Bình tưới nước thí nghiệm được các nha hoàn rất hưởng ứng, các nàng quan sát cái bình tưới một lát rồi lâp tức mang đi thử, đổ nước vào bên trong, chỉ cần hơi nghiêng nhẹ là có thể tưới được từng đóa hoa một mà không rơi bất cứ giọt nước nào ra ngoài.
Biết được tính tiện lợi của bình tưới, Tiết Tịnh Kỳ lập tức phái người làm thêm vài chục cái nữa đến, trở thành đồ dùng giành riêng cho việc tưới cây trong phủ.
Nhìn thiết bị trong phủ có phát triển mang tính chất nhảy vọt, Tiết Tịnh Kỳ vô cùng đắc ý, nếu có thể phát triển nơi này trở thành một nơi có được thiết bị hiện đại hóa, vậy cuộc sống của bọn họ cũng sẽ tiện lợi hơn nhiều.
Không bao lâu nữa là đến ngày phải vào cung dự tiệc, trong lòng Tiết Tịnh Kỳ lại bình tĩnh như mặt hồ nước, hoàn toàn không có chút gợn sóng nào.
Nhục Nghê gọi cô dậy vào giờ Dần, bảo là vì muốn búi một kiểu tóc rườm ra, sau đó chọn xiêm y tương xứng, trước giờ Mẹo đã phải vào cung, tuy rằng yến hội diễn ra vào buổi tối, nhưng mà sáng sớm cũng phải vào cùng để bái kiến các vị nương nương, đây là lễ nghi cung đình.
Lễ nghi vô cùng rườm rà.
Tiết Tịnh Kỳ còn chưa tỉnh ngủ, nhắm chặt hai mắt để mặc cho các nàng đùa nghịch, từ lúc vừa mới ngồi dậy đã có người mặc quần áo giúp cô, trong lúc cô mơ mơ màng màng không biết đã mặc lên bao nhiêu lớp, sau khi lau mặt mới cảm thấy tỉnh táo được một chút.
“Nhục Nghê, làm gì vậy?” Tiết Tịnh Kỳ nhìn một đống tay người đang bôi trét thứ gì đó lên mặt cô, thắc mắc hỏi.
“Vương phi, đây là cách trang điểm khi đi gặp vua, còn có trang phục trang sức đều là khi vào cung gặp vua nhất định phải mặc.” Nhục Nghê giải thích rõ ràng.
Nhìn một đống son phấn trước mặt, Tiết Tịnh Kỳ cảm thấy vô cùng đau đầu, cho dù là ở thời hiện đại cô cũng chưa bao giờ trang điểm lòe loẹt đến vậy, nhìn gương mặt như mông khỉ trong gương, cô cảm thấy rất đau đầu.
“Nhục Nghê, đừng trang điểm nữa, lau sạch cho ta, cứ dùng quần áo trang sức và cách trang điểm như lúc bình thường để tiến cung là được.” Tiết Tịnh Kỳ ngẩng cằm, nhướng đôi lông mày vừa mới được vẽ xong lên.
Nhục Nghê còn tưởng rằng nàng nghe lầm, a lên một tiếng rồi mới phản ứng lại: “Vương phi, người thật sự muốn làm như vậy sao? Nhưng mà…”
Tiết Tịnh Kỳ không kiên nhẫn nói: “Không có nhưng nhị gì hết, cứ làm như vậy đi.’
Nói xong thì vươn tay tháo xuống mấy món trang sức nhiều màu sắc và hoa văn đang cắm trên đầu xuống, một ít châu ngọc phỉ thủy đặt lên trên bàn trang điểm vang lên tiếng leng keng, trên đầu chỉ còn lại một cây trâm ngọc phù dung và khuyên tai phù dung cùng bộ.
Nhục Nghê thấy vậy, biết rõ chính nàng cũng không thể thay đổi được gì, đành phải phủi tay đuổi hết những nha hòan đứng phía sau, bưng một chậu nước vào lau sạch phấn son trên mặt cho cô.
Sau khi lau sạch phấn rồi nhìn qua vô cùng sạch sẽ thoải mái, Tiết Tịnh Kỳ duỗi người, quần áo trên người cô cũng đã đổi thành bộ cung trang màu xanh lúc lúc trước khi vào cung đã mặc, nhìn sơ qua vô cùng trong sáng như phù dung vừa lấy ra khỏi nước vậy.
Dáng vẻ này đúng là trông đẹp hơn lúc nãy rất nhiều, nhưng mà nếu cứ để vậy mà vào cung thì những người đó chắc sẽ lại bàn tán rằng phủ Minh Vương của bọn họ không hiểu lễ nghĩa.
Nhưng mà dù sao nàng cũng chỉ là một nô tỳ, không thể dị nghị hành vi của chủ nhân được, có một giọng nói trầm thấp đột nhiên từ ngoài cửa truyền vào: “Tịnh Kỳ.”
Thích Mặc Thanh đẩy xe lăn đến trước mặt cô, trên mặt còn đeo mặt nạ bằng kim loại lạnh băng, lại trở về dáng vẻ hệt như trước kia, chỉ có cặp mắt sắc bén hệt như chim ưng. Hôm nay chàng mặc một bộ triều phục màu lam đậm, trên tay áo có thêu viền vàng, hình rồng thêu trên áo cũng rất sống động, nhìn qua càng lạnh lùng cao ngạo như sương.
Tiết Tịnh Kỳ quay đầu lại nhìn thì ánh mắt bắt đầu đờ ra, bây giờ cảm giác của cô khi thấy chàng mang mặt nạ đã hoàn toàn khác xa, chỉ cần hơi lơ đãng là có thể nhớ đến gương mặt chàng cố ý giấu dưới lớp mặt nạ kia.
“Sao lại ăn mặc đơn giản thế này?” Chàng hơi nhíu mày lại, trong đôi mắt hẹp dài có hơi chút khó hiểu.
Không lẽ chàng cũng muốn cô ăn mặc hoa hòe lộng lẫy sao?
“Như vậy không đẹp sao?” Giọng điệu Tiết Tịnh Kỳ có chút buồn rầu, cúi đầu mím chặt môi.
Thích Mặc Thanh lại đến gần cô hơn một chút, sửa sang lại làn váy cho cô, giọng nói có chút cưng chiều: “Đẹp, nàng mặc thế nào cũng đẹp hết, chúng ta đi thôi.”
Lúc này Tiết Tịnh Kỳ mới cong khóe miệng lên khẽ mỉm cười, để mặc chàng kéo tay cô ra khỏi phòng, sắc trời ở bên ngoài mới vừa sáng lên được một chút, xung quanh đều là sương mù mờ mịt, những quả bưởi vàng ươm trên cây cũng chìm trong sương trắng xóa.
Ngọn đèn dầu trong phòng cũng hòa vào màn sương, ánh sáng đỏ nhấp nháy nhìn không rõ điểm cuối.
Hai người ăn sáng xong, lập tức ngồi xe ngựa chạy thẳng đến hoàng cung.
Tiết Tịnh Kỳ không phải chưa từng đến hoàng cung, ngay cả thiên lao cũng từng ghé thăm rồi, nhưng mà không có lần nào tâm trạng của cô lại nặng nề như lần này.
Xe ngựa chậm rãi đi đến hoàng cung, bên ngoài dần dần có ánh sáng mặt trời, ánh sáng mênh mông chiếu rọi từng tấc đất .
Vào cung rồi, Tiết Tịnh Kỳ đẩy Thích Mặc Thanh đến trước cửa điện Thừa Huy chờ, lúc này cũng đã có rất nhiều hoàng tử đang đứng ở bên ngoài chờ, Thích Mạch Tường ngọc thụ lâm phong đứng chờ ngoài cửa, giống như một cây tùng cứng cỏi. Mấy hôm trước Thích Vũ Mặc vì mắc bệnh đậu mùa mà bị Tiết Tịnh Kỳ chơi một vố, bây giờ thấy cô cũng không nói gì thêm.
Chói mắt nhất là Thích Vũ Hạo, hắn mặc một bộ triều phục màu đỏ, trừ màu sắc không giống với Thích Mặc Thanh ra thì những hoa văn khác đều y hệt nhau, nhưng hắn mặc vào thì lại có chút lưu manh, còn Thích Mặc Thanh mặc vào lại có chút cao quý.
Ánh mắt thâm thúy lóe lên một tia nguy hiểm của hắn bây giờ đang hơi nheo lại, khóe miệng khẽ nở một nụ cười hờ hững nhìn Thích Mặc Thanh và Tiết Tịnh Kỳ.
Mấy tháng không gặp, không ngờ cô càng trưởng thành lại càng thêm duyên dáng yêu kiều.
Cô cũng không mặc cung trang và đeo trang sức, kiểu tóc đúng chuẩn Vương phi, ngược lại ăn mặc đơn giản, trên đầu chỉ có một cây trâm ngọc phù dung làm trang sức, lông mày thon dài nhỏ nhắn, hai bên trán có vài sợi tóc rơi xuống, cô vươn tay kéo chúng qua sau tai, lộ ra phần cổ thon dài trắng nõn.
Trong mắt cô chỉ có Thích Mặc Thanh đang ngồi trên xe lăn, khi nhìn chàng, trong mắt chỉ còn lại mỗi vẻ dịu dàng, ánh mắt lạnh lùng của Thích Vũ Hạo lại càng thêm âm trầm.
Đợi cô đến gần, Thích Vũ Hạo lại càng sát lại gần cô hơn, cố ý chạm vào người cô rồi mới hỏi thăm Thích Mặc Thanh: “Tứ ca, mấy tháng không gặp, cơ thể đã khỏe hơn chưa?”
Hắn cố ý hỏi như thế là vì muốn làm Thích Mặc Thanh khó xử, hắn rõ ràng biết vết thương trên mặt và trên chân của chàng không thể nào chữa khỏi được, lại còn cố ý hỏi thăm chuyện không có khả năng xảy ra nữa.
Tiết Tịnh Kỳ nhíu mày trừng mắt nhìn hắn, nhưng ngại xung quanh đều là hoàng tử và Vương phi nên cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nghiêng người đứng ở một bên khác của Thích Mặc Thanh.
Thích Mặc Thanh nhìn thấy tất cả động tác của cô, đôi tay dấu dưới ống tay áo siết chặt lại, nếu không phải chàng đã mang mặt nạ, chắc là mọi người đều sẽ nhìn thấy vẻ mặt dữ tượn, hung hiểm của chàng, chỉ là ánh mắt lạnh lùng như sông băng của chàng đã bán đứng cơ thể lù lù bất động của chàng rồi.
“Làm phiền Lục đệ quan tâm.” Giọng Thích Mặc Thanh cứng ngắc, ánh mắt nhìn cửa lớn của điện Thừa Huy, không thèm liếc mắt nhìn hắn.
Trên mặt hắn vẫn nở nụ cười nhạt, như vậy thì hắn mới có thể nhìn kỹ Tiết Tịnh Kỳ mà không cần kiêng nể gì.
Mãi đến khi công công An Nhàn bên người Hoàng thượng bước ra thông báo có thể vào diện thánh rồi, tất cả mọi người lập tức chờ bước vào thỉnh an.
Hoàng đế mặc một bộ long bào màu vàng sáng chói, bên trên có thêu hình rồng, toàn thân được một luồng khí trang nghiêm bao quanh, thoạt trông vô cùng uy nghiêm.
Sau khi thỉnh an ông xong, ông triệu tập các vị hoàng tử đến thư phòng trò chuyện, Tiết Tịnh Kỳ sau khi nhìn bọn họ rời khỏi rồi thì tự mình đi Ngự Hoa Viên chơi.
Tiết Tịnh Kỳ đi dạo mai cũng chán, chẳng có gì ngoài hoa nên cô vào một cái đình gần đó ngồi xuống trò chuyện cùng Nhục Nghê.
Hoàng cung đúng là rất tốt, bất cứ lúc nào trong đình cũng bày biện một ít thức ăn nhẹ và nước trà, để người ta có thể sử dụng bất cứ lúc nào.
Vừa lúc có món đậu hủ vàng mà Tiết Tịnh Kỳ thích, cô gấp gáp cầm lên một miếng lên nuốt chửng, sau khi ăn sạch sẽ rồi mới nghe Nhục Nghê nói: “Vương phi, chỗ này là hoàng cung, người phải chú ý thân phận của người, nô tỳ cũng chưa vào cung được mấy lần.”
“Sợ gì chứ? Ta ăn thế nào thì liên quan gì đến họ?” Tiết Tịnh Kỳ hơi bất đắc dĩ cau mày.
Nhục Nghê còn định khuyên thêm vài câu, đột nhiên có một giọng nữ mềm mại ngọt ngào vang lên từ phía sau, nhưng mà trong giọng nói đó lại mang theo vẻ xem thường và khinh bỉ: “Úi chà, đây là nữ tử nhà quê nào vậy, sao mà đến việc ăn uống cũng không có quy củ như thế?”
Hai người quay đầu nhìn lại, trên cầu thang ngoài đình có một nữ tử mặc cung trang màu tím đang từ từ đi đến, trên đầu búi tóc theo kiểu thiếu nữ, cắm đầy các trang sức bằng ngọc, mỗi khi nàng đi một bước, những thứ đó lại vang lên leng keng,
Nàng vốn là đi dạo Ngự Hoa Viên cảm thấy khát nước định vào trong đình uống ngụm trà nghỉ ngơi một lúc, nhưng mà còn chưa bước vào đình đã nhìn thấy một nữ tử ăn mặc sơ sài, trang điểm tao nhã đang ăn điểm tâm một cách thô lỗ, vì tính tình kiêu ngạo trời sinh và cảm giác về sự ưu việt làm nàng nhịn không được phê phán Tiết Tịnh Kỳ.
Lời đánh giá ấy cũng chẳng lấy gì làm quan trọng, nói xong câu này nàng ta vẫn tiếp tục tiến vào đình, không ngờ sau khi Tiết Tịnh Kỳ xoay người lại hiện ra dáng vẻ trong trẻo hồn nhiên giống như tiên nữ, gương mặt nhỏ nhắn xinh xinh đẹp kia làm nàng thầm than ông trời bất công, cho nên bắt đầu kiếm chuyện với cô.
“Hoàng cung cũng không phải chỗ ai cũng có thể vào, ngươi rốt cuộc là vào bằng cách nào?” Nàng nhíu mày lại, lúc đến gần Tiết Tịnh Kỳ còn cố ý dùng khăn che mũi miệng, giống như trên người cô có thứ gì làm nàng không dám đến gần vậy.
Tiết Tịnh Kỳ lạnh nhạt nhìn nữ tử đột nhiên xuất hiện này, vừa nhìn cách ăn mặc của nàng đã biết ngay là con cháu của dòng dõi quý tộc, cô nhịn không được cười khẩy: “Hoàng cung hiển nhiên sẽ không để ruồi bọ bay vào, ta đương nhiên là từ cửa cung đi vào, nếu ngươi có ý kiến thì đi nói với Hoàng thượng, đúng rồi, tướng ăn của ta không được văn nhã, không bằng ngươi ăn thử cho ta xem đi, để ta còn học tập.”
Giọng nói trong trẻo của cô lọt vào tai nàng, chỉ thấy gương mặt nàng ta từ trắng thành xanh, từ xanh biến tím, biến đổi thành các loại màu sắc khác nhau, cuối cùng dậm chân, hung dữ nhìn chằm chằm cô: “Đúng là nữ tử nông thôn, ngay cả cách nói năng cũng không đúng tiêu chuẩn, bổn tiểu thư nói chuyện cùng ngươi đúng là tự làm dơ miệng mình.”
Nói xong, vô cùng đắc ý nhìn Tiết Tịnh Kỳ, chờ cô tức giận.
Nhưng mà Tiết Tịnh Kỳ lại càng cười tươi hơn nữa, cô chắp tay trước ngực, dùng ánh mắt đánh giá nhìn nữ tử này từ trên xuống dưới, trên mặt mang theo nụ cười nhạt nói: “Một người nếu ngay lời ăn tiếng nói cũng không biết kềm chế thì cho dù bề ngoài người đó có thể hiện bản thân cao quý đến thế nào đi nữa cũng không thể sánh bằng một nữ tử nông thôn.”
Nói xong thì kéo Nhục Nghê xoay người bỏ đi, còn cười nói với nàng: “Nhục Nghê, hôm nay lại đụng phải một người tự xưng là tiểu thư đứng ở Ngự Hoa Viên làm trò hề, chúng ta đi kể cho mọi người nghe, để mọi người cùng vui thôi.”
Tiết Tịnh Kỳ chọc người ta tức chết không cần đền mạng, những lời cô nói đều đâm trúng tim đen của nàng kia, lúc cô xoay người lại, còn chưa kịp đi được bước nào đã bị người ở phía sau túm lấy cổ áo.
“Không được đi, cút về đây cho ta!”