• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hạ Miên ôm Tiểu Phong ra khỏi bệnh viện, hai mắt bạn nhỏ hơi hồng, ban nãy bị Phạm Bội Du dọa một chút.

Lúc này nằm trên vai cô mềm mại nói, "Dì nhỏ, ông ấy sẽ khỏe lại ạ?"

Ban nãy cậu và dì nhỏ đứng ngoài cửa sổ phòng chăm sóc đặc biệt nhìn Phạm Hoài Nhân, trên người đối phương cắm đầy ống.

Hạ Miên vỗ về lưng cậu nói, "Đương nhiên rồi, ông đã thuận lợi phẫu thuật xong, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt sẽ dần khỏe lại thôi."

Hạ Miên cười, "Còn nữa, đều là công lao của Tiểu Phong nhà ta đấy, nhờ Tiểu Phong liếc mắt một cái nhận ra cái bình."

Tiểu Phong ôm cổ Hạ Miên cọ cọ, trên mặt hiện lên chút ý cười, "Chú kia sẽ không khóc nữa hả dì?"

Đầu Hạ Miên ngửa ra sau, chống trán bạn nhỏ nói, "Có thể, tuy nhiên việc dì nhỏ và Tiểu Phong có thể làm được đều làm cả rồi, chuyện còn lại phải để các chú ấy tự chiến thắng thôi!"


Trong mắt Tiểu Phong là sự ngây thơ.

Hạ Miên xoa đầu cậu cười, "Rất nhiều người trên thế giới này đều sẽ có lúc bất lực như các chú ấy, chỉ cần chúng ta giúp đỡ họ vào lúc khả năng cho phép là được."

Nói đến đây, cô không khỏi thở dài, "Quay đi quay lại, một đồng tiền làm khó anh hùng hán, 90% sự bất lực trên thế giới này đều vì không có tiền."

"Cho nên nếu muốn giúp đỡ thật nhiều người, chúng ta phải nỗ lực kiếm tiền mới được."

Tiểu Phong đột nhiên nhớ ra gì đó, mở tay nhỏ ra nói, "500 vạn."

Hạ Miên hơi sửng sốt, trực giác cảm thấy không ổn, nhanh chóng chặn lại, "Ừm, chúng ta lấy 500 vạn làm mục tiêu, nhưng không thể dựa vào việc nhặt của hời, vé số linh tinh được, những cái đó đều ngắn ngủi như lâu đài trên không trung*, tiêu hết thì không còn gì cả."


(P/s: là thành ngữ hình ảnh ẩn dụ cho một điều viển vông hoặc giả tưởng tách rời khỏi thực tế)

"Chỉ có thật sự nỗ lực kiên trì, chúng ta mới không ngừng làm ra 500 vạn."

Hạ Miên nói, "Ví dụ như Tiểu Phong bây giờ phải chăm đi nhà trẻ, chăm học vẽ tranh, sau này tranh của con sẽ được rất nhiều người thích, từ đó có thể kiếm được rất nhiều 500 vạn."

"Mà dì nhỏ cũng phải học thật giỏi, thi vào đại học tốt, sau này trở thành giáo viên kiếm tiền."

Phía sau truyền đến một tiếng cười khẽ, "Làm giáo viên không được 500 vạn đâu."

Hạ Miên quay đầu, chỉ thấy Ninh Thiều Bạch đứng đằng sau vẻ mặt hài hước.

Tiểu Phong lập tức ôm lấy cổ Hạ Miên nói, "Của cháu đều là của dì."

Hạ Miên hôn cậu thật mạnh, "Tiểu Phong nhà ta ngoan nhất."

Sau đó quay qua Ninh Thiều Bạch, "Tôi không kiếm được 500 vạn, nhưng có thể dạy ra rất nhiều người kiếm được 500 vạn nha." Cô tưởng tượng một chút, hai đến tương lai ba mươi năm sau, đại lão của các ngành đều là học sinh của mình, quả thực sướng lên mây.


Ninh Thiều Bạch vừa thấy biểu cảm kia là biết ngay cô đang nghĩ gì, không nhịn được bật cười.

Chỉ thấy cô đột nhiên hi hi thò qua, "Hơn nữa chẳng phải vẫn còn bác sĩ Ninh đó sao?"

"Lấy giao tình giữa chúng ta," Hạ Miên nịnh nọt, "Cho ôm đùi một cái thế nào, tôi vẫn còn mấy vạn đó... anh xem..."

Ninh Thiều Bạch nhìn cô bật cười, "Cũng không phải không thể..."

Thấy hai mắt Hạ Miên tỏa sáng, anh nói tiếp, "Vậy thì chuẩn bị tốt đơn bán thân đi."

"Chậc!" Biểu cảm Hạ Miên như viết mấy chữ "anh khinh thường đây à", "Nghĩ tôi là gì vậy? Chỉ cần đại lão dẫn theo phát tài, đừng nói bán thân, tôi còn có thể thêm dịch vụ biểu diễn!"

Ninh Thiều Bạch nheo mắt bình tĩnh nhìn cô, một lúc lâu sau nhẹ giọng nói, "Thành giao."

Nếu không phải trong lòng đang ôm Tiểu Phong, Hạ Miên đã nhào thẳng qua rồi, "Ha ha ha, cảm ơn đại lão!"
"Vậy tôi đi chuyển tiền cho anh nha, tất cả đều cho anh!" Nói rồi trực tiếp chạy xa.

Ninh Thiều Bạch nhìn bóng dáng kia, không khỏi lộ ra nụ cười, làm nhóm bác sĩ đi ngang qua đều sững sờ.

"Bác sĩ Ninh, không phải anh nhờ người cho cháu trai mình uống thuốc sao?"

Ninh Thiều Bạch cúi đầu nhìn túi giấy kraft* đựng thuốc trong tay, "Ừm, người chạy nhanh quá, lát nữa tan tầm tôi mang về đưa sau."[EDIT] Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài - #74: 🐳🐳
Có đại lão dẫn mình phát tài, Hạ Miên không còn nỗi lo sau này nữa, liền đặt toàn bộ tâm tư  lên chuyện học hành.

Dù sao trung học phụ thuộc Yến đại cũng là cấp ba trọng điểm, tiến độ học tập tiến triển, các bạn học đều đang dần căng thẳng, mà sự mới mẻ do học sinh chuyển lớp Hạ Miên mang đến cũng gần như lắng xuống, hoàn toàn hòa nhập.

Tuy nhiên Hạ Miên đến đây vẫn mang đến cho lớp số ba biến hóa không nhỏ, rõ ràng nhất chính là Tôn Duyệt Hân và Lý Lệ Trân.

Cả kỳ 1 hai tiểu thái muội đi học không ngủ thì đọc tiểu thuyết ngày nào cũng trầm mê học tập.

Nhóm người lúc trước chơi với bọn họ có chút không quen.

"Aiz, hai đứa này chịu phải kíƈɦ ŧɦíƈɦ thế," bạn tốt lớp bên cạnh qua đây tìm người, "Hôm nay đi ăn lẩu xiên đi, sạp Tân Sinh mở rồi, đến muộn không chen vào nổi đâu."
Tôn Duyệt Hân và Lý Lệ Trân hơi do dự.

Tôn Duyệt Hân hỏi Hạ Miên, "Cậu ăn lẩu xiên nhà Tân Sinh bao giờ chưa? Siêu ngon luôn đấy."

Hạ Miên không ngờ lẩu xiên nhà mình lại nổi tiếng như vậy, không khỏi bật cười, "Chẳng phải các cậu từng đưa tớ về nhà rồi à? Quên nhà tớ ở đâu rồi hả."

Lý Lệ Trân nhớ ra, lập tức hâm mộ, "Vậy chẳng phải ngày nào cậu cũng được ăn sao?"

Hạ Miên đắc ý, "Muốn là được ăn!"

Mắt thấy hai người hơi dao động, Hạ Miên nói, "Tớ nghe chủ nhiệm lớp bảo Điền Tuyết Nhã đăng ký tham gia cuộc thi diễn thuyết tiếng Anh."

Nếu hỏi lớp số ba ngoài Tôn Duyệt Hân và Lý Lệ Trân thì còn gì thay đổi, vậy đó chính là Điền Tuyết Nhã chuyển lớp.

Tuy cuối cùng Hạ Miên vẫn không nhắc lại chuyện kiện cáo kia, nhưng qua vụ bịa đặt, bỏ đá xuống giếng và mẹ cô ta vô lý ngang ngược, cảm quan của các bạn trong lớp về cô ta cực kỳ kém, quay lại học cũng không ai thèm quan tâm.
Mã Tú Nga tìm lãnh đạo trường lấy lợi thế thành tích học tập của Điền Tuyết Nhã ra thành công chuyển lớp.

Chọn lớp số bảy cách xa lớp số ba nhất.

Nghe nói Điền Tuyết Nhã ở bên đó cũng không tệ, rốt cuộc những chuyện cô ta làm chỉ có học sinh trong lớp trải qua, mà Hạ Miên lại tận lực ngăn mọi người đừng tung tin vịt và lan truyền, vậy nên học sinh lớp khác chỉ mơ hồ nghe được ít tiếng gió, không ai có cảm xúc lớn với việc này cả.

Hơn nữa Điền Tuyết Nhã biết làm bộ làm tịch, qua chuyện này nhanh chóng thu lại vẻ mặt ngạo mạn với nữ sinh, hình như muốn học theo Hạ Miên ăn cả nam lẫn nữ.

Sau khi cô ta chuyển đến lớp số bảy không lâu thì truyền ra ít chuyện.

Nói học sinh lớp mười mới chuyển đến Hạ Miên có thành tích rất tốt, rất có thể sẽ vượt qua Cố Châu đứng đầu trường, Điền Tuyết Nhã chính vì bị Hạ Miên ghét nên mới phải rời đi.
Thế nên Điền Tuyết Nhã muốn nỗ lực học tập để đấu với Hạ Miên, ở bên đó cực kỳ khắc khổ.

Lúc trước khi Tôn Duyệt Hân nghe được lời này, tức giận muốn tìm Điền Tuyết Nhã lý luận.

Nhưng bị Hạ Miên ngăn lại, "Nhất định nguyên văn không phải như vậy."

Trải qua vụ tin đồn kia, Hạ Miên tin Điền Tuyết Nhã tuyệt đối không dám ăn nói bậy bạ nữa, nhưng lại sử dụng kỹ năng bạch liên hoa kinh điển: "nói nửa câu giấu nửa câu" không tồi.

Ví dụ: "Giáo viên nói thành tích cô ta rất tốt...."

Khi nhắc đến nguyên nhân phải chuyển lớp, cô ta sẽ đáp rằng, "Chắc học sinh lớp ba không thích tớ."

"Hạ Miên mới chuyển trường đến, rất được hoan nghênh, tớ không cẩn thận nói bậy về cậu ấy, cậu ấy ghét tớ là phải rồi..."

Học sinh lớp số bảy cũng không biết Hạ Miên.
Hơn nữa việc Hạ Miên đưa Hách Kiếm vào đồn công an, lại ép lui ba Hách Kiếm, làm Hách Kiếm ngoan ngoãn thôi học, trong trường đã bắt đầu đồn Hạ Miên có bối cảnh thâm hậu linh tinh.

Đương nhiên học sinh lớp số bảy sẽ cho rằng Hạ Miên ỷ thế hϊếp người, thậm chí là ép Điền Tuyết Nhã xinh đẹp thành tích tốt ra khỏi lớp.

"Giờ cậu đi sẽ khiến cô ta càng đắc ý, chẳng phải đang tự nhận mình ỷ mạnh hϊếp yếu à?" Hạ Miên nói, "Vậy, còn nhớ tớ bảo gì không?"

Tôn Duyệt Hân xắn tay áo lấy sách bài tập ra, "Lúc trước trông khá đáng thương muốn tha cho mấy đường, không ngờ vẫn là chó không đổi tính ăn phân, chờ xem, không khiến cô ta tức chết bà đây không họ Tôn!"

Hạ Miên lập tức vô vai cô ấy nói, "Làm tốt lắm, không hổ là chị em tốt, cố lên!"

Lý Lệ Trân: ...

Cứ cảm thấy kịch bản lặp lại.
Nhưng mà nhìn Tôn Duyệt Hân không ngừng xoát đề, trong lòng Lý Lệ Trân cũng có cảm thấy nguy cơ, nếu đã là chị em tốt, việc cải thiện điểm số đương nhiên cũng phải song song chỉnh tề.

Tóm lại, bị Điền Tuyết Nhã kíƈɦ ŧɦíƈɦ, hai người có thể bảo trì ý trí chiến đấu dâng trào.

Lúc này biết Điền Tuyết Nhã đăng ký cuộc thi tiếng Anh, hai người lập tức bỏ việc ăn lẩu xiên sang một bên.

Tôn Duyệt Hân hỏi, "Cậu có kế hoạch gì?"

Hạ Miên đáp, "Tớ đăng ký tham gia cùng rồi."

Lý Lệ Trân nhanh chóng lắc đầu, "Nhưng tớ dốt tiếng Anh nhất."

Hạ Miên vỗ vai bạn mình, "Diễn thuyết tiếng Anh thôi mà, đâu phải thi cử, hơn nữa chuyện thắng cô ta cứ giao cho tớ, mấy cậu đi coi như tạo động lực."

Nhắc đến đây, cô vô cùng đáng thương nói, "Nhất định khi vào đội Điền Tuyết Nhã sẽ hãm hại tớ, các cậu nhẫn tâm nhìn con người này chiến đấu một mình sao?"
Tôn Duyệt Hân đạp bàn một phát, "Làm!"

Lý Lệ Trân: ...

Hạ Miên vui vẻ ra mặt, "Nếu thi giữa kì các cậu có thể lọt vào top 20, tớ khao lẩu xiên đến no thì thôi!"

Lý Lệ Trân vén tay áo, "Làm!"

Tác giả có lời muốn nói: 

Trong lòng Hạ Miên cảm thán: Học sinh cấp ba thật đáng yêu mà.

Vẻ mặt Tiểu Phong chờ mong: Hai cái 500 vạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK