Dịch Vân biết người này, hắn là bí thư của Mễ Nặc, tuy chỉ là văn chức giáo viên nhưng được Mễ Nặc viện trưởng tin cậy, mỗi lần tìm Mễ Nặc đều phải đầu tiên qua hắn một cửa, hắn cười khổ hỏi: "Ta xác thực về trễ, Mễ Nặc lão sư hiện tại thế nào?"
"Viện trưởng đại nhân đang họp, ngươi trước đợi một chút!"
Dịch Vân vừa nghe, vội vã nói: "Ta đây quấy rầy lão sư, tối nay trở lại cũng được." Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Thở dài một hơi, đang muốn xoay người ly khai, nhưng gã bí thư bắt lại: "Ngươi không thể đi! Vì chuyện của ngươi, ta đây hưởng không biết bao nhiêu nộ khí viện trưởng đại nhân rồi, ngươi vào trong chờ một lát, ta lập tức thông báo Mễ Nặc viện trưởng."
Bí thư cũng không chờ Dịch Vân đồng ý, hắn lôi kéo đưa vào phòng viện trưởng, sau đó vội vã ly khai.
Bên trong không nhiễm hạt bụi, hai bên trái phải toàn là sách. Phía trên đặt mấy trăm quyển sách, lại thêm một bộ tách trà trăm bài biện năm lịch sử, Mễ Nặc rất hứng thú phẩm trà đọc sách, tất cả so với chín tháng trước không khác tý gì.
"Mễ Nặc lão sư hẳn rất giận rồi, ta phải giải thích thế nào mới tốt đây?" Dịch Vân thì thào nói.
"Làm sao phải giải thích." Môn La đột nhiên nói: "Nam nhân với nhau không cần ngôn ngữ, lão nhân kia không phải rất quan tâm tiến cảnh ma pháp của ngươi sao? Ngươi vừa thấy hắn lập tức đem hết toàn lực dùng ma pháp đánh tới, nói không chừng hắn vừa thấy tiến độ gia tăng ma pháp kinh người của ngươi sẽ không chửi mắng gì cả, thậm chí nói cũng không ra lời a!"
Dịch Vân nghe xong thực không biết nói gì, không có lý do tự dưng công kích lão sư? Loại ý tưởng hoang đường này cũng chỉ có Môn La lão nhân tài này mới nghĩ ra.
Một lúc sau, hành lang bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một trận gấp gáp, sau đó cánh cửa căn phòng bị đẩy mạnh ra, người vừa xuất hiện, râu tóc bạc trắng, không phải Mễ Nặc thì là ai đây…
Mễ Nặc vừa thấy Dịch Vân, đầu tiên là vẻ mặt kinh hỉ, sau lại giận dữ, tốc độ cực nhanh làm Dịch Vân kinh dị, hắn nhìn chằm chằm Dịch Vân, trầm giọng cả giận nói: "Ngươi cái tên học sinh hỗn đãn, nói là nửa năm, nhưng tới bây giờ mới xuất hiện, ham chơi cũng nên có mức độ, hiện tại vui chơi một phát, rốt cục cũng chịu trở về hả?"
"Mễ Nặc lão…" Dịch Vân nói. Còn chưa nói xong, chỉ thấy Mễ Nặc bỗng nhiên vung tay lên, một đạo phong khí thoáng cái hiện ra, hướng Dịch Vân phóng tới.
Dịch Vân kinh hãi.
Môn La vừa bảo hắn công kích Mễ Nặc, hắn không làm, không nghĩ tới Mễ Nặc lại công kích hắn.
Phong nhận tới cực nhanh, Dịch Vân lập tức niệm chú ngữ, tự giác lui về sau một bước, hai ma pháp hộ thuẫn đỏ rực che trước mặt, cử động này là hắn tự nhiên phản ứng, căn bản là phản xạ, đến khi ma pháp xuất ra hắn mới giật mình nghĩ "Mình không nên làm như vậy", lão sư muốn giáo huấn hắn, hắn nên khiêm tốn thừa nhận mới đúng, chỉ là không kịp rút tay rồi.
"Ầm ầm!"
Ai thanh âm kình khí va chạm vang lên, bên trong phòng viện trưởng khí lưu cuộn trào mãnh liệt, thư tịch trên giá, trà cụ đều bị cuốn ào ào rơi xuống đất, thanh âm đồ vật tan vỡ không ngớt, ba đạo ma pháp tiếp xúc xong, cũng song song tiêu tán, một hồi, trong phòng viện trưởng khôi phục tĩnh lặng.
"Ách, Mễ Nặc lão sư, học sinh không cố tình!" Dịch Vân chột dạ nói.
Thấy phong nhận bị Dịch Vân hóa giải, Mễ Nặc giật mình, bản ý lão muốn giáo huấn Dịch Vân một chút, lại không nghĩ rằng hắn dễ dàng hóa giải như thế, phong nhận tuy rằng là ma pháp cấp thấp, nhưng qua tay cửu tinh pháp tôn hắn xuất ra, uy lực tự nhiên không thể so sánh, lần này hắn dùng đủ hai thành lực đạo, không phải một tên bốn sao pháp đồ có thể đỡ được.
Hắn dự đoán tình huốn của Dịch Vân, dù có chống đối cũng phải bị đánh bay lên trời, tuy không có bị đại thương tổn nhưng một thân đau đớn, khí huyết trào dâng là không thể tránh khỏi, đây là lão sư hắn quản giáo tên học sinh không nghe lời này.
Kết quả lại ra ngoài ý liệu.
"Thế nào có khả năng? Chỉ là bốn sao pháp đồ làm sao đỡ được phong nhận của ta? Ngươi làm như thế nào, nói!" Mễ Nặc trùng tiến lên, nắm hai vai Dịch Vân lắc lắc kịch liệt, truy vấn tới tấp.
Hai tay vừa chạm thân thể Dịch Vân lập tức cảm nhận năng lượng ma pháp dư thừa trong cơ thể hắn. Mễ Nặc đầu tiên cả kinh, sau đó hình như ngộ ra, ngây ngốc tại chỗ, kinh ngạc hỏi: "Năm sao? Lại là trung giai! Thế nào có khả năng, ngươi lúc ly khải chỉ là bốn sao đỉnh phong, đây là có chuyện gì?"
"Ách, Mễ Nặc lão sư, ngài lắc ta như vậy làm sao ta trả lời được?" Dịch Vân cười khổ nói.
Mễ Nặc lúc này mới phát hiện, Dịch Vân bị lão rung lắc y như sóng biển, thật vô pháp trả lời, hai tay buông ra, hai mắt lão không thể tin nhìn Dịch Vân, mới chú ý quan cảnh trong phòng.
"Aa…a…aaa, sách yêu của ta, thế nào rách? Trời ạ, trà cụ niên cổ ba trăm năm của ta, thế nào nát?" Mễ Nặc nhìn bốn phía sợ hãi la lên.
Dịch Vân đương nhiên không dám nói lời nào, lại nghe Môn La có chút hả hê cười nói: "Lão nhân này không phải già quá ngốc chứ, đây là một tay hắn tạo thành mà?"
Qua nửa ngày, Mễ Nặc quay đầu lại, nhìn chằm chằm Dịch Vân nói: "Tiểu Dịch Vân, ngươi rời đi chín tháng, một hồi làm lão sư kinh hỉ lẫn kinh hãi, không chỉ có tu vi ma pháp tiến xa, còn phá hư thư tịch với trà cụ yêu của vi sư, vi sư dạy học hơn 30 năm chưa từng gặp học sinh càn quấy như ngươi, thật chưa gặp bao giờ a!"
Dịch Vân nghe xong kêu oan một trận: "Mấy thứ này đều là ngài làm mà? Coi như ta đứng yên cho ngài đánh, khí áp do phong nhận sản sinh cũng không thể tránh a!" Nhưng không dám nói ra:
Mễ Nặc thấy Dịch Vân không nói lời nào, hắn nổi giận đùng đùng đi tới, ngồi xuống trước bàn, hỏi: "Nói đi, ngươi chín tháng này làm cái gì? Còn có, thế nào nhanh như vậy tấn cấp năm sao lĩnh vực? Vi sư vốn dự đoán ngươi nhanh nhất chí ít cũng phải hơn ba năm mới có thể đến cảnh giới hiện tại."
"Ta đi có việc, còn ma pháp tiến cảnh, học sinh chỉ là mạc danh kỳ diệu!" Dịch Vân kiên trì đáp.
Dịch Vân thật chẳng biết trả lời ra sao, hắn tiến cảnh quá thần tốc, liên tiếp mà lên.
Nếu không có cổ đàm u cốc, nếu không có bộ tinh vực hài cốt, nếu không có phong hệ tinh quáng, nếu không có Cầu Cầu, hắn nhanh nhất cũng hơn một năm mới tấn cấp năm sao sơ giai, về phần năm sao trung giai như hiện tại sợ rằng như Mễ Nặc dự đoán, phải mất 2-3 năm… chỉ là, làm sao hắn nói ra?
Mễ Nặc nghe Dịch Vân trả lời u u cạc cạc, lông mày khẽ nhíu, một lúc lâu nói: "Tiểu Dịch Vân, ngươi luôn luôn thần bí như thế, quên đi, vi sư cũng không hỏi thêm thời gian này ngươi làm cái gì, chỉ là tiến cảnh của ngươi rất quỷ dị! Vi sư ngồi ở Thiên Phong học viện vị trí viện trưởng này hơn 30 năm, gặp qua học viên cũng có trăm vạn, nhưng không có một người tấn tinh cấp tốc độ thái quá như ngươi."
"Hẳn đây cũng là thành tích pháp môn tu luyện ma pháp kia hả?"
Dịch Vân kinh ngạc, biết Mễ Nặc là nói phương pháp tu luyện Môn La chỉ dạy cho hắn, xem ra Mễ Nặc đối với pháp môn này vẫn canh cánh trong lòng a!
"Từ nhỏ đến lớn, ta tu luyện chưa từng đổi, đúng như lời lão sư nói!" Dịch Vân gật đầu đáp.
Mễ Nặc nghe vậy cũng lắc đầu nói: "Pháp môn tu luyện này của ngươi tới bây giờ vi sư vẫn đang suy nghĩ cẩn thận, ta cũng từng thử qua, nhưng thủy chung vô pháp tu luyện cho thuận lợi, hơn nữa, cái ma lực pháp môn này mặc dù có khả năng ổn định ma lực náo động, giúp cho khó khăn khi tu luyện giảm không nhỏ, nhưng cũng không thể giúp ngươi tiến cảnh nhanh như vậy, thật sự quá quỷ dị!"
Dịch Vân minh bạch, Mễ Nặc vô pháp thuận lợi tu luyện, không có đả thông ba đường kinh mạch, là hạn chế của pháp môn tổ truyền này, thì cũng y như lời Mễ Nặc mà thôi.
Hắn chỉ có thể bảo trì trầm mặc.
Mễ Nặc lẳng lặng nhìn Dịch Vân, học sinh này làm cho hắn kinh ngạc nhiều lắm, xung quanh lông mày khẽ động, tựa như có phát hiện, kinh ngạc nói: "Ý? Mùi vị trên người ngươi rất nồng đậm a! Hiển nhiên từng nhiễm rất nhiều máu, ngươi mấy ngày này ở Lạc Nhật sơn mạch hoặc ma thú ao đầm hả?"
Dịch Vân cả kinh! Cái này cũng nhìn ra được?
Hắn không biết, Mễ Nặc là người từng trải, Dịch Vân tuy rằng biểu hiện ra không có gì khác, thế nhưng trên người hắn có một cỗ khí ẩn hiện, chỉ có người từng nhiễm rất nhiều máu huyết mới có. Mễ Nặc cũng từng trải qua giai đoạn này, đương nhiên nhìn ra được.
Giống như mãnh hổ, nuôi trong chuồng, hay tự sống nơi hoang dã, trong mắt người sáng suốt là hoàn toàn khác nhau, vừa nhìn là biết ngay.
Khí thế hổ, khí phách bá vương, khí thế, luôn luôn mang theo cảm giác xơ xác tiêu điều, không phải cậu ấm trong mà chỉ dạy bồi dưỡng là được, cho nên mới khiến người kinh ngạc.
Trong mắt Mễ Nặc, Dịch Vân lúc này trên người lộ ra khí tức nhàn nhạt sắc bén, ẩn hiện chút ý vị phiêu đãng, uy mà không phách, hiển thị ra từng kinh qua một hồ lễ rửa tội, tựa như mãnh hổ, lần đầu lộ ra khí thế oai hùng.
Nhưng mà so với vị đã ngoài cửu tinh này, dĩ nhiên vẫn là hổ con trong nhà gầm gừ chút oai phong mà thôi.
Thấy phản ứng Dịch Vân, hắn lập tức hiểu rằng không thể sai rồi!
Cũng biết được khoảng thời gian này Dịch Vân ở đâu. Mễ Nặc mắt sáng như đuốc, chỉ là hắn nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến, Dịch Vân phải ở trong sào huyệt ma thú, cũng không chỉ từng nhiễm máu huyết ma thú, mà còn có tiên huyết nhân loại.
Lấy máu người mà lớn, không thể so với máu thú, máu ma thú nóng ấm, máu người lành lạnh.
Mễ Nặc trầm ngâm một hồi, nói: "Chín tháng qua, không ít giáo sư trong học viện đòi khai trừ ngươi, bởi vì lịch sử Thiên Phong học viện, chưa bao giờ có học sinh như ngươi, nhập học ba tháng, lại nghỉ một lần hơn chín tháng a!"
"Quy củ học viện rõ ràng, ta tuy là viện trưởng cũng không thể vì tình riêng làm bậy, thế nhưng vi sư không giống những người khác, cho rằng ngươi lười biếng tu luyện, không nghĩ ngươi tích cực thua những người khác, đúng là tới tu luyện trong sào huyệt ma thú."
Dừng một chút, Mễ Nặc lại nói tiếp: "Ồ, việc này cứ thế đi, vi sư sẽ giúp ngươi thuyết phục đám giáo sư kia. Chỉ là, tiểu Dịch Vân, ghi nhớ sau này không nên lại tu hành nguy hiểm kiểu như thế, năm sao pháp đồ nói yếu cũng không yếu, mạnh cũng không mạnh, không được chủ quan, trong học viện người có thể thắng ngươi cũng có khối người, mà ma thú còn mạnh hơn nhân loại nhiều, cho dù cường giả thực lực cao hơn chũng cũng phải cần tổ đội mới dám đi vào sào huyệt ma thú, ngươi lần này trở về an toàn chỉ có thể nói là may mắn, lần sau chưa chắc đã vậy đâu!"
Dịch Vân vừa nghe liền nhớ lại tình cảnh lúc trước, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vã gật đầu xác nhận.
Thấy Mễ Nặc gương mặt tươi cười, Dịch Vân lập tức nói: "Mễ Nặc lão sư, học sinh hiện tại đã đến năm sao pháp đồ nhưng còn không có ma pháp lĩnh vực này, thỉnh lão sư chỉ giáo!"
"Cái này không vội!" Mễ Nặc cười nói: "Ngươi vừa mới trở về, trước hết nghỉ tạm 1-2 ngày, chờ ngươi tĩnh dưỡng đủ tinh thần, vi sư xon ý kiến phê bình rồi truyền cho ngươi ma pháp cấp năm sao!"
Việc này nhất định, Dịch Vân cũng đồng ý, hắn đang định ly khai thì Mễ Nặc gọi lại nói: "Tiểu Dịch Vân, ngươi lại tu luyện một lần cho vi sư nhìn, cái pháp môn ma lực kia đến tột cùng phải vận hành như thế nào!"
Dịch Vân sửng sốt, sau đó cười khổ làm theo.