Cúi đầu thấy ánh mắt sáng quắc của Hạ Miên, cười với mình vừa ngọt vừa
mềm.
Ninh Thiều Bạch xoa đầu cô, cười nói, "Lại tán tỉnh đấy."
Hạ Miên cười hì hì ôm lấy eo anh, "Bác sĩ Ninh."
"Hử?"
"Em đã từng nói em rất thích anh chưa nhỉ."
Ninh Thiều Bạch khựng lại, khuôn mặt nở nụ cười tươi, vỗ về gương mặt cô dịu
giọng, "Ừm, biết rồi."
Bốn mắt nhìn nhau, Hạ Miên nhìn vẻ tươi cười của mình trong ánh mắt anh.
Ánh mắt Ninh Thiều Bạch dời xuống, dừng trên môi cô.
Một lúc lâu sau, nắm cằm, từ từ cúi đầu.
Hạ Miên nhắm mắt lại...
"Dì nhỏ ơi!"
"Dì Miên!"
Giọng Tiểu Phong và Sâm Sâm truyền từ ngoài vào.
Hai đứa vào còn nhanh hơn Hạ Văn Nguyệt hôm qua, chưa gi đã đến giữa sân.
"Dì nhỏ ơi."
Hạ Miên hơi hoảng, Ninh Thiều Bạch cũng đã trấn định tự nhiên, thậm chí còn
nhanh lẹ chạm chạm môi cô rồi mới buông ra.
Hạ Miên không nhịn được lườm anh một cái, Ninh Thiều Bạch lại mỉm cười.
Tiểu Phong chạy từ cửa vào, "Dì nhỉ, dì về rồi!"
Sâm Sâm theo sát ngay sau, "Dì Miên, hôm nay làm bánh sữa nướng không ạ?"
Hai đứa ăn mặc áo ba lỗ màu vạng nhạt giống nhau, hoàn toàn là một cặp anh
em.
Hạ Miên giang hai tay với Tiểu Phong, "Tối qua cục cưng ngủ có ngon không?"
Tiểu Phong vui vẻ nhào vào lòng cô, gật gật đầu đáp, "Chín giờ ngủ rồi ạ."
Hạ Miên xoa đầu Sâm Sâm nói, "Lát sẽ làm cho mấy đứa."
Nhiệm vụ học hành cấp ba nặng, đã rất lâu rồi cô chưa nấu món ngon cho lũ
nhóc.
Sâm Sâm nghe vậy lập tức hoan hô, quay đầu nhìn về phía Ninh Thiều Bạch,
"Cậu, sao cậu cũng ở đây vậy ạ?"
Ninh Thiều Bạch gõ gõ đầu nhóc thối, "Sao cậu lại không được ở đây?"
Vẫn là Tiểu Phong ngoan ngoãn hỏi, "Chú Ninh ăn bánh sữa nướng với bọn
cháu nhé?"
Hạ Miên cười, "Chắc không kịp nướng bánh đâu, chúng ta ăn sáng trước đã."
Ninh Thiều Bạch cười nói, "Sau này chuẩn bị thêm một bộ bát đũa."
Ý đây là mỗi ngày tới ăn?
Hạ Miên nhớ đến gì đó, cười đáp: "Cô hai bảo sau khi chốt phương án trang trí
thì dọn qua ở chung với nhà cô luôn."
Ninh Thiều Bạch kiến nghị: "Nhà em có thể để sang năm hoặc sang năm nữa
sửa cũng được, lúc đó không phải ở nhà người khác."
Anh vừa nói vừa ám chỉ liếc về hướng nhà mình.
Quả nhiên đã có âm mưu trước.
Hạ Miên bật cười, "Cô hai không đồng ý đâu, huống chi nhà cô hai sao lại là
nhà người khác được?"
Ninh Thiều Bạch ngẫm nghĩ, vẻ mặt nghiêm túc, "Anh nhớ rồi, hình như năm
nay đội sửa chữa kia phải sửa cho nhà khác, chắc phải tới sang năm mới có thời
gian."
Hạ Miên phải bị anh chọc cười chết, "Lời nói dối của bác sĩ Ninh thật chẳng có
trình độ gì cả."
Ninh Thiều Bạch cũng không nhịn được cười.
Sau khi ăn sáng xong, Ninh Thiều Bạch đi làm, Hạ Miên nấu món ngon cho lũ
nhỏ xong thì đi tìm Mao Tuệ Mai.
Hôm qua cô chưa nói kỹ, Mao Tuệ Mai cũng không nghĩ nhiều, lúc Hạ Miên
đến đối phương đang đọc tiếng anh rồi ghi lại bằng máy ghi âm.
Mấy ngày nữa phải tham gia một buổi triển lãm công nghiệp, nghe bảo có cả xí
nghiệp nước ngoài, giờ đang lâm trận mới mài gươm.
Hạ Miên kể lại chuyện tối qua với đối phương.
Phản ứng đầu tiên Mao Tuệ Mai đương nhiên là không tin, "Chị chắc chắn
không nhìn lầm chứ? Thật sự là Hà Uy?"
Hạ Miên hỏi, "Hà Uy có kể tình huống trong nhà với em không?"
"Cha mẹ, anh chị em, gia đình làm gì chẳng hạn?"
Mao Tuệ Mai nghĩ nửa ngày, như ý thức được gì đó nói, "Em chỉ biết nhà họ
mở nhà máy, rất có tiền, hình như chính anh ấy cũng mở nhà hàng..."
Nhưng không có bất kỳ thông tin cụ thể nào cả, nếu ngày nào đó anh ta đột
nhiên biến mất, chắc chắn Mao Tuệ Mai sẽ không tìm thấy.
Mao Tuệ Mai nói, "Em thấy bọn em cũng chưa chính thức xác nhận quan hệ,
hỏi nhiều hình như không tốt lắm..."
Hạ Miên đáp, "Hỏi nhiều là không tốt, nhưng em cũng nói cả hai đã hai tư hai
lăm tuổi rồi, cơ bản xác định quan hệ sẽ kết hôn, nếu anh ta nghiêm túc đưa em
vào kế hoạch cuộc sống của mình, thì phải chủ động nhắc đến mấy cái đó mới
đúng."
Rất nhanh Mao Tuệ Mai đã bình tĩnh lại, "Chị bảo anh ấy ở cùng Tề Khải ư?
Còn nữa, cô gái đi cạnh Tề Khải trông thế nào?"
Hạ Miên nhẹ nhàng thở phào, người trong khi yêu gần như đều mù quáng, cô
còn lo không thuyết phục được Mao Tuệ Mai.
Dường như Mao Tuệ Mai biết cô đang lo lắng điều gì, thở dài, "Người khắp
thiên hạ đều có thể lừa mình, chỉ mọi người là không thôi, chị thấy được những
gì thì kể với em hết đi."
Cuối cùng Hạ Miên không muốn em ấy khó chịu, bèn kể: "Chuyện của Hà Uy
cũng có thể có hiểu lầm gì đó, tóm lại chúng ta cẩn thận chút cũng không sai."
Mao Tuệ Mai gật đầu, "Thử tả cô gái bên cạnh Tề Khải đi, tả tỉ mỉ kỹ càng tí
thử xem."
"Trông không tệ lắm, cao khoảng một mét sáu thì phải? Thấp hơn em một xíu,
khí chất khá tốt, nhìn qua là kiểu con gái mềm mại rất có giáo dưỡng."
Thấy dáng vẻ bừng tỉnh của Mao Tuệ Mai, Hạ Miên hỏi, "Em biết người đó à?"
Mao Tuệ Mai đáp, "Tên cô ấy là Lộ Na Na, cũng coi như danh nhân hệ kinh tế,
nhà rất nhiều tiền."
"Nghe đồn lúc trước có theo đuổi Tề Khải."
Hạ Miên nhíu mày, "Có phải trong nhà chị ấy không có anh em đúng không?"
Mao Tuệ Mai đáp, "Cái đấy thì chưa nghe đến, chỉ biết cha mẹ rất nuông chiều,
tiêu tiền rất giỏi, sao chị lại hỏi thế?"
Hạ Miên thấy Mao Tuệ Mai không cẩn thận suy nghĩ nguyên nhân lúc trước Tề
Khải dây dưa, bèn nói ra suy đoán của mình: "... Hiển nhiên anh ta là người rất
biết đi đường tắt, trong lòng anh ta tình yêu tuyệt đối không quan trọng bằng dã
tâm."
"Trong giáo dục anh ta được dạy, tài sản trong nhà cuối cùng phải cho đàn ông,
nhà chỉ có con gái chính là tuyệt hậu, nếu kết hôn, chắc chắn có thể thừa kế thừa
tài sản một cách hợp tình hợp lý."
Mao Tuệ Mai bừng tỉnh, "Chẳng trách lúc trước lại để ý nhà chúng ta ở rể như
vậy..."
Hạ Miên nói, "Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán thôi, em đừng tùy tiện đi
tìm Lộ Na Na đấy."
Mao Tuệ Mai bật cười, "Em không phải đồ ngốc nhé."
"Nếu như lời chị nói, Lộ Na Na và Tề Khải đang bên nhau, có lẽ cô ấy đang rất
hận em, càng không tin lời em nói."
"Sau này tìm cơ hội nhắc được thì nhắc một chút, mấy cái khác cũng không
quản được."
Dù sao Mao Tuệ Mai cũng làm một thời gian ở công ty giải trí, lại theo Hạ Văn
Nguyệt qua lại, thông thấu đạo lý đối nhân xử thế hơn nhiều.
"Vấn đề hiện giờ chính là vì sao Hà Uy lại đi cùng Tề Khải và Lộ Na Na?"
Hạ Miên suy đoán, "Nếu Lộ Na Na cũng là phú nhị đại, có lẽ hai người họ quen
biết?"
Mao Tuệ Mai đáp, "Để em đi hỏi thăm."
Hạ Miên không yên tâm nhắc nhở, "Trước khi chưa hỏi thăm rõ ràng em đừng
ra ngoài với Hà Uy nữa đấy."
Mao Tuệ Mai không nhịn được nắm lấy cọng tóc ngố của cô, cười nói, "Biết rồi,
khỏi nhọc lòng."
Dù sao đây cũng là chuyện riêng của Mao Tuệ Mai, đã nói tự mình tìm hiểu thì
Hạ Miên cũng không nhúng tay tiếp.
Lại không ngờ Mao Tuệ Mai chưa tìm được manh mối, cô đã vô tình biết trước
chân tướng ngay tại tiệc mừng thọ của ông Vinh.