gỗ Lương Mật kia bị mua chuộc chắc rồi, lo có người sẽ tìm đến làm phiền Hạ
Miên, anh ta bèn dẫn hai người đến thẳng một đại sảnh nghỉ ngơi khác.
Ở đây đều là bạn bè có quan hệ tương đối tốt với Vinh Tín hoặc đám bạn xấu.
Biết rõ anh ta bị gia đình giục kết hôn mà hôm nay gần như đều dẫn bạn gái
theo, khiến Vinh Tín hận ngứa răng.
Ninh Thiều Bạch quen biết phần lớn trong số đó. Thấy bọn họ bước vào, mọi
người đứng dậy chào đón.
Lý Giai Trạch cười, "Ai nha cây vạn tuế sếp Ninh nhà ta cuối cùng cũng nở hoa
rồi, mau giới thiệu cho bọn này nào."
Ninh Thiều Bạch cười ôm lấy Hạ Miên đang nghỉ mát, "Đây là bạn gái tôi Hạ
Miên."
"Miên Miên, đây là anh Lý, giám đốc điều hànhMoher; Chu đại thiếu, chủ nhân
của khách sạn Duyệt Quân..."
Hạ Miên thoải mái chào hỏi họ, trong đó có người trịnh trọng giới thiệu phái nữ
nhà mình, cũng có người không, không giới thiệu thì chỉ là bạn bè nữ giới bình
thường.
Sau khi mọi người khách sáo xong thì Vinh Tín tiếp tục ra ngoài chiêu đãi
khách, Ninh Thiều Bạch ngồi xuống bàn cùng mọi người, vừa đánh bài vừa nói
chuyện phiếm.
Vinh Tín nhìn thì không đáng tin nhưng làm việc lại rất nghiêm túc, thế nên
đám bạn bè không ít thì nhiều cũng nằm trong mọi ngành, Ninh Thiều Bạch
không hề thấy nhàm chán.
Ngược lại thì Hạ Miên không có hứng thú với đề tài của bọn họ, trong lòng cô
vẫn nhớ đến chuyện Hà Uy, định bụng chào hỏi với Ninh Thiều Bạch xong thì
ra ngoài.
Chu Gia Đống hơi do dự nhắc nhở, "Cô ấy ra ngoài một mình được không?"
Lý Giai Trạch cũng hơi lo lắng, "Hai người vào không lâu chuyện đã lan đến
bên này rồi." Hắn ẩn ý liếc mấy phụ nữ đang ngồi sô pha hưng phấn tán phét.
Có vài vị ngôi sao và người mẫu, phần lớn đều là nữ giới ban nãy không được
trịnh trọng giới thiệu, có thể thấy được dẫn đến đây hoàn toàn nhờ am hiểu giao
tiếp, bởi vậy nắm bắt tin tức rất nhanh.
Ninh Thiều Bạch không sao trả lời, "Em ấy không ngồi đâu, cứ kệ em ấy vui là
được."
Mấy người trên bàn hơi ngoài ý muốn, Lý Giai Trạch nói, "Tin tưởng thế à, xem
ra em gái này không đơn giản à nha."
Gương mặt luôn lạnh nhạt của Ninh Thiều Bạch lập tức xuất hiện nụ cười mềm
dịu, "Đương nhiên không đơn giản, phí không ít lòng dạ theo đuổi đấy."
Lý Giai Trạch kinh ngạc, "Không phải chứ, cậu theo đuổi người ta á?"
Trong sự kích động âm vực của anh ta hơi cao, mấy phái nữ ngồi ở sô pha lập
tức dựng tai nghe ngóng.
Chu Gia Đống lắc đầu thở dài, "Không thể tưởng tượng nổi dáng vẻ theo Ninh
đại thiếu theo đuổi con gái."
Ninh Thiều Bạch cười bất đắc dĩ, "Nói thật, chính tôi cũng không nghĩ tới."
"Có điều may mà gặp được." Không biết Ninh Thiều Bạch nhớ đến chuyện gì,
nụ trên mặt khiến mọi người lóa mắt.
Trong lòng mọi người tràn ngập sự kinh ngạc, trong đoạn tình cảm này Ninh
Thiều Bạch lại mang tư thái thấp hơn.
Lập tức âm thầm đánh giá lại trọng lượng của Hạ Miên, cũng có người lén báo
cho phái nữ nhà mình phải tôn trọng đối phương.
Hạ Miên không biết mấy thứ ấy, cô đang mải truy tìm bóng dáng đám Hà Uy
trong biệt thự.
Trong lúc đó lại nghe thấy không ít người thảo luận về mình, quả nhiên lai lịch
hoàn cảnh của cô đều đã bị phô bày sạch sẽ, phần lớn lời nói đều không dễ
nghe.
Hạ Miên không thấy bất ngờ, đúng là người không biết nội tình sẽ rất dễ có hiểu
lầm với mình, huống hồ vẫn còn loại người thích đổi trắng thay đen thêm mắm
thêm muối - Phạm Tiểu Uyển ở đó.
Sau đấy Hạ Miên bỗng nghe thấy giọng Hà Uy, "Cái loại gà rừng như cô ta,
sớm muộn cũng hiện nguyên hình thôi."
Dưới một hàng mái che nắng tựa tường ở hoa viên, mấy người bạn trong giới
tuổi xấp xỉ Hà Uy ngồi vây quanh lấy hắn, vừa uống champagne vừa nói chuyện
phiếm, có cả Tề Khải và Lộ Na Na.
Hôm nay Tề Khải cũng thay da đổi thịt mặc một bộ lễ phục, trong đám cậu ấm
nhà giàu vẫn không kiêu ngạo không siểm nịnh như trước, thoạt nhìn rất có vài
phần khí khái.
Hiển nhiên Hà Uy rất thưởng thức anh ta, tích cực dẫn hắn hòa nhập vào đám
bạn bè.
Tuy nhiên hôm nay bọn họ có đề tài chung, tán phét rất hòa hợp:
"Cái cô Hạ Miên kia, ha ha, cả nhà ghét nghèo ham giàu trong mắt toàn danh
lợi, ban đầu chị họ của cô ta còn theo đuổi Tề Khải tích cực lắm cơ, suốt một
năm luôn đấy."
"Thế mà vừa biết nhà cậu ấy nghèo, Tề Khải muốn đợi tốt nghiệp xong đưa cha
mẹ đến thành phố Yến thì lập tức lật mặt."
"Tề Khải còn tự đi tìm mẹ người ta cố gắng giải thích, kết quả đối phương trả
lời rất lạnh nhạt, không thèm để ý đến cậu ấy!"
"Những người đó không biết câu chớ khinh thiếu niên nghèo rồi."
Hạ Miên nhìn xung quanh, bèn ngồi xuống chiếc ghế cách bọn họ không xa,
đưa lưng về phía họ ngồi xuống từ từ nghe.
"Cái cô Hạ Miên kia thật sự đến từ thành phố Minh ở huyện nhỏ bên dưới hả?
Bên đó thuộc vùng núi nghèo khó đúng chứ?"
"Cơ mà nhìn chả giống tí nào, nói thật, lúc cô ta theo Ninh đại vào tôi còn nửa
là thiên kim tiểu thư nhà nào nữa ấy."
"Hừ, chỉ sợ là ra vẻ thôi." Hà Uy trào phúng, "Chả biết cô ta bỏ ra bao nhiêu
công sức để theo Ninh đại thiếu lộ mặt trong giới cơ, tư thái không có còn cố
thể hiện hử?" "Hôm nay cô ta làm mất mặt Ninh đại thiếu, e rằng ngày mai bị
đá luôn."
Có người nói, "Nhưng có thể khiến Ninh đại thiếu dẫn tới, còn thừa nhận thân
phận bạn gái của mình, người phụ nữ này thật không đơn giản."
"Chả lẽ không? Chỉ cứu cháu ngoại Ninh đại thiếu một mạng, sau đó dìu già dắt
trẻ theo Ninh đại thiếu đến thành phố Yến luôn."
"Cũng không biết về sau lấy được tổ trạch nhà họ Hoắc kiểu gì, trở thành hàng
xóm với Ninh đại thiếu, gần quan được ban lộc mà."
"Tôi biết chuyện này."
"Là nhà họ Hoắc chèn ép chị gái Ninh đại thiếu, suýt thì lừa bán cháu ngoại đi,
thế nên trong lúc giận dữ Ninh đại thiếu chỉ thiếu điều nhổ cỏ tận gốc Hoắc
gia."
"Ninh đại thiều cầm hết tất cả tổ trạch nhà họ Hoắc đúng không? Thế nên ý cậu
là, tại sao những tòa nhà đó bây giờ lại nằm dưới tên người phụ nữ kia?"
"Dù sao chắc chắn cô ta có sở hữu một căn, còn nói cái gì mà tự mình mua,
cũng ở mấy năm rồi."
"Mà nghe đâu lúc trước bán đi một cái, cho gia đình cô hai của cô ta thì phải, à,
Tề Khải, chia cho nhà bạn gái cũ cậu đấy, cũng không biết có phải thật không."
"Chậc chậc, ông nội tôi bảo sau này loại tứ hợp viện ấy sẽ rất đáng giá, dù cuối
cùng không có Ninh đại thiếu thì bọn họ vẫn kiếm được tiền."
Hà Uy sửng sốt, "Tổ trạch nhà họ Hoắc là dãy nhà chỗ hẻm cá vàng?"
"Hình như là vậy, không rõ lắm."
Hà Uy bỗng cười lạnh, "Cái này thì tôi biết, nhưng ra ngoài toànnói tự mình
mua, mẹ nó đều viết tên cô ta?"
"Có thể thấy căn nhà đó thuộc sở hữu của cô ta."
"Chậc chậc, người phụ nữ này thật thủ đoạn."
"Ninh đại thiếu khôn khéo như thế, sao lại không nhìn thấu mấy trò xiếc ấy
nhỉ?"
"Ninh đại thiếu có khôn khéo thì cũng là đàn ông."
Hà Uy nói, "Loại người ghét nghèo ham giàu này sẽ không có giới hạn, vì đạt
được mục đích chiêu gì cũng dùng."
"Hạ Miên kia trẻ trung xinh đẹp, nhỏ hơn Ninh đại thiếu bảy tuổi, lại biết khom
lưng cúi đầu, hỏi han ân cần."
"Các người đừng quên, Ninh đại thiếu và chị ruột nương tựa nhau lớn lên, vốn
đã đồng bệnh tương liên với cô ta, nay lại bị thủ đoạn dịu dàng mềm mại lấy
lòng mấy năm, bị lay động là điều không thể tránh khỏi."
"Cho dù có bị lay động thì cũng chỉ nhất thời, bác sĩ Ninh đâu phải người dễ bị
qua mặt như vậy."
"Chỉ sợ chính cô ta cũng biết điều này, thế nên mới tốt nghiệp cấp ba đã không
chờ nổi nữa dùng thủ đoạn." Hà Uy khinh miệt nói tiếp, "Tôi thấy nếu không
phải pháp luật quy định hai mươi tuổi mới được kết hôn, không chừng bây giờ
cô ta đã to bụng lên rồi."
"Chỉ tiếc cho cô Cao," Lộ Na Na thở dài đầy tiếc nuối, "Vừa xinh đẹp vừa có
năng lực, si tình theo đuổi Ninh đại thiếu ba năm, hai người họ xứng đôi bao
nhiêu."
Hà Uy đáp, "Cô Cao thua ở chỗ giáo dưỡng tốt quá, nào giống loại gà rừng kia,
thủ đoạn vô sỉ gì cũng dùng."
"Có điều gà rừng trước sau gì vẫn là gà rừng. Ninh đại thiếu là ai? Đợi đến ngày
cô ta lộ ra bộ mặt thật đi, không chừng kết cục thê thảm lắm đấy."
Hà Uy nói tới đây bỗng bật cười ha ha, "Các người có biết lần đầu tiên tôi gặp
cô ta, cô ta và chị họ mình đang làm gì không?"
"Ban nãy tớ đã thắc mắc rồi, sao cậu lại quen cô ta và chị họ cô ta thế, không
phải chị họ cô ta là bạn gái cũ của Tề Khải à?"
"Thì do tôi đang theo đuổi chị cô ta chăng?" Hà Uy cười ha ha đáp.
Hắn ta vừa nói vậy, những người bạn kia dường như đều rõ câu chuyện rồi.
"Thay trời hành đạo hả?"
"Nhưng loại đàn bà này thật sự phải trị."
"Mau kể đi mau kể đi, bọn họ đang làm gì?"
"Không phải tôi đang theo đuổi người ta sao, nghe nói gia đình họ chuyển nhà,
thế nên tôi qua xem thử." Hà Uy kể đến đây mà phụt cười khanh khách, "Các
người không biết nó hài cỡ nào đâu, chị họ cô ta lái xe ba bánh đấy..."
"Là cái loại xe ba bánh chạy bằng dầu diesel mà nông dân trồng trọt, công
trường hay dùng?"
"Đúng vậy, chính nó," Hà Uy ôm bụng cười, "Người thì mặc áo hoa của mấy bà
thím bà già nông thôn, quần đùi nữa, tôi thấy mà sợ ngây cả ra."
"Còn Hạ Miên kia, trông cứ như con khỉ ấy, nhảy bổ lên xe."
Ban nãy mọi người đều thấy dáng vẻ một Hạ Miên tinh nghịch, trang dung tinh
xảo trong bộ lễ phục, giờ nghe miêu tả của Hà Uy hệt như trông thấy một tên hề
nhảy nhót, không nhịn được cùng phụt cười.
"Không hổ đến từ nông thôn, thân thủ linh hoạt thật."
Lộ Na Na nghĩ đến gì đó, hơi chần chờ lên tiếng, "Nhưng bây giờ cô ta ở bên
Ninh đại thiếu, chỉ sợ người chị họ kia nhờ thế có chỗ dựa, anh vẫn nên cẩn
thận chút, đừng theo đuổi nữa."
"Có chỗ dựa thì sao?" Hà Uy không thèm để ý, "Cái loại quỷ nghèo như họ
muốn bước cao phải cẩn thận mới đúng."
"Hạ Miên kia nhờ ve vãn và cảm kích mới bò được lên người Ninh đại thiếu, y
hệt chị cô ta thôi, Mao Tuệ Mai ở cạnh tôi còn chả dám hỏi gì, sợ khiến tôi tức
giận nữa là."
"Chưa chắc Hạ Miên đã dám để chuyện nhỏ này làm phiền Ninh đại thiếu."
"Giả sử lùi một vạn bước, cô ta cậy sủng mà kiêu, thật sự kêu Ninh đại thiếu
quản chuyện này, chả lẽ Ninh đại thiếu ép tôi cưới Mao Tuệ Mai được chắc!"
Thấy Lộ Na Na vẫn tỏ ra lo lắng, hắn ta vỗ vai đối phương nói, "Yên tâm đi, dù
sao cũng sắp kết thúc rồi."
Lộ Na Na hỏi, "Hai người xác định quan hệ rồi hả?"
"Sắp." Hà Uy uống một ngụm champagne, đã suy xét từ trước cười đáp, "Loại
ghét nghèo ham giàu như họ thu phục bằng giấc mộng cô bé Lọ Lem là tốt
nhất."
"Dẫn đi ăn ít đồ ngon, chơi ít chỗ vui, sau đó lơ đãng khiến cô ta biết gia đình
mình rất có tiền."
"Đến lúc đó vì nịnh nọt tôi, muốn gì cô ta chả đồng ý."
"Đợi đến lúc cô ta muốn tôi cho danh phận, tôi sẽ dứt khoát chia tay luôn!" Hà
Uy như thấy được dáng vẻ Mao Tuệ Mai hèn mọn khẩn cầu mình, đắc ý bật
cười.
Hắn ta vỗ vai Tề Khải, "Đến lúc đó cậu kéo Na Na của chúng ta đến đứng trước
mặt ả, khiến cô ta hối hận cả đời!"
Lộ Na Na nhíu mày, "Anh, anh chia tay được rồi, đừng quá mức."
Hà Uy cười, "Biết rồi, anh sẽ không ép cô ta, chỉ sợ cô ta vì nịnh bợ mà liều
mạng cho anh cái thứ kia thôi."
Mấy nam sinh lộ ra nụ cười hiểu mà không nói.