Mục lục
Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành
CHƯƠNG 145: THONG THẢ TỈNH LẠI

Nhiệt độ ban đêm đột ngột giảm xuống, gió tuyết lại thổi bùng, khiến cho cây hồng mai ở bên ngoài cửa sổ bị thổi đến ngả nghiêng trái phải, làn gió băng lãnh cuộn lấy bông tuyết thổi bay trên không trung, sau đó rơi xuống đất dung hoà cùng với ngàn vạn đống tuyết.

Lãnh Tước cuối cùng cũng điều chỉnh xong nội lực trong cơ thể của mình, nét mặt hồng hào mà đi về hướng Tiết Tịnh Kỳ đang ở bên giường.

“Vương phi, người đi dùng bữa đi, chỗ này để ta.” Lãnh Tước có chút không nỡ mà khuyên nhủ, hắn ta ngồi ở một bên bao nhiêu lâu thì Tiết Tịnh Kỳ canh giữ ở chỗ này bấy nhiêu lâu, tư thế chưa hề thay đổi.

“Lãnh Tước, ngươi nói Mặc Thanh khi nào mới có thể tỉnh lại đây?” Tiết Tịnh Kỳ cảm thấy không đúng, cho dù là ngất đi, cũng không thể lâu như vậy được.

“Cái này, Vương phi, đến lúc thì sẽ tự nhiên tỉnh dậy thôi, người vẫn là nên chăm sóc tốt cho mình thì mới có sức chăm sóc cho Vương gia a!” Lãnh Tước mơ hồ nói, kỳ lạ là trong mắt vậy mà lại chẳng có đến một tia lập loè nào.

Tiết Tịnh Kỳ cứ luôn cảm thấy hắn ta có một yếu tố qua loa, trong lòng dần dần trở nên nghi hoặc, Lãnh Tước này có phải là có chuyện giấu mình rồi không?

“Có thể cho một thời gian cụ thể không?”

Lãnh Tước khựng lại một hồi: “Không nói chắc được, nhưng thể chất của Vương gia tốt như vậy, chắc sẽ tỉnh lại nhanh thôi.”

“Chắc là sao? Không nói chắc được? Lãnh Tước, có phải ngươi có chuyện gì giấu ta không?” Tiết Tịnh Kỳ cau mày trừng hắn: “Mặc Thanh có phải là xảy ra chuyện rồi không? Ngươi không muốn cho ta biết?”

Từng câu nghi vấn thốt ra từ trong miệng cô, thần sắc hùng hổ bức người vậy mà lại khiến Lãnh Tước bất tri bất giác lùi về sau hai bước, đối mặt với con người nghiêm nghị sắc bén trước mặt, hắn ta có chút than thở, rất muốn chạy trốn.

“Có phải không tỉnh dậy được? Có phải nội lực cạn rồi không? Ngươi đừng có giấu ta, ta chỉ muộn biết tình hình thật sự của chàng ấy bây giờ mà thôi.”

Lãnh Tước có chút lúng túng, đây là lần đầu tiên hắn đối mặt với Tiết Tịnh Kỳ căng thẳng như vậy, khuôn mặt anh tuấn nhăn lại thật chặt.

“Vương phi, ta không phải là cố ý giấu người, trong cơ thể của Vương gia có vết thương cũ, tổn hại vô cùng dữ dội, lại cộng thêm bây giờ tiêu hao nhiều nội lực như vậy nữa, nhất thời không tỉnh lại được cũng là bình thường, chỉ cần chịu đựng qua đợt này là được rồi.” Lãnh Tước thấp giọng nói, cố gắng dùng thanh âm bình ổn tự tin để khiến Tiết Tịnh Kỳ tin vào hiện trạng.

Trong đầu não từ từ tiêu hóa lời của hắn nói, có chút không dám tin mà ngồi trên chiếc ghế mềm, một tay chống lên chiếc bàn nhỏ bằng gỗ đỏ ở bên cạnh, đỡ trán thở dài.

“Nhưng, nhưng mà…chàng ấy…bây giờ ta nên làm gì?” Tiết Tịnh Kỳ căng thẳng mà có chút nói năng lộn xộn, không biết khi nào có thể tỉnh lại, lòng của cô giống như là treo lên không trung, thấp thỏm bất an, không có điểm dẫn đường.

“Vương phi, người chăm sóc tốt cho mình trước, mới chăm sóc được Vương gia, người phải tin Vương gia.” Lãnh Tước nắm lấy bờ vai yếu ớt của Tiết Tịnh Kỳ, lời nói kiên định.

Đúng a, chỉ có chăm sóc tốt cho mình, mới có thể chăm sóc cho Thích Mặc Thanh, muốn chàng ấy khỏe mạnh, bản thân mình phải khỏe mạnh trước.

“Ta biết rồi.” Tiết Tịnh Kỳ dùng sức gật đầu.

Trong đôi mắt như sao tràn đầy kiên định tràn trề, giống như chứa đựng vô số hy vọng, ánh sáng đó bắn lên trên người Lãnh Tước, cái loại mong mỏi và hy vọng đó tỏa sáng lấp lánh trên người của cô.

Lãnh Tước gật gật đầu với cô, rồi chậm rãi đi ra khỏi cửa lớn.

Canh ở trong căn phòng ấm áp cả một ngày, thắt lưng và cột sống của Doãn Quốc công trở nên tê cứng.

“Lão gia, lực độ này có thích hợp chưa?” Tứ phu nhân vừa mỉm cười xoa nắn, vừa nịnh nọt mà hỏi.

“Ừm, được, dùng thêm sức nữa đi! Cũng may mà có nàng ở đây, nếu không ta làm sao mà ngồi cho nổi, vất vả cho nàng rồi!” Doãn Quốc công vỗ vỗ mu bàn tay của bà ta, tỏ vẻ an ủi.

“Lão gia nói gì vậy? Có thể cống hiến sức lực cho lão gia là phúc khí của thiếp thân mà, lần này lão gia ngàn vạn lần đừng đuổi thiếp thân đi nữa đó!” Tứ phu nhân nói đến cuối cùng thì khoang mũi có chút chua chua, lời nói nghẹn ngào.

Biết sự khổ sở của bà ta trong mấy năm nay, Doãn Quốc công cũng có chút tiếc nuối, nếu như ban đầu không phải đại phu nhân tác quai tác quái từ bên trong, ông ta cũng không thể nhốt bà ta ở trong biệt uyển, nhốt một cái là hai năm.

Sự cô độc vắng vẻ trong hai năm nay, bà ta nhất định đã nếm quá nhiều rồi.

“Sẽ không, sẽ không đâu!” Doãn Quốc công kiên quyết nói.

Sự tương tác giữa hai người lọt vào trong mắt của đại phu nhân, hỏa khí hừng hực mà bốc lên, ả hồ ly tinh này, vừa ra ngoài là lại câu dẫn lão gia, như vậy thì sau này địa vị ở trong phủ chẳng phải là phải phân cho bà ta một phần sao!

Năm đó tứ phu nhân được sủng ái, sự sủng ái của một người vượt qua sự sủng ái của tất cả mọi người, bà ta chính là sợ địa vị của mình không giữ được, cho nên mới tìm cớ cấm túc tứ phu nhân lại, không ngờ sau hai năm, vậy mà lại được Doãn quốc công thả ra rồi!

Thật là tức chết bà ta rồi!

“Lão gia, lần này có thể phát hiện La Nhi căn bản không có chết thật là quá tốt rồi, không biết là nhãn lực của ai tốt đến vậy, vậy mà lại biết La Nhi có hơi thở, nhất định phải trọng thưởng a!” Tứ phu nhân nhìn Doãn Tiêu La ở trên giường, nghi hoặc mà hỏi, ngón tay thon dài vẫn đang xoa nắn trên vai ông ta.

“Là, là một, nha hoàn…” Doãn Quốc công nhớ đến chuyện này, giống như là mình đã quên mất một chuyện quan trọng rồi vậy.

Ông ta đột nhiên nhớ tới Doãn Vân Quảng vẫn còn bị ông ta nhốt ở trong phòng củi, không biết hắn ta thế nào rồi, bây giờ Doãn Tiêu La cũng đã tỉnh lại, chứng minh hắn nói không có sai. Mùa tuyết này lạnh đến thấu xương, trời lạnh đất băng, ngàn vạn lần đừng để đông chết hắn ta a.

“Người đâu, người đâu.”

Một người hầu thân cận bên cạnh ông ta nghe tiếng mà đến.

“Đi thả nhị công tử ra đi!” Doãn Quốc công ngừng lại, rồi lại nói: “Các nha hoàn người hầu túc trực bên linh cửu đêm đó đều trọng thưởng.”

Người hầu sững sờ, hắn ta làm việc ở Doãn phủ nhiều năm như vậy rồi, biết rõ tính khí của Doãn Quốc công, ông ta sao có thể còn trọng thưởng cho nha hoàn túc trực bên linh cửu sau nhiều chuyện như vậy a?

Nhưng hắn cũng không dám hỏi nhiều, mang theo thần sắc nghi hoặc ra ngoài cửa.

“Lão gia, người đói chưa? Thiếp thân căn dặn nhà bếp hầm canh gà đen đảng sâm rồi, hay là chúng ta đi xuống xong rồi qua đây? Người cũng canh một ngày rồi, cứ như vậy thì cơ thể sẽ không chịu nổi đó!” Đại phu nhân không nhẫn nhịn nổi nữa, mỉm cười rạng rỡ mà tung chiêu của mình.

“Ừm, nói tới mới thấy thật sự có chút đói rồi, Nhu Nhi, nàng đi cùng ta đi!” Doãn Quốc công từ từ đứng dậy, kéo lấy tay tứ phu nhân, nhưng còn chưa kịp nắm chặt thì đôi tay mềm mại đó đã chậm rãi giãy thoát khỏi tay ông ta.

“Lão gia, hay là để thiếp thân ở lại đây chăm sóc La Nhi đi, nếu như La Nhi tỉnh lại, cũng sẽ có thể thông báo cho người nhanh hơn, người và đại phu nhân đi đi! Yên tâm đi mà!” Tứ phu nhân am hiểu lòng người mà nói.

Tuy bề ngoài cởi mở khoan dung, bên dưới tay lại nhanh chóng nắm chặt khăn tay, vo miếng khăn tay bằng phẳng mềm mại trở thành một cục lộn xộn.

Nhìn thấy hành vi ghen tuông dễ hiểu của bà ta, Doãn Quốc công không khỏi thở dài, tuy bà ta bị cấm túc hai năm, nhưng bà ta sau hai năm vẫn như một đứa trẻ, tức giận rồi sẽ không nói ra, chỉ sẽ âm thầm dày vò mình. Bà ta như vậy, ông ta làm sao mà yên tâm rời khỏi chứ?

“Không đi nữa, hay là ta ở lại với nàng! Đại phu nhân, canh gà đen đảng sâm nàng để lại tự mình ăn đi, hoặc là cho Hằng Nhi bồi bổ sức khỏe, nó mới từ bên ngoài trở về, nên bồi bổ nó nhiều hơn mới đúng!” Doãn Quốc công tháo đôi giày dưới chân, ngồi xuống lại.

“Vâng, vậy thiếp thân đi đây.”

Cục tức nghẹn lại trong lồng ngực đại phu nhân không phát tiết ra được, trên mặt cười đến sắp trở nên hung tợn rồi, cơ thể yếu ớt ra khỏi cánh cửa, nụ cười cứng đờ trên mặt lập tức trở nên âm độc.

Một tay bấu vào cây cột nhà bằng gỗ lê ở bên ngoài, một tay khác thì ôm lấy ngực.

“Ả tứ phu nhân lẳng lơ này! Vừa thả ra là liền đối nghịch với ta, sớm muộn sẽ có một ngày phải cho ả đẹp mặt!” Có trời mới biết bà ra tức giận đến thế nào, đau khổ đến thế nào, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp đó của bà ta thôi, thì đã hận không thể chém ngàn vạn nhát dao lên mặt của bà ta rồi!

“Phu nhân, người đừng tức giận vì loại người này nữa, tổn hại sức khỏe của mình không đáng đâu! Đại công tử hiếm khi trở về nhà một chuyến, phu nhân cũng nên ở với công tử nhiều nhiều a!” Nha hoàn ở bên cạnh đại phu nhân Tố Lan vừa khuyên nhủ, vừa vươn tay dìu lấy đại phu nhân.

Tố Lan này trước giờ luôn có rất nhiều ý tưởng ma quái, rất biết ra chủ ý, chuyện năm đó của tứ phu nhân chính là chủ ý của nàng ta, khiến cho Doãn Quốc công cấm túc tứ phu nhân cả hai năm. Hai năm nay, đại phu nhân không có đối thủ, cuộc sống tiêu diêu vui vẻ không quản ngại, ngoại trừ Doãn Quốc công thì trong phủ này bà ta là người lớn nhất, hiện tại tình thế sắp đảo ngược rồi.

“Ngươi nói xem, đây là chủ ý mà ngươi ra, ban đầu ta đã nói rồi đúng không, cái này không thể nhốt ả ta cả đời, ngươi lại nói là thời gian qua lâu rồi thì sẽ quên thôi, bây giờ thì sao? Thời gian càng dài, tình cảm hình như là càng nồng rồi, nếu như một ngày nào đó ả ta leo lên đầu ta ngồi, ngươi cũng đợi chết đi!” Đại phu nhân tức giận chọt vào trán nàng ta.

Tố Lan bịt lấy trán, nước mắt long lanh mà chấp nhận lửa giận của đại phu nhân, chỉ đợi bà ta phát tiết xong rồi mới dám nói chuyện.

“Phu nhân, cách là do con người nghĩ, người là đại phu nhân trong phủ, cho dù tứ phu nhân có lỗ mãng thế nào thì cũng không dám lỗ mãng lên đầu của người! Càng huống hồ lại là một phu nhân không có con nối dõi!” Tố Lan nói.

Đúng a! Tứ phu nhân này không có con nối dõi, nếu như không phải bà ta ỷ vào sự trẻ tuổi xinh đẹp, lão gia sao có thể sủng ái bà ta như vậy chứ?

Đại phu nhân hài lòng gật gật đầu, sờ sờ chút nếp nhăn trên mặt, ánh mắt trở nên hung tợn: “Vậy cách này ngươi phải…”

“Tam tiểu thư tỉnh rồi, tam tiểu thư tỉnh rồi…” Một tiếng hét vui vẻ trong trẻo vang lên từ trong phòng bên kia, tiếp theo là tiếng bước chân vội vã, đi tới đi lui ở cửa, làm hỗn loạn màn đêm tuyết trắng.

Đôi mắt của đại phu nhân sáng lên, đứng thẳng người dậy, cố gắng để bản thân mình trông bình tĩnh hơn, bước từng bước đi thẳng vào bên trong phòng.

Trong phòng bị vây đến con kiến chui không lọt, đám người lũ lượt đều muốn xem Doãn Tiêu La có bộ dạng gì, dù sao là một người chết nhưng lại sống lại mà.

Tố Lan đẩy đám nha hoàn người hầu ra, bảo vệ đại phu nhân đi vào trong, ở cuối đám đông là bóng dáng của Doãn Quốc công và tứ phu nhân, và cả sắc mặt tái nhợt của Doãn Tiêu La.

“La Nhi, con tỉnh rồi? Nói cho cha nghe, trước khi thành thân đã xảy ra chuyện gì?” Doãn Quốc công hạ thấp giọng nói, mang theo sự sủng nịch nồng đậm.

Đầu não của Doãn Tiêu La vẫn còn hơi lờ mờ không tỉnh táo, tầm mắt cũng không phải rõ ràng, chỉ có Doãn Quốc công và tứ phu nhân ở trước mặt nàng ta là tương đối rõ ràng.

“Cha, tứ nương…con, con sao rồi? Thành thân? Vẫn phải thành thân sao? Không, không muốn…” Doãn Tiêu La ôm lấy đầu, lắc đầu thật mạnh, trong đầu não rối bù.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang