- Học đệ, rốt cục ta cũng gặp được ngươi!
Buổi sáng, khi Dịch Vân vừa tới cửa của học viện Thiên Phong, bất ngờ thấy Ni Khả đang đứng bên cạnh cửa nhìn hắn vẫy vẫy tay.
Dịch Vân sững sờ, lập tức đi tới cười nói:
- Ni Khả, suýt chút nữa ta quên, tỷ cũng là đệ tử của học viện Thiên Phong, không ngờ mới ngày đầu tiên nhập học đã gặp được tỷ.
- Không phải ngẫu nhiên mà gặp đâu, ta chờ ngươi ở đây đã nửa canh giờ…
Ni Khả nói với vẻ giận dỗi.
- Chờ ta?
Ni Khả gật đầu:
- Hôm qua thúc thúc ta đến chỗ ở của ngươi ba lần nhưng vẫn không tìm được ngươi, cho nên dặn ta nói lại với ngươi, tối nay hắn sẽ lại đến chỗ ngươi ở một lần nữa!
Chỗ ở của Dịch Vân chính là bên trong phường rèn nhỏ.
Vốn là Ngạc Đa Đồ nhận lệnh của tộc trưởng gia tộc Cát Âu, đã sắp xếp cho hắn một trang viện riêng lịch sự tao nhã, nhưng Dịch Vân đã dứt khoát từ chối. Tuy rằng ở phường rèn đơn giản thô sơ, nhưng được cái là kín đáo, cũng tiện cho hắn hành nghề luyện khí, cho nên Dịch Vân mới bằng lòng ở đó.
- Thật không biết ngươi suy nghĩ như thế nào, trang viện đẹp đẽ có cả vườn hoa mà không chịu ở, muốn ở trong một gian phòng đổ nát?
Ni Khả lầm bầm trong miệng.
Nàng từng theo Ngạc Đa Đồ tới phường rèn kia, bên trong ngay cả một cái ghế để ngồi cũng không có, chỉ đi một lần là nàng không bao giờ đi nữa, cho nên đối với quyết định muốn ở lại nơi đó của Dịch Vân, nàng không thể nào hiểu nổi.
- Ngạc Đa Đồ tìm ta có việc gì?
Dịch Vân hỏi.
- Chuyện này ta không biết…
Ni Khả nói đến đây bỗng nhiên đổi giọng, nhìn Dịch Vân với vẻ kinh ngạc:
- Chuyện ta nghe được lúc khảo hạch nhập học hôm qua, không ngờ ngươi lại có tinh thần lực ma pháp siêu phẩm, quả thật làm cho người khác phải giật mình, không, phải nói là khó có thể tin mới đúng!
Hôm qua chính là ngày diễn ra khảo hạch nhập học ở học viện Thiên Phong, đến phiên Dịch Vân trắc nghiệm, hắn vẫn cố ý áp chế tinh thần lực của mình, nghĩ Đông nghĩ Tây, cố gắng làm cho tinh thần của mình không tập trung được, chính là muốn hạ thấp đánh giá về tinh thần lực của mình xuống.
Không ngờ lúc có kết quả, trị số lại là tinh thần lực siêu phẩm, vốn là hắn mong muốn có thể nhận được đánh giá tinh thần lực thượng phẩm trở xuống.
Tinh thần lực ma pháp chia làm năm đẳng cấp: Hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, siêu phẩm và thiên phẩm.
Năm Dịch Vân tham gia trắc thí nhập họn tại học viện Đa Ni Tạp đã được đánh giá tối cao là thiên phẩm, cũng vì vậy mà mang đến cho hắn không ít phiền phức. Vì vậy lần này hắn muốn dùng hết sức để áp chế, không ngờ chỉ hạ xuống được một cấp mà thôi, kết quả là tinh thần lực siêu phẩm.
Đương nhiên hắn cũng biết việc này đã gây ra chấn động thật lớn vào ngày hôm qua, tinh thần lực siêu phẩm như mình tại Kỳ Võ đế quốc cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
- Chắc ngươi cũng không biết rằng trong học viện Thiên Phong của chúng ta cũng chỉ có hai người có tinh thần lực siêu phẩm, trong đó có một người là Quang Minh hệ, hiện tại là Pháp Cuồng lục tinh sơ giai, người còn lại là Lôi hệ, đã là Pháp Cuồng lục tinh trung giai. Bây giờ lại thêm một người là ngươi, chuyện này đã khiến cho toàn bộ học viện vô cùng chấn động.
Ni Khả hưng phấn nói.
- Đây… ta cũng không ngờ đạt được kết quả này!
Dịch Vân nói rất thành thật, hắn thực sự mong muốn có thể đạt được từ thượng phẩm trở xuống.
- Người không ngờ là ta mới đúng! Ai có ngờ đâu một tên quê mùa không mặc gì cả chạy đến trước mặt người ta mà không biết xấu hổ, da mặt lại dày như ngươi lại có được tinh thần lực siêu phẩm chứ?
Ni Khả nói, gương mặt đỏ bừng.
Dịch Vân nghe xong toát mồ hôi, vì sao lại nhắc tới chuyện này….
- Tóm lại ta đã chuyển lời cho ngươi, ngươi không được quên đó!
Ni Khả dứt lời, gương mặt lại ửng đỏ một lần nữa, lập tức quay đầu ù té chạy vào trong học viện, thoáng chốc đã không còn thấy đâu…
Dịch Vân còn đang ngơ ngác chưa có phản ứng gì, bên tai đã vang lên âm thanh giận dữ của Môn La:
- Thiếu nữ này quả thực định trói buộc ngươi rồi, vẫn còn nhắc lại chuyện này, thật là ghê tởm! Trói buộc ngươi chẳng khác nào trói buộc lão Đại ta, làm sao để chuyện này xảy ra được! Ngày trước tiểu tử ngươi cũng phí đi một cơ hội, nếu như nhìn nàng từ đầu tới chân, coi như là trả lễ, hôm nay nàng ta còn dám kiêu ngạo trước mặt ngươi sao?
Dịch Vân không biết nói gì, chỉ cười khổ:
- Lão Đại muốn hại ta sao, nếu ta thực sự làm như vậy, sau đó phiền phức sẽ đến không biết bao nhiêu mà kể, đã có vết xe đổ của La Lôi còn chưa đủ hay sao?
La Lôi? Một thiếu nữ dai như da trâu! Môn La vừa nghe cũng biết có lý, cũng không thèm nói nữa.
Lúc này những giọt sương buổi sớm còn chưa tan hết, Dịch Vân hít sâu một hơi, lồng ngực cảm giác được rất thoải mái, tinh thần phấn khởi đi vào học viện.
Trong phòng viện trưởng học viện Thiên Phong.
- Tiểu Dịch Vân, ngươi cho vi sư biết, vì sao ngươi lại buông thả trong lúc trắc thí hôm qua?
Vừa bước vào phòng viện trưởng, Mễ Nặc lập tức chất vấn hắn.
- Chuyện này… Lão sư, đệ tử không hiểu ngài nói gì?
Dịch Vân bị câu chất vấn bất ngờ làm cho kinh sợ.
- Ha ha, tiểu Dịch Vân của ta ơi, dối thầy là tội lớn đó!
Tiểu Dịch Vân chính là tên mà Mễ Nặc hay dùng để gọi Dịch Vân, bất kể Dịch Vân đã từng phản đối nhiều lần, hắn vẫn cứ cương quyết gọi như vậy.
- Hãy xem đây là cái gì!
Mễ Nặc lấy một văn kiện đưa tới trước mặt Dịch Vân.
Dịch Vân không hiểu chuyện gì, cầm lấy xem qua nhất thời kinh hãi!
- Ha ha, hôm qua khi đến phiên ngươi trắc thí, vi sư núp trong một góc nhìn thấy, lúc đó hai mắt ngươi chuyển động vòng vòng, tinh thần tan rã, rõ ràng là tư thế buông thả. Thế nhưng dưới tình huống ngươi cố tình buông thả tinh thần, không ngờ kết quả lại là tinh thần lực siêu phẩm, chuyện này làm cho vi sư vô cùng kinh sợ…
- …Cho nên ta mới thăm dò tư liệu riêng của ngươi, quá khứ của ngươi chỉ là tờ giấy trắng, cũng chỉ có thể tìm được quãng thời gian ngươi ở Đa Ni Tạp thành mà thôi, mà tư liệu ở học viện Đa Ni Tạp thì quá rõ ràng-tinh thần lực thiên phẩm! Quả thực làm cho người ta rùng mình sởn ốc, từ khi ta lên làm viện trưởng của học viện Thiên Phong đã gần ba mươi năm, cũng chưa thấy qua người nào như ngươi!
Mễ Nặc vừa cười vừa nói, thần sắc lộ ra vẻ kích động không kềm được.
Dịch Vân nhìn văn kiện trong tay, chính là tư liệu ghi lại điểm số việc học của hắn ở học viện Đa Ni Tạp.
Chuyện làm cho Dịch Vân kinh hãi không thôi chính là lời bình phẩm về hắn của lão sư Tạp La Tạp:" Người này thiên tư siêu quần, ý chí kiên định, cứng như sắt đá, là nhân tài ngàn năm khó gặp! Đáng tiếc trời sinh thể chất khiếm khuyết, chính là song thuộc tính tương khắc, rất khó trở thành nhân tài. Quy tắc bằng sắt thép đã vạn năm trong lịch sử đều không có ngoại lệ, lẽ ra cũng nên như vậy! Nhưng người này có tiền đồ kinh khủng đến mức không thể nào đoán được, nếu như không bị ảnh hưởng của khiếm khuyết về thể chất, ắt một bước tới trời, nếu không phải là tướng tài của đế quốc thì chính là đại địch, phải đối xử thận trọng!
Dịch Vân buông văn kiện xuống, trong lòng nổi sóng, lập tức quay đầu nhìn Mễ Nặc, giọng hơi tức giận:
- Lão sư ngài điều tra ta sao?
Mễ Nặc hoàn toàn không thèm để ý tới phản ứng của Dịch Vân, chỉ hưng phấn ngắm nghía hắn, một lúc sau mới lắc đầu quầy quậy mà nói:
- Rốt cục cũng vẫn còn quá trẻ! Ngươi có nghĩ tới chuyện này không, nếu vi sư lấy được tư liệu này, đương nhiên những người khác cũng lấy được, ngươi cho rằng có thể che giấu mọi người được bao lâu?
Dịch Vân nghe vậy sững sờ.
Mễ Nặc thấy phản ứng của Dịch Vân như vậy, liền chậm rãi đi tới trước mặt Dịch Vân, đưa tay đặt lên văn kiện. Chỉ trong nháy mắt văn kiện lập tức bị một làn gió thổi tung bay thành từng mảnh nhỏ, vương vãi khắp không trung, sau đó tiêu tan…
- Lúc vi sư tìm đọc tư liệu của ngươi trong học viện Đa Ni Tạp cũng đã xoá sạch toàn bộ tư liệu ghi chép về ngươi. Từ đây về sau học viện Đa Ni Tạp chưa từng có một học sinh như ngươi, sẽ không còn người nào có thể tra xét tư liệu về ngươi được nữa!
Mễ Nặc vừa ngồi vào chỗ của mình vừa nói.
- Lão sư, vậy…
Trong lúc nhất thời Dịch Vân cũng không biết nói gì.
- Ta biết ngươi tức giận chuyện ta điều tra ngươi, nhưng nếu vi sư là một ngưòi hoàn toàn không biết gì về học sinh của mình, vậy vi sư làm sao có thể dạy dỗ hắn?
Mễ Nặc nói đến đây bèn mỉm cười:
- Vi sư cũng không cần ngươi giải thích, nếu như ngươi không muốn nói, ta cũng sẽ không hỏi. Tối thiểu ngươi có thể ẩn nhẫn, không bị danh tiếng làm cho mờ mắt, điểm ấy, vi sư vô cùng tán thưởng!
Dịch Vân nghe một hồi á khẩu không trả lời được, một lúc sau mới có thể cất giọng chân thành:
- Lão sư, cảm tạ!
- Không cần nói chuyện này, tiểu Dịch Vân, ngươi phải hiểu được chuyện này, ngươi là đệ tử của ta, mà ta là sư phụ của ngươi, không phân biệt quan hệ trên dưới, thân sơ!
Mễ Nặc cười nói.
Dịch Vân nghe vậy toàn thân run rẩy, gật đầu đáp: Truyện được copy tại Truyện FULL
- Ta đã hiểu.
Ý của Mễ Nặc tức là quan hệ giữa hắn và Dịch Vân thân cận như thầy trò mà không cần phải đề phòng hay xa cách.
- Lão già Tạp La Tạp kia đánh giá ngươi rất cao! Lúc ta đọc cũng cảm thấy chữ chữ kinh tâm, lời lời động phách… Ngươi đã có tinh thần lực thiên phẩm, vậy chuyện dạy dỗ ngươi cũng sẽ trở nên rất dễ dàng.
Mễ Nặc bỗng nói.
Dịch Vân nghe xong hờ hững cười nói:
- Ma pháp của ta ngoại trừ do lão sư Tạp La Tạp dạy trong thời gian học tại học viện Đa Ni Tạp, hầu hết đều là tự học, còn phải nhờ lão sư chỉ giáo nhiều thêm!