Hạ Miên bên này đang nghĩ nên thu thập đôi vợ chồng hiểm ác kia thế nào, không ngờ bên đó cũng đang thảo luận về mình.
Hoàng Hiểu Quyên dỗ Hiên Hiên ngủ, mới cẩn thận nhìn chồng mình nói, “Khải Minh……”
Trương Khải Minh bình tĩnh nhìn chốc lát, bỗng nhiên hung hăng đánh vào ngực cô ta.
Việc phát tiết này không thể để người ngoài xem, Hoàng Hiểu Quyên đau đến méo mó, nhưng chỉ cuộn hai vai lại không dám phản kháng.
Ngược lại còn hoảng loạn bắt lấy tay Trương Khải Minh, “Thực xin lỗi, Khải Minh, em thật sự không ngờ nha đầu đó lại biết nhiều như vậy, nó không chỉ nói hết chuyện năm đó của chúng ta ra, mà còn nhắc đến phí bồi thường, em chỉ muốn úp cái nồi lên đầu Hạ Xuân, hơn nữa cảnh sát còn muốn dẫn em đi, em, em quá sợ, chứ thật sự không phải cố ý……”
Trương Khải Minh thờ ơ, mặt vô biểu tình phóng nắm đấm đến, Hoàng Hiểu Quyên một cử động nhỏ cũng không dám, chịu đựng đau đớn thút thít cầu xin, “Khải Minh, anh Khải Minh …… em sai rồi, em không dám nữa……”
Thẳng đến lúc cô ta hối hận khóc lóc thảm thiết, Trương Khải Minh mới thở dài một tiếng, ôm chặt, “Anh biết em không phải cố ý, nhưng chuyện này là em sai, biết không?”
“Thấy Hạ Miên kia nổi điên, bất an thì cho qua, lại còn liên tiếp khiêu khích, đáng lẽ nên mặc con nhóc đó ồn ào trước công chúng, dù lúc này cảnh sát không bắt chúng ta, nhưng trong mắt một ít người, chúng ta đã phạm tội gϊếŧ người, em nói xem sau này phải sống thế nào?”
Hoàng Hiểu Quyên vội vàng gật đầu, “Em biết mà Khải Minh, em sẽ không để chuyện này ảnh hưởng đến anh đâu, anh cứ đẩy tất cả lên em, vì em quá yêu anh nên mới không chấp nhận đứa con của vợ trước, thời điểm anh không ở đây tự mình ngược đãi đứa nhỏ, anh căn bản không biết, cho dù Hạ Miên có muốn kiện……”
“Cũng không đến mức như vậy,” Trương Khải Minh ngắt lời, sờ sờ tóc cô ta, ôm sát, “Nhà ai chưa từng đánh con? Hạ Miên chỉ dám nói thôi, không sợ, anh sao có thể để em chịu ủy khuất lớn như vậy, hôm nay có thể gọi người thả em ra, ngày mai cũng có thể khiến con nhỏ đó không dám kiện.”
Hoàng Hiểu Quyên nín khóc mỉm cười, “Khải Minh, anh thật tốt.”
Hai người ôn chuyện chốc lát, Hoàng Hiểu Quyên vuốt cái bụng đau, nhịn không được nói, “Chúng ta có cách nào khiến cô ta không dám kiện không? Em nhìn bộ dạng hung dữ kia, trông không dễ buông tha đâu.”
Trương Khải Minh nheo nheo mắt, “Một nha đầu mười sáu tuổi mà thôi, xem đầu tóc kia là biết học không giỏi, hình như còn biết đánh nhau? Lời lưu manh nói có thể tin sao? Hôm nay mọi người đứng phía nó cũng chỉ vì thấy Tiểu Phong đáng thương mà thôi.”
“Đến nỗi mấy nhát dao nó tạo ra……” Thời điểm Trương Khải Minh nói đến đây, Hoàng Hiểu Quyên không khỏi chột dạ.
Chuyện giữa hai người bọn họ vốn đã dấu diếm Hạ gia rất tốt, là nhà mẹ đẻ của Hạ Miên……
Suy đoán của mọi người đối với gia cảnh của Hoàng Hiểu Quyên và Trương Khải Minh không hề sai, cô ta cho rằng chồng mình là cán bộ Hoa Cương, mà Trương Khải Minh cũng nghĩ vợ là con một của vợ chồng công nhân khá khẩm.
Thẳng đến lúc cô ta chưa kết hôn đã có thai, người nhà họ Hoàng tìm Trương Khải Minh náo lớn một chân, chân tướng cũng theo đó bại lộ.
Khi đó thấy Trương Khải Minh muốn vứt bỏ mình, cô ta mới gửi ảnh cho Hạ Xuân, không ngờ Hạ Xuân lại chết ngoài ý muốn, lúc ấy cũng sợ hãi, không dám bàn chuyện yêu đương nữa, nhưng trong bụng đã có Hiên Hiên.
Người nhà họ Hoàng không quan tâm vẫn náo loạn, tìm tới Trương Khải Minh đang ở nhà chú hai Hạ gia, khi đó biết rõ mọi chuyện, dù đám người đó là kẻ hám tài, sớm dùng tiền đrrr bịp miệng, nhưng chuyện này ai có thể bảo đảm?
Trương Khải Minh nhìn cô ta một cái, nhàn nhạt nói, “Không thể che giấu thì dời lực chú ý sang chuyện khác. Hôm nay nó nói ra không ít chuyện, chỉ cần sai một cái, vậy toàn bộ đều là giả.”
“Ai biết tình huống nhà mẹ đẻ em? Không phải Hiểu Hà có thể làm chứng sao? Phí bồi thường càng là chuyện bóng gió, tài xế nào có thể bồi thường bốn năm vạn.”
Hoàng Hiểu Quyên không dám nhìn Trương Khải Minh, càng không dám nói với hắn, hôm nay lúc Hạ Miên bị nhốt bên ngoài, đã nói sạch sẽ tình huống nhà cô ta.
Thật sự sợ Trương Khải Minh tức giận, trong lòng nhầm an ủi mình, mặc kệ nói giản lược hay kỹ càng tỉ mỉ, dù sao đều là vu khống.
“Em nhớ nói với Hiểu Hà một tiếng,” Trương Khải Minh dặn dò, “Hai người qua lại thân thiết, nhỡ đâu hàng xóm hỏi tới, không nói lệch là được.”
Nhắc đến Hoàng Hiểu Hà, Trương Khải Minh hứng thú bừng bừng, “Hiểu Hà ở chung với bác sĩ Ninh thế nào?”
Hoàng Hiểu Quyên thấy hắn cao hứng, cũng vinh dự, “Nghe nói không tồi, không uổng công chúng ta phí sức tìm người đưa con bé vào bệnh viện.”
Trương Khải Minh đúng là cao hứng, “Anh là anh rể nó, chỉ cần con bé tự mình tiến tới, anh nhất định sẽ giúp đỡ tận lực, cứ như hiện tại, trở thành bạn bè với bác sĩ Ninh, nhờ bác sĩ Ninh nói với mấy gia đình trong viện một tiếng, còn ai dám nghi ngờ?”
“Đúng vậy, bác sĩ Ninh đúng là không thể bắt bẻ, nhưng tới hai tháng rồi, lại chưa thấy thân thiết với ai, lúc nào cũng thật lạnh lùng.” Ánh mắt Hoàng Hiểu Quyên sáng lên, “Nghe nói nhà bác sĩ Ninh đặc biệt có tiền, thật không vậy?”
Trương Khải Minh liếc cô ta một cái, thần bí nói, “Em có thấy đồng hồ trên tay cậu ta không?”
“Có.”
“Cao Vĩnh Phong nói đó là đồng hồ Thụy Sĩ, Rolex Gypsophila*, giá hơn hai mươi vạn!”
(P/s: chắc là em này.)
Hoàng Hiểu Quyên kinh ngạc thở dốc, “Hơn hai mươi vạn!”
Phải biết phòng của bọn họ mua 5 năm trước đã tốn hơn ba vạn, hai mươi vạn, đời này cô ta còn chưa gặp qua, thế mà người ta đang đeo ở trên tay……
Đáy mắt Trương Khải Minh không giấu nổi hưng phấn, “Chuyện này đừng nói ra ngoài, người bình thường không nhìn ra đâu.”
Hoàng Hiểu Hà gật đầu điên cuồng, “Em không ngốc, phải nhanh nói với Hiểu Hà một tiếng.” Mọi người mà biết đi nịnh bợ, thì làm gì còn chỗ cho bọn họ.
“Chuyện của nha đầu Hạ Miên kia đừng quá lo lắng.” Trương Khải Minh nói về chính sự, “Một đứa côn đồ không biết kiềm chế bản thân mà thôi, chỉ cần mọi người chán ghét, chướng mắt, lời cô ta sẽ không ai tin.”
“Con nhỏ đó đúng là không biết kiềm chế……” Hoàng Hiểu Quyên phản ứng lại, cao hứng nói, “Quả nhiên vẫn là anh có cách!”
Nói tới đây tràn ngập mong đợi, “Thế chuyện Tiểu Phong ……” Rốt cuộc cô ta vẫn không muốn đeo thanh danh ngược đãi trẻ con.
Trương Khải Minh nhíu mày, “Chuyện Tiểu Phong em phải thành khẩn nhận sai, quyết tâm sửa đổi lỗi là được, nếu nha đầu kia vẫn không buông tha, vậy để nó nháo, dùng sức nháo, lâu dần mọi người thấy phiền, ít đồng tình!”
“Nhưng sợ cô ta nháo ở nhà,” Hoàng Hiểu Quyên xoa mấy chỗ xanh tím trên người, không khỏi nhe răng, “Anh còn chưa thấy thôi, nha đầu đó một lời không hợp liền động thủ.”
Trương Khải Minh không để bụng, “Chẳng qua là nghé con mới sinh không sợ cọp mới dám lỗ mãng như vậy, gần đây anh có công tác, em cũng mang Hiên Hiên về nhà mẹ đẻ đi, chìa khóa và tiền đều chuẩn bị xong rồi, đến lúc đó xem nó dựa vào ai sống ở thành phố.”
“Ăn giáo huấn, đương nhiên sẽ ngoan.”
Trương Khải Minh vừa nói như vậy, trong lòng Hoàng Hiểu Quyên không chỉ kiên định, còn có cả hưng phấn, “Ngày mai em sẽ cho cô ta chút giáo huấn!”
----
Thời điểm Hạ Miên mở mắt mặt trời đã treo cao, cô cúi đầu liền nhìn thấy một đôi mắt thiên chân vô tà, Tiểu Phong thấy cô tỉnh, lộ ra nụ cười xán lạn, “Dì nhỏ.”
Hạ Miên hôn hôn trán cậu nhóc, “Chào Tiểu Phong nha.” Cô nhớ lúc trước từng đọc qua ở đâu đó, tiếp xúc nhiều có thể tăng cảm giác an toàn cho đứa trẻ.
Quả nhiên Tiểu Phong rất vui vẻ, Hạ Miên vén áo thun coi như áo ngủ trên người cậu lên, kiểm tra vết thương, nhiều vết bầm đã tan, cô đè nhẹ, hỏi đứa nhỏ, “Đau không?”
Tiểu Phong lắc đầu, “Không đau.”
Không đau, nhưng có vấn đề khác:
“Ục ục……”
“Ục ục……”
Âm thanh lần lượt truyền từ bụng Tiểu Phong và Hạ Miên ra, tay Tiểu Phong vội vàng che bụng mình lại, nghe thấy bụng Hạ Miên cũng kêu, trên mặt lộ ra thần sắc lo lắng, “Dì nhỏ, uống nước.”
Ánh mắt Hạ Miên trầm xuống, trẻ nhỏ đói bụng, tại sao lại đi uống nước?
Nghĩ đến đây có chút ảo não, tối qua qua tầm 5 giờ Tiểu Phong mới ăn nửa bát canh trứng và một chút đùi gà, kế hoạch của cô là định 9 giờ nấu bữa khuya cho thằng bé, vừa vặn chính mình còn chưa ăn no, không ngờ nằm cái liền ngủ.
Trong không khí có mùi cơm thoang thoảng, Hạ Miên nghiêng đầu nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, 7 giờ 30 phút, 8 rưỡi Trương Khải Minh mới đi làm, lúc này đúng là nên ăn cơm.
“Đi, dì nhỏ làm đồ ăn ngon! Chúng ta không uống nước, ăn cơm.”
Quần áo hôm qua bác Lưu cho Tiểu Phong gồm một cái áo Vịt Donald màu vàng nhạt cùng quần đùi, càng tô điểm đứa trẻ thêm trắng nõn đáng yêu, Hạ Miên nhịn không được mạnh mẽ hôn thêm một cái, đứa nhỏ tức khắc nhấp miệng cười rộ.
Ra khỏi phòng, một nhà ba người sớm ngồi trước bàn cơm, cháo trắng bánh bao thêm một đĩa rau xào và dưa muối, Hoàng Hiểu Quyên lột một quả trứng cuối cùng bỏ vào bát Hiên Hiên.
Trương Khải Minh cũng ăn xong, vội vàng lùa mấy miếng cơm, một bên đứng dậy một bên “ra lệnh” cho Hoàng Hiểu Quyên, “Khi nào Hạ Miên cùng Tiểu Phong dậy, em nhớ làm cơm cho hai đứa, còn dám làm gì đứa nhỏ, chúng ta ly hôn!”
Lúc thay quần áo đổi giày còn mang vẻ mặt ôn hòa nói với Hạ Miên, "Anh đi làm, thuận tiện hỏi thăm chuyện trường học và gia sư cho em, con trai giám đốc xưởng anh là sinh viên, để anh xem có thể mời về hay không.”
Nói tới đây lại đau lòng muốn xoa đầu Tiểu Phong, Hạ Miên tay mắt lanh lẹ tránh thoát.
Trương Khải Minh cũng không xấu hổ, từ ái nói, “Ngoan ngoãn ở nhà, lúc ba về mua đồ ăn ngon cho con.”
Hạ Miên âm thầm cười lạnh, Trương Khải Minh diễn thật giống nha, nhưng thật xin lỗi, bạn diễn của hắn không chuyên nghiệp.
Nếu hắn là thật sự tức giận, Hoàng Hiểu Quyên còn có thể thản nhiên ăn cơm?
Sau khi người rời khỏi, Hoàng Hiểu Quyên hoàn toàn không có ý tứ làm cơm cho bọn họ.
Hiển nhiên là không sợ hãi.
Cầu ☆ 🙏 and follow me
Danh Sách Chương: