Editor: VanChiTien, Kỷ Kỷ
Beta: Kỷ Kỷ
Những người khác còn chưa phản ứng kịp, vẫn là Mễ lão sư hiểu cháu ngoại mình, ngẩn người, “Ý cháu là những người đó đến tìm Tiểu Hoàng?”
Ninh Thiều Bạch không tỏ ý kiến, thuận miệng đáp, “Nghe mọi người nói là sáng nay có nháo, chắc là bác Lưu nói với công hội. Công hội tìm đến Trương Khải Minh.”
“Cái này tôi biết, nghe lão Lý nhà tôi nói hôm nay chủ nhiệm Vương phê bình Trương Khải Minh kinh lắm!” Có người tiếp lời, “Giữa trưa Trương Khải Minh cũng không về nhà, buổi chiều vừa đến chỗ làm lại tích cực xin đi công tác.”
Nói tới đây, bóng đèn trên đầu người nọ bật sáng, “Chẹp, còn tưởng cậu ta vì bị phê bình, hoặc tranh tiên tiến năm nay mới chủ động đi công tác, hóa ra là tránh đầu sóng ngọn gió.”
“Đúng thế.” Có người tích cực đáp, “Hôm nay Hoàng Hiểu Quyên ra cửa còn bị nông phụ từ nông thôn mới lên mắng cho nửa ngày, nhà giữ trẻ cũng không có ai chơi cùng Hiên Hiên, sau đó Hoàng Hiểu Quyên ôm con về, sắc mặt cô ta lúc ấy rất là kinh diễm……”
Mọi người đi theo ý của Ninh Thiều Bạch, nháy mắt hóa thân thành Holmes, “Cho nên, là bọn họ vu oan Hạ Miên, để chúng ta chán ghét con bé, ngược lại sẽ quên mất chuyện nhà bọn họ.”
“Chuẩn, hôm nay lúc Hoàng Hiểu Quyên rời đi, đã không ít người đồng tình với cô ta.”
Hạ Miên bừng tỉnh đại ngộ, “Trách không được cháu mắng đám người kia xám cả mặt, thế mà bọn họ vẫn không đi, thì ra là nhận nhiệm vụ.”
“Cháu mắng bọn họ?”
“Vâng, bọn họ nhìn cháu huýt sáo, cháu đương nhiên phải mắng bọn họ.”
“Quả nhiên không quen biết Hạ Miên.”
Holmes · Liên minh phụ nữ bắt đầu suy đoán phong phú: “Không phải đùa chứ chiêu này vừa đơn giản lại hữu hiệu, cho mấy lưu manh đó chút tiền, rồi kêu đứng đó hô tên Hạ Miên, thế là đủ hủy hoại đời con gái!”
Bác Lưu nói, “Chuyện này cũng chỉ có hai con người lòng dạ hiểm độc đó làm được, đây chắc chắn là muốn đuổi Hạ Miên đi, Hạ Miên mới từ huyện lên thành phố, trời xa đất lạ, nếu như bị đám lưu manh đó quấn lấy, ai sẽ tin con bé.”
Mễ lão sư càng liên tưởng đến chuyện không tốt, “Tiểu Hạ chỉ là một đứa bé mười sáu tuổi đến từ nơi khác, nếu bị mấy tên lưu manh ấy mang đi……”
Loại khả năng này rất cao, người phụ nữ trung niên bên cạnh lập tức đập tay, “Còn không phải sao! Chứ đang yên đang lành một nhà chuyển đi làm gì, Trương Khải Minh công tác mất bảy tám ngày, lúc Hoàng Hiểu Quyên rời đi cũng mang theo hành lý,”
“Còn nói cái gì mà sợ lưu manh, phải về nhà mẹ đẻ ở mấy hôm, đây chính là để Hạ Miên kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay!”
“Đúng, tôi còn tưởng Hoàng Hiểu Quyên không còn mặt mũi sống ở đây nữa, thuận thế tránh đầu sóng ngọn gió nên mới đi, không ngờ lại ôm tâm tư ác độc như vậy!”
“Súc sinh chính là súc sinh, một nhà lòng dạ hiểm độc, Hạ Miên còn mang theo cả Tiểu Phong nữa, đúng là muốn ném hai đứa nó cho lưu manh mà!”
Trong tiếng khiển trách của mọi người, Hạ Miên chỉ quan tâm một việc, “Bọn họ đi cả rồi? Còn khoá cửa nữa hả bác?”
“Cháu có chìa khóa không?” Bác Lưu tuy hỏi như vậy, nhưng trong lòng đã sớm biết đáp án.
Quả nhiên, Hạ Miên lắc đầu.
Bác Lưu nói, “Thế phải làm sao bây giờ, hai người các cháu ngủ ở đâu được, còn cả Tiểu Phong nữa!”
Đùi Hạ Miên bỗng căng lên, Tiểu Phong ôm chân cô, tay nhỏ khẩn trương niết vào nhau, đứa nhỏ này từ bé đã bị người khác đối đãi tùy ý như đồ vật, cực kỳ mẫn cảm.
Hạ Miên sờ sờ đầu cậu, “Yên tâm, dì nhỏ sẽ không bỏ lại con đâu, dì nhỏ phải đi xử lý chút chuyện, thuận tiện mua chút đồ ăn, Tiểu Phong vừa mệt vừa đói, một mình dì đi nhanh hơn.”
Tiểu Phong vẫn sợ hãi như cũ, tay nhỏ gắt gao giữ lấy góc váy cô, nhưng vẫn nhấp môi gật đầu, “Dì nhỏ, cháu sẽ ngoan, dì đi nhanh về.” Nói xong từ cuối cùng, đôi mắt to đã đựng đầy nước.
Giọng nói mang theo nức nở làm Hạ Miên không thể chịu được, “Thôi.” Cô bế Tiểu Phong lên, “Dì nhỏ đi đâu cũng mang theo Tiểu Phong được chưa?”
Tiểu Phong gắt gao ôm cổ cô, nước mắt rốt cuộc rơi xuống, “Dì ơi, cháu ngoan.”
Mấy người lớn nhìn mà chua xót, bác Lưu lớn tiếng quátmắng, “Một nhà này đúng là không phải người! Hạ Miên cháu muốn làm gì? Bằng không mấy ngày nay ở nhà bác đi, vừa lúc để Tiểu Phong làm bạn với Tráng Tráng.”
“Không sao đâu bác Lưu.” Hạ Miên vốn định ra kia thu thập mấy tên lưu manh, hỏi ra vài chuyện.
Nhưng mà hiện tại Tiểu Phong quan trọng hơn.
Hạ Miên cũng không tính đến chỗ nào ở nhờ, cô không thích làm phiền người khác, cũng không muốn ăn nhờ ở đậu, huống hồ tình cảnh bây giờ chưa tới nông nỗi đó.
Nếu là cô gái vừa từ huyện nhỏ lên thành phố chắc chắn sẽ hoang mang, nhưng Trương Khải Minh cùng Hoàng Hiểu Quyên muốn dùng chuyện này này để làm khó Hạ Miên, bọn họ đã tính sai rồi, chỉ hy vọng sau khi trở về đừng có hối hận.
“Cháu còn tiền không?” bác Lưu lo lắng hỏi.
Hạ Miên cười, “Bác đừng lo, để cháu gọi cho Trương Khải Minh, hỏi xem bây giờ nên làm gì.”
“Cậu ta đi công tác đi, có thể làm gì được?”
“Để cháu gọi trước đã. Bác cho cháu mượn điện thoại nhà mình một chút.”
"Dùng của bác đi." Mễ lão sư nói, “Ở trên lầu.” Bà nói xong liền xoay người về nhà.
Hạ Miên cũng không chối từ, nhà Mễ lão sư ở lầu một, càng tiện.
Nhìn Ninh Thiều Bạch cũng theo phía sau, Hạ Miên cảm thấy đầu óc bắt đầu linh động, thẳng đến lúc đối phương tự nhiên vào nhà, Hạ Miên mới phản ứng lại, gia hỏa này chính là đứa cháu ngoại thiên tài Tiểu Bạch?!
Ninh Thiều Bạch nhìn bộ dáng không thể tưởng tượng được của cô, “Sao vậy?”
“À, không có gì.” Hạ Miên nháy mắt tha thứ, thiên tài có chút thiếu sót cũng là chuyện bình thường. Nhìn sự giúp đỡ hôm nay, thôivề sau không so đo nữa.
Ninh Thiều Bạch cảm thấy cô hơi khác.
Hạ Miên gọi cho Trương Khải Minh.
Đầu năm nay chưa có di động, trạm điện thoại đặt ở thành phố không tính là nhiều.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, chỉ có một hộ gia đình ở huyện Minh Khê còn tính là giàu, đi đường dễ dàng bắt gặp hình ảnh một ông chú trung niên hói đầu lớn tiếng, “Hả, cậu nói cái gì cơ? Tín hiệu không tốt, tôi không nghe rõ, lặp lại lần nữa xem.”
Tức khắc hấp dẫn những ánh mắt trên đường.
Nhưng mà Nokia cũng coi như phổ biến, chỉ cần điều kiện nhà mọi người khá ổn thì đều mua được.
Hạ Miên trực tiếp nhắn mình đang ở nhà Mễ lão sư, kêu anh ta nhanh chóng trả lời, cho nên Trương Khải Minh mới miễn cưỡng tiếp.
Nhưng mà vừa kết nối hắn ta đã chất vấn, “Hạ Miên, có người nói với anh, là em gọi mấy tên lưu manh không đứng đắn vào đại viện, nhỡ xảy ra chuyện thì làm sao hả? Còn nữa, sao em lại làm phiền Mễ lão sư nữa vậy?”
“Miên Miên nghe lời đi, chú hai hôm nay gọi tới, bảo muốn đưa em về đấy.” Trương Khải Minh tận tình khuyên bảo, “Tư tưởng của chú hai em cũng biết, trong nhà lại không có người lớn, mà bà em lại nghe theo chú ta, đến lúc đó gả ra ngoài, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, lúc đó phải làm sao?”
Hạ Miên nheo nheo mắt, đây đúng là tạo đường lui cho mình mà, cô không vào nhà được, lại không thể về quê, không phải chỉ còn nước đi với lưu manh sao?
Cô “Ồ” một tiếng, cũng không biện giải, chỉ đơn giản nói, “Trong nhà không ai, tôi không vào được, cho nên chỉ có thể mượn điện thoại nhà Mễ lão sư, anh đừng nói mấy lời không liên quan đó nữa, rất phí tiền.” Bóp thời gian nói chuyện phiếm là đặc sắc của thời đại này, rốt cuộc đầu năm nay tiền điện thoại càng lúc càng đắt, nhận điện cũng tính phí, mọi người vừa thoát khỏi khổ cực đều đang muốn tiết kiệm.
Cô nói như vậy, Trương Khải Minh tức khắc không dám nhảm, chỉ nghe Hạ Miên hỏi, “Hiện tại Hoàng Hiểu Quyên mang Hiên Hiên đi rồi, hình như chưa muốn trở về, tôi cùng Tiểu Phong phải làm sao?”
Trương Khải Minh bất đắc dĩ nói, “Anh bây giờ bị điều đi công tác, vé xe lửa cũng lấy rồi, hiện tại cũng không có cách nào, như vậy đi, chốc nữa anh gọi cho bác Lưu, em tìm bác ấy hoặc Mễ lão sư đều được. Còn chuyện tiền nong, sáng nay không phải Hiểu Quyên mới đưa 500 sao, chắc đủ sống mấy ngày, nếu thiếu thì em vay tạm của mọi người đi.”
“Tiền đã tiêu hết.” Hạ Miên nói, “Tiểu Phong không có đồ sinh hoạt, tôi dùng hết cho Tiểu Phong rồi.”
“Hoàng Hiểu Quyên còn chưa trả sổ tiết kiệm cho tôi, tôi có tiền cần gì phải đi vay?” Hạ Miên không cao hứng nói, “Mẹ dặn không thể tùy tiện vay mượn người khác, tôi không muốn.”
Mễ lão sư nghe vậy nói, “Không sao, ngộ biến tòng quyền*, lúc đó Tiểu Trương về trả chúng ta là được.”
(P/s: phải tuỳ theo hoàn cảnh mà xử sự cho thích hợp.)
Trương Khải Minh giờ mới biết Hạ Miên mở loa ngoài, nhớ lại lời mình nãy giờ xem có ổn hay không, sau khi biết Mễ lão sư đang nghe, hắn tận tình khuyên bảo, “Tiền đó là mẹ em để lại dùng cho việc học, đừng có nhớ thương xằng bậy, không có tiền thì mượn thử xem, nếu thật sự không tìm được hàng xóm giúp đỡ, kiên trì đợi mấy bữa nữa anh về, Mễ lão sư, Hạ Miên cùng Tiểu Phong phải phiền bác rồi, thật xin lỗi.”
Mễ lão sư đáp lại, “Không có gì, hàng xóm láng giềng cả thôi.”
“Dù sao tôi cũng không vay.” Hạ Miên dứt khoát lưu loát, “Nhìn việc mà làm, chờ chị ta trả lại sổ tiết kiệm rồi tính, tôi không tin lời anh.”
Trương Khải Minh thở dài, “Yên tâm, khi về sẽ trả em sổ tiết kiệm,” nếu mày còn cần.
“Tóm lại em cứ an tâm nhờ hàng xóm giúp đỡ, thiếu tiền thì lúc về anh đưa.”
Bác Lưu đi theo nghe thế nói, “Vậy thì không ít đâu, còn nữa, Tiểu Phong cũng ở đây, tôi thấy Hoàng Hiểu Quyên nhà cậu rõ ràng không muốn cứu, ném hai đứa nhỏ bỏ chạy, vừa nhìn là biết cố ý!”
Trương Khải Minh khẽ nhíu mày, tình huống này cùng giả tưởng có chút không giống nhau, nhóm hàng xóm lại không chán ghét Hạ Miên?
Trong lòng Trương Khải Minh đang suy tư, nhưng ngoài miệng vẫn là mách lẻo, “Hiểu Quyên cũng mới gọi điện thoại cho anh, nói là bị lưu manh tìm tới cửa, nói lúc Hạ Miên ở quê từng quen biết bọn họ.” Bằng không sao lại đánh nhau thuần thục như vậy.
“Chú hai cũng cảm thấy em học không được, mới muốn gả ra ngoài, anh cảm thấy tuổi em còn nhỏ, phải lấy học tập làm……”
“Được rồi, không nói chuyện đó nữa, lúc về hai ta nói tiếp, Hạ Miên và Tiểu Phong phải phiền bác Lưu và Mễ lão sư chiếu cố rồi.”
Danh Sách Chương: