Hai tay của Tiết Tịnh Ký siết chặt góc bàn, sự giận dữ trong lòng từng chút từng chút cuộn lên, ánh mắt lạnh lẽo xa lạ nhìn Thích Mặc Thanh, bức tường thành cuối cùng trong lòng không chút lưu tình bị hủy hoại.
“Nếu đã như vậy, chàng cho rằng ta làm cái gì cũng là sai, không tin ta, vậy ta giải thích chàng sẽ tin sao?” Tiết Tịnh Kỳ tự giễu khẽ lắc đầu, đột nhiên giơ tay tháo chiếu trầm phỉ thủy trên tóc xuống, ném lên trên đất, chiếc trâm ngọc phù dung màu trắng sữa bỗng chốc vỡ thành bốn năm mảnh.
Tiếng vỡ tròn giã truyền vào trong tai của Thích Mặc Thanh, chàng siết chặt tay vịn của chiếc xe lăn, hai tay không ngừng run rẩy, chàng không biết nếu như không như vậy thì chàng sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Tiết Tịnh Kỳ không thèm quay đầu rời khỏi thư phòng.
Lần này, Thích Mặc Thanh không có tiếp tục giữ cô như lần trước, cũng không bá đạo kéo cô lại, mặt kệ cô từng bước từng bước rời khỏi thư phòng.
Ánh nắng bên ngoài có chút chói mắt, hòa cùng gió thu nóng bức thổi qua, cô che trán ngẩng đầu nhìn bầu trời, nước mắt lành lạnh chảy trên gò má cô, dường như là do ánh nắng mặt trời.
Nhục Nghê mặt mày lo lắng đứng ở bên cạnh, nàng ta ở bên ngoài sớm đã nghe thấy động tĩnh ở bên trong phòng, lo lắng mà trán toát đầy mồ hôi.
Thấy Tiết Tịnh Kỳ vội vàng chạy ra, nàng ta cũng lập tức đi theo.
Tiết Tịnh Kỳ lúc này không có trở về phòng, mà trực tiếp đi ra khỏi phủ, quản gia mặt mày không hiểu chuyện gì nhìn theo Tiết Tịnh Kỳ tức giận chạy đi, và Nhục Nghê đuổi không kịp, hai đầu khó xử.
“Nhục Nghê cô nương, Vương phi hôm vẫn bình thường, sao hôm nay lại biến thành như thế này?” Quản gia vỗ hai tay, nhất thời không biết nên làm thế nào.
Cửa lớn này là ông ta mở, Vương phi là ông ta để cho đi, tuy Vương gia thương yêu Vương phi cả phủ ai cũng biết, nếu như Vương gia truy cứu, ông ta phải làm thế nào?
“Đã đi rồi, còn có thể làm sao nữa? Ta quay lại bẩm báo với Vương gia.” Nhục Nghê khoát tay.
Mang theo tâm trạng thấp thỏm đi đến thư phòng, tưởng sắp bị phạt, nhìn thấy sắc mặt băng hàn của Thích Mặc Thanh, chàng sau khi nghe thấy ngay cả cười lạnh cũng không có, chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Đi thì đi.”
Nhục Nghê hít một hơi thật sâu, nàng ta vẫn là lần đầu tiêng nghe tiếng giọng nói bất lực như vậy của Thích Mặc Thanh.
Chàng trước nay đều khống chế sự việc trong tay, dường như đối với bất cứ chuyện gì đều có tính toán, duy nhất sau khi gặp được Vương phi, rất nhiều chuyện của chàng đều có thay đổi, dường như làm cái gì cũng không giống với trước đây nữa.
Không biết nên nói cái gì, khi đang định lùi ra thì nhìn thấy chiếc trâm ngọc dung phù vỡ trên đất, trong lòng bỗng run lên, vội vàng không nói một lời đi ra ngoài.
Chuyện lần này gây nhau to rồi, Vương phi ngay cả trâm ngọc phù dung cũng ném gãy rồi!
Trong Ôn Vương phủ, trong một căn phòng rộng tràn ngập mùi hương, mùi gỗ đàn hương nằng nặc trong phòng, cửa sổ đóng chặt, từ lúc hắn từ Thủy Tinh Các trở về thì luôn ở trong phòng, cũng không có thời gian suy nghĩ chuyện hôm đó.
Hắn từ chối khách đến gặp, cũng không có lên triều, chỉ một mình ở trong phòng, không ngừng uống rượu, vất vả để lấy được sự tin tưởng của Doãn Tiêu La, là quân bài duy nhất để hắn đánh bại Thái tử, hiện nay, Doan Tiêu La sau khi đem chuyện này nói cho Hoàng hậu, hắn sẽ trở thành trò chơi cho người ta chỉ trích, thật sự là tính kế trăm năm hủy trong một giờ.
Cửa bị người gõ, hắn có chút không kiên nhẫn nhìn ra bên ngoài, lại là ai đến làm phiền hắn?
“Vương gia, tam tiểu thư của Doãn gia phái người gửi thư cho ngài.” Nha hoàn khẽ nói, không dám nhiều lời, nàng ta biết gần đây tâm tình của Vương gia không phải quá tốt, nàng ta trước nay chưa từng nhìn thấy Ôn Vương như vậy.
Ôn Vương tay đang cầm ly rượu thì sững lại, Doãn Tiêu La? Nàng ta lại phải người đưa cái gì đến? Hôm đó không phải nói rõ ràng với nàng ta rồi sao? Thế nào ngày ngày đều đến làm phiền hắn?
Hắn bỗng vứt bình rượu trong tay đi, tức giận nói: “Vứt đi cho ta, sau này nàng ta đưa thứ gì đến, đều không cần cầm.”
Nha hoàn nhận lệnh, không dám ở lại lâu, người trong phủ thấy nàng ta mới đến thì kêu nàng ta đến đưa cho Ôn Vương cả ngày say khướt đồ mà tam tiểu thư cả Doãn gia đưa đến, rõ ràng đã biết tính khí của Vương gia không tốt, lại không tránh được việc xui xẻo này.
Lần này không phải đắc tội với Ôn Vương, lại đắc tội với tam tiểu thư của Doãn gia sao?
Không phải chỉ là hôn nàng ta một chút, cũng không thật sự lấy mất trong sạch của nàng ta, ngày ngày làm phiền để làm gì?”
Nếu như hắn thật sự có ý với nàng ta, hắn dù dùng thủ đoạn cũng phải đoạt nàng ta trở về, nhưng nàng ta không phải Tiết Tịnh Kỳ, căn bản không đáng hắn đi tranh đoạt, hơn nữa hắn không có tình cảm với nàng ta, sao có thể không kìm chế được mà hôn nàng ta, càng hôn xuất thần như vậy, ngay cả Thái tử vào cũng không biết.
Lúc đó đầu vẫn có chút choáng váng, đánh nhau một trận với Thái tử thì tỉnh táo lại không ít, ký ức sau đó cũng có chút mơ hồ, Ôn Vương ôm đầu suy nghĩ, rất có khả năng bị người khác hạ thuốc.
Hắn giật mình trước suy nghĩ này của mình, hắn coi như hiểu được hành vi mất khống chế ngày hôm đó là bị người khác hạ thuốc.
Người này sẽ là ai? Ôn Vương nghĩ tới nghĩ lui người có khả năng nhất chính là Thích Mặc Thanh!
Không sai, trừ chàng ra, không có ai có thể nghĩ ra cái bẫy tự nhiên khiến người khác không thể phòng bị, Ôn Vương có chút phiền não vỗ vỗ vào trán của mình, hắn sao lại không nghĩ ra chứ?
Thích Mặc Thanh, huynh nếu đã làm như thế, vậy chắc có thể nghĩ đến hậu quả.
Hắn siết chặt tay của mình, bỗng vỗ mạnh lên bàn.
Mà chuyện bên phía Doãn gia không có đơn giản như thế, đây đã không đơn giản là cái bẫy ai đó bày ra muốn ám hại Doãn Tiêu La và Ôn Vương nữa rồi, Doãn Tiêu La thấy đồ mà mình phái người đưa đi bị trả lại, hoặc bị vứt đi, lửa giận bùng lên, tức giận vỗ bàn muốn đi tìm Ôn Vương.
Mới đi được hai bước, còn chưa đến cửa, bên ngoài cửa xuất hiện một thân ảnh cao lớn, người đến trên người là bộ quần áo mày lam sẫm, nhưng trông lại anh tuấn bất phàm.
“Tam muội, muội muốn đi đâu? Cha tìm muội.” Doãn Vân Quảng sải bước đi vào, chặn Doãn Tiêu La mặt mày tức giận đang muốn ra ngoài.
Doãn Tiêu La bị đại ca chặn lại thì trong lòng bởi vì Ôn Vương mà lửa giận cuộn trào bỗng chốc bị dập tắt, vừa nhìn thấy nhị ca từ nhỏ yêu thương mình, lửa giận trong lòng cô chuyển sang tủi thân, ôm chặt lấy Doãn Vân Quảng.
“Nhị ca…”
“Làm sao vậy? Sao tủi thân như thế? Ai dám bắt nạt muội muội của Doãn Vân Quảng ta? Nói cho nhị ca, nhị ca thay muội báo thù, nhất định đánh hắn ngay cả nương hắn cũng nhận không ra!” Doãn Vân Quảng tức giận nói, vừa vén tay áo định xông ra ngoài thì bị Doãn Tiêu La kéo lại.
Chỉ có nhị ca mới không thèm rõ ràng mà bệnh vực cho mình như thế, nước mắt của Doãn Tiêu La lập tức rơi xuống, chôn đầu vào trong ngực Doãn Vân Quảng.
Cả người đều rúc vào trong lồng ngực của hắn ta, nước mắt nước mũi đều dính vào áo của hắn ta, sau lưng được Doãn Vân Quảng vỗ nhẹ, giống như an ủi trẻ con không dành được kẹo.
“Không có, nhị ca đối với muội tốt như vậy, ta quá cảm động rồi.” Giọng nói nghèn nghẹn của nàng ta mang theo tiếng nức nở trầm thấp.
Doãn Vân Quảng vỗ vỗ vào đầu của nàng ta: “Nha đầu ngốc.”
Mãi đến khi nàng ta khóc mệt từ trên bả vai của Doãn Vân Quảng ngẩng đầu lên, Doãn Vân Quảng cũng có chút ngây người, nắm chặt tay của nàng ta đi thẳng vào trong thư phòng
Doãn quốc công đang ở trong thư phòng đợi Doãn Tiêu La, thấy cô đầu tóc có chút lộn xộn, mắt mũi đỏ hoe, có chút buồn bực, ông ta còn chưa có bắt đầu mắng nàng ta, thế nào đã khóc rồi?
Trong thư phòng có mùi hoa nhài thoang thoảng, cực kỳ tươi mát, Doãn quốc công nhìn chằm chằm Doãn Vân Quảng hồi lâu, thấy hắn ta đứng ngây ra đó, đanh giọng nói: “Con đứng đó làm gì? Còn không ra ngoài?”
Doãn Vân Quảng có chút giật mình, sau khi a một tiếng, giơ tay ôm bả vai của Doãn Tiêu La, nâng cằm nhìn thẳng vào phu thân của mình: “Con không yên tâm cho tam muội, cho nên muốn ở đây bảo vệ muội ấy!”
Doãn quốc công cầm chiếc roi bên cạnh vung lên người của hắn ta, dùng sức quất mạnh trên người của hắn ta.
“Còn không ra ngoài? Còn không ra ngoài?”
“Á, đừng đánh đừng đánh, con lập tức ra ngoài!” Doãn Vân Quảng tránh trái tránh phải, nhưng vẫn không thể tránh được mấy cái roi đó, trên cổ tay bị quất xuất hiện vết đỏ, vội vàng chạy ra khỏi thư phòng.
Cuối cùng đánh vỡ chiếc bình hoa, Doãn Hành Chi không thể không thừa nhận sự thật của tuổi già, vừa rồi làm mấy động này đã mệt đến mức không được, lúc này thở hổn hển ngồi xuống, hít thở sâu.
“La Nhi, con gần đây có chuyện gì với Thái tử? Cha thấy con dạo này thường ra ngoài, là đi cùng Thái tử sao?” Doãn Hành Chi chậm rãi hỏi, lại bê lý trà lên, uống một ngụm cho nhuận giọng.
Sắc mặt của Doãn Tiêu La có chút thay đổi, nghe thấy ông ta hỏi đến vấn đề này, suy tư một lúc mới trả lời: “Vâng, đi cùng Thái tử.”
Nghe thấy nàng ta nói ra ngoài cùng Thái tử, trong lòng của Doãn quốc công thở phào một hơi, điều này chứng minh ở trong lòng của Thái tử vẫn có chút địa vị, nếu không cũng sẽ không thường xuyên hẹn nàng ta ra ngoài.
Doãn quốc công hài lòng gật đầu, đắm chìm trong vui sướng căn bản không có nhận ra sự khác thường trên mặt của Doãn Tiêu La, cùng với biểu cảm của nàng ta có chút xấu hổ, không dám nói gì, Doãn Tiêu La vội vàng cúi đầu muốn đi ra ngoài.
“Cha, con gái cáo lui trước.” Doãn Tiêu La nói xong, cúi đầu bèn lùi ra.
Bước ra khỏi thư phòng thì thở phào nhẹ nhõm, đi đến con đường nát đá xanh ở bên ngoài, Doãn Tiêu La buồn bực giậm chân, nhưng phiến đá có cỏ mọc quanh bị cô giẫm mạnh từ đầu đến cuối vẫn vững vàng như núi.
Nàng ta ngẩng đầu sải bước ra khỏi Doãn phủ, nàng ta cũng không thể cứ tiếp tục như vậy, giấu đông giấu tây, sớm muộn có ngày sẽ bị người khác phát hiện, đến lúc đó khó chịu không chỉ là mình, còn cả cha, mẫu thân, Hoàng hậu nương nương cùng Thái tử. Nàng ta giấu hết tất cả mọi người, mọi người đều tưởng nàng ta và Thái tử qua lại với nhau, nhưng không ai biết Thái tử trước nay chưa từng đến tìm nàng ta, thậm chí còn phát hiện gian tình của nàng ta và Ôn Vương.
Cô vừa đi đến Hoàng cung, vừa suy nghĩ sau khi gặp Doãn hoàng hậy nên làm như thế nào, nàng ta muốn thẳng thắn với bà ta, cho dù nàng ta không thẳng thắn, Thái tử cũng sẽ nói, cho nên nàng ta muốn nói trước Thái tử.
Cửa lớn của Hoàng cung mở sẵn, Doãn Tiêu La lấy lệnh bài của mình, lệnh bài này là vừa rồi khi nàng ta nói chuyện với cha trong thư phòng, nhân lúc ông ta không chú ý lấy được. Nàng ta lau mồ hôi trên trán, sải bước đi vào trong Hoàng cung.
Gió vào buổi sáng thổi qua rất mát mẻ, Doãn Tiêu La vừa đi vừa hít thở sâu, nàng ta đã xác định bản thân muốn một mình chống đỡ những chuyện này, sau khi đợi nàng ta thẳng thắn với tất cả mọi người, nàng ta muốn một thân trong sạch gả cho Ôn Vương.
Trong lúc bất tri bất giác đi đến bên ngoài cung của Hoàng hậu, trên đường có rất nhiều người rất nhận hoặc không nhận ra thỉnh an với nàng ta, nàng ta đều có thể duy trì một loại trạng thái bình tĩnh, nhưng khi thật sự đến nơi này, trái tim lại khác đi.