bây giờ, con đê tiện Địch quý phi kia chỉ một lòng muốn con trai ả ngồi lên vị trí hoàng đế, vì thế suýt nữa hại chết Tường nhi của ta. Ta làm như thế chính là đang cảnh cáo ả, nói cho ả biết ta đã rõ tâm tư này của ả. Hơn nữa, ta để con trai của ả sống thì hắn sống tiếp. Ta muốn hắn chết, vậy thì hắn phải chết”.
“Nương nương sáng suốt “