Mọi người nghe vậy đều kinh hãi, thiếu niên có thể tiện tay lấy ra một thanh thần khí cấp bậc tứ phẩm trung giai cùng cấp với thần khí Hổ Phách lại hoàn toàn bất đồng thuộc tính hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của mọi người, quả thực là bất khả tư nghị!
Bá Nạp Đốn cùng Mặc Tây sững sờ nhìn thanh ma binh phong hệ kia. Từ trên thân kiếm tán ra hơi thở nguyên tố. Thật là cực phẩm trong tứ phẩm trung giai ma binh. Trên trên kiếm ẩn chứa hàm lượng nguyên tố khổng lồ còn hơn cả thần khí Hổ Phách kiếm một bậc, tất cả đều cảm thấy kinh ngạc đồng thời cũng đối với đứa con thứ bảy phản bội gia tộc này càng thêm đề phòng, cũng càng nhìn không thấu.
Bản thân tu luyện đấu khí phong hệ, lại đạt tới đỉnh tám tinh cấp tướng nên dĩ nhiên so sánh với bất luận kẻ nào Áo Nhĩ Ba cũng có thể cảm nhận được cái thanh ma binh phong hệ này ẩn chứa năng lượng nguyên tố dư thừa như thế nào. So sánh với Hổ Phách kiếm càng đậm đặc hơn, hoàn mỹ hơn lại còn có thể phát huy ra đấu khí tuyệt học của vương tộc, đang nhè nhẹ vỗ về thân kiếm, trên mặt lộ ra thần thái mừng như điên khó có thể che dấu được.
Vẻ mặt biến hóa của Đại Đế tất cả đại thần đều nhìn thấy, ở trong đầu đều hiểu được thanh ma binh này cũng bằng thậm chí còn hơn cả Hổ Phách kiếm, đồng thời toàn bộ ánh mắt đều hướng đến trên người Dịch Vân.
Có thể xuất ra một thanh ma binh đồng cấp với thần khí Hổ Phách, hắn rốt cuộc là từ nơi nào mà có?
Thiếu niên này đã làm cho mọi người kinh ngạc. Thân phận thần bí cũng bị hoàn toàn bại lộ, mọi người cứ ngỡ đã sáng tỏ hết mọi điều nhưng thật ra vẫn nhìn không thấu hắn, hắn vẫn còn là một ẩn số!
Hồng Y Chủ Giáo Bố Lỗ Thác cũng sợ hãi ngẩn ngơ đem ánh mắt từ phong hệ ma binh chuyển dời lên trên người Dịch Vân. Kinh hỏi: "Tứ phẩm trung giai ma binh này so sánh với Hổ Phách kiếm còn cao hơn một bậc, ngươi rốt cuộc là nơi nào lấy được vậy? Cái này vốn không thể nào một người tùy ý có thể luyện ra được nó"
"Bây giờ ta vẫn không thể luyện ra ma binh cấp tứ phẩm nên dĩ nhiên không phải tay ta làm ra nó" Dịch Vân lãnh đạm đáp: "Cái thanh ma binh Phong hệ này là do một vị cao nhân tiền bối tặng cho, phẩm cấp cũng đúng bằng với Hổ Phách kiếm cho nên ta mới phải nghĩ dùng nó đổi lại tổ khí do đích thân tổ tiên gia tộc rèn ra."
Lúc này Kiệt Mễ Đạt cũng nghi ngờ hỏi: "Tiền bối cao nhân? Lại còn có người chấp nhận cho ngươi ma binh cấp bậc thần khí. Hắn là ai vậy?"
Dịch Vân khẽ lắc đầu hiển nhiên là không muốn trả lời vấn đề này, lấy tác phong của Tạp Lỗ Tư từ trước đến nay chưa bao giờ cùng mình nói nửa câu trước mắt người khác nên chắc là hắn không muốn quan hệ của hắn với mình bị đưa ra ánh sáng, hắn cũng không muốn phức tạp hóa những việc không cần thiết.
Kiệt Mễ Đạt cùng Bố Lỗ Thác nghe vậy đồng thời ngẩn ra. Liếc mắt nhìn nhau đồng thời cũng hiểu ý của thiếu niên này.
Một thần bí cao nhân có ma binh phẩm cấp thần khí mà cũng bỏ được, đem nó tặng ra ngoài mà không muốn tiết lộ thân phận, ẩn vào chỗ tối, sau lưng thiếu niên này có một người như vậy!
Nếu quả thật là như vậy thì đến tột cùng hắn là người nào? Thực lực đạt tới cảnh giới ra sao?
Vô luận như thế nào, sau ngày hôm nay, thiếu niên này không thể so sánh như quá khứ. Giá trị của hắn đã là không đo lường được!Tuyệt đối không thể để cho hắn rơi vào tay những thế lực khác!
Áo Nhĩ Ba Đại Đế sảng khoái đáp ứng yêu cầu lấy kiếm đổi kiếm này, đồng thời cũng cảm kích chăm chú nhìn Dịch Vân một cái. Hắn hiểu được trong cuộc giao dịch này hắn mới là người chiếm tiện nghi nhiều hơn, hai cây ma binh đồng cấp với nhau, nhưng cái nào tốt cái nào kém hắn là người trong nghề nên dễ dàng nhìn ra được mặc dù mất một thanh truyền đời Hổ Phách thần kiếm nhưng đổi lại một thanh có thể đem đấu khí tuyệt học Vương tộc đạt đến cực hạn Phong hệ thần kiếm, sau hôm nay thần khí của Kỳ Võ đế quốc cũng đổi tên.
Không còn là "Hổ phách" nữa mà là một thanh kiếm khác hoàn mỹ hơn: "Long Phách". Lúc này, dưới tâm trạng mừng như điên Áo Nhĩ Ba Đại Đế đem thanh thần khí này đặt tên!
Phong tước đại điển đến đây là chính thức kết thúc.
Theo lễ nghi mọi người đưa mắt nhìn Áo Nhĩ Ba Đại Đế và chờ đợi các thành viên của Vương tộc rời khỏi đại điện. Lúc sau thì tại nơi đứng của Dịch Vân, Thiên Phong viện trưởng Mễ Nặc dẫn dắt các đồng học cùng được phong tước, các đại thần sau khi xem lễ xong, cũng tốp năm tốp ba vây xung quanh Dịch Vân rồi cùng nhau ra khỏi đại điện, điện phủ trăm người tề tụ trang nghiêm, nghiêm khắc phục hồi vẻ tĩnh lặng.
Mọi người đều đã tản đi chỉ có người của Lam Duy Nhĩ gia tộc là vẫn còn trên đại điện vắng lạnh.
Mặc Tây mang theo ánh mắt hung ác, phẫn nộ nhìn bóng lưng của một hắc y thiếu niên ở ngoài ngoài điện được mọi người vây quanh. Hôm nay thể diện của Lam Duy Nhĩ gia tộc bị tổn thương nặng nề trước mặt tập thể đế quốc mà lại là do đứa con của mình từng bỏ rơi gây ra. Nghĩ đến đây Mặc Tây càng lúc càng tức giận hơn. Những ý nghĩ tràn ngập phẫn hận toan tính xông lên đầu khiến hắn nhìn càng chăm chú hơn, tàn bạo hơn. Đến khi thân ảnh kia biến mất trong ánh nắng chiều tràn ngập.
Đại điện bốn người đều không nói gì cả.
Ma Đa sớm đã bị những chuyện kinh ngạc ngoài sức tưởng tượng của mình xảy ra làm cho ngây người rồi. Sau khi hắn biết thiếu niên mà hắn từng muốn giết, từng xem trọng lại là thất đệ của mình thì hắn không thể nói ra một lời gì nữa. Quá trình nghi thức kế tiếp hắn hoàn toàn không có hứng thú mà chỉ ngơ ngác ngắm nhìn Dịch Vân, đến giờ phút này khi đại điển chấm dứt hắn vẫn còn ngu ngơ trong lòng không khỏi nảy sinh loại tâm tình khó có thể giải quyết được.
An Tắc Tạp cũng đã cúi đầu đứng yên bên cạnh Tam đệ Ma Đa của mình, đối với kết quả này hắn cũng là không còn lời nào để nói cả.
Toàn bộ phản ứng của Mặc Tây đều bị Bá Nạp Đốn nhìn thấy. Sau chốc lát trầm mặc hắn mở miệng nói: "Mặc Tây ngươi bây giờ lập tức cùng An Tắc Tạp, Ma Đa phản hồi gia tộc, không có lệnh của ta ngươi không được bước ra khỏi nhà nửa bước."
Mặc Tây nghe vậy ngẩn người kinh hãi hỏi: "Phụ thân. Thế này là tại sao?"
Bá Nạp Đốn thản nhiên nói: "Chẳng lẽ ngươi còn không có cảm giác được rằng: không phải chỉ là vừa rồi mà là trong quá trình cả buổi lễ đứa con thứ bảy này đối với ta cùng An Tắc Tạp mặc dù không có nửa phần kính ý nhưng là cũng không có chút hận ý nào cả, chỉ đến khi ngươi mở miệng thì hắn liền thay đổi. Địch ý của hắn đối với Lam Duy Nhĩ gia tộc tất cả đều là bởi vì ngươi mà có...
" Cơ hội để cho đứa con thứ bảy này một lần nữa hồi tâm chuyển ý là không lớn. Nhưng vẫn là còn có thể thành công, chỉ cần ngươi không ra mặt quấy nhiễu cục diện là được, về phần những thứ khác, do ta tự mình làm đi, có lẽ là vẫn chưa muộn!"
An Tắc Tạp hỏi: "Gia gia ngài không cùng chúng ta trở về sao?"
Thở dài Bá Nạp Đốn chậm rãi nói: "Làm nghề rèn thì phải thừa lúc nhiệt còn đang cao, vẫn còn nóng, hắn bây giờ hẳn là cùng Thiên Phong học viện trở lại chỗ ở, thừa dịp bọn họ còn ở trong thành, chưa trở về, ta phải lập tức đi bái phỏng. Đứa con thứ bảy hẳn là sẽ cho gia gia trên danh nghĩa này một ít mặt mũi, chắc sẽ không bắt ta đứng ngoài cửa."
Nói tới đây Bá Nạp Đốn hơi trầm ngâmnói nữa: "Ngô An Tắc Tạp ngươi cũng theo ta đi, chứ mới vừa rồi, trong buổi lễ ngươi nói năng lỗ mãng. Ác khẩu làm nhục mẹ của hắn, thật sự là phải phải lập tức hóa giải khúc mắc này. Gia gia bảo ngươi tự mình ra mặt xin lỗi hắn có gì dị nghị không?"
Lắc đầu An Tắc Tạp cũng là thản nhiên: "Khi đó ta là nhất thời tức giận không cẩn thận nói ra không nên nói dù sao hắn cũng là của ta tộc đệ nói xin lỗi hẳn cũng được thôi."
Ma Đa lúc này cũng trở về thần thái gấp gáp nói: "Gia gia ta cũng muốn đi thấy…"
Bá Nạp Đốn cắt ngang nói: "Ngươi đang ở đây ma đấu trận chung kết cùng hắn từng có sinh tử xung đột giờ này khắc này trước không nên cùng hắn tiếp xúc đối đãi ngươi cùng Mặc Tây cùng nhau trở về trong tộc lúc sau đem ta mới vừa rồi quyết định nói cho ngươi biết Nhị thúc Bối Cách hắn sẽ biết như thế nào đi làm vô luận như thế nào chính là không thể để cho phụ thân ngươi lại đi ra khỏi nhà nửa bước!"
An Tắc Tạp cùng Ma Đa nghe vậy toàn bộ đều ngơ ngẩn. Bá Nạp Đốn muốn Bối Cách tới xử lý chuyện này hẳn là chính là muốn động đến Lôi Hổ cấm vệ quân đi hạn chế Mặc Tây sau này hành động.
Mặc Tây ngẩn người cả giận nói: "Phụ thân, làm sao ngươi có thể làm như vậy? Ta là Lam Duy Nhĩ gia tộc hiện giữ tộc trưởng!"
Bá Nạp Đốn trầm giọng nói:!"Ngươi là tộc trưởng không sai. Nhưng ngươi tự tung tự tác sai lầm, rồi ma đấu đại hội thất bại Ám Ảnh Diệt Sát quân đoàn toàn bộ diệt A Lý Bố cùng Ma Đa bị thương nặng này liên tiếp bại cục, tất cả đều là ta Lam Duy Nhĩ gia tộc trăm năm qua chẳng bao giờ có. Tất cả tai nạn tất cả đều là tùy ngươi làm. Đã bỏ rơi con mình, bây giờ đã biết hắn là gia tộc trực hệ thứ đứa con thứ bảy, chúng ta còn có thể đối phó hắn nữa sao?
"Ngươi phạm phải năm chuyện ngu xuẩn để ta tới nghĩ biện pháp đền bù, chỉ cần ngươi không giống như mới vừa rồi, ở buổi lễ nói năng xằng bậy như vậy là được. Một câu nói khiến đứa con thứ bảy cừu thị ngươi. Nếu gia tộc chúng ta thật muốn phải về hắn ngươi cái này phụ thân chính là lớn nhất trở ngại cho nên ngươi tạm thời không thích hợp tái xuất hiện trước mặt hắn!"
Mặc Tây dữ dội rống: "Vì một cái huyết mạch không tinh khiết để cho gia tộc mất cả thể diện giam cầm ta đây thân làm phụ thân là cái đạo lý gì? Ta không phục".
Bá Nạp Đốn lạnh lùng thốt: "Trong tộc hai đại thiên tài một ma một võ Phụ Á cùng Ma Đa trước sau bại hoàn toàn dưới tay hắn vạn năm nhất ngộ tam hệ cùng tu ma khí kỳ tài ngươi bây giờ còn cho là hắn sẽ làm gia tộc mất mặt sau? Bổn tướng hôm nay chính thức ra lệnh ngươi lập tức trở về trong tộc không có của ta cho phép nếu không cho ra cửa nửa bước! Nếu còn kháng nghị phá rối thêm lên. Như vậy. Lam Duy Nhĩ tộc trưởng ta cũng nên thay đổi người rồi!"
Áo Nhĩ Ba Đại Đế yêu không rời tay nâng niu thanh kiếm vừa trao đổi lấy được, Phong chúc ma binh thần khí mới của Kỳ Võ vương thất "Long phách" Pháp Thánh Kiệt Mễ Đạt cùng hoàng tử Cổ Lan thì theo bên cạnh.
Đang…
Một lúc sau Áo Nhĩ Ba để ma binh xuống. Hướng về phía Cổ Lan hỏi: "Ta giao cho ngươi cùng Điển Na đi xử lý chuyện quan trọng làm được như thế nào?"
Cổ Lan đáp: "Rất thuận lợi. Ta đã cùng Dịch Vân hẹn rồi tối nay chạm mặt xem một chút sắc trời qua nữa một canh giờ có thể đi qua tìm hắn. "
Áo Nhĩ Ba nữa nói: "Địa điểm ước định ở nơi nào?" truyện được lấy tại TruyenFull.vn
"Bên trong thành nhất đại tửu lâu phòng cao cấp nhất. Nơi đó ta xem bên trong thành Kỳ Võ là đẹp nhất rồi. Là địa điểm rất tốt."
Lắc đầu Kiệt Mễ Đạt đột nhiên nói: "Đúng là an bài không sai nhưng bây giờ sự việc có biến ngươi cùng hắn gặp mặt rồi không cần đến tửu lâu nữa mà trực tiếp mang hắn về bên trong hoàng thành viện. Ta đã sai người ở cử hành quốc yến trong phòng khách, chuẩn bị tiệc rượu chờ Cổ Lan ngươi mang thiếu niên kia tới đây cùng dùng bữa tối".
Cổ Lan ngạc nhiên!
Áo Nhĩ Ba Đại Đế mỉm cười nói: "Hôm nay sau đại điển. Thiếu niên kia giá trị không giống với dĩ vãng rồi, Kỳ Võ vương thất ta bất luận như thế nào cũng phải mượn hơi chiêu dụ nhân tài như hắn, điều kiện cũng đề cao trên diện rộng. Mặc dù có lẽ không hợp việc này với vương thất ta vô cùng trọng yếu, vì biểu hiện đầy đủ thành ý hãy để Bổn vương tự mình đến tiếp đãi hắn đi."
Trời chiều hoàng hôn chiếu rọi xuống. Dịch Vân cùng quần thể Thiên Phong học viện đi ở bên trong hoàng thành, trên đường lớn cùng nhau đi tới xe ngựa cách đó không xa.
Đang lúc đi Dịch Vân bỗng nhiên ngoắc Cát Âu. Kéo hắn đến một bên nói: "Cát Âu tộc trưởng ta có một chuyện muốn phiền ngươi giúp ta làm thỏa đáng".
Cát Âu lúc này tâm tình rất tốt, luật pháp quyển trục của lãnh địa gia phong vẫn được hắn nắm chặt vững vàng trên tay không nỡ để xuống, nghe được Dịch Vân mở miệng yêu cầu hắn vội vàng gật đầu cười nói: "Sau này không cần xưng hô ta tộc trưởng làm gì, trực tiếp gọi tên ta đi! Còn ngươi có chuyện gì cứ việc nói, ta nhất định toàn lực giúp ngươi làm thỏa đáng."
Dịch Vân trầm giọng nói: "Chuyện này không khó nhưng rất trọng yếu. Phải lập tức sai người đi làm mới được!"
Nghe Dịch Vân hiếm khi thận trọng nói như vậy. Cát Âu túc vẻ mặt nghiêm túc ngưng trọng nói: "Là chuyện gì?"
Một lát sau Cát Âu mang theo thần sắc không giải thích được rời đi, cũng không cùng mọi người ngồi lên xe ngựa vương thất an bài mà một mình một người nhanh chóng biến mất.
Môn La đem mới vừa rồi nghe toàn bộ câu chuyện vào trong tai cũng nghĩ không ra đầu mối hỏi: "Tiểu tử. Ngươi để cho Cát Âu đi làm chuyện cổ quái như vậy là vì cái gì?"
Dịch Vân thản nhiên nói: "Mới vừa rồi đi ra Kỳ Võ chính điện cái kia một đoạn đường ta biết Mặc Tây một mực sau lưng nhìn chăm chú ta từ trong ánh mắt của hắn lộ ra bi phẫn cùng giận dữ. Ta cảm thụ được trình phát triển trong đại điển. Nói vậy để cho trong lòng hắn hết sức không cam lòng."
Môn La khinh thường nói: "Vậy thì như thế nào? Lấy Bá Nạp Đốn chững chạc khôn khéo so sánh với hắn thì chẳng qua là tôm tép nhãi nhép thôi, hoàn toàn không đáng để lo! Cái đó và chuyện ngươi đùa bỡn Cát Âu đi làm lại có quan hệ gì đâu?"
Ngẩng đầu nhìn ngất nhuộm khắp ngày đích ánh nắng chiều. Dịch Vân thì thào nói: "Nếu như ta không có đoán sai. Hắn kế tiếp sẽ đi đến một chỗ..."
Tinh Nguyệt trên không.
Mặc Tây hắn lẳng lặng đứng ở một mảnh đất tựa như cảnh trăm hoa đua nở trước một mộ bia. Kể từ khi chỗ Mộ Bia được dặng ở chỗ này. Đã qua tròn mười một năm hắn chẳng bao giờ tới đây một lần. Lần này là hắn lần đầu tiên tới cũng có thể nói là một lần cuối cùng.
Ngưng thần nhìn chăm chú Mộ Bia một lúc lâu Mặc Tây bỗng nhiên nở nụ cười, tiếng cười lạc lõng mà thê lương: "Chỉ là một mộ viên Lam Duy Nhĩ gia tộc ngoại tộc. Lại có thể so sánh với vườn thượng uyển rồi. Nhi tử ngươi rất hiếu thuận đấy!"
Riếng cười thê lương quanh quẩn trong mộ viên không có một bóng người, chốc lát sau tiếng cười bỗng nhiên ngưng Mặc Tây xoay mình giận dữ hét: "Nhi tử hai người chúng ta. Hắn đối với ngươi đã chết nhiều năm vẫn như cũ nhớ mãi không quên. Đối với ta lại là vừa giận mà hận. Để cho ta quyết định liên tục sai lầm. Toàn bộ do hắn mà ra, mới vừa rồi còn ở trước cống đại điện phản bội gia tộc ta, không nhận ta đây là phụ thân, hắn lại không nhận ta!"
"Ghê tởm thật, đứa con thứ bảy hỗn trướng. Sớm biết như thế ban đầu ngay từ lúc hắn mới ra đời. Ta liền nên một chưởng chụp chết thằng mất dậy này cho rồi!"
Tiếng gào vẫn quanh quẩn trong mộ viên. Thanh âm như quỷ gào ma khóc lộ vẻ yêu dị, Mặc Tây giơ tay lên cao. Nhanh như chớp vỗ Mộ Bia phía dưới cả đống vỡ vụn văng khắp nơi.
Nhìn dưới đất một mảnh bừa bãi. Mộ viên đoan trang không còn nữa, Mặc Tây lại cười lớn.
Ở bãi đất ngoài rừng cách đó hơn một dặm, mấy đạo bóng đen nhìn về mộ viên nơi xa hết thảy mọi người chẳng qua yên lặng nhìn bầu không khí trầm trọng. Không tiếng động bị đè nén như yên lặng trước mưa gió.
Ánh trăng màu bạc chiếu rọi xuống. Gió đêm mềm nhẹ quất vào mặt lướt trên trường bào người thiếu niên, thanh âm như hắc ám không mang theo bất cứ tia cảm tình nào: "Ta rất sợ!"
__________oo0oo__________