• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng Hiểu Quyên không ngờ lưu manh ở chỗ này nhanh mồm dẻo miệng như vậy, biện giải không được, tức giận đến thét chói tai, “Không phải, không phải!”

“Được rồi!” Liễu Hồng quát, nữ cảnh sát này đối với Hoàng Hiểu Quyên một chút sắc mặt tốt cũng không có, “Tất cả về đồn công an lấy lời khai!”

Rồi quay đầu nói với Hạ Miên, “Em cũng nói ít hai câu, chốc nữa đưa đứa bé đi kiểm tra.” Tuy rằng mang bộ dáng xử theo phép công, nhưng ngữ khí hòa hoãn rất nhiều.

Hoàng Hiểu Quyên chưa trải qua chuyện này bao giờ, đầu năm đã bị mời lên Cục Công An, cho dù ra ngoài được cũng không còn mặt mũi gặp mọi người, lúc này nghe tới kiểm tra vết thương, cô ta lập tức nói, “Cảnh sát tôi cũng muốn kiện nó đánh người, có phải cũng nên đi kiểm tra hay không.”

Bác Lưu “phi” một tiếng, “Cô còn mặt mũi kiện cáo hả? Cô thì bị thương cái gì chứ? Dì nhỏ thằng bé đánh rất nhẹ!”

“Không thể nói như vậy được nha,” lời nói thật nhân đạo, “Ít nhất cũng phải tới bệnh viện, kiểm tra xem lòng dạ có phải màu đen hay không.”

Bác Lưu lão nói với Liễu Hồng, “Đồng chí cảnh sát, nhà tôi sống ở phía đối diện, cô chờ tôi một chút, tôi đi lấy bộ quần áo phù hợp cùng đồ ăn cho thằng bé, lúc này đã là giữa trưa, mọi người đều đói, trẻ con lại không thể không ăn.”

“Đúng rồi.” Một người phụ nữ trẻ tuổi được nhắc nhở, trực tiếp đem túi bánh trứng lại gần, “Vừa mới mua đấy, để đứa nhỏ ăn đi, thật đáng thương, con nít con nôi bụng dạ xẹp cả rồi.”

Nói tới cổ họng lên men, con gái nhỏ của cô ấy cũng lớn tầm này, là người làm mẹ, nhìn thấy cảnh này thật khó chịu.

Tiểu Phong đối với người lớn vẫn sợ hãi, gắt gao dựa gần Hạ Miên, nhỏ giọng cầu cứu, “Dì nhỏ.”

Người phụ nữ thấy bộ dáng của Tiểu Phong, “Đừng sợ đừng sợ, đồ ăn cho dì nhỏ, em mau để đứa bé ăn đi.” Sau đó đặt bánh đặt vào tay Hạ Miên.

Hạ Miên không cự tuyệt, vỗ về Tiểu Phong nói, “Cảm ơn chị.”

“Cứ gọi tôi chị Vương là được.” Người phụ nữ trẻ tuổi lúc này nhìn Hạ Miên rất thuận mắt, “Về sau có việc cứ tìm, chị sống ở lầu trên.”

Sau chị Vương, chị dâu Triệu gia cũng đưa tới hộp sữa Canxi AD, còn có một người đàn ông trẻ trực tiếp mang cả dưa hấu đến, làm Hạ Miên dở khóc dở cười.

Mọi người cũng cười mắng, “Cái đó sao đứa bé ăn được?!”

Người đàn ông sờ sờ đầu nói, “Tại tôi nghĩ đứa nhỏ chưa ăn qua.”

Mọi người lại thởi dài một trận.

Bác Lưu cầm một bộ quần áo ra, nói, “Đây là của cháu bác, mặc tạm đi.”

“Cảm ơn bác Lưu.” Hạ Miên đáp lại.

“Đi thôi đi thôi,” Bác Lưu nói, “Đi sớm về sớm, buổi tối về nhà ăn cơm!Nấu canh gà bồi bổ cho đứa trẻ.”

Hoàng Hiểu Quyên còn muốn nỗ lực vãn hồi, “Bác Lưu à, thật sự không phải, cháu bị oan!”

Kết quả bị mọi người nhất trí xem thường.

Nam cảnh sát, “Đi thôi!”

Tới cục cảnh sát hai người tách ra lấy lời khai, vấn đề Hạ Miên cùng Tiểu Phong bị hỏi cũng tương đối đơn giản, sau đó liền đi kiểm tra vết thương.

Chỗ kiểm tra là bệnh viện nhân dân Hoa Cương, sảnh chờ không lớn chen chúc người.

Hạ Miên nắm tay Tiểu Phong đi vào liền nhận được sự chú ý từ bốn phương tám hướng, cô theo bản năng cúi đầu, đối diện với hai lỗ thủng ở hình đầu lâu trên áo.

Ok, sự hoang dã này đúng là làm người khác kinh ngạc, nhưng mà cô nhìn cả nửa ngày, cũng không nhìn ra chỗ nào làm người ta kinh diễm.

Còn đang nghi hoặc, liền nhìn thấy một cô y tá xinh xắn tinh xảo, hai mắt sáng ngời bước tới chỗ cô, ánh mắt kia làm Hạ Miên có cảm giác mình như một miếng thịt mỡ lớn.

Phản ứng người đó thật lớn, trực tiếp khiến cô lui về phía sau một bước. Hạ Miên lùi lại, lại bị thứ gì đó ngăn cản.

“Tch!” Cùng với giọng nói bất mãn, một cái tay hữu lực vững vàng đặt phía sau lưng cô, Hạ Miên quay đầu.

Đó là người đàn ông cực kỳ cao lớn, bởi vì hào quang chói mắt, Hạ Miên nhất thời không nhìn thấy diện mạo đối phương, chỉ biết dáng người thon chắc cao dài, ánh mặt trời xán lạn sau giờ Ngọ xuyên qua cửa kính bệnh viện, mạ một lớp vàng ấm áp lên chiếc áo blouse của người đó, có vẻ thần thánh không thể xâm phạm.

Người bốn phía vì động tác của anh ta bắt đầu đầu ồn ào, sau lưng Hạ Miên như bị ánh mắt bốn phía xuyên thấu.

“Bác sĩ Ninh.”

“Chào bác sĩ Ninh.”

“Bác sĩ Ninh tới rồi ~”

Được rồi, phá án, ánh mắt kinh diễm hóa ra là dành cho vị này, trình độ được hoan nghênh của đối phương đúng là làm người ta líu lưỡi, nhưng mà xưng hô này thật có chút quen tai nha……

“Bác sĩ Ninh ~” giọng nói ngọt nị của cô gái vang lên, mang theo sự nôn nóng khoa trương, “Anh không bị gì chứ?!”

Hạ Miên phảng phất là cái xe tăng, lui một bước sẽ đè bẹp bác sĩ Ninh.

Bác sĩ Ninh!

Đôi mắt Hạ Miên chợt trừng lớn, hơi hơi nghiêng người nhìn mặt của đối phương: Mắt đẹp mày kiếm, mũi cao môi mỏng, tinh tế như minh tinh chui ra từ poster, còn không phải tên Đường Tam Tạng lúc trưa giúp đỡ Hoàng Hiểu Quyên sao?

Cô sốt ruột báo cảnh sát, cho nên không chú ý tới vị này, không ngờ người ta lại là bác sĩ ở đây.

Hạ Miên lập tức lạnh mặt.

Y tá đi tới trước mặt cô không phân xanh đỏ đen trắng nhíu mày oán trách, “Em gái này, đi đường cẩn thận một chút.”

Hạ Miên không muốn để ý cây hoa si này, đang muốn rời đi, cô liền cảm thấy đùi bị ôm chặt, cúi đầu nhìn thấy bộ dáng Tiểu Phong có chút sợ hãi, “Dì nhỏ.”

Hạ Miên vội vàng ôm cậu lên, “Không sợ không sợ, dì nhỏ ở đây nha.” Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Phong vùi vào hõm vai cô, phảng phất làm như vậy có thể tránh khỏi những thứ đáng sợ.

Ánh mắt Ninh Thiều Bạch dừng trên đứa bé, ngón trỏ đặt trong túi áo blouse không tự giác gõ hai lần, ngữ khí có thể nói ôn hòa, “Tới kiểm tra vết thương à?”

Cô y tá kia thấy Ninh Thiều Bạch quan tâm trẻ nhỏ, lập tức ôn nhu hỏi, “Bảo bảo đừng sợ, nói cho chị biết em bị gì nào?”

Tiểu Phong càng hãi, gắt gao dán Hạ Miên, chỉ hận không thể chui vào túi cô giấu mình đi.

Hạ Miên đang nghi ngờ phản ứng của Tiểu Phong, bỗng nghe thấy giọng nói không vui của một y tá lớn tuổi, “Hoàng Hiểu Hà! Cô làm gì vậy? Mau đưa thuốc cho giường số 3 đi!”

Hạ Miên đột nhiên ngẩng đầu, “Cô có quan hệ gì với Hoàng Hiểu Quyên?”

Hoàng Hiểu Hà thấy ánh mắt bác sĩ Ninh cũng rơi xuống người mình, gò má hồng nhạt, “Hoàng Hiểu Quyên là chị tôi, tôi sống ngay phía trên nhà bà ngoại bác sĩ Ninh……”

“Trách không được.” Hạ Miên cười lạnh một tiếng, ôm Tiểu Phong rời đi, trước khi đi còn không quên hung hăng liếc xéo Ninh Thiều Bạch một cái.

Ninh Thiều Bạch nhướng mày, Hoàng Hiểu Hà tức giận nói, “Con gái hiện tại thật không có tố chất, coi mình là ai chứ, bác Ninh tuyệt đối đừng để loại người này trong lòng.”

Ninh Thiều Bạch cúi đầu nhìn dáng vẻ kệch cỡm của cô ta, giọng nói không chút để ý, “Cô không biết đứa bé kia?”

Hoàng Hiểu Hà sửng sốt một chút, “Không biết.” Sau đó biểu lộ ra một bộ dáng vô cùng yêu thích, “Đứa bé đó thật đáng yêu, tôi rất thích trẻ con.”

Đứa bé đáng lý cũng nên gọi y tá một tiếng dì nhỏ, hiển nhiên biết cô ta, hơn nữa còn rất sợ hãi.

Ninh Thiều Bạch cười nhạo một tiếng, vòng qua cô ta đi tới phòng khám, thấy Hoàng Hiểu Hà còn đi theo, không kiên nhẫn nói, “Y tá trưởng kêu cô đi đưa thuốc, nãy giờ đã trì hoãn hơi lâu rồi đấy.”

Hoàng Hiểu Hà nghịch ngợm thè lưỡi, lúc này mới rời đi.

Lúc Hạ Miên ra khỏi bệnh viện đã là bốn giờ, chờ hai ngày nữa mới có báo cáo cụ thể, may là thuốc đã kê xong, ngoài thuốc trị thương còn cần bổ sung dinh dưỡng, đứa bé nhỏ như vậy thiếu dinh dưỡng đến đáng thương, may mắn khả năng phát dục không có vấn đề, kịp thời bổ sung là được.

Chuyện làm Lệnh Hạ Miên tức nhất chính là, bác sĩ kiểm tra đến miệng phát hiện thằng bé có mấy vết kim đâm chưa kết vẩy, thật sự là bị kim đâm! Trách không được lúc Hoàng Hiểu Quyên uy hiếp, đứa nhỏ không dám khóc nữa.

Hiện giờ có đánh Hoàng Hiểu Quyên thế nào cũng không thể hả giận.

Hạ Miên sờ sờ túi quần, móc ra sáu đồng, ở thời đại tiền lương bình quân của công nhân chỉ có mấy trăm tệ, một học sinh cao trung có nhiều tiền tiêu vặt trong người như cô đã thực không tồi, nhưng mà muốn mua đồ dinh dưỡng còn kém xa.

Hạ Miên chỉ mua một túi kẹo bạch thỏ, tiện tay mở một cái nhét vào miệng Tiểu Phong, bế cậu lên, “Đi, về nhà ăn ngon!”

Tiểu Phong không kịp phòng bị ăn đường, sửng sốt một chút, cảm nhận độ ngọt tan ra trong miệng, đôi mắt lặng lẽ nheo lại, hai tay nhỏ ôm cổ Hạ Miên.

Hạ Miên vừa đau lòng lại thỏa mãn, càng hạ quyết tâm thu thập đôi vợ chồng kia, cô không phải là nguyên chủ, Trương gia hút máu Tiểu Phong, đối đãi với Tiểu Phong như vậy còn muốn sống sung túc an ổn?

Méo có cửa đâu!

Thời điểm Hạ Miên cùng Tiểu Phong trở về, trước cổng có không ít người tụ tập, bác Lưu - hàng xóm đối diện nói với cô, Hoàng Hiểu Quyên đã từ đồn công an về.

Hạ Miên sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, thời gian trong sách lấy bối cảnh thập niên 90, ý thức pháp luật của người dân chưa cao, đối với việc bạo hành, ngược đãi trẻ con phần lớn đều xử theo mâu thuẫn gia đình, hòa giải là chính, nhưng cho dù như vậy, cũng không nhanh thế nha?

Phảng phất như biết nghi hoặc của Hạ Miên, bác Lưu nói, “Chắc là tìm người, quan hệ của Tiểu Trương rất tốt, hầu như ai cũng quen biết.”

Chị Vương càng biết rõ ràng hơn, “Tôi biết, là nhờ Cao Vĩnh Phong, người đó quen biết rộng lắm.” Nói tới đây liền nhỏ giọng, “Hình như còn có tay chân trong giới hắc bạch đạo.”

Đời trước từng nghe qua nhiều nơi quan hệ hơn pháp luật, không ngờ lúc này đụng phải.

Bác Lưu nói, “Cái người có vóc dáng cao gầy kia kìa, chắc là bán bảo hiểm nhỉ? Trông rất có tinh thần.”

“Đúng vậy, chính là anh ta.” Chị Vương nói cái đổi sang chuyện khác, “Đúng rồi, đang bán bảo hiểm, tôi cảm thấy anh ta cũng không tồi……”

Mọi người bắt đầu chuyển sang chuyện bảo hiểm, Hạ Miên ôm Tiểu Phong lên lầu, cô cũng không quá uể oải, có thể nhốt Hoàng Hiểu Quyên lại là tốt nhất, bây giờ cô ta bị đánh không chắc đứng dậy nổi, cô tới trừng phạt cũng khá được nha!

Vừa vặn còn chưa đánh đã ghiền!

Hạ Miên gõ cửa, Hoàng Hiểu Quyên ở trong giả chết không để ý.

Nhìn xem, không phải cơ hội tới rồi sao?

Cầu ☆ 🙏 and follow me

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK