Mục lục
Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành
CHƯƠNG 42: NGĂN CẢN
Sự nghi ngờ của Thái y không chỉ không khiến Tiết Tịnh Kỳ lùi bước, ngược lại trên mặt còn nở nụ cười bình tĩnh: “Mọi người chưa từng nghe là vì chưa ai từng làm, tuy bệnh đậu mùa là một loại bệnh truyền nhiễm, nhưng chỉ cần sử dụng đúng toa thuốc, dự phòng cẩn thận, vẫn có thể chữa khỏi được.”
Thái y lắc đầu, hoàn toàn không để tâm “học thuyết xằng bậy” này của Tiết Tịnh Kỳ, chỉ cảm thấy cô đang nói nhảm.
“Quý phi nương nương, vì suy nghĩ cho phượng thể, người vẫn nên ra ngoài đi, đừng vào phòng của Vương gia nữa, chỉ cần cho Vương gia uống thuốc đúng hạn là được, có thể khỏi bệnh hay không phải xem số phận của Vương gia rồi.” Thái y cố hết sức khuyên ngăn, tự cho là mình y thuật cao siêu tỉ mỉ, bệnh gì cũng nắm chắc trong lòng bàn tay.
Đương nhiên Địch Tú Y không muốn, bà không thể để một mình Thích Vũ Mạch ở trong phòng tự sinh tự diệt được, nhưng trước đây người bị bệnh đậu mùa cũng đều làm như vậy, bà vô thức nhìn về phía Tiết Tịnh Kỳ.
Lang băm! Chỉ có sử dụng hai chữ này mới đúng với những Thái y kia thôi, rõ ràng chỉ biết một vài y thuật nông cạn còn giả vờ cao lớn như vậy, tưởng rằng mình có bàn tay thần diệu ạ, chỉ thiếu không có ai tặng cờ thi đua cho bọn họ nữa thôi.
“Cái gì gọi là xem số phận của Vương gia? Đám Thái y các người chỉ làm theo cái hốt thuốc đúng bệnh mãi không thay đổi kia, các người chưa từng cố gắng, thử nghiệm, thì nói thành số phận? Các người cũng xứng làm Thái y sao?” Trên mặt Tiết Tịnh Kỳ lộ vẻ giận dữ, đôi mắt to sáng ngời lộ ra ánh sáng lạnh lùng.
“Minh Vương phi…” Thái y bị cô chọc giận, lời muốn nói nghẹn trong cổ họng, phất tay áo, đều ngồi xuống hết.
Nói chuyện với những Thái y này quá mệt, Tiết Tịnh Kỳ dùng ngón tay ấn lên mi tâm, không nói thêm gì nữa, đi đến bên cạnh Thích Vũ Mạch vắt khăn nóng đắp lên đầu hắn.
Thái y già thấy cô không thể ý đến lời khuyên bảo của mình, còn bất chấp đến gần Thích Vũ Mạch thì trừng lớn hai mắt, cúi đầu thì thào cái gì đó với Thái y bên cạnh.
Còn Địch Tú Y ở một bên thì vẻ mặt mệt mỏi, đôi mắt ảm đạm không chút ánh sáng, cúi mặt nhìn xuống đất. Cho dù là Thái y hay Tiết Tịnh Kỳ, bà chỉ biết có thể chữa khỏi bệnh cho Thích Vũ Mạch là quan trọng nhất.
“Lý Thái y à, ông là người lớn tuổi trong Thái y viện của chúng ta, ông nói xem chữa bệnh đậu muốn thế này có thể xảy ra chuyện không?” Một Thái y nhỏ giọng thở dài, vừa nói ra lời này, mấy Thái y bên cạnh cũng đều quay đầu phụ hoạ lời của ông ta.
“Đúng vậy, nhưng Minh Vương phi thật sự đã chữa khỏi bệnh cho Thái tử, cuối cùng chúng ta nên tin hay không đây?”
Thái y già vuốt hàm râu trắng, trừng mắt nhìn về phía Tiết Tịnh Kỳ, hừ lạnh: “Xảy ra chuyện? Sớm hay muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện! Một con nhóc trẻ tuổi có thể chữa bệnh đậu mùa? Cho dù nàng ta có chữa khỏi bệnh cho Thái tử cũng là gặp may thôi, chúng ta nhìn xem, đợi lát nữa xảy ra chuyện chắc chắn cần chúng ta đến dọn dẹp bãi chiến trường cho nàng ta!”
Từng lời nói của đám Thái y đều truyền hết vào tai Tiết Tịnh Kỳ, tay đang vắt khăn của cô hơi dừng lại, nghiêng mắt nhìn mấy Thái y kia, xem ra cô không nên tốt bụng đến chữa bệnh cho Thích Vũ Mạch, để hắn tự sinh tự diệt là được!
Chữa một bệnh nhỏ đơn giản còn phải nghe những lời đồn này, đúng là chịu tội mà!
Tiếp tục đắp trán cho Thích Vũ Mạch, lại ung dung lên tiếng: “Mấy vị Thái y, có lẽ mọi người cũng biết người bệnh cần tĩnh dưỡng, nếu các người muốn nói chuyện, mời ra ngoài cửa nói xong lại vào.”
Giọng nói trong trẻo xuyên qua bình phong truyền vào tai đám người bên ngoài, rõ ràng chỉ là một giọng nữ dịu dàng thanh thoát, mấy Thái y nghe vào tai lại cảm thấy uy nghiêm, cảm thấy lạnh băng.
Cuối cùng bên ngoài cũng trở nên yên tĩnh, chỉ là mấy Thái y kia vẫn khinh thường như trước.
Nhưng Tiết Tịnh Kỳ cũng không có nhiều thời gian để ý tới bọn họ như thế, mấy toa thuốc đưa cho nha hoàn khi nãy đã sắc xong được bưng vào.
Khi đi ngang qua bên cạnh Lý Thái y, ông ta vẫn không nhịn được đứng dậy xem bên trong là thuốc gì, lại cầm lấy thìa tự nếm một ngụm.
Sau khi nếm thì chậc lưỡi, nhíu mày nói: “Cỏ xạ hương, cam thảo Âu, hoa bồ đề… Ba loại thuốc này chỉ là cách hạ sốt bình thường nhất, nếu sử dụng theo loại thuốc này, không biết phải bao lâu mới khỏi bệnh được.”
Tiết Tịnh Kỳ nghe thế chỉ mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng truyền đến từ bên trong: “Mấy vị Thái y vẫn chưa biết nhỉ, Lâm Vương trời sinh thể hàn, nếu sử dụng thuốc mạnh e rằng sẽ phản ngược lại, mấy loại thuốc này thích hợp với thể chất của Lâm Vương.”
Cái này Lý Thái y biết, hít sâu, xấu hổ ngồi xuống, nha hoàn không nhịn được nhìn ông ta thêm hai lần mới bưng thuốc cho Tiết Tịnh Kỳ.
Khi nha hoàn rời đi còn hỏi: “Minh Vương phi, quả lê này phải làm sao đây?”
Tiết Tịnh Kỳ không thèm nhìn nàng ta: “Quả lê này đem ra ngoài cho mấy Thái y ăn đi, để bọn họ hạ hoả!”
Nha hoàn nhịn cười, đáp vâng rồi lui ra ngoài.
Mấy Thái y đều thổi râu trừng mắt nhìn quả lê này, trong lòng biết bọn họ quá nóng vội, nếu tiếp tục theo tình trạng này, chắc chắn sẽ bị Minh Vương phi còn trẻ tuổi chê cười. Dứt khoát ngồi im không nói chuyện, chỉ hy vọng bệnh tình của Lâm Vương chuyển biến xấu đi, để bọn họ có đất dụng võ.
Tiết Tịnh Kỳ cẩn thận đút Thích Vũ Mạch uống thuốc, nhả ra không ít, uống vào cũng nhiều, lấy khăn tay lau miệng hắn rồi buông bát xuống, quan sát nốt đậu trên cánh tay hắn, không có dấu hiệu chuyển biến xấu.
Nếu đợi những nốt đậu này tróc da kết vảy ít nhất phải mất một tháng, trong khoảng thời gian này không thể để hắn cảm thấy không khoẻ, nếu không chắc chắn không thể chịu đựng qua được.
“Quý phi nương nương, hôm nay Lâm Vương không sao rồi, mọi người mệt mỏi nhiều ngày như vậy, đều có thể đi nghỉ ngơi trước. Nhưng hãy nhớ phải dọn dẹp hết những gì Lâm Vương từng sử dụng, tuyệt đối đừng để nhầm lẫn.” Tiết Tịnh Kỳ đi ra từ phía sau bình phong nhìn người đang ngồi một cái, dặn dò.
“Được, được, chúng ta đều ra ngoài thôi, đừng làm phiền Mạch Nhi nghỉ ngơi.” Địch Tú Y nào dám phản bác Tiết Tịnh Kỳ một tiếng, liên tục đáp lời, dẫn nha hoàn Thái y ra ngoài.
Dường như những Thái y này đã muốn rời khỏi phòng của Thích Vũ Mạch từ lâu, thấy Địch Tú Y nói thế thì lập tức chạy vội ra ngoài như ngựa hoang thoát cương, nhưng cũng không đi xa mà chỉ đứng ở cửa.
Ra khỏi phòng của Thích Vũ Mạch, cởi đồ kháng khuẩn mặc trên người xuống, sau đó mấy Thái y kia bắt đầu chen chúc đi đến Đông viện của Địch Tú Y, nhất định phải nói bệnh tình của Thích Vũ Mạch để tranh công với Thích Hàm Gia được!
Nhục Nghê nhìn chằm chằm bóng dáng mấy người biến mất trong hành lang dài, lại quay đầu nói nhỏ bên tai Tiết Tịnh Kỳ: “Vương phi, có cần nô tỳ đuổi hết bọn họ ra ngoài không?”
Tiết Tịnh Kỳ vỗ bả vai nàng ta, khoé môi cong lên: “Không cần, chúng ta về thôi.”
Mấy Thái y kia hoàn toàn không đáng nhắc đến, chỉ là ỷ vào làm y đã lâu, có mấy phần kinh nghiệm, lại muốn giành công, thường không thể làm nên chuyện lớn.
Hai người ra khỏi cửa lớn của phủ Lâm Vương, ngoài cửa đã có một chiếc xe ngựa đứng đợi, thấy hai người đi ra, quản gia của phủ Minh Vương lập tức nhảy xuống ngựa hành lễ!
“Vương phi, Vương gia bảo nô tài đợi ở đây đón người về phủ.”
“Được, vất vả cho ông rồi.” Tiết Tịnh Kỳ nói xong thì đạp ghế đẩu được Nhục Nghê đỡ lên xe ngựa.
Vừa mới ngồi vào chỗ của mình, giọng nói của quản gia đã vang lên ở bên ngoài: “Vương phi, không cần nói hai chữ vất vả với nô tài đâu.”
Tiết Tịnh Kỳ thoáng thất thần, đột nhiên nhớ tới cuộc sống hiện đại, tuy cuộc sống ở hiện đại rất thực tế, nhưng so với tôn ti trật tự của cổ đại, cuộc sống ở hiện đại vẫn dân chủ tự do hơn một chút.
Thất thần mất một lúc, một tiếng “giá” vang lên, con ngựa đã nhanh chóng chạy ra ngoài, một đường xóc nảy trở về phủ Minh Vương.
Xuống xe ngựa, trong phủ Minh Vương đèn đuốc sáng trưng, Thích Mặc Thanh đang ngồi trong sảnh chính, Tiết Tịnh Kỳ nhẹ chân nhẹ tay đi vào từ trong viện, “suỵt” một tiếng với Giả Sơn, im lặng ôm lấy cổ Thích Mặc Thanh từ phía sau.
Cô có thể cảm nhận thấy thân thể Thích Mặc Thanh hơi run lên, cứng đờ nắm chặt lấy tay vòng trước cổ hắn của cô.
“Ta về rồi, có phải sợ hết hồn không?” Tiết Tịnh Kỳ kề sát vào tai hắn nói, hơi nóng phả bên tai, cô phát hiện bên tai hắn hơi nóng lên.
“Ta bảo phòng bếp nấu sườn xào chua ngọt và bánh đậu vàng nàng thích nhất rồi, đi thôi.” Thích Mặc Thanh mở ngón tay đang ôm lấy cổ mình của Tiết Tịnh Kỳ, dẫn cô đi tới bàn ăn.
Đúng thật là vậy, đồ ăn nóng hổi đủ sắc hương vị được bày trên bàn tròn, tất cả đều là món Tiết Tịnh Kỳ thích ăn.
Nhưng cô chỉ liếc mắt đã không nhìn nữa, bất mãn nói: “Ta không muốn ăn những cái này, không có khẩu vị.”
Nói xong, lập tức nhìn thấy Thích Mặc Thanh nhíu mày, Tiết Tịnh Kỳ biết chắc chắn hắn lại muốn trách phạt người của phòng bếp, bèn vội vàng lên tiếng: “Lúc trước ta từng học nấu ăn với mẹ, sở trường nhất là nấu mì thanh hoa trân châu, không bằng hôm nay ta xuống bếp nấu cho huynh ăn được không?”
Giọng nói dịu dàng mềm mại của nàng là thứ Thích Mặc Thanh không thể chống cự nhất, cho dù hắn không muốn để cô xuống bếp, nhưng động môi một cái, lời nói ra lại là: “Được, nàng muốn làm sao cũng được.”
Tiết Tịnh Kỳ cảm thấy hài lòng đẩy Thích Mặc Thanh đi tới phòng bếp.
Đến cửa phòng bếp bèn kêu đầu bếp và nha hoàn lui đi hết, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Tiết Tịnh Kỳ cười với hắn, đưa trứng gà cho hắn bảo hắn nấu chín, còn mình lại tìm một ít rau xanh và hành lá, đợi lát nữa phải cho vào trong mì.
Thích Mặc Thanh đâu phải người từng xuống bếp, sao có thể biết luộc trứng? Nét mặt tối tăm, cầm bốn quả trứng trong tay, nhìn lửa cháy mạnh dưới nồi, chậm chạp không dám ra tay.
“Thêm chút nước vào nồi, đợi lát nữa khi nước sôi cho trứng vào là được rồi.” Tiết Tịnh Kỳ ở một bên nhắc nhở.
Nồi của cô ở bên này đã nóng lên, đổ dầu vào, đợi dầu kêu lên lốp bốp lại thêm nước, “xèo” một tiếng lại trở nên yên lặng. Đợi nước sôi sẽ cho mì vào, nước nóng hầm hập nấu mì bốc lên một làn khói trắng.
Nước trong nồi của Thích Mặc Thanh cũng đã sôi, hắn để hết bốn quả trứng gà vào trong, trứng gà rơi vào nồi khiến nước sôi bắn tung toé khiến hắn nhíu mày lùi về sau tận mấy bước.
“Văng trúng rồi sao? Đừng nhúc nhích.” Tiết Tịnh Kỳ căng thẳng nắm tay hắn, nhanh chóng cầm lấy rượu trên kệ đổ lên tay Thích Mặc Thanh, chỗ bị bỏng kia lập tức trở nên sưng đỏ.
Bôi rượu xong, Tiết Tịnh Kỳ lại đi lấy thuốc mỡ trị bỏng đến bôi, dáng vẻ nghiêm túc căng thẳng của cô chiếu vào mặt Thích Mặc Thanh, giống như cả đất trời này, trong mắt cô chỉ có mỗi mình vậy, hắn rất thích ánh mắt dịu dàng này, thậm chí còn thấy vui vì mình bị bỏng nữa.
Từ đầu đến cuối hắn đều không nói một lời, đưa mắt nhìn chằm chằm theo bóng dáng đi tới đi lui của Tiết Tịnh Kỳ, đã lâu không có cảm giác được người khác quan tâm thế này rồi.
“Bỏng đến choáng váng rồi sao? Nhìn chằm chằm vào ta làm gì?” Tiết Tịnh Kỳ băng bó cổ tay hắn, buộc lại một cái nơ bướm xinh đẹp, nhíu mày nhìn hắn.
“Tịnh Kỳ.” Thích Mặc Thanh nhỏ giọng gọi tên cô: “Nàng mãi mãi cũng không thể rời khỏi ta.”
Lời tuyên thế bá đạo đơn giản như vậy khiến trái tim Tiết Tịnh Kỳ thắt lại, thậm chí cô còn cảm nhận được loại tình cảm sâu đậm đã không có rất lâu cũng theo đó kéo đến.
“huynh cũng thế.” Tiết Tịnh Kỳ nhìn thẳng vào mắt hắn, u ám sâu thẳm mãi mãi không thể nhìn đến đáy mắt.
Bữa cơm này hai người đều ăn ngon lành.
Ánh đỏ chiếu lên mặt Tiết Tịnh Kỳ, có mấy giọt mồ hôi chảy xuống từ trên trán cô, cực kỳ xinh đẹp.
Hắn không nhịn được đưa tay lau đi giọt mồ hôi của cô, cô như thế, bảo hắn kháng cự lại thế nào đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK