Nàng không ngờ một nơi nguy hiểm bậc nhất trong dãy núi Lạc Nhật như sào huyệt của Ma thú này, lại có một loài hoa kỳ lạ rực rỡ như vậy. Càng ngắm càng yêu thích, nàng định tiến gần hơn nữa để xem cho thỏa thích thì đã bị Dịch Vân kéo lùi lại.
Còn đang ngơ ngác không hiểu thì đã thấy hắn lắc đầu, cười nhạt: "Nơi càng đẹp thì càng nguy hiểm, nếu cô chủ quan thì sẽ gặp phải hậu quả khó lường đó!"
Mễ Mễ Lộ giật mình, nàng cũng không phải là một kẻ ngốc. Nàng liền trấn tĩnh tinh thần, phát ra linh thức dò xét, trong phút chốc liền rúng động toàn thân: "Không nghĩ đó đều là Ma thú có thuộc tính Hắc Ám, toàn bộ đều là Tứ giai. Bọn chúng là Ma thú gì đây chứ!
Chỉ là Tứ giai Ma thú thì cũng không thể dọa khiếp người có thực lực Lục tinh đỉnh phong như Mễ Mễ Lộ. Nàng thừa sức ung dung tiêu diệt chúng. Vấn đề ở đây, chỉ trong một cái sơn cốc, lại tụ họp cả vạn con như thế.
Hơn vạn con Ma thú Tứ giai, là ước đoán của Mễ Mễ Lộ mà thôi. Nhưng chỉ cần vài ngàn con Ma thú như thế cũng đủ đè chết nàng, nói gì đến đánh đấm?
Dịch Vân thản nhiên: "Chúng là Hắc Xác Độc Thù (nhện Quả Phụ Áo Đen). Dù cho cô tu luyện Hắc Ám ma pháp, có khả năng miễn dịch với đại đa số chất độc, nhưng với số lượng đông đảo như thế, cô nghĩ mình có thể chống đỡ nối không?"
Mễ Mễ Lộ lắc đầu quầy quậy, thẫn thờ: "Đây là cái nơi quỉ quái gì vậy? Sao lại tụ họp nhiều Ma thú Hắc Ám như thế! Thật không thể tưởng tượng!" Ma thú cũng có nhiều loại. Có con thì chỉ thích độc lai độc vãng, có loài thì lại thích sống theo bầy đàn. Nhưng cho dù là loài quần cư, thì tụ tập một lần cả ngàn vạn con như thế thì hiếm thấy vô cùng.
"Đây là Bảo địa!" Dịch Vân đơn giản nói: "Là vùng đất sinh ra bảo vật Kim Bồ Bạch Liên. Chính vì những thứ này, mà ta mới lặn lội ngàn dặm đến đây. Cô cứ đứng yên chỗ này chờ ta, không cần nhúng tay vào!"
Mễ Mễ Lộ hoảng hốt: "Cả bầy Ma thú vạn con đó. Ngươi còn muốn đi vào, định tự sát à. Dù ngươi có thực lực Thất tinh lĩnh vực cũng không có cách nào chống lại toàn bộ đâu!?"
"Ta cũng đâu có định ngu ngốc mà đánh nhau với đám nhện độc này! Chỉ đi lấy Kim Bồ Bạch Liên thôi." Dịch Vân trầm giọng: "Nhớ đó, yên lặng mà đứng đây, ngàn vạn lần không được xuất thủ. Đám độc vật này xuất hiện ở đây là chuyện bình thường, ta cũng không có ý đồ chọc tức bọn nó!"
Hắn lại nhìn về chỗ con Băng Lân Báo và Cầu Cầu đang nằm nghỉ dưới tàng cây nói khẽ: "Cầu Cầu, ngươi cùng với Mễ Mễ Lộ đợi ở đây, chờ ta đi ra thì lập tức chạy trốn nhé!"
Cầu Cầu ở lâu với hắn, nên ăn ý vô cùng. Nó thừa biết ý định của Dịch Vân, gục gật cái đầu, rồi như một sợi dây thun búng mình lên vai Mễ Mễ Lộ, chăm chú nhìn Dịch Vân rời đi.
Chỉ thấy hắn hụp nhảy vài lần, đã vọt qua mấy trăm thước, trong nháy mắt đã tiến vào sơn cốc. Trên mặt đất, rải rác từng con nhện đen nằm yên lặng không hề cục cựa. Dịch Vân như một cái bóng vô cùng khéo léo vượt qua, chạy đến nơi có Kim Bồ Bạch Liên.
Dát Dát Dát...
Ngay tại địa bàn của mình, lại xuất hiện một tên nhân loại, to gan lớn mật định hái Bạch Liên, đã khiến cho đám Hắc Quả Phụ đang nhàn nhã tắm nắng, rít gào phẫn nộ rồi đồng loạt hò nhau kéo về phía hắn.
Hắc Xác Độc Thù này so với Băng Lân Báo thì nhỏ hơn rất nhiều, nhưng dù là con nhỏ nhất cũng đã dài hai thước, dựng đứng thân hình lên thì còn to cao hơn cả Dịch Vân. Toàn thân đen kịt, sáu chân sắc bén như dao, chi chít gai nhọn. Chỉ cần bị những cái cẳng chân kinh khủng này móc phải, nhất định toàn thân sẽ rách bươm!
Những con nhện độc này nhìn thì to lớn thô thiển nhưng tốc độ lại cực nhanh, từ bốn phương tám hướng ùn ùn kéo đến. Nhất quyết giết cho được tên nhân loại khốn kiếp dám vào hái hoa kia. Dịch Vân thân hình như điện, liên tục né khỏi tầng tầng lớp lớp bao vây. Trình đồ của hắn bây giờ đã hơn xa lúc trước, đám nhện độc có muốn bắt cũng khó khăn vô cùng. Tuy vậy hắn vẫn không tỏ ra dễ dãi chủ quan, bởi hắn thừa biết, đây chỉ là đám nhện vòng ngoài.
Ri ri, ri ri!
Cả sơn cốc đồng loạt vang lên những tiếng rú sắc nhọn. Từ những khe hở trên vách đá xung quanh sơn cốc, vô cùng vô tận nhện đen ào ào bò ra. Lúc này không còn là mấy chục hay mấy trăm con nữa, mà đã là hàng ngàn vạn con ùn ùn như nước lũ, từ bốn phía rùng rùng kéo đến, mờ mịt cả đất trời. Thế tiến công như ngàn ngựa cùng phi đó cũng khiến cho Dịch Vân toát mồ hôi lạnh.
Từ xa, Mễ Mễ Lộ đã trông thấy Dịch Vân bị bao vây kín mít bởi hàng vạn con nhện, không có đường lui liền cả kinh hét lên: "Kiếm Kỹ đâu? Mau sử dụng Đấu khí Kiếm kỹ đi chứ!"
Khi trước, trong trận đánh giết quân đoàn Ám Ảnh, hắn dùng một chiêu kiếm diệt sạch cả trăm tên thích khách Ngũ tinh cao giai. Trong đám đó còn có cả Lục tinh Võ cuồng nữa, nhưng đều chết chẳng toàn thây. Lúc đó Viện trưởng Bố Lạp Tác đã đánh giá hắn là Mãnh Thú trong loài người!
Cái chiến trường tanh máu như địa ngục trần gian đó đã khắc sâu trong trí não của Mễ Mễ Lộ. Đó cũng là Kiếm Kỹ tanh máu tàn bạo nhất, mà cũng là cường đại nhất mà nàng ta từng được gặp.
Tuy rằng lúc này Dịch Vân bị cả vạn con nhện độc bao vây, không có khả năng một kiếm chém sạch, nhưng vài ngàn con thì thừa sức. Biết đâu lại đánh ra một chỗ mà đột phá vòng vây, nên nàng ta mới hét lên như vây.
Giọng Mễ Mễ Lộ từ xa vọng lại đầy kinh hãi. Nhưng Dịch Vân tựa như chẳng hề nghe thấy, Ma binh cũng không lấy ra. Hắn chỉ khẽ lắc mình né tránh, thỉnh thoảng tiện tay đẩy vài con nhện văng ra, mượn sức phi thân lên cao. Cứ như thế hắn lướt qua vô số nhện độc, nhắm thẳng chỗ đang phát ra những ánh sáng vàng, trắng lấp lánh đằng xa. Trên miệng hắn khẽ nở một nụ cười rúm ró!
Kiếm Kỹ ư!?
Đúng là chỉ cần tung ra Luyện Ngục Quỷ Kiếm, Dịch Vân sẽ lập tức làm sạch sẽ không gian xung quanh. Thoát thân chỉ là việc đơn giản. Nhưng hắn có thể sao? Những điều A Khắc Tây lúc trước đã cảnh báo, hắn vẫn nhớ như in.
"Ngươi phải nhớ, Kim Bồ Bạch Liên sống cả trăm năm. Hầu như có thể giải được gần hết những kỳ độc trong thiên hạ. Là tuyệt thế kỳ hoa, cũng như là loại thuốc dẫn vô cùng quí hiếm trong Ma dược học. Có điều nó sinh trưởng trong điều kiện cực kỳ khắc nghiệt, nơi ánh mặt trời quanh năm không soi đến và là chỗ nguyên tố thiên địa tụ tập nồng đậm. Mà cần nhất là hàng ngày đều phải được hấp thu, tưới tắm bởi những chất kịch độc mới có thể sống sót.
Chất độc nuôi sống nó càng mạnh, thì công hiệu nó càng cao. Hắc Xác Độc Thù dù là Tứ giai Ma thú, độc tính có hạn, được cái là số lượng khổng lồ, có khi cả mấy vạn con cùng sống một chỗ. Có bọn chúng nhất tề chăm sóc, cây hoa này mới phát triển và tồn tại, quả thật là một chuyện kỳ lạ trong thiên hạ. Lão phu dám chắc một điều, cả đại lục Khung Võ mênh mông này, cũng chỉ có cái cốc núi đó mới xuất hiện những điều bí ẩn như vậy.
A Khắc Tây ngậm ngùi: "Giống Kim Bồ Bạch Liên này tuyệt tích đã mấy trăm năm. Lão phu từng đưa ra một cái giá rất lớn, đem một trăm cân Phách Thạch Quang Minh hệ nhờ toàn bộ những đại cao thủ đứng đầu Lục địa đổi lấy Kim Bồ Bạch Liên này. Vậy mà một đóa cũng không có, khiến lão phu kinh ngạc vô cùng. Do đó, lão phu tin chắc rằng, ngoài Lạc Nhật sơn mạch ra, sẽ không còn nơi nào khác có giống hoa này!"
"Một lời nữa thôi, cái sơn cốc trong dãy núi đó, tuyệt đối là Bảo địa độc nhất vô nhị. Mà loài vật có thể nuôi dưỡng Kỳ hoa cũng rất là quí giá. Tiểu tử ngươi dù có thể giết sạch đám nhện độc đó, nhưng không có lợi bằng đem chỗ ấy thành chỗ trồng Kỳ hoa bí mật. Kim Bồ Bạch Liên trăm năm tuổi không chỉ có tác dụng luyện dược mà thôi, đối với người tu luyện chúng ta, cũng là Thánh vật bảo mệnh, chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu. Được mất trong chuyện này, tự thằng nhỏ ngươi suy nghĩ đi!"
Ngụ ý của A Khắc Tây rất rõ ràng, Hắc Xác Độc Thù không thể giết. Bởi bọn chúng gắn liền với Kim Bồ Bạch Liên, đối với sự sống của loài hoa này có vai trò vô cùng trọng yếu. Nếu Dịch Vân giết sạch, hoặc đuổi đàn nhện này đi, chẳng mấy chốc Bảo địa sẽ hóa thành đất hoang. Kim Bồ Bạch Liên cứ thế mà tuyệt chủng, lúc đó không chỉ A Khắc Tây đau lòng, mà bản thân hắn cũng trở thành tội nhân thiên cổ!
Kim Bồ Bạch Liên có năng lực giải độc như thế nào, chính bản thân hắn hiểu hơn ai hết. Mấy lần nhờ nó mà hắn thu lại một mạng ngay Quỉ Môn quan. Mà đám người Hán Khắc dù nhiễm phải Cấm Kỵ chi Độc cũng trông chờ cả vào nó. Có thể nghĩ ra biện pháp thu hoạch dài lâu, đối với hắn lợi ích thế nào thì không cần bàn cãi.
Đưa mắt nhìn sơn cốc lúc này đen kịt những nhện, toàn bộ bọn chúng đều đã rời khỏi tổ. Bọn chúng vô cùng ăn ý chia ra làm hai nhóm. Khoảng vài ngàn con chặn ngay cửa cốc, còn lại tất cả đuổi theo Dịch Vân, bày ra sát ý không giết không thôi.
Không thể trách bọn chúng! Tự dưng đâu đâu xuất hiện một gã người ngang nhiên tiến vào lãnh địa, đã thế còn định cướp lấy Kỳ hoa mà "gia đình nhà Nhện" này thiên tân vạn khổ nuôi dưỡng, chẳng khác nào trắng trợn làm nhục bọn chúng. Không con nhện nào có thể nhịn được sự xúc phạm đó!
Về phần tại sao đám nhện độc Hắc Ám này lại đi nuôi dưỡng một loài hoa giải được bách độc, có thể nói là thiên địch của bọn chúng thì ngay cả A Khắc Tây cũng chịu không biết được. Có lẽ chính vì thuộc tính hoàn toàn tương phản nhau, nên mới hấp dẫn lẫn nhau. Cũng như nam và nữ, là hai giống khác nhau nhưng lại có thể sướng khoái mà sống chung một nhà vậy! Cái này chỉ có thể trách ông trời a!
Dịch Vân lúc này đã leo lên vách đá, thuận lợi hái được một đóa Bạch Liên. Đến bây giờ hắn vẫn an toàn, dù cả sơn cốc tràn ngập nhện và nhện. Nhưng kỳ lạ là khu vực gần những cây hoa này mọc thì bọn chúng lại không áp sát vào! Tuy truy đuổi vô cùng mãnh liệt, nhưng đối với những cây hoa lại hết sức cẩn thận tránh xa mà nhìn chúng đong đưa trước gió.
Dịch Vân thấy vậy thở phào nhẹ nhõm. Hắn đã hái được bốn mươi sáu đóa Kim Bồ Bạch Liên, gần đủ số sáu mươi mà A Khắc Tây yêu cầu. Ngoài việc hái đủ số, hắn còn định kiếm thêm một ít để dành phòng thân. Mấy đóa hoa này cực kỳ trân quý a. Thấy cả rừng hoa vẫn còn nguyên vẹn như lần đầu hắn đến, Dịch Vân chợt cảm thấy cảm kích đám quái vật nhà Nhện này.
Loại Ma thú này có công nuôi trồng và bảo vệ Kỳ hoa, nếu đây là thiên tính của bọn chúng, thì quả thật là một thiên tính hết sức đáng yêu nha! Text được lấy tại Truyện FULL
Vô số nhện độc đen ngòm bâu chặt lấy vách đá xung quanh Dịch Vân, ùn ùn như phô thiên cải địa mà vây lấy hắn. Chợt Dịch Vân nảy ra một ý, hắn bèn nhảy xuống một khoảnh đất trống chừng hai thước, tay khẽ lật đã lấy ra bốn mảnh đá đen bóng vứt ra bốn phía.
Đàn nhện đang hung hăn kéo đến chỗ Dịch Vân thì đột ngột dừng lại. Sững thân một lát, bọn chúng bất ngờ còn lấy tốc độ nhanh gấp đôi khi đuổi theo hắn mà lao tới những viên đá kia, điên cuồng tranh đoạt. Cuối cùng mới có bốn con nhện cực lớn đoạt được mấy mảnh đá này.
Chỉ thấy mấy con nhện to xác đó dùng hai cái cẳng trước gắp mảnh đá áp vào lồng ngực, con mắt đen kịt to cộ liên láo nhìn xung quanh, chỉ sợ đồng loại liều mạng đánh cướp, mồm rít lên liên tục. Chợt nhoáng một cái, bốn con nhện đó đã phóng vút lên vách đá, rồi chui tọt vào hang, nhất quyết không ra nữa!
Mà đám nhện còn lại không đoạt được mấy mảnh đá kia, điên loạn rít lên như gào khóc, tròng mắt đỏ hồng, ầm ĩ nhe càng trợn mắt mà bao vây Dịch Vân vào giữa!
Tiếng rít gào lúc này lại nghe ra đầy bất bình không cam, nào có chút hận thù không chết không thôi lúc nãy!?
Dịch Vân ngẩn người, rồi bật cười! Hắn đã nghĩ ra một diệu kế. Một kế thuận anh thuận ả, thuận cả đôi đường!