Khiết Tây Tạp nhẹ liếc mắt nhìn Dịch Vân, cười duyên nói: "Tiểu tử, có phải đang nhìn tỉ tỉ không, không né không tránh, tính tình hào sảng, rất có khí khái nam tử, tỉ tỉ rất thích những nam nhân lớn mật a, ha ha".
Nhẹ hít vào một hơi, Dịch Vân cấp bản thân bình tĩnh trở lại, nhàn nhạt nói: "Ta là thấy biểu tượng trước ngực Khiết Tây Tạp, đoán được lai lịch dong binh đoàn các ngươi thế nên mới có chút sửng sốt, xin đừng chú ý".
"Ngươi biết gia huy Thiểm Điện Hổ Văn của bọn ta? ". Khiết Tây Tạp có chút kinh ngạc, biết là mình đã hiểu sai ý Dịch Vân.
Dịch Vân gật đầu: "Lam Duy Nhĩ gia tộc là một trong tứ đại thế gia của đế quốc, biểu tượng Thiểm Điện Hổ Văn của họ cũng rất nổi tiếng, gặp qua cũng không có gì ngạc nhiên".
Ba Khắc nghe hai người đối đáp, khẽ rùng mình, lập tức cười nói: "Vốn ta còn đang định mở miệng giải thích với ngươi, hóa ra ngươi sớm đã biết, nhãn quan không tệ nhỉ, đỡ cho ta một phen tốn công". Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Khiết Tây Tạp liếc mắt nhìn Dịch Vân, bật cười khúc khích: "Nguyên lai ngươi nhìn cái này, làm tỉ tỉ hiểu lầm ngươi, mà ngươi còn chưa nói ngươi tên gì a? ".
Hơi trầm ngâm một chút, Dịch Vân nói: "Ta là Dịch Hỏa".
"Dịch Hỏa? Một cái tên kì lạ, nghe qua tựu khó quên, thế còn họ của ngươi là gì? ". Khiết Tây Tạp thầm nhắc lại cái tên một lần nữa, hơn nữa lại tiếp tục hỏi tiếp.
Dịch Vân chợt ngậm miệng, chỉ lắc đầu cười yếu ớt, nhất thời không khí trở nên trầm mặc.
Khiết Tây Tạp ban đầu là giật mình, sau đó thấy Ba Khắc bên cạnh gấp gáp hướng mình nháy mắt một cái, lập tức hiểu được, che môi áy náy nói: "Là ta sai rồi, ngươi không muốn thì cũng không cần trả lời".
Ở trên đại lục, song phương lần đầu gặp mặt, mà lại không hiểu nội tình đối phương thì sẽ không mạo muội hỏi về dòng họ đối phương, nhất là thành viên của các đại thế gia thì lại càng như vậy.
Bởi vì một cái họ đại biểu cho một gia tộc, các gia tộc khác nhau thì sẽ có những mối quan hệ khác nhau, có quan hệ lợi ích tự nhiên cũng có quan hệ thù địch. Thế nên, trừ phi là thực sự tin tưởng đối phương, hoặc là đối phương tự báo thân phận ra trước, còn không thì sẽ không đề cập đến vấn đề này, đây cũng là một lễ nghi cơ bản trên đại lục.
Ba Khắc thận trọng nói: "Dịch Hỏa huynh đệ, ngươi đã biết lai lịch chúng ta thì ta cũng sẽ nói rõ, Ba Bố Á dong binh đoàn chúng ta cũng bài danh trong số mười dong binh đoàn đứng đầu tại Kỳ Võ đế quốc. Hiện tại tuy rằng do vừa mới giao chiến xong nên thương vong thảm trọng, thế nhưng chỉ cần trở về Lam Duy Nhĩ gia tộc là lập tức có thể bổ sung số lượng thiếu hụt".
"Mà ta chính là đoàn trưởng của, Khiết Tây Tạp là phó đoàn trưởng, hiện tại chúng ta thành tâm mới ngươi gia nhập Ba Bố Á dong binh đoàn chúng ta!".
Dịch Vân có chút kinh ngạc: "Ngươi mời ta gia nhập? ".
Khiết Tây Tạp cũng gật đầu nói: "Dịch Hỏa, ngươi hiện tại hắn là Ngũ Tinh Võ Đồ!Với thực lực của ngươi hoàn toàn đủ tư cách đàm đương chức vụ phó đoàn trưởng, quân số tối đa của Ba Bố Á dong binh đoàn chúng ta khoảng sáu trăm người, một gã đoàn trưởng cùng hai gã phó đoàn trưởng. Chỉ là hiện tại chiến tranh tại biên cảnh đế quốc kéo dài không ngừng, nhân số của chúng ta vô pháp bổ sung, vẫn duy trì ở mức ba trăm người".
"Mà một phó đoàn trưởng trong lúc chiến đấu vừa mới bất hạnh trận vong, nếu ngươi gia nhập liền có thể lập tức đảm đương chức vụ phó đoàn trưởng, đương nhiên trước tiên là phải thông qua quá trình xác nhận thân phận của gia tộc bọn ta. Bất quá với tình hình hiện giờ, ngươi cứ tiếp nhận chức phó đoàn trưởng trước cái đã, tương lai quay về gia tộc rồi hoàn thành mấy cái đó sau cũng được".
"Thành viên dong binh đoàn các ngươi đều đến từ Lam Duy Nhĩ gia tộc? ". Dịch Vân suy nghĩ một chút rồi hỏi.
Ba Khắc gật đầu: "Gia tộc có một tổ chức chuyên môn huấn luyện, mời chào các nhân tài trong lĩnh vực chiến đấu, thành viên dong binh đoàn chúng ta đích thực đều do gia tộc cung cấp, thế nên nhân số cũng như chất lượng thành viên đều được bảo chứng rất cao, không hề có chuyện tuyển cho đủ số, tình hình thực tế là minh chứng rất tốt!Đây cũng là lực lượng chiến đấu của Lam Duy Nhĩ gia tộc, đó chính là lý do gia tộc có thể đứng trong tứ đại thế gia tại đế quốc!".
Dịch Vân trở nên trầm mặc, nhưng tâm trạng lại cuồn cuộn không ngớt.
"Không ngờ Lam Duy Nhĩ gia tộc lại có một tổ chức chuyên mời chào, huấn luyện tinh cấp cường giả, đây không phải là chuyện mà chỉ có vương thất đế quốc mới có thể làm hay sao chứ, rốt cuộc vì sao vương thất lại cho bọn họ quyền lợi lớn như vậy nhỉ? Mà bọn họ làm như vậy thì phải hao tốn bao nhiêu đại giới? Chỉ riêng chuyện tuyển lựa, huấn luyện nhân viên đã là một con số trên trời rồi".
Khiết Tây Tạp chứng kiến Dịch Vân có dấu hiệu động tâm, lập tức nói: "Dịch Hỏa, gia nhập dong binh đoàn chúng ta còn có một chỗ tốt khác nữa, ngoại trừ lương bổng cố định hàng tháng, mỗi lần hoàn thành còn có thêm mấy trăm thậm chí mấy nghìn kim tệ thưởng thêm, điều kiện tuyệt hảo như thế này các thế gia khác căn bản không thể đưa ra a!".
Nghe xong lời nói của Khiết Tây Tạp, Dịch Vân cũng không có chút nào cân nhắc, lập tức lắc đầu nói: "Không được, ta rất cảm tạ việc các ngươi để mắt đến ta, nhưng mục tiêu của ta cũng không phải ở nơi này, ta cũng không muốn núp dưới đôi cánh của bất kì gia tộc thế gia nào!".
Ba Khắc cùng Khiết Tây Tạp đều không nghĩ tới nói ra nhiều chỗ tốt như vậy mà Dịch Vân vẫn trực tiếp cự tuyệt.
Khiết Tây Tạp vẫn chưa từ bỏ ý định, nũng nịu nói: "Dịch Hỏa, ngươi tựu suy nghĩ thêm một chút đi, tỷ tỷ rất mong được làm cộng sự với ngươi nha".
"Thực sự cảm tạ hai vị, nhưng ý ta đã quyết". Cắt đứt lời nói của Khiết Tây Tạp, Dịch Vân đứng dậy nhàn nhạt nói: "Hôm nay chiến đấu khiến ta rất mệt mỏi, hiện giờ ta muốn đi nghỉ, sáng mai còn phải đi khá xa".
Ba Khắc im lặng một lúc, mắt thấy Dịch Vân đang định quay về doanh trướng, lập tức hô: "Dịch Hỏa huynh đệ, thỉnh chờ một chút!".
Dịch Vân quay đầu lại, có chút nghi hoặc, mọi chuyện đều đã nói rõ ràng, còn có gì để nói đây?
"Ta có chuyện muốn hỏi Dịch Hỏa huynh đệ một chút, thanh Nhị Phẩm Ma Binh của ngươi có thể bán cho ta được không? Hay là ngươi có thể nói cho ta biết ngươi mua được ở đâu, giá cả thế nào có được không? ". Ánh mắt của Ba Khắc lại đảo lên thanh binh khí trong tay Dịch Vân, khát khao hỏi.
Dịch Vân nghe vậy thì sửng sốt, chợt nói: "Thanh Ma Binh này cũng không phải là ta mua được, nó là kiện di vật duy nhất do gia gia đã qua đời lưu lại cho ta. Đối với ta mà nói, nó không chỉ là một thanh binh khí, sự tồn tại của nó thì lại càng vô giá!".
Dịch Vân vừa nói đến đó liền nhớ về Phổ Tu Tư, lúc trước nếu không phải Phổ Tu Tư mang hắn về Yêu Đạt Trấn thì bây giờ hắn vẫn còn ở lại cái tiểu biệt viện đó tại Lam Duy Nhĩ gia tộc, tiếp tục cuộc sống hèn mọn, cũng tuyệt không có khả năng làm sống lại Môn La trong nhà tổ của Tư Đạt Đặc gia tộc, sau đó học được Phần Kiếp Tử Diễm đấu khí cùng ma pháp, còn có pháp môn chế luyện ma binh.
Về phương diện khác, còn lại là muốn Ba Khắc không tiếp tục dây dưa với hắn, hắn có thể nhìn ra khát vọng trong mắt Ba Khắc.
Nếu là có giao tình thâm hậu, không nói tới việc mua, Dịch Vân cũng sẽ đem một thanh thật tốt tặng cho hắn, thế nhưng Ba Khắc không phải, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không phải, bở vì hắn là người của Lam Duy Nhĩ gia tộc.
Từ khi gặp mặt đến nay, Dịch Vân đối với có cảm tình rất tốt. Lúc trước chiến đấu, hắn một mình đối chọi sự công kích của ba đầu Ám Dực Ngột Ưng mà vẫn kiên trì bám trụ để đồng bạn đào tẩu. Chiến đấu xong, xử lý đối với người chết cùng người bị thương không hề có sự qua quýt qua loa, các quyết định đưa ra cũng không hề do dự, chỉ điểm này thôi đã muốn hơn hẳn hắn, thế nên Dịch Vân mới nhận thức hắn, thưởng thức hắn.
Ba Khắc đau long cúi đầu biểu thị bản than đã minh bạch, chờ Dịch Vân đi vào doanh trướng do dong binh đoàn chuẩn bị từ trước, hắn lập tức cấp Khiết Tây Tạp một cái ánh mắt, sau đó cả hai liền đi vào đại doanh ở giữa dong binh đoàn.
Đêm khuya, bốn phía là một mảnh vắng vẻ, ngoại trừ thanh âm do các dong binh gác đêm phát ra thì chỉ còn lại tiếng côn trùng cùng chim chóc.
Dịch Vân nằm trên tấm thảm hành quân đơn giản, trong đầu suy nghĩ về hang nghìn hàng vạn chuyện, nửa điểm khốn ý cũng không có.
Môn La ngồi ở đầu giường, cười nói: "Thế nào? Mới chỉ gặp ngoại hệ tộc nhân của Lam Duy Nhĩ gia tộc đã làm ngươi phát sầu như vậy, Khiết Tây Tạp kia mặc phục sức có gia huy gia tộc bọn họ, có phải là người thân của ngươi hay không? ".
Dịch Vân suy nghĩ một hồi, lắc đầu nói: "Mặc trang phục có gia huy Thiểm Điện Hổ Văn, khẳng định là thành viên của gia tộc không thể nghi ngờ, chỉ là ta đối với nàng ta không có cái gì ấn tượng, hẳn là chi thứ của gia tộc".
"Không nghĩ tới hôm nay ngươi lại đột phát thiện tâm cứu bọn họ, cũng chính là tư nhân dong binh đoàn của Lam Duy Nhĩ gia tộc, vậy mà lại làm ngươi phát sầu, đây là cái kiểu gì? Làm chuyện tốt thì phải hào lòng mới đúng chứ". Môn La lắc đầu ngao ngán.
Dịch Vân lắc đầu nói: "Ta cũng không hối hận vì đã giúp bọn họ. Lúc ta sơ ngộ Lang Lang, không phải là nó đang đại chiến cùng một đầu Bàn Thạch Bạo Ngưu hay sao chứ, khi ta bất ngờ tập kích Bàn Thạch Bạo Ngưu, nó cũng biết tạm thời từ bỏ lập trường đối địch, xoay người tương trợ Bạo Ngưu, ngay cả ma thú cũng biết hỗ trợ lẫn nhau, không lẽ ta ngay cả một đấu ma thú cũng không bằng? Người với người vốn nên giúp đỡ lẫn nhau, cho dù là thời gian có quay ngược thì ta cũng không thay đổi quyết định. Chỉ là ta tịnh không muốn có bất kì quan hệ dây dưa nào cùng bọn họ nữa, bọn họ cũng chính là ngoại hệ binh đoàn, ngày sau có thể không bao giờ gặp lại, nếu đã thế thì cứ như hiện giờ là tốt nhất".
"Từ trước tới nay, trong lòng ngươi vẫn không ngừng thống hận Lam Duy Nhĩ gia tộc, vậy nếu như tới ngày có đủ thực lực, ngươi sẽ xử trí như thế nào? ". Môn La đột nhiên hỏi.
Dịch Vân nghe xong thân thể có chút chấn động, trầm ngâm một lúc lâu rồi nói: "Ta cũng không biết, cho tới bây giờ ta vẫn chưa có nghĩ tới giết sạch bọn họ, nếu có thể, ta chỉ muốn đòi họ một món nợ!".
"Một món nợ? ".
Hàn quang trong mắt Dịch Vân đột nhiên trở nên nồng đậm, ngữ khí hờ hững: "Ta mặc dù tới sáu tuổi vẫn còn ở tại Lam Duy Nhĩ gia tộc, thế nhưng trong kí ức của ta chỉ có ba năm bị mọi người coi là phế vật. Trong ba năm đó, mỗi ngày mẫu thân đều ôm chặt lấy ta mà khóc. Trong ba năm đó, ta vẫn cho rằng ngôi nhà nhỏ hẹp cũ nát mà ta bị giam giữ trong đó chính là toàn bộ thế giới".
"Trong suốt thời gian đó, nhãn thần của mẫu thân không có lấy một tia vui sướng, chỉ có ai oán bi thương. Ba năm sau, mẫu thân bệnh chết ngay trước mặt ta, lúc ấy ta chỉ có thể thủ hộ bên người. Thế nhưng cho dù đã chết thì người vẫn nắm chặt bàn tay ta không hề buông ra, bây giờ cẩn thận nghĩ lại thì mới thấy người không muốn ta tự oán trách bản thân".
"Oán lệ của mẫu thân, ta tuyệt không bao giờ quên!Ta nhất định sẽ hoàn trả toàn bộ cho họ!Ha ha ha…. ". Dịch Vân nói xong, cười rộ lên, thế nhưng trong tiếng cười lại không có chút tiếu ý nào mà tràn ngập lãnh ý.
Môn La mặc dù hiểu rõ Dịch Vân nhưng từ trước tới giờ vẫn chưa từng thấy hắn có biểu tình lạnh lẽo như vậy, từ trước tới giờ hắn không nói tới chỉ vì chôn sâu vào tận đáy lòng, chỉ chờ thời điểm thích hợp là một hơi bộc phát ra hết.
Bao nhiêu năm rồi, hắn chẳng bao giờ đề cập việc này, chỉ là nghĩ về thoáng qua, và rồi cất giấu, vẫn ẩn nhẫn đến nay, giống như dòng chảy dưới mặt hồ, mặt ngoài nhìn không ra, bên trong sôi trào kịch liệt, chỉ chờ đến ngày đó, hắn phấn đấu vì thời khắc đó.
Trong lồng ngực hắn vẫn là một đóa hỏa diễm vẫn đang hừng hực thiêu đốt.
Môn La thoáng chốc như rơi vào hầm băng vạn trượng, hàn khí lạnh lẽo thấu xương, không khỏi giật mình một cái, thì thào lẩm bẩm: "Người thế này mới thực sự là kẻ đáng sợ!".