Thể tích Lang Lang ước chừng gấp hơn ba lần Dịch Vân, đầu to, thắt lưng dài, chân cao, lúc chạy tốc độ nhanh như cuồng phong, khiến miệng Dịch Vân hơi bị sá lưỡi không ngớt, lúc đó nếu nó muốn xoay người chạy trốn, vô luận hắn như thế nào cùng không đuổi kịp. Bởi vậy, Dịch Vân cũng vui vẻ ngồi trên người nó, đem nó làm ngựa cưỡi đi trong ao đầm ma thú.
Mà Cầu Cầu cũng sẽ không trốn cả ngày trong lòng hắn nữa, nó tựa hồ thích thú ngồi trên đỉnh đầu Lang Lang, luôn luôn cuộn ngồi trên đầu, thường thường cũng chơi đùa với Lang Lang, thân hình Lang Lang so với Cầu Cầu lớn hơn rất nhiều, nhưng nó tương đối cũng sợ Cầu Cầu, đối với Cầu Cầu thường thường gây phiền phúc với nó, năm ba lần đánh nó một chút, cũng chỉ đều kêu lên ô ô.
Dịch Vân nói với Lang Lang, bắt nó phải tìm phương hướng an toàn mà đi, nghìn vạn lần không nên đi tới nơi chốn địa bàn của ma thú, Lang Lang là tứ giai ma thú, ngay cả trong địa bàn nó cũng có phần sợ hãi với ma thú đã ngoài ngũ giai.
Đối với ma thú đã ngoài ngũ giai, nghĩ đến ngày đó Hồng Nhãn Cự Hạt Vương, tim Dịch Vân đập dồn dập liên hồi, tuy rằng thực lực hiện tại của hắn so với quá khứ tinh tiến rất nhiều, nhưng cũng sẽ không cho rằng, hiện tại hắn có thể đối phó loại ma thú cao giai này, nếu như gặp lại, chính là tìm đường trốn chạy trối chết mới được.
Tiếp theo Lang Lang đi hơn mười ngày, không nghĩ tới có khả năng tìm được khoáng mạch trên vách núi, hướng Lang Lang ở dưới hỏi, nhìn nó khi thì hoa tay múa chân, chớp mắt, gật đầu rồi lại lắc đầu trong cử chỉ ngôn ngữ của Lang Lang, cũng nhanh mơ hồ đoán ra, vì thế, Dịch Vân thầm nghĩ may mắn lúc đó lưu lại Lang Lang,,,
Lấy mức độ hiểu biết của Lang Lang đối với ma thú ao đầm, cuối cùng cũng cần đi thêm 10 ngày nữa, nếu là một mình hắn đi bộ tìm tới, ngoại trừ tính mạo hiểm tăng lên, sợ phải là trên mấy tháng thời gian mới tìm được.
Năm ngày nữa qua đi, Lang Lang mang theo Dịch Vân đi tới một vách đá dựng đứng trên sườn núi, rốt cục cũng đến đích, trong lòng Lang Lang hào hứng nổi lên, đứng ở sát biên vách núi, ngửa mặt lên trời quay về hướng mây mù hí lên ngao ô...
Chân của nó chỉ chỉ vách núi đá, sau lại đưa chân đến trước mặt Dịch Vân, nó muốn Dịch Vân hứa cho … nó vài mai hỏa phách tinh thạch.
Dịch Vân ngơ ngác nhìm hẻm núi sâu không thấy đáy, nhìn về hướng mây mù sương trắng, sau đó quay đầu nhìn về phía hướng vách núi đá mà lang Lang Lang chỉ, sắc mặt hắn tái nhợt, giơ tay lên đập trên đầu Lang Lang, cả giận nói: " Ta là muốn ngươi dẫn ta đến sơn động trên vách núi, nhưng ngươi lại mang ta đến chỗ vách đá tuyệt nhai này, căn bản ở đây là đều là tử lộ, chỉ có dưới vách đá sâu không thấy đáy, ngươi muốn ta nhảy xuống chắc?"
"Ta tại Lạc Nhật Sơn Mạch bị Băng Lân Báo buộc phải nhảy xuống hẻm húi một lần rồi, hiện tại đi tới ma thú ao đầm lẽ nào lại muốn nhảy xuống một lần nữa? Ngươi so với Băng lân báo còn cao minh hơn nhiều nhỉ, chí ít nó buộc ta phải nhảy xuống, mà ngươi hiện tại cư nhiên muốn ta cam tâm tình nguyện nhảy xuống, ngươi còn dám theo ta ăn tinh thạch nữa sao? Dịch Vân nói xong, lại cấp cho Lang Lang cước bật ngửa.
"Ngao ô … " Lang Lang bưng đầu, vẻ mặt vô tội nhìn Dịch Vân.
Môn La lúc này cũng cười ha hả: "Ha ha ha, té ra con Lang Lang này nghĩ sai ý của ngươi, nó nghĩ ngươi muốn tìm vách đá dựng đứng trên hẻm núi, tìm hơn hai mươi ngày, cũng không ngại đường xa đi tới chỗ tuyệt địa này, ha ha ha".
Dịch Vân tay ấn ấn huyệt Thái Dương, quay về phía Lang Lang cười khổ nói: "Lang Lang, việc ta muốn tìm chính là khoáng mạch có khả năng ở trong sơn động trên vách núi, mà không phải là vách đá dựng đứng ở đây, trên đoạn nhai này sao mà tồn tại khoáng mạch được, ngươi lần này thực sự đã nghe hiểu chưa?"
Lang Lang ngẩn ngơ, lại nhìn thoáng qua vách đá dựng đứng, suy nghĩ một chút, lần thứ hai gật gật đầu.
"Được rồi, như vậy hiện tại chúng ta xuất phát một lần nữa" nói xong, nhảy lên ngồi trên người Lang Lang, ly khai tuyệt địa này.
Nửa tháng nữa lại qua đi
Lần này Lang Lang thật hiểu rõ lời nói của Dịch Vân, tại trong nữa tháng này, nó liên tiếp mang theo Dịch Vân tìm được sáu, bảy vách đá, trong đó thật là có phát hiện khoáng mạch mới, còn có những hai nơi, đáng tiếc tất cả đều giống nhau quặng sắt (mỏ sắt) mà thôi.
"Số lượng quặng sắt rất nhiều, cư nhiên cũng dễ dàng mua được, hơn nữa tối đa cũng chỉ có thể luyện ra ma binh nhị phẩm trung giai, cũng không phải là đều ta muốn.
Dịch Vân nhìn mạch quặng sắt trước mặt sâu ước chừng cây số, hàm lượng của nó nhất định không ít, nhưng hắn cũng chỉ có lắc lắc đầu nhìn mà thôi.
Lại một tháng mười ngày trôi qua.
Trong khoảng thời gian này, Dịch Vân đã tìm được sáu chỗ khoáng mạch mới, nhưng đều không có ngoại lệ, tất cả đều quặng sắt, đối với Dịch Vân mà nói là hoàn toàn vô dụng, đương nhiên hắn lấy cho đủ số, nhưng lấy những mạch quặng sắt dài hơn mấy nghìn thước, hơn nữa khai thác mạch quặng sắt này mất rất nhiều thời gian, cũng mất mấy tháng mới có thể khai thác hết, huống chi thời gian của hắn cũng không còn nhiều, chỉ có thể toàn bộ mục tiêu đặt ở tử tinh quáng.
"Ai, ôi tử tinh quáng thật khó tìm a" Dịch Vân than thở.
Lúc này Môn La xuất hiện bên người Dịch Vân, cười nói" Tìm một tử tinh quáng mà đã nản lòng sao? Nếu là ngày sau, ngươi nếu tìm kiếm luyện tài tứ phẩm – bí ngân, hoặc là luyện tài chủ yếu ngũ phẩm … vẫnthần thiết nói, chẳng phải là càng thêm đau đầu lắm sao?"
"Bí ngân, chúng ta dĩ nhiên tại Lạc Nhật Sơn Mạch tìm kiếm được một ít rồi mà, số lượng còn lại, ta không có lo lắng, nhưng thật ra vẫnthần thiết những luyện tài thực sự như vậy là chưa từng nghe qua, lúc đó lập ra danh sách cấp cho Ngạc Đa Đồ thì vẻ mặt hắn cũng là nghi hoặc, hiển nhiên chưa nghe qua từ này". Dịch Vân nói.
Ngạc Đa Đồ là nghi trượng cao cấp Kiệt Nặc Tư gia tộc, chuyên môn kinh doanh buôn bán của thương nghiệp gia tộc, đã gặp qua kỳ trân dị bảo hãn thế đếm không hết, nếu hắn cũng chưa từng nghe qua kỳ quáng, chỉ có thể nó đã tuyệt tích hoặc là rất khó diễn đạt được. nguồn TruyenFull.vn
Môn La nghe xong cười xuy một tiếng nói: "Bí ngân là có một ít không sai, nhưng không nhiều lắm, nếu ngươi thực sự luyện thành công trăm phần trăm ma binh tứ phẩm, cũng cần số lượng tối đa là năm mươi. Nhưng nếu ngươi từ đó tự tay luyện thành năm thanh tứ phẩm ma binh, coi như là kỳ tích rồi!"
"Ngươi bây giờ sẽ cho rằng còn có rất nhiều bí ngân, không cần lo lắng sao?"
Dịch Vân nghe vậy lặng yên! Lập tức nghĩ đến chính mình ở trên đỉnh núi luyện chế nhị phẩm luôn luôn thất bại, cũng thấy Môn La giảng giải không sai.
Môn La nói tiếp: "Về phần luyện tài ngũ phẩm vẫn thần thiết, Ngạc Đa Đồ chưa từng nghe qua cũng là bình thường thôi. Xem ra bên ngoài vẫn thần thiết cùng quặng sắt giống nhau không sai biệt lắm, chỉ là nó có ánh sáng màu đen đậm, vả lại màu đen tỏa sáng đến nỗi có thể khiến cho người ta lẫn lộn cùng Thiết Thạch, cũng chỉ có những thế gia luyện khí cổ xưa mới biết được luyện tài kỳ quáng này.
"Hơn nữa, vẫn thần thiết không giống như quặng sắt giống nhau, hoặc là tử tinh quáng, bí ngân, các loại khác, có thể từ trên đại lục tìm được khai thác khoáng mạch, có thể là từ chỗ sâu nhất dưới đáy biển mới có thể khai thác được, tương đương khó có thể tìm lấy được, sỡ dĩ, ma binh ngũ phẩm ở bên ngoài khó có thể xuất thế hay là vì nguyên nhân này"
Dịch Vân nghe xong đúng là bắt đầu đau đầu đứng lên, nếu theo như lời Môn La nói là sự thật, như vậy ngày sau hắn phải đi nơi nào để tìm luyện tài vẫn thần thiết đây?
Dọc đường không nói gì, nửa ngày như thế qua đi, đến lúc hoàng hôn buông xuống, trong lòng Dịch Vân hiểu rõ một ngày đêm đã qua mà cũng không thu hoạch được gì, đang muốn bảo Lang Lang dừng lại nghỉ ngơi thì Cầu Cầu cũng có cử chỉ khác thường vùng dậy.
"Tê tê tê!"
Bỗng nhiên Cầu Cầu kêu lên mấy tiếng, quay đầu liếc mắt nhìn Dịch Vân, lập tức nhảy xuống từ trên đầu Lang Lang, đáp trên mặt đất, lập tức hướng qua một hướng khác cấp tốc bò đi.
Cử động này của Cầu Cầu, tự nhiên Lang Lang không hiểu ra sao, thế nhưng Dịch Vân chỉ ngây người một chút, lập tức nghĩ tới một khả năng, trong lòng hắn vui vẻ, tức thì nhìn Lang Lang hô lên một tiếng: "Lang Lang, lập tức theo sát Cầu Cầu, đừng để đánh mất dấu vết!"
Lang Lang ngao ô một tiếng, gật đầu, lập tức theo đuôi chạy đi.
"Thật lâu rồi không thấy Cầu Cầu có phản ứng như vậy, như là vừa phát hiện cái gì sao?" trong lòng Dịch Vân bốc lên, có một chút chờ mong.
Một khắc đồng hồ sau, Dịch Vân đi theo Cầu Cầu tới một chỗ dưới vách đá, phải nói là vách đá núi dựng đứng, vì vậy khoảng cách từ nơi này cách chỗ vách núi đá chỉ không được trăm mét, tất cả các mặt vách núi đều là vách đá dựng đứng kéo dài một dãy.
Khi Dịch Vân tới nơi đã thấy thân thể Cầu Cầu cuộn thành hình cầu, theo đá tảng trên vách núi đá không ngừng nhảy về phía trước.
Dịch Vân lập tức hiểu được, hắn kiềm chế kinh hỉ trong lòng, từ Hồng Liên xuất ra một cây đại đao, hướng chỗ Cầu Cầu ở trên vách núi đá vận kình mãnh lực bổ ra, ngay lập tức tạo ra một cái động lớn.
"Quả nhiên không sai, cái vách đá núi này có ánh sáng!" Dịch Vân mừng rỡ kêu lên.
Vừa … vừa tiến vào trong sơn động ánh sáng này, Dịch Vân phát hiện cái động khẩu này dài chừng ba, bốn trăm thước, trong sơn động bốn phía trên vách núi được ánh hoàng hôn chiếu vào, nhất thời lóe ra ánh sáng bạc, phát ra ánh sáng lấp lánh như là dưới bầu trời đêm đen đầy ánh sao.
Dịch Vân đã từng gặp qua tràng cảnh như thế ngay tại trung tâm Lạc Nhật Sơn Mạch, hồi đó cùng Cầu Cầu phát hiện một bí ngân quáng thì y như lúc này đây, bất quá nơi này lớn hơn một ít, hắn ngẩn người ra, lập tức cả kinh bật thốt lên: "Là bí ngân, rất nhiều bí ngân quáng!"