không hẹn mà cùng thở ra.
Tôn Duyệt Hân nói, "Không biết vì sao mỗi lần bác sĩ Ninh ở đây, tớ không
dám nói chuyện."
Lý Lệ Trân hoa si, "Nhưng dù có nhìn bao nhiêu lần, bác sĩ Ninh vẫn đẹp trai
thật đấy."
Hạ Miên hãnh diện lây, "Đương nhiên rồi, tờ chưa gặp ai đẹp hơn anh ấy cả."
Triệu Thành nhìn khuyên tai của Hạ Miên khuyên hỏi, "Do bác sĩ Ninh bấm thật
à? Tôi có thể tưởng tượng bộ dáng anh ấy cầm dao phẫu thuật, gương mặt vô
cảm mổ bụng người ta."
Hàn Hạo Ngôn gật đầu đồng ý, "Bệnh nghề nghiệp của bác sĩ thật đáng sợ, lúc
anh ấy nhìn qua như kiểu đang tìm chỗ đâm dao xuống ấy."
Mà điều đám con gái để ý đến lại không vậy, Tôn Duyệt Hân nhìn kỹ khuyên tai
Hạ Miên hỏi, "Thật sự không đau chút nào?"
Rồi sờ vành tai của mình, "Hồi cấp hai tớ bấm sưng đỏ mấy ngày lận."
Hạ Miên đắc ý đến nỗi mũi sắp hếch lên trời, "Không đau tẹo nào, bác sĩ Ninh
siêu lợi hại, ha ha."
Tôn Duyệt Hân nói, "Sớm biết vậy tớ cũng bấm trễ chút."
Triệu Thành đáp, "Bà dám khẳng định mình có thể mở miệng nhờ bác sĩ
Ninh??"
Tôn Duyệt Hân lập tức sửa lời, "Ờ thì bấm sớm một chút khá tốt, dù sao tớ cũng
quên cảm giác lúc ấy rồi."
Mấy người hi hi ha ha ăn tiệc sinh nhật, lại cùng nhau cắt bánh kem, cuối cùng
ai nấy rời đi.
Tiễn các bạn xong, Hạ Miên ôm Tiểu Phong ngồi trên sô pha bóc quà.
Món quà cu cậu tặng Hạ Miên vẫn là một bức tranh, tuy còn non nớt nhưng rõ
ràng đã tiến bộ hơn mấy năm trước nhiều.
Hạ Miên ôm cậu lên, để cậu treo nó song song với bức tranh năm ngoái.
"Đợi đến khi tường này kín tranh, Tiểu Phong của chúng ta sẽ trở thành họa sĩ
lớn." Hạ Miên cười, "Phải vẽ dì nhỏ đẹp nhất đấy!"
Tiểu Phong trịnh trọng gật đầu, "Dì nhỏ vốn đẹp nhất rồi!"
"Ai nha..." Hạ Miên dùng sức hôn mặt cậu, "Tiểu Phong nhà ta quá tinh mắt."
Tiểu Phong ôm lấy cổ cô cười khanh khách.
Lúc này Hạ Văn Nguyệt tiến vào, đưa ra một cái sổ tiết kiệm, "Đây là hoa hồng,
cháu đã mười tám tuổi, về sau có thể tự giữ tiền của mình rồi."
Tháng thứ hai xưởng thực phẩm Tân Sinh mở cửa, Hạ Văn Nguyệt mời ngay
luật sư chuyên nghiệp về ký kết hợp đồng chính thức với Hạ Miên.
Cô cung cấp một phần tài chính cho xưởng và công thức lẩu, Hạ Văn Nguyệt
phụ trách các khoản đầu tư còn lại và kinh doanh, sau khi hạch toán* tất cả thì
Hạ Miên có khoảng 30% hoa hồng.
(P/s: Hạch toán là một hệ thống gồm 4 quá trình: quan sát, đo lường, tính toán
và ghi chép nhằm quản lý các hoạt động kinh tế ngày một chặt chẽ hơn.)
Hạ Miên mở sổ tiết kiệm nhìn thoáng qua, kích động nói, "Mỗi tháng được
nhiều vậy ạ!"
Hạ Văn Nguyệt cười, "Đưa cháu một tháng để xem đỡ ghiền thôi, vụ cho vay
giữa chúng ta vẫn chưa xong đâu."
"Cứ theo cái đà này, chắc cuối năm là xong cô nhỉ?" Hạ Miên hỏi.
"Ừm," Hạ Văn Nguyệt đáp, "Cơ mà cô vẫn muốn vay thêm mở hai dây chuyền
sản xuất nữa."
"Xung quanh nhà máy có đất trống, tính mua một mảnh, nhất định sau này sẽ
dùng đến."
Hạ Miên ngẫm nghĩ vị trí xưởng thực phẩm, giờ nhìn thì hẻo lánh, nhưng đợi
đến năm 2000 về sau thành phố Yến bắt đầu sinh sổi phát triển, giá đất bên đó
tuyệt đối tăng, lại có khả năng cao nhận giải phóng mặt bằng, vào diện quy
hoạch.
"Mua mua mua." Hạ Miên thuần thục lợi dụng Ninh Thiều Bạch, "Cháu nghe
bác sĩ Ninh nói giờ là lúc giá nhà đất tiện nghi nhất, qua mấy năm nữa sợ là lên
cao lắm đấy."
"Nếu cô hai gặp được người trong thôn sống gần đó định bán nhà thì báo với
cháu một tiếng nhé, mua không nổi đất nên cháu định tích cóp kiếm nhà."
"Được rồi," nghe là Ninh Thiều Bạch bảo, Hạ Văn Nguyệt cũng không hỏi
nhiều, dù đôi khi Hạ Miên có bướng bỉnh, nhưng con bé luôn hiểu rất rõ những
việc này.
Chuyện như mua bất động sản cũng không sai.
Hạ Văn Nguyệt rời đi, Tiểu Phong khoanh tay nhìn sổ tiết kiệm.
Hạ Miên ôm cậu vào lòng cùng xem, "Qua đếm nào, một tháng kiếm được
nhiều tiền quá."
Hiện tại đứa nhỏ đã biết chữ, duỗi ngón út đếm hàng trăm nghìn một lúc, ngồi
trong lòng cô vui vẻ lúc ẩn lúc hiện.
"Vui thế à," Hạ Miên sờ tóc ngố của cậu bật cười, "Con biết đây là bao nhiêu
không?"
Thực tế trên phương diện tiền tài, Tiểu Phong giống với tất cả các bạn nhỏ khác,
chỉ có chút khái niệm với mấy chục đồng tiêu vặt, chứ hàng nghìn hàng vạn đối
với cậu mà nói là rất nhiều rất nhiều, có cảm giác như có thể mua bất kỳ thứ gì.
Quả nhiên Tiểu Phong ngẩng đầu nhìn Hạ Miên, "Mua nhà, giải phóng mặt
bằng, vào diện quy hoạch!"
Hạ Miên cười rộ lên, "Ừm, sẽ có."
Muốn mua từ lâu lắm rồi, chỉ là mình ở đây trời xa đất lạ, đi học rồi cũng không
có thời gian.
Vài năm trở lại đây thị trường nhà đất chững lại, Hạ Miên không vội, định để
đến nghỉ hè nghỉ đông hai năm tới từ từ hỏi thăm.
Cơ mà...
"Số tiền này vẫn chưa đủ."
Tiểu Phong nghiêng đầu suy nghĩ, "Bán tem đi?"
Hạ Miên sờ đầu cậu, "Giá tem không thấp như giá nhà bây giờ, hơn nữa tem là
của Tiểu Phong, đợi đến sinh nhật mười tám tuổi của con mình sẽ xem xét để nó
ở đâu."
"Vậy phải làm sao ạ?" Tiểu Phong hỏi.
Cô quơ quơ tấm sổ tiết kiệm cười, "Tuy số này không đủ, nhưng con quên
chúng ta vẫn còn tiền khác à?"
Tiểu Phong nghĩ ra, "Chú Ninh!"
"Đúng vậy, tiền chúng ta giao cho chú Ninh quản lý hộ." Hạ Miên nói đến đây
bừng bừng hứng thú đứng dậy, "Đi, qua đó hỏi thăm."
Lần trước sau khi chuyển tiền cho Ninh Thiều Bạch, cô chưa từng hỏi lại lần
nào, "Không biết giờ được bao nhiêu."
Biết rõ gia cảnh, lúc mua nhà sẽ biết cân nhắc hơn.
Tuy nhiên hai người mới ra đến cửa, Tiểu Phong đã bị Sâm Sâm câu mất.
Thì ra là Chu Học Văn mua máy bay điều khiển từ xa cho Sâm Sâm, Sâm Sâm
đến tìm Tiểu Phong và Tuệ Trúc. Tiểu Phong thấy vậy lập tức chạy theo Sâm
Sâm.
Vì thế một mình Hạ Miên qua nhà Ninh Thiều Bạch.
Lúc cô bước vào sân đã thấy anh ngồi trên ghế mỹ nhân(?) ở hành lang, đọc
cuốn sách dày cộp trong tay.
Gió mùa hạ thổi qua tóc ngắn trên trán, gam màu ấm của hoàng hôn phác họa
vóc dáng anh tuấn ngời ngời, quả thật đẹp như tranh.
Hạ Miên huýt sáo một đoạn ngắn, Ninh Thiều Bạch hoàn toàn không quan tâm.
Hạ Miên cười hì hì thò lại gần ngồi xuống, Ninh Thiều Bạch cũng không ngẩng
đầu, chỉ vươn một ngón tay đẩy bả vai cô ra, "Tránh xa một chút."
Hạ Miên nhìn kỹ, phát hiện hình như anh đang nghiêm túc, ngoan ngoãn không
nháo nữa, nhìn xung quanh rồi bật dậy chạy về nhà cầm quạt sang.
Cười hì hì hỏi, "Mát chứ bác sĩ Ninh?"
Ninh Thiều Bạch hưởng thụ phục vụ chu đáo, nhưng vẫn thờ ơ như cũ.
Hạ Miên nghĩ nghĩ, thần bí sát lại gần, "Bác sĩ Ninh, anh có phát hiện không,
gần đây chị Ninh và giám đốc Chu có hơi khác."
"Giữa trưa ấy, tôi thấy hình như bọn họ nắm tay nhau."
"Ban nãy Sâm Sâm cũng bị tống cổ đi tìm Tuệ Trúc và Tiểu Phong chơi."
Phải biết rằng bình thường mỗi khi Chu Học Văn đến, Sâm Sâm đều dính cạnh
ba.
Rốt cuộc Ninh Thiều Bạch cũng dời ánh mắt từ cuốn sách đến chỗ Hạ Miên.
Hạ Miên bị anh nhìn đến dựng cả lông, hơi sợ dịch về sau, "Sao vậy? Ánh mắt
này là có ý gì?"
"Anh đang bất mãn với giám đốc Chu hả?" Hạ Miên khó hiểu, "Vậy đừng hung
dữ với tôi chứ, có phải tôi khiến hai người họ bên nhau đâu."
Ninh Thiều Bạch trợn mắt, không phải cô chẳng lẽ tôi à?
À, hình như là mình, nhưng đầu sỏ gây tội chính là cô.
Hạ Miên thấy anh dầu muối không ăn, dứt khoát tung ra đòn sát thủ, "rít" một
tiếng, hư hư che tai lại kêu, "Bác sĩ Ninh, hình như vành tai hơi đau, có phải
nhiễm trùng rồi không?"
Ninh Thiều Bạch bất đắc dĩ đặt cuốn sách xuống thở dài, Hạ Miên lập tức cười
hì hì dịch qua.
Ninh Thiều Bạch nhìn vành tai nho nhỏ trước mắt, ở đó là đôi bông hình hoa
tuyết do chính mình lựa chọn, rất xinh đẹp...
Anh rũ mắt, sau đó nhích sang bên cạnh cách xa người nào đó, đột nhiên hỏi,
"Cô được nghỉ hè bao lâu?"
Hạ Miên đáp, "Một tháng rưỡi, sao?"
"Chả sao cả," Ninh Thiều Bạch vô cảm trả lời, "Thấy quá dài. Sắp lên mười hai,
nghỉ một tuần là đủ."
Học đi đừng có ở đây tra tấn mình.
Hạ Miên trừng mắt, "Bác sĩ Ninh, anh là ma quỷ hả?"