Tim Tiết Tịnh Kỳ bỗng ngừng đập, cô nhìn Thích Mặc Thanh, cảm thấy tâm trạng mình có tồi tệ tới đâu đi chăng nữa cũng trở nên tốt đẹp.
Cô hít sâu một hơi, trong đầu dần nhớ ra giai điệu ca từ, rồi chậm rãi mở miệng: “Chuyện xưa nơi thành nhỏ nhiều vô kể, ngập tràn niềm vui và hạnh phúc, nếu người đến thành nhỏ sẽ góp nhặt được nhiều, như ngắm nhìn một bức tranh, nghe một khúc nhạc, chân thiện mỹ của đời người đều gói trọn chốn này…”
Không sai, ca khúc này chính là “Thành nhỏ chuyện xưa” của Đặng Lệ Quân, tiếng hát cất lên từ miệng cô trong trẻo véo von, giai điệu vốn dĩ cũng vô cùng duyên dáng cộng thêm cách diễn dịch êm tai của cô, đã phát huy tối đa ý nghĩa ca khúc này. Cô tự mình say đắm trong bài hát thâm tình của Đặng Lệ Quân, như thể cô đã hòa mình vào bài hát, giống như ca từ được cất lên đó không phải là lời bài hát, mà là thứ tình cảm nồng nàn của chính cô.
Người bên dưới lắng tai nghe bài hát vô cùng êm tai này, ánh nến rực rỡ chiếu lên khuôn mặt Tiết Tịnh Kỳ, dưới ánh nến này, bộ xiêm y màu xanh nhạt cùng với những động tác nhảy múa linh hoạt của cô chẳng khác nào một tinh linh màu xanh lá.
Thích Mặc Thanh nhìn Tiết Tịnh Kỳ đứng trên sân khấu, bỗng thấy nàng rất xa lạ, trên người cô có rất nhiều chuyện mà chàng không biết, trông cô có vẻ không biết làm chuyện gì, nhưng thực tế là cái gì cô cũng biết làm, ngay cả ca hát cô cũng có thể hát hay như vậy.
Chàng cảm nhận sâu sắc rằng, lần đầu tiên có người mà chàng không nắm bắt được, đó là cô.
Cô không thể rời khỏi chàng được, tuyệt đối không thể!
Chàng biết sau khi nàng hát xong ca khúc này, sẽ có rất nhiều người phát điên vì cô, nhưng bất luận là ai cũng thể cướp cô đi được.
Hát xong, giọng hát như tiếng oanh vàng véo von của cô cũng ngừng lại và cô xoay người bước xuống sân khấu, nhưng lúc đi xuống, không có ai vỗ tay cho cô, trong lúc cô đang nghi ngờ thì tiếng vỗ tay bỗng vang lên.
“Hát hay lắm, hát hay lắm!”
Giang Thành Đế nghe xong ca khúc này thì cảm thấy hồn phách của ông đều bị lời bài hát này câu đi mất rồi, ông từ tốn hỏi: “Minh Vương phi, ngươi hát ca khúc gì vậy? Sao trẫm chưa từng nghe qua thế?”
Nếu người nghe qua mới là chuyện lạ đó.
Tiết Tịnh Kỳ khiêm tốn trả lời: “Bẩm Hoàng thượng, ca từ này nằm trong một cuốn sách mà thần tức từng đọc, rồi thần tức tự ý đổi nó thành lời bài hát, nên mới có bài hát tên là ‘Thành nhỏ chuyện xưa’ này.”
“Thành nhỏ chuyện xưa, thành nhỏ chuyện xưa, à… Hay hay… Người đâu, mau mau ban thưởng cho nàng ấy!” Lần đầu tiên Giang Thành Đế kích động đến mức liên tục nói ban thưởng cho cô.
Không chỉ Hoàng thượng, mà Doãn Hoàng hậu và Địch Quý phi ngồi cạnh ông cũng bị tiếng hát của cô thuyết phục, chỉ có Trân phi ngồi bên cạnh là sắc mặt khó coi, hung ác trừng mắt nhìn Tiết Tịnh Kỳ, rõ ràng bà muốn làm nàng ta xấu mặt, không ngờ nàng ta lại cướp đoạt danh tiếng Doãn Tiêu La.
Bà hơi lúng túng đảo mắt nhìn Doãn Hoàng hậu, bà ta vừa vỗ tay vừa dùng khóe mắt lườm nàng, trong lòng bà biết mình làm hỏng chuyện nên vội cúi đầu xuống.
“Trân phi, Minh Vương phi hát có hay không?” Giang Thành Đế bỗng nhìn về phía Trân phi.
Trân phi nhất thời không kịp trở tay, liên tục gật đầu đáp: “Minh Vương phi hát rất hay.”
Ân công công lấy châu báu trong kho báu ra thưởng cho Tiết Tịnh Kỳ, ông đi theo Giang Thành Đế lâu như vậy nên lần nào cũng có thể dựa theo ngữ điệu của Hoàng thượng mà biết nên ban thưởng thứ gì cho ai, tuyệt đối không làm mất mặt mũi hoàng gia.
Tiết Tịnh Kỳ nhận đồ ban thưởng xong thì cảm ơn Hoàng thượng, rồi đi xuống sân khấu.
Ca khúc ngày hôm nay không chỉ cuốn hút lỗ tai của người ngồi bên dưới, mà còn chiếm được trái tim của họ.
Sắc mặt của người nhà họ Doãn ngồi phía bên trá đều rất khó coi, hình như mọi người đã quên mất rằng, Doãn Tiêu La mới khiêu vũ xong, giờ trong mắt họ chỉ có bài hát của Tiết Tịnh Kỳ, nhất là Doãn Tiêu La, nước mắt đã đong đầy khóe mắt.
“Phụ thân!” Doãn Tiêu La bất mãn kêu lên một tiếng, rồi nhìn về phía Doãn quốc công đang ngồi bên cạnh, hy vọng ông có thể làm chủ cho mình, mà nói thêm mấy lời tâng bốc.
Doãn quốc công liếc nhìn nàng, bảo nàng cứ bình tĩnh đừng nóng vội, rồi xoay người hàn huyên với Giang Thành Đế đang ngồi phía trên kia: “Quả nhiên Minh Vương phi danh bất hư truyền, không ngờ ngoài y thuật thần kỳ ra, còn hát hay như vậy, La Nhi và nàng ấy thật sự khó mà so sánh ai hơn ai!”
Câu nói của ông không chỉ khen ngợi Tiết Tịnh Kỳ, mà còn thu hút sự chú ý của mọi người về phía Doãn Tiêu La một cách tế nhị.
“Vũ đạo của Tiêu La cũng rất đẹp, hai người đúng là ngang tài ngang sức.” Giang Thành Đế liếc nhìn Quốc công, rồi nhanh chóng ngoảnh mặt, không nhìn ông ta nữa.
Doãn quốc công khó tránh khỏi hơi lúng túng, bị Giang Thành Đế nói một câu qua loa như vậy, càng khiến ông không tiện nói gì thêm, đành phải bình tĩnh ngồi uống rượu, thưởng thức ca múa trên sân khấu.
Mà vẻ mặt Doãn Tiêu La ngồi cạnh ông thì không vui, nàng ta nhíu chặt đôi mày thanh tú, ánh mắt nguy hiểm híp lại, nhìn về phía Tiết Tịnh Kỳ, xuyên qua màn múa tay áo dài linh động trên sân khấu, càng nhìn nàng ta càng có cảm giác cô thật khó hiểu, vô cùng mờ mịt.
Sau đó, Giang Thành Đế lại sai các gia quyến nữ lên biểu diễn tài nghệ góp vui, vì trước đó có bài hát của Tiết Tịnh Kỳ và màn khiêu vũ của Doãn Tiêu La, nên mọi người không còn hứng thú với mấy màn biểu diễn phía sau, cũng không có gì đáng để xem.
Tiết Tịnh Kỳ đưa thưởng cho Nhục Nghê ở phía sau, lúc xoay người lại, trước mặt cô đã đặt một chén nước đầy, chén ngọc màu xanh với các đường hoa văn xen kẽ trông rất đẹp, cô khẽ cười, đúng lúc cô cũng hơi khát nước.
“Nàng uống từ từ thôi.” Thích Mặc Thanh lấy khăn tay ra lau miệng cho cô, giọng điệu cực kỳ dịu dàng.
Tiết Tịnh Kỳ mỉm cười với chàng, ánh mắt chàng nhìn cô dịu dàng như cảnh xuân tươi đẹp, sóng mắt dập dềnh như nước làm cho cô như thể bị cuốn vào ánh mắt thâm tình của chàng.
Đập vào mắt mọi người là hình ảnh hai người tình chàng ý thiếp, vô cùng ân ái làm đau nhói không ít con tim.
Thích Vũ Hạo híp mắt, ánh mắt hờ hững nhìn từng cử chỉ của cô, rồi uống hết ly rượu này đến ly rượu đến khác, một lúc sau vẫn chưa chịu dời mắt đi.
Mà Thích Mạch Tường đang ngồi trên cao cũng mang vẻ mặt buồn bực, lúc nãy tầm mắt hắn luôn đặt trên người Tiết Tịnh Kỳ, cây trâm ngọc trên tóc nàng thật chói mắt, thậm chí hắn còn không ngờ rằng, giọng hát của nàng lại trong trẻo động lòng người như thế, như chú chim sơn ca đang hót véo von vậy.
Lúc này, nàng đang ngồi yên tĩnh bên Thích Mặc Thanh, vẻ mặt tươi cười vui vẻ.
Lúc này, trong tiếng ca hát nhảy múa huyên náo ngày càng nhỏ dần, mọi người đều tập trung tầm mắt về phía nhà họ Doãn, Doãn Tiêu La đang cầm một ly rượu, tươi cười nói: “Minh Vương phi, ta muốn kính người một ly.”
Giọng nói đột ngột này đã làm gián đoạn cảnh tượng nói cười vui vẻ trên sân khấu, Doãn quốc công nhíu mày, biết nàng ta đang cực kỳ tức giận, nhưng ông vẫn giận dữ kéo tay áo Doãn Tiêu La, rồi nghiêm nghị nói: “La Nhi, con đang làm gì thế?”
Doãn Tiêu La hoàn toàn phớt lờ Doãn Hành Chi, nàng gỡ tay ông ra rồi từ từ rời khỏi chỗ ngồi, ánh mắt nàng ta nhìn chằm chằm Tiết Tịnh Kỳ, như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Trước giờ chưa có ai dám tranh giành sự chú ý với nàng, từ nhỏ nàng đã được ba ca ca và phụ mẫu bao bọc, cưng chiều, cho dù là người ngoài, chỉ cần nghe đến họ Doãn đã nhường ba phần rồi, nhưng Tiết Tịnh Kỳ không chỉ cướp danh tiếng của nàng ta, mà còn cướp luôn sự chú ý của khác.
Doãn Tiêu La nàng chưa từng ngậm bồ hòn như thế, giờ nàng phải lấy lại từng chút một.
Nàng cầm ly rượu, chậm rãi đi tới trước mặt Tiết Tịnh Kỳ, cả người nàng được bao phủ trong sự phồn hoa của cung trang xinh đẹp rườm rà, như đóa hoa mẫu đơn rực rỡ tươi đẹp, nhưng lúc nàng đi tới trước mặt Tiết Tịnh Kỳ, toàn bộ sự rực rỡ ấy đều biến thành đóa hoa sen không nhuốm mùi bùn.
“Minh Vương phi, người hát rất hay, làm ta cảm thấy hổ thẹn, nên muốn kính ngươi ly này.” Doãn Tiêu La nhìn chằm chằm Tiết Tịnh Kỳ một thân phục sức trang nhã nền nã trước mặt, rồi uống cạn một hơi.
Tiết Tịnh Kỳ vẫn giữ nguyên nụ cười hờ hững, cô đặt một tay lên chiếc bàn trước mặt, rồi rót một ly rượu, sau đó đứng dậy, cũng uống cạn một hơi.
Cô muốn xem xem, trước mặt nhiều người trong hoàng gia và nhà họ Doãn thế này, Doãn Tiêu La có thể làm ra chuyện gì.
Cô uống xong thì bình tĩnh nhìn Doãn Tiêu La, khóe miệng khẽ cong lên.
Doãn Tiêu La lại rót tiếp một ly rượu, lần này mượn chút men say, bước chân cũng bắt đầu lảo đảo, như vậy cho dù lát nữa có xảy ra chuyện gì, cũng có thể cho rằng, vì nàng uống say nên mới làm thế.
“Minh Vương phi xinh đẹp như vậy, lại hát hay nữa, nhưng ta vẫn chưa hiểu tại sao người lại gả cho Minh Vương thế? Khuôn mặt Minh Vương đã bị hủy, lại đi đứng bất tiện, hoàn toàn không thể sánh với Thái tử và Ôn Vương.” Giọng nói to gan của Doãn Tiêu La truyền vào tai những người có mặt tại đây, làm ai cũng hít một ngụm khí lạnh.
Trước giờ chưa ai dám đứng trước mặt Hoàng thượng và các vị Hoàng tử, nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy, Doãn Tiêu La này không chỉ nói đến khuôn mặt bị hủy của Thích Mặc Thanh, mà còn gián tiếp kéo Thái tử và Ôn Vương vào so sánh. Chỉ trong giây lát nàng ta đã đẩy ba vị Hoàng tử này lên đầu sóng ngọn gió, nếu nàng ta không phải là tam tiểu thư nhà họ Doãn, không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.
Nàng ta vừa dứt lời đã nghe thấy một tiếng quát lớn trên sân khấu: “Tiêu La! Ngươi đang nói lung tung gì thế? Còn không mau xin lỗi Hoàng thượng và Minh Vương ngay!”
Tiết Tịnh Kỳ nghiêng người, rồi cúi đầu nhìn Thích Mặc Thanh, nhưng cô không nhìn ra cảm xúc gì trên khuôn mặt được che giấu dưới lớp mặt nạ của chàng, cô chỉ thấy môi chàng mím chặt, hai tay cũng nắm chặt tay vịn xe lăn, các khớp xương hiện lên rất rõ, ánh mắt lạnh lẽo như băng, tia sắc bén trong ánh mắt đó làm người khác cảm thấy luống cuống.
Tiết Tịnh Kỳ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều bị đả kích, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười rất chừng mực, cô lạnh nhạt đáp: “Doãn tam tiểu thư vẫn chưa xuất giá, tất nhiên sẽ không cảm nhận được cảm giác này, nếu tam tiểu thư muốn biết thì lát nữa về, ngươi cứ đi hỏi cha mẹ mình sẽ tốt hơn đó. Hơn nữa, vết thương trên mặt Minh Vương đã khôi phục rồi, tướng mạo chàng ấy không hề thua kém Thái tử và Ôn Vương.”
Câu nói này của cô đã công kích thẳng nhà họ Doãn, làm bọn họ cảm thấy rất mất mặt.
Nói xong, cô vươn tay tháo mặt nạ trên mặt Thích Mặc Thanh xuống, một khuôn mặt đẹp không tì vết, vừa điển trai lại mang chút lạnh lùng đập vào mắt mọi người khiến tất cả đồng loạt hít ngụm khí lạnh, vô cùng kinh ngạc nhìn Thích Mặc Thanh.
Mà Doãn Tiêu La ở trước mặt thì càng kinh ngạc hơn, miệng gần như có thể nuốt được một quả trứng, cuối cùng nàng cũng hiểu rõ, hôm nay nàng đã hoàn toàn thua cuộc trong vở kịch mà nàng khởi xướng.
Rõ ràng hồi nhỏ, khuôn mặt chàng đã bị hỏa hoạn thiêu hủy, sao nhiều năm không gặp, giờ khuôn mặt chàng bỗng trở nên lành lặn thế?
Giang Thành Đế run rẩy đứng dậy, ánh mắt nổi lên gợn sóng, lắp bắp: “Chuyện, chuyện này, Minh Vương phi, ngươi đã chữa khỏi mặt Minh Vương rồi à?”
Tiết Tịnh Kỳ nở nụ cười tự tin: “Bẩm Hoàng thượng, thần tức đã chữa khỏi cho Minh Vương rồi .”
Nhiều năm như vậy… nhiều năm như vậy…
Vết thương trên người Thích Mặc Thanh gần như là tâm bệnh của ông, trước giờ ông luôn cảm thấy, Thích Mặc Thanh không toàn vẹn như vậy là vì ông chăm sóc không tốt, ông có lỗi với Thường phi, nhưng giờ tâm bệnh nhiều năm của ông đã khỏi rồi.
“Vậy, vậy chân Minh Vương có thể đi được chưa?” Giang Thành Đế nhìn Thích Mặc Thành đang ngồi trên xe lăn rồi hỏi.
Tiết Tịnh Kỳ mím môi, khiêm tốn nói: “Thần tức nhất định sẽ cố gắng chữa trị, một ngày nào đó, chắc chắn Minh Vương có thể đứng dậy được.”