• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: UwU

Beta: Kỷ Kỷ

Sáng hôm sau ba bạn nhỏ ngủ đến lúc mặt trời lên cao mới tỉnh.

Người dậy đầu tiên chính là Mao Tuệ Trúc, cô nhóc mở to mắt nhìn Sâm Sâm và Tiểu Phong nằm cạnh mình cũng không kinh ngạc nhiều, rốt cuộc thì bình thường cả ba không thiếu lần ngủ trưa với nhau.

Hạ Miên chỉ thấy bạn nhỏ bình tĩnh lại, sực nhớ ra gì đó giật mình bò dậy lay Sâm Sâm, "Sâm Sâm, nhanh lên nhanh lên, hôm nay có đại hội võ lâm!"

Sâm Sâm hừ hừ hai tiếng, trở mình tiếp tục ngủ.

Mao Tuệ Trúc vừa xốc chăn vừa tìm quần áo nói, "Vậy vị trí minh chủ Võ lâm thuộc về tớ!"

Sâm Sâm choàng mở mắt, không cần hiểu rõ tình huống đã hô, "Minh chủ Võ lâm là của tớ!"

Hạ Miên nghe xong nhịn không được trêu bọn nhỏ, "Minh chủ Võ lâm của Vương béo rồi!"


Sâm Sâm lập tức tỉnh táo, lăn long lóc bò dậy nhìn Hạ Miên, "Không phải đâu ạ, Vương béo là giáo chủ Ma giáo, không thể tham gia đại hội võ lâm."

Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng tay chân đã bắt đầu đi kiếm quần áo.

Đồng thời còn không quên đẩy đồ đệ Tiểu Phong, "Tiểu Phong, dậy dậy."

Rốt cuộc Tiểu Phong cũng bị hai người họ lăn lộn cho tỉnh, sau khi dậy rất an tĩnh, thấy Hạ Miên lộ ra một nụ cười đáng yêu, "Dì nhỏ."

Hạ Miên qua kéo cậu rời khỏi cái chăn, nhìn bộ dáng ngoan ngoãn mềm mại nhịn không được hỏi, "Nhớ tối qua mình làm gì không?"

Tiểu Phong nghiêng đầu nhìn cô, "Tối hôm qua?" Sau đó lộ ra mấy cái răng thỏ, "Ngủ ạ?"

Hạ Miên sờ sờ ngốc mao của cậu, hung hăng hôn xuống mấy cái nói, "Nể tình sự đáng yêu của con, dì không so đo nữa."

Tiểu Phong không biết Hạ Miên có ý gì, nhưng đã theo thói quen muốn duỗi tay ôm lấy cổ cô để được cọ.


Hạ Miên xoa xoa nắn nắn mọt lúc, đối diện với hai bạn nhỏ còn lại đang luống cuống tìm quần áo cười cười, "Không phải vội, cứ từ từ mà mặc, hiện giờ đã là giữa trưa, không đuổi kịp đại hội võ lâm đâu."

Sáng hôm nay cô đã gọi đến nhà trẻ xin nghỉ cho ba đứa nhỏ.

Mao Tuệ Trúc nghe xong hơi nóng nảy, "Dạ?! Sao chưa gì đã đến trưa? Buổi sáng đâu?"

Hạ Miên bị chọc cười, "Buổi sáng bị mấy đứa ngủ qua hết rồi."

Mao Tuệ Lan nghe thấy đi vào, hừ cười nói, "Giỏi quá nhỉ, ai kêu em lén uống rượu?"

"Rượu gì cơ ạ?" Không biết Mao Tuệ Trúc bị đứt phim hay đang kiếm cớ chạy trốn, hoàn toàn không chịu nhận, "Em không uống rượu!"

Nghĩa đến bản thân bỏ lỡ đại hội võ lâm lại sốt ruột, "Sao chị không gọi em dậy chứ?!"

Mao Tuệ Trúc không quan tâm, nhìn về phía Sâm Sâm, "Cậu nhớ gì không? Là cậu lén uống rượu hả?"


Sâm Sâm hiển nhiên nhớ rõ, chột dạ quay đầu nói sang chuyện khác, "Mẹ em đâu rồi?"

Ninh Thiều Vận vừa vặn xuất hiện ở cửa, "Ở đây."

Sâm Sâm nhìn cô ấy cười lấy lòng, "Sao con ngủ lâu vậy ạ."

Ninh Thiều Vận nhàn nhạt đáp, "Bởi vì tối qua sau khi mấy đứa uống rượu. Bị cậu đưa đến bệnh viện tiêm vài mũi, cho nên ngủ rất say."

Sâm Sâm theo bản năng che mông, "Nhưng con không cảm thấy đau."

Kinh nghiệm dọa trẻ con của Ninh Thiều Vận không đủ, không biết nên trả lời như thế nào.

Hạ Miên cười nói, "Là do uống say nên không biết thôi."

"Khi say thì khi tiêm không đau ạ?" Trọng điểm mà Sâm Sâm nhắm đến hoàn toàn khác, cậu nhóc chờ mong nhìn Ninh Thiều Vận, "Vậy sau này khi tiêm con sẽ uống thật say......"

Hạ Miên: ......

Thật xin lỗi, tôi sai rồi.

Ninh Thiều Vận thấy vậy làm bộ hỏi, "Hay chúng ta đi tiêm thử xem?"
Sâm Sâm sợ tới mức vội vàng lắc đầu, "Không tiêm không tiêm, trẻ con không nghe lời mới bị như vậy, con nghe lời mẹ mà."

Ninh Thiều Vận mặc quần áo cho cậu nhóc xong xuôi, xoa đầu nhỏ hỏi ngược lại, "Con thấy mình rất nghe lời hả? Vậy tối qua đã làm gì? Nghĩ xem mình nghe lời hay em Tiểu Phong nghe lời?"

Sâm Sâm thấy mẹ tức giận, hơi sốt ruột, cậu đảo mắt chỉ vào Mao Tuệ Trúc nói, "Thì con nghe lời hơn Mao Tuệ Trúc! Bạn ấy mới đáng bị tiêm!"

Hạ Miên: ......

Không hổ danh là nam chính, tuổi còn nhỏ mà logic đã đạt mức tuyệt đối.

Bên Mao Tuệ Trúc nghe xong đương nhiên không nhận, "Cậu mới không nghe lời, cậu mới đáng bị tiêm!"

"Cậu tiêm, cậu tiêm!"

Hai người bắt đầu tranh chấp, cuối cùng đều tức giận, "Cậu tiêm, tất cả đều tiêm!"

Nghe Sâm Sâm hô, Hạ Miên vội vàng duỗi tay bưng kín miệng thằng nhóc lại, "Đừng quên thuộc tính của mình chứ, dì cảm thấy con nên nghĩ cách thu hồi mấy lời này lại đi, bằng không cả nhóm sẽ gặp nguy hiểm mất."
Sâm Sâm nghe không hiểu, đương nhiên không biết nên sửa thế nào.

Mà bản thân Hạ Miên cũng chỉ nói đùa, căn bản không coi là thật.

Kết quả tầm chạng vạng đi đón ba đứa nhỏ nhất định phải đến nhà trẻ tổ chức lại đại hội võ lâm vào buổi chiều.

Bị cô giáo gọi lại, "Hôm nay trong lớp học có hai em bị cảm, sợ là sẽ lây, các phụ huynh về nhà nhớ chú ý đến các em ạ."

Hạ Miên cúi đầu nhìn tân minh chủ võ lâm và tiểu đồ đệ mình đang dắt, đáy lòng dâng lên cảm giác không ổn.

Sau khi về nhà thuật lại lời của cô giáo, nhóm người lớn nghe xong rất chú trọng, rót cho cả ba uống bản lam căn* rồi tách ra cho chơi riêng.

(P/s: hay rễ bản lam, thực chất là thân và rễ cây tùng lam, là vị thuốc Bắc giải nhiệt, tiêu độc, phòng bệnh.)

Nhưng sáng ngày hôm sau, ba đứa vẫn ngồi xếp hàng ngoài phòng khám khoa nhi của bệnh viện Yến Đại.
Khoảng thời gian này đúng là thời kỳ ốm, trên hành lang có không ít trẻ con, đặc biệt bệnh nhân trong phòng khám, cùng bị tiêm nhưng lúc khóc lại khác nhau.

Sâm Sâm đeo khẩu trang dựa vào lòng Ninh Thiều Vận, khẩn trương nói, "Mẹ, con không tiêm đâu."

Ninh Thiều Vận sờ cái trái hơn nóng lên của cậu, "Ngoan, đợi chú bác sĩ xem qua thì tính."

Tuy ngày thường Mao Tuệ Trúc lớn gan, nhưng vẫn sợ tiêm như mọi người, đột nhiên trong đầu nảy gì đó, chui ra khỏi lòng Hạ Văn Nguyệt, "Con muốn uống say."

Hạ Văn Nguyệt không biết hôm qua bọn họ nói gì, sửng sốt đáp, "Hả?"

Sâm Sâm cũng phản ứng lại, "Mẹ, con cũng thế!"

Hạ Miên: ......

Cô chột dạ cúi đầu nhìn Tiểu Phong ngoan ngoãn rúc trong ngực mình.

Bạn nhỏ cũng đeo khẩu trang, chỉ lộ ra một đôi mắt to cong cong.

Ngoài phát sốt thì tinh thần của cậu không tồi, nhìn qua trông không khác gì bình thường.
Chỉ là tay nhỏ gắt gao giữ lấy ngón tay của Hạ Miên, một tay khác của cô nhẹ nhàng vỗ lưng cậu trấn an.

Nhìn xung quanh, vẫn là Tiểu Phong nhà mình đáng yêu nhất.

Bên kia Mao Tuệ Trúc và Sâm Sâm vẫn hô to muốn say.

Đặc biệt là bạn Mao, nếu không phải đang ở bệnh, Hạ Văn Nguyệt nhất định đã đánh cho mấy cái rồi.

Sâm Sâm niết ngón cái và ngón trỏ, cò kè mặc cả với Ninh Thiều Vận, "Mẹ, con uống một tí say một tí thôi......"

Dù sao cũng là họa tự mình gây ra.

Hạ Miên thở dài nói với hai bạn nhỏ, "Không cần uống, lúc tiêm cô y tá sẽ bôi đồ sát trùng lên, trong đó có rượu, lau mông mấy đứa mấy cái là say ngay."

Sâm Sâm nhíu mày, "Thật ạ?"

Hạ Miên đứng đắn gật đầu, không hề hoảng hốt, cô đã nghĩ xong đường lui rồi, tuyệt đối có thể giải thích rõ ràng.

Không ngờ bạn Sâm Sâm suy nghĩ rất kĩ càng, hỏi trực tiếp, "Nhưng vì sao các bạn kia lại khóc chứ?"
Rồi cường điệu nói, "Nhìn qua trông rất đau."

Hạ Miên trả lời, "Đó là do tửu lượng của mông không lớn, không phải con nói mình mới uống một tí đã say sao? Mấy đứa còn nhỏ tửu lượng nhỏ, cùng lắm đến lúc đó dì nhờ cô y tá bôi nhiều rượu hơn mọi người là được."

Ninh Thiều Bạch đi qua xem tình huống nghe được lí luận này, không khỏi hơi dở khóc dở cười.

Bản lĩnh lừa dối người khác của cô nhóc, thật là......

Hạ Văn Nguyệt và Ninh Thiều Vận nhẫn nhịn không dám cười, bởi vậy mà Mao Tuệ Trúc với Sâm Sâm mới chịu yên không đòi uống rượu nữa.

Một lát sau đã bị gọi vào.

Hiện nay phòng khám riêng tương đối thiếu, một phòng bốn bác sĩ cùng khám bệnh.

Hạ Miên ôm Tiểu Phong ngồi xuống vị trí cạnh cửa, xem cho bọn họ là một nữ bác sĩ trung niên phúc hậu, có vẻ Ninh Thiều Bạch đã chào hỏi từ trước, đối phương làm việc tinh tế, thái độ cũng rất hòa ái.
Tiểu Phong hơi há miệng ưỡn ngực, ngoan ngoãn để bác sĩ kiểm tra cho mình, sau đó ngồi một bên kẹp nhiệt kế vào nách chờ nhiệt độ.

Chưa đến một lát sau, y tá đẩy cửa tiến vào, "Bác sĩ Lý, hôm nay đứa bé giường số năm không thích hợp, mình tạm thời chưa tiêm...... "

Tiểu Phong đang ngoan ngoãn ngồi trong lòng Hạ Miên bỗng căng thẳng, dùng dựa vào cô, giọng nói kinh hoảng, "Dì nhỏ!"

Hạ Miên sửng sốt, trạng thái này thật giống lúc mình mới xuyên đến đây gặp được thằng bé.

Hạ Miên vội vàng ôm chặt cậu, "Sao vậy? Tiểu Phong nói dì nghe đi?"

Ánh mắt Tiểu Phong dừng ở cách đó không xa, sợ hãi như muốn chui vào trong cơ thể Hạ Miên, giọng nói như đang khóc nức nở, "Dì, Tiểu Phong không chọc đâu."

Hạ Miên theo ánh mắt cậu nhìn thấy y tá đẩy xe chứa ông và kim tiên đi vào.

Cô vội vàng ôm Tiểu Phong đứng lên, "Đừng sợ đừng sợ, không chọc Tiểu Phong."
Ngày trước nhìn Sâm Sâm vào phòng tiêm không thấy Tiểu Phong phản ứng gì, Hạ Miên cứ tưởng cậu không sao.

Hiện giờ xem ra là do cậu nhóc chưa từng đến bệnh viện, căn bản không biết đi tiêm là như thế nào, lúc này nhìn thấy ông kim làm lại hình ảnh ngược đãi của Hoàng Hiểu Quyên.

Hạ Miên đau lòng muốn chết, không ngừng vuốt vuốt lưng cậu, "Đừng sợ đừng sợ, thật sự không tiêm Tiểu Phong nha."

"Dì bảo đảm với con được không?"

Ninh Thiều Bạch thấy vậy vội vàng kêu y tá đẩy xe đi, sau đó nói với Hạ Miên, "Chắc đủ thời gian rồi đấy, bỏ nhiệt kế ra rồi mang thằng bé ra ngoài dạo chút."

Hạ Miên đưa nhiệt kế cho Ninh Thiều Bạch, báo cáo cho bác sĩ khám bệnh, "Thật xin lỗi, bạn nhỏ nhà cháu có hơi đặc biệt."

"Không sao, không sao," bác sĩ cũng đã nhìn ra, rất thông cảm đáp, "Tí tôi sẽ kiểm tra nhiệt độ sau, chút nữa bác sĩ Ninh sẽ thông báo kết quả cho cháu."
Hạ Miên ôm Tiểu Phong ra cổng bệnh viện, cả người cậu nhóc dần thả lỏng, nhưng tinh thần thì vẫn uể oải như cũ, khô héo dựa vào vai Hạ Miên.

"Ổn rồi nha," Hạ Miên nhẹ giọng trấn an, "Dì bảo đảm chúng ta không tiêm, cùng lắm thì uống thuốc, từ từ khỏi bệnh."

Tay Tiểu Phong ôm lấy cổ Hạ Miên giật giật, gương mặt làm nũng cọ cọ.

Trong lòng Hạ Miên thoáng thở ra.

Ven đường là một chuỗi các cửa hàng, có không ít người lớn đang ở đây dỗ dành các bạn nhỏ mới tiêm xong.

Hạ Miên ôm Tiểu Phong đi đến một cửa hàng bánh, ý bảo cậu vào trong xem, "Dì mua cho con một cái bánh kem bơ nha?"

Tiểu Phong chậm rãi quay đầu, hốc mắt đỏ lên, Hạ Miên sờ sơ khuôn mặt nhỏ của cậu, "Có phải Tiểu Phong chưa ăn bánh kem bơ bao giờ đúng không?"

Lúc này bánh kem bơ vẫn là món xa xỉ, người từng ăn thật sự không quá nhiều.
Vừa lúc có cặp cha con đi từ trong ra, trong tay bé gái cầm bánh kem hơi lớn hơn bàn tay một chút, bên trên là mấy đóa hoa nhỏ đủ sắc màu, trông thật xinh đẹp.

Trên mặt cô bé là một nụ cười xán lạn.

Ba của đứa nhỏ cũng từ ái xoa đầu con mình nói, "Hôm nay là sinh nhật của bảo bối, không được khóc."

Thấy ánh mắt Tiểu Phong dừng trên bánh kem kia, Hạ Miên cười nói, "Cũng sắp đến sinh nhật của Tiểu Phong nhà ta rồi, đến lúc đó dì mua cho con một cái thật lớn, chịu không?"

Tiểu Phong không rõ nguyên do, "Sinh nhật ạ?"

Hạ Miên nhắm mắt không khỏi chua xót, đúng rồi, thằng bé lớn như thế này có khi chưa từng trải qua sinh nhật lần nào.

"Ừ." Hạ Miên hôn hôn khuôn mặt nhỏ của cậu, "Đó chính là ngày sinh ra Tiểu Phong, một ngày chỉ thuộc về một mình Tiểu Phong, hôm đó bảo bảo muốn gì đều được?"
Tiểu Phong không quá hiểu một ngày chỉ thuộc về mình có nghĩa là gì, nhưng trước nay mong muốn của cậu đều rất đơn giản.

Cậu ôm lấy Hạ Miên, "Tiểu Phong muốn mãi mãi được ở bên dì."

"Đây không được coi là nguyện vọng đâu. Vì dì luôn ở cạnh con mà."

Hạ Miên nhẹ nhàng sờ đầu cậu, không sao, cô sẽ giúp thằng bé có một sinh nhật thật tốt đẹp.

Cho Tiểu Phong biết trên thế giới này có rất nhiều người vì sự xuất hiện của cậu mà lòng tràn ngập vui mừng.

Dạy thằng bé có chút lòng tham, có chút làm càn, học được cách đòi lấy niềm vui từ thế giới này.

Cuối cùng Hạ Miên cũng chỉ mua cho Tiểu Phong một cái bánh nhỏ lớn hơn bàn tay chút.

Không phải tiếc tiền, mà do cô phát hiện chất lượng bánh kem của niên đại này thật sự không dám khen tặng.

Tạm bỏ qua các loại màu sắc sỡ kỳ quái, ngay cả bơ cũng cứng đăm đăm, cô cảm thấy nếu để đứa bé nào vốn không khỏe ăn vào thì sức khỏe càng không ổn hơn.
Cơ mà nhìn ánh mắt tràn ngập chờ mong của Tiểu Phong, Hạ Miên vẫn mua cho cậu một cỡ bé.

Bọn họ vừa ra khỏi tiệm bánh, Hạ Văn Nguyệt và Ninh Thiều Vận đã ôm hai đứa nhỏ xuất hiện.

Ninh Thiều Bạch đi đằng sau, đưa túi và đơn thuốc cho Hạ Miên, "Không có chuyện gì lớn, uống thuốc đúng giờ là được, muốn cụ thể thì tí nữa hỏi chị tôi ấy."

Hạ Miên hoàn toàn yên lòng, nói với Tiểu Phong, "Con xem, chú Ninh báo không có việc gì nha."

Biểu tình Tiểu Phong cũng thuận theo, cái miệng he hé thở ra, bộ ngực nhỏ theo đó trùng xuống, làm người ta vừa thấy đáng yêu vừa đau lòng.

Ninh Thiều Bạch sờ ngốc mao của cậu nói, "Không sao, đừng sợ."

Mao Tuệ Trúc và Sâm Sâm cũng đi lên, mỗi người cầm một bên tay an ủi.

Sâm Sâm nói, "Tiểu Phong đừng sợ, chúng ta đều không cần tiêm."

Hạ Miên cười cười, xem ra tác hại mà Sâm Sâm miệng quạ đen gây ra cho đội bạn sẽ giảm đi?
Mao Tuệ Trúc, "Tiểu Phong đừng sợ, về sau chúng ta không uống rượu nữa, càng không tiêm."

Bọn nhỏ đều không việc gì, tâm tình nhóm người lớn cũng thả lỏng, Hạ Văn Nguyệt nghe vậy nhịn không được cười nói, "Đáng tiếc mấy đứa không thử được tửu lượng của mông rồi."

Hạ Miên nhịn không được bật cười, "Không biết mông say rượu sẽ là tình hình gì nhỉ."

Sâm Sâm và Mao Tuệ Trúc theo bản năng sờ xuống dưới, mấy người lớn nhìn mà buồn cười, Ninh Thiều Bạch chọc chọc trán Hạ Miên, "Cả ngày toàn nói mấy việc không đâu."

Ninh Thiều Bạch hỗ trợ xong thì quay về đi làm.

Ninh Thiều Vận nhìn bánh kem trong tay Hạ Miên nói, "Loại bánh kem này toàn dùng bơ nhân tạo, không nên ăn, nếu em muốn thì có thể đến phố Hoàng Phủ bên kia ấy, chỗ đó là bơ chính tông, cơ mà giá cả hơi đắt."
"Không cần đâu ạ, chúng ta về nhà tự làm." Hạ Miên nói với Tiểu Phong đã có chuyển biến cảm xúc tốt đẹp, "Sinh nhật con dì nhỏ tự mình làm bánh kem bơ, chịu không?"

Tiểu Phong nhấp miệng cười rộ lên.

Mao Tuệ Trúc hoan hô, hiện giờ cô nhóc có kinh nghiệm rồi, phàm là Hạ Miên đã động thủ, không bao giờ có chuyện không thể ăn.

Ninh Thiều Vận nói, "Tiểu Phong muốn tổ chức sinh nhật hả."

Tiểu Phong chần chờ, cậu vẫn không hiểu rõ ý của từ sinh nhật lắm, quay đầu nhìn về phía Hạ Miên.

Hạ Miên cười đáp, "Đúng vậy, thứ sáu tuần sau chính là sinh nhật của Tiểu Phong, hôm đó mọi người nhớ chuẩn bị quà đấy!"

Cầu ☆ and follow me 🙏

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK