Quả nhiên phản ứng đầu tiên của bác cả khi nghe Hạ Miên nói chính là không đồng ý, “Sao cháu lại muốn đến đó?”
Ông cho rằng Hạ Miên muốn tranh đua cao thấp với Hạ Lệ, tận tâm nói, “Cháu đừng học Lệ Lệ, cho dù nó có làm công ở thành phố Yến, nhưng cháu đi học tương lai sẽ sáng lạn hơn nhiều.”
“Không phải,” Hạ Miên kiên nhẫn giải thích, “Điều kiện học tập ở thành phố Yến rất tốt, còn có Tiểu Phong, chắc bác cũng đã nhìn ra, thằng bé cực kỳ thông minh, vì thế cháu mới đưa ra quyết định này.”
Nói xong cô nhìn Ninh Thiều Vận.
“Bác cả,” Ninh Thiều Vận mở miệng, “Chuyện này kỳ thật là do tôi nói.”
“Không biết Hạ Miên đã nói chuyện mình cứu mẹ con tôi cho mọi người chưa.” Ninh Thiều Vận nhắc đến chuyện này, vẫn nghĩ mà sợ, “Nếu không có Hạ Miên, Sâm Sâm rơi vào tay bọn buôn người, đời này của tôi coi như chấm hết.”
Bác cả ngoài ý muốn nhìn cô, vừa nãy nghe Hạ Miên tùy ý nói, ông còn tưởng chỉ là một chuyện cỏn con, thật không ngờ đúng là ân cứu mạng.
“Hạ Miên không cần báo đáp, nhưng trong lòng tôi vẫn luôn muốn làm cho con bé chút chuyện.”
“Mà cũng trùng hợp, vừa lúc chúng tôi là hàng xóm lầu trên tầng dưới, tôi thấy Hạ Miên thích học tập, Tiểu Phong lại cực kỳ thông minh.”
“Cho nên mới nói ra, cho bọn nhỏ một điều kiện học tập tốt, bản lĩnh của bản thân mạnh hơn tất cả, bác cả, bác nói xem có đúng không?”
Ninh Thiều Vận nói chuyện khinh thanh tế ngữ, lại có một loại khí chất làm ch người ta tin phục, bác cả hiển nhiên đã dao động.
Không thể không nói, bọn nhỏ có tiền đồ, đây là dụ hoặc khiến gia trưởng trong nhà khó có thể cự tuyệt.
Ngay sau đó Ninh Thiều Vận xuất ra kế hoạch của mình, “Nhà chúng tôi ở thành phố Yến có một viện nhỏ bỏ không, xung quanh là nhà trẻ và trường học song ngữ thành phố Yến, chất lượng giáo viên không tồi, Hạ Miên cùng Tiểu Phong có thể đồng thời đi học.”
“Suất học lên trung học phụ thuộc Yến Thành cũng không ít, mỗi năm có mười mấy học sinh được cử đi, 50% có thể thi đậu đại học trọng điểm trong nước, phần còn lại đều theo học đại học bình thường, chỉ số thi rớt rất ít.”
Ninh Thiều Vận nói, “Chỉ cần Hạ Miên chịu học, cho dù không đậu Yến Đại, cũng có thể vào đại học không tồi.”
Một kích này đâm thẳng vào điểm yếu của mọi người, Hạ gia ngoài chú hai bủn xỉn tiếc tiền để con đi học, những người khác đều nỗ lực muốn con mình tiếp thu giáo dục.
Nhưng lấy trình đồ của huyện Minh Khê, học sinh mỗi khóa mỗi năm chưa có mấy ai đậu nổi đại học, càng không nói đại học trọng điểm hay Yến Đại linh tinh gì đó, đều là ước mơ xa vời.
Bác cả xoa xoa tay nói, “Nhưng như vậy có làm phiền mọi người quá không, lúc nào cũng phải lo lắng hai đứa nhỏ, còn cả học phí nữa, khoản đó không đắt lắm chứ?”
Không biết chú hai tiến vào từ khi nào, nghe đến tiền lại nhịn không được mở miệng, “Người ta có tiền……” như vậy……
“Anh hai.” Hạ Văn Nguyệt mặt vô biểu tình đánh gãy lời ông ta, cảnh cáo.
Chú hai tức khắc rụt cổ im miệng.
Mọi người lặng lẽ thở ra, bọn mọ thật sự không muốn bại lộ viếc xấu trong nhà trước mặt chị em Ninh Thiều Vận.
Bác cả nỗ lực cứu vãn hình tượng, “Ngại quá, tính chú hai từ xưa đã thế xin mọi người đừng để bụng.”
“Cũng không cần tôi để bụng.” Ninh Thiều Vận nói, “Cô bé Hạ Miên này hiểu biết, cũng chăm Tiểu Phong rất tốt.”
Điểm này thì mọi người tán đồng, từng vụ đối phó với Trương Khải Minh đã thể hiện cô có năng lực không kém người trưởng thành, đây cũng là nguyên nhân làm bác cả không nhanh chóng đứng ra phủ định.
“Không giấu gì bác, đề nghị này của tôi cũng có chút lòng riêng.”
Ninh Thiều Vận cười nói, “Tôi rất thích Hạ Miên, con bé giỏi giang thông minh, đến lúc đó đợi học xong tôi cũng có thể giúp đỡ.”
“Còn cả Tiểu Phong nữa, Sâm Sâm là con một, tôi cũng không muốn sinh thêm, thằng bé lại thích chơi với Tiểu Phong, tôi nghĩ hai đứa cùng nhau lớn lên, sau này cũng sẽ giúp đỡ nhau như anh em ruột thịt.”
Ninh Thiều Vận vừa nói như vậy, cái gọi là báo ơn càng giống như giúp đỡ nhau.
Tâm tình mọi người thả lỏng không ít, cuối cùng Ninh Thiều Vận phóng ra một viên thuốc an thần bọc đường, “Thật ra đi học cũng không tốn quá nhiều tiền, nước mình coi trọng giáo dục, học phí cao trung thành phố Yến không khác thành phố Minh là bao; Tiểu Phong lại bắt buộc phải học tiểu học trung học, cùng lắm chỉ mất chút tiền đồ dùng sách vở.”
"Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài" chỉ được đăng duy nhất trên truyenwiki1.com @kk25251325, những web khác đều là lấy chưa xin phép ❌❌. Mong độc giả hãy lên trang chính chủ để được đọc chap mới sớm nhất.
“Nếu bọn nhỏ học giỏi, còn có thể nhận được học bổng, đủ để chống đỡ đến lúc học xong.”
Mấy người bác cả chưa từng ra ngoài, cũng không biết Ninh Thiều Vận đang nói ưu đãi của học sinh bản địa, nghe thấy có thể học xong, một tia lo ngại cuối cùng cũng buông xuống.
Không phải vạn bất đắc dĩ, bọn họ sẽ không để con cháu mình đi học còn phải nhờ người khác an bài, như vậy dù có bị chèn ép cũng không thể nói ra.
Hạ Miên cũng bổ sung, “Tiền mẹ cháu để lại đủ dùng đến lúc vào đại học, chỗ Tiểu Phong bác cũng không cần phải lo lắng, chờ xét xử Trương Khải Minh xong, căn hộ kia sẽ là của Tiểu Phong.”
“Đến lúc đó bán đi một gian cũng thu được năm sáu vạn, đủ để Tiểu Phong vào cao trung.”
Hạ Miên không nói đến chuyện tem phiếu, món đồ này chưa đến trường hợp bất đắc dĩ, cô sẽ không lấy ra dùng.
“Đi!” Hạ Văn Nguyệt đánh nhịp, cô ấy hiểu việc học tập chính là con đường quan trọng trong cuộc đời.
Sau đó nói với Ninh Thiều Vận, “Vậy cô Ninh này, Hạ Miên cùng Tiểu Phong phải phiền cô chiếu cố rồi.”
“Nếu muốn tương lai tươi sáng, nhất định phải tự mình nỗ lực tranh đua, nếu phấn đấu không được hay là có chỗ nào không thích hợp, cô cứ đưa bọn nó về.”
Rồi quay qua nhìn Hạ Miên, “Các cháu qua bên đó cứ yên tâm học tập, xảy ra việc gì thì phải gọi về đây, cho dù có ra sao, cô hai cũng sẽ tận lực nghĩ cách!”
Bà nội Hạ an tĩnh nãy giờ bỗng nhiên mở miệng, “Mẹ thấy hai đứa nhỏ sống một mình không quá tiện, dù sao cũng cần có người lớn chiếu cố, các con đều vội công chuyện, hay là để mẹ đi theo.”
Mọi người sửng sốt, lập tức nhìn về phía bà Hạ ngồi giữa nhà.
Bà xoa xoa áo san, vẻ mặt hiền hoà nói với Ninh Thiều Vận, “Để hai đứa chưa thành niên sống một mình không ổn, chúng tôi không thể lại làm phiền hai người, thân là bà của bọn nó, cứ để tôi theo.”
Mọi người không hẹn mà cùng nhíu mày.
Ở đây ngoài chị em Ninh gia, tất cả đều biết bà đang đánh chủ ý gì. Đơn giản là thấy hai đứa nhỏ đến thành phố Yến, cho nên cũng muốn theo chân hưởng phúc.
Qua đó Hạ Miên cùng Tiểu Phong phải đi học, Ninh gia hiển nhiên sẽ không bạc đãi ai, đến lúc đó một thân già dựa vào thân phận của mình, cậy già lên mặt, nhất định sẽ không biết xấu hổ mà đòi hỏi.
Hỗ trợ? Không thêm phiền phức đã là quá tốt rồi.
Bác cả không muộn lộ chuyện xấu trước mặt người ngoài, uyển chuyển gỡ lời, “Mẹ à, mẹ lớn tuổi vậy rồi, thành phố Yến lại ở xa, đến lúc đó bọn nhỏ còn phải chăm sóc mẹ, bọn con càng không yên tâm.”
“Thành phố Yến cũng không xa, không phải Miên Miên đi cùng bác sĩ Ninh sao?” Bà Hạ nói, “Thân già này của mẹ leo núi cuốc đất cũng không thành vấn đề, ngày thường nấu cơm quét dọn việc gì cũng không mệt.”
Đây là đã hạ quyết tâm muốn đi.
Hạ Miên đang muốn mở miệng cự tuyệt, Hạ Văn Nguyệt đã đè cô lại, đưa ánh mắt ngăn cản.
Hạ Văn Nguyệt không muốn để Hạ Miên có ấn tượng cãi người lớn trước mặt chị em Ninh gia, vì thế tự mình mở miệng nói, “Mẹ, vậy thật quá tốt. Mẹ qua chỗ con đi.”
“Tất cả mọi người cũng biết rồi đó, tuy rằng bọn con được phân ra sống một mình, nhưng mà hai vợ chồng đều vội, không có thời gian chăm sóc ba đứa nhỏ, mà bà nội của đám nhóc lại rất khắt khe, còn nhỏ không thể chống đối, con thật sự đau lòng.”
“Mẹ qua con cũng không cần giúp đỡ gì cả, mấy chuyện nấu cơm quét dọn đều có Tuệ Mai Tuệ Lan làm, Tuệ Trúc cũng đã bảy tuổi có thể chạy nhảy khỏi phải chăm sóc, mẹ chỉ cần ngồi để ý bọn nó là được.”
“Có mẹ ở đó, chỉ cần nói một lời là nhà nội không dám khắt khe.”
Hạ Văn Nguyệt cười ngâm ngâm nhìn bà, “Con gả ra ngoài đã sắp hai mươi năm, đã đến lúc phải hiếu thuận mẹ.”
Bà Hạ không nhìn ánh mắt cô hai, giọng nói phóng thấp, nhưng vẫn kiên trì, “Con ở nhà ai cũng có thể tới giúp, nhưng mà Miên Miên cùng Tiểu Phong không giống vậy, bọn nó ở tận thành phố Yến, ăn uống sinh hoạt cần người chăm lo, đặc biệt là Tiểu Phong còn phải đón đưa nhà trẻ……”
Đáy mắt Hạ Văn Nguyệt đều là lạnh lẽo, trong miệng đáp lại, “Mẹ nói như vậy đúng là yêu cầu cá nhân, nhưng mẹ tuổi đã cao, chưa nói chiếu cố không nổi, đi theo cũng chỉ thêm phiền.”
Bà Hạ còn muốn nói gì đó, Hạ Văn Nguyệt đã trực tiếp chặn họng, “Cứ như vậy đi, lòng con đã có suy tính, chờ con nghĩ kỹ lại rồi sẽ nói với mọi người, dù sao mẹ cũng không cần đi, đi rồi chúng con ở nhà không yên tâm!”
Bác gái thấy cơ hội tới cũng mau chóng chen vào, “Vẫn là Văn Nguyệt chu đáo, được rồi, cơm nước đã xong, chúng ta mau ăn cơm thôi.”
“Bác sĩ Ninh lái xe nửa ngày, chắc mệt rồi nhỉ.”
“Cô hai cô hai,” Cường Cường bỗng như cơn gió từ ngoài chạy vào, “Tuệ Mai đến!”
Cậu nhóc vừa dứt lời, phía sau đã xuất hiện ba cô bé lớn nhỏ, từ mặt mày có thể nhìn ra là chị em ruột thịt.
“Mẹ.” Đứa cầm đầu thoạt nhìn hai mươi, là con lớn Tuệ Mai, thắt bím tóc màu đen, đáy mắt đều là sầu lo.
Trong tay còn dắt một đứa nhỏ tầm bảy tám tuổi, tóc buộc kiểu sừng dê, hai mắt đỏ bừng, nhìn thấy Hạ Văn Nguyệt liền khóc lớn, “Mẹ ơi, bà nội!”
“Nào Tuệ Trúc, lại đây mẹ ôm,” Hạ Văn Nguyệt đau lòng đón lấy con gái, hỏi, “Làm sao thế? Sao các con lại chạy tới đây?”
Đứa thứ hai Tuệ Lan mười lăm tuổi, tóc cắt ngắn ngang vai, giống như kế thừa tính đanh đá của Hạ Văn Nguyệt, căm tức đáp, “Là bà nội! Bà nội muốn gả chị cả ra ngoài, đã mang người đến đạp đổ cổng nhà chúng ta rồi mẹ!”
Sắc mặt Hạ Văn Nguyệt biến đổi, chính mình bị ép gả sớm, mười mấy năm chịu đủ khổ sở, hiện giờ nhất quyết không thể để con mình giẫm lên vết xe đổ của bản thân, “Là nhà nào?”
Tuệ Lan căm giận, “Chính là cái tên Hách Du lì lợm la liếm chị cả, lúc trước anh ta không được mẹ đồng ý. Chắc là nhà nghe đồn mẹ không có ở nhà, liền chạy đến chỗ bà nội bày ra đồ tốt, làm bà nội vui vẻ chấp thuận.”
Tuệ Mai có chút lo lắng, “Mẹ, Hách gia là nhà giàu số một Minh Khê, nếu con……”
Hạ Văn Nguyệt kiên định nói, “Dù có giàu số một thế giới, không được mẹ chấp thuận sao có thể mang con đi?!”
Lại hỏi, “Con qua đây kiểu gì?”
“Con ngồi xe.” Tuệ Lan trả lời, “Bà nội muốn nhốt chị lại, cũng may mà bọn con chạy nhanh.”
Hạ Văn Nguyệt cười ha hả khen, “Ừm, Tuệ Lan nhà ta đúng là thông minh, các con chắc đói bụng rồi hả, ăn tạm chút đồ trước đi, để mẹ gọi cho ba.”
Bác gái thấy thế vội vàng cùng con dâu cả dọn đồ ăn cho bọn họ.
Thấy nhà bác cả tất bật, Hạ Miên cũng đưa chị em Ninh gia về nhà mình thu xếp, dù sao chuyện cô và Tiểu Phong đến thành phố Yến đã xong xuôi, hiện giờ chắc chỉ còn chuyện Mao gia là quan trọng.
Hai gian phòng của Hạ gia, một gian cho Ninh Thiều Bạch, gian còn lại mẹ con Ninh Thiều Vận ngủ cùng Hạ Miên và Tiểu Phong.
Lúc này Hạ Miên cực kỳ biết ơn Hạ Văn Nguyệt, ngày nào cũng chăm chỉ quét dọn phòng ở sạch sẽ, bằng không hôm nay lại mất mặt rồi.
Nghĩ đến Hạ Văn Nguyệt, Hạ Miên có chút lo lắng.
Chờ Ninh Thiều Vận ngủ , Hạ Miên mới rón ra rón rén rời giường tìm cô ấy.
Lại thấy bốn mẹ con ngồi ở góc sân nhà bác cả, Hạ Văn Nguyệt đang chơi đùa với đứa nhỏ nhất Mao Tuệ Trúc, Mao Tuệ Trúc thì nằm trong lòng cười khanh khách không ngừng, Mao Tuệ Lan cũng thì thầm to nhỏ với Hạ Văn Nguyệt, Hạ Văn Nguyệt nghe xong sủng nịch gõ gõ đầu cô nhóc.
Nếu không nhìn thấy ưu sầu trong mắt Mao Tuệ Mai, sẽ tưởng rằng mẹ con họ vô ưu vô lo không có phiền não.
Nhưng đúng là hai đứa nhỏ thật sự không có phiền não gì, bởi vì Hạ Văn Nguyệt đã vì bọn nhỏ chống đỡ cả bầu trời.
Hạ Miên nhỏ giọng rời đi.
Vào lúc chạng vạng, mọi người náo nhiệt tụ ở nhà bác cả ăn cơm, thằng nhóc Cường Cường biết hôm nay dù mình có làm gì người trong nhà cũng sẽ không đánh, cho nên muốn chơi lớn.
Hạ Hải nhìn thấy Sâm Sâm cùng Tiểu Phong bẩn như như khỉ núi theo Cường Cường về, quả thực không thể tin được.
Nghĩ đến thận thiếu gia tôn quý của Sâm Sâm bị con mình biến thành thế này, Hạ Hải nhịn không được rống lên, “Cường Cường, tiểu tử thúi này, con mang các em chơi cái gì vậy hả?!”
Cũng bất chấp nhà có khách, tức giận tìm gậy muốn đánh người.
Đối diện với bộ dáng kinh ngạc không khép miệng được của Ninh Thiều Vận, Hạ Hải xấu hổ hận không thể tìm cái lỗ chui xuống, “Thật ngại quá, tôi, tôi phải đánh thằng này một trận!”
Ninh Thiều Vận vội vàng ngăn cản, nhịn không được cười nói, “Tôi chỉ kinh ngạc sức cuốn hút của Cường Cường thôi, Sâm Sâm nhà tôi rất rụt rè, có thể chơi thành như vậy chứng tỏ nó rất vui vẻ, có khi còn phải cảm ơn Cường Cường nhà anh đấy.”
Hạ Hải biết người ta giải vây cho mình, mặt càng đỏ lên, chỉ có thể tạm thời buông tha, ánh mắt âm thầm nhìn Cường Cường cảnh cáo.
Cường Cường rụt cổ tránh được một kiếp, chuyện hôm nay mặc kệ ngày mai, mau chóng làm mặt quỷ với ba mình, lại cười nói với Ninh Thiều Vận, “Cháu cảm ơn dì tiên nữ!”
Ninh Thiều Vận bị bộ dáng tràn đầy sức sống của cậu nhóc chọc cười.
Hạ Hà hiển nhiên cũng thấy mất mặt, lôi cổ áo của cậu nhóc ném vào chậu nước lớn phơi giữa sân, căm giận mắng, “Suốt ngày lêu lổng, cháu không thể để người ta bớt lo một hôm sao?”
“Một mình lêu lổng thì thôi đi, còn dám mang theo các em nữa hả?!”
Cường Cường không để bụng, đợi Hạ Hà cởϊ qυầи áo cho mình còn giơ tay hất nước vào mặt chú, làm Hạ Hà tức giận đánh bốp bốp mấy cái vào cái mông trơn bóng kia.
Sâm Sâm chưa từng gặp trường hợp này, sợ đến ngây người, Tiểu Phong nhịn không được cười tươi tắn, lúc nhìn thấy Hạ Miên mới có vẻ ngượng ngùng, “Dì nhỏ.”
Hạ Miên cười sờ tên hề trước mặt, “Để dì tìm cho mấy đứa hai cái chậu, chúng ta tắm luôn.”
Sâm Sâm cũng trộm nhìn Ninh Thiều Vận, “Mẹ, con cùng Tiểu Phong đi bắt cá chạch.”
Ninh Thiều Vận cười nói, “Bắt được không?”
“Bắt được!” Sâm Sâm thấy mẹ mình không tức giận, khuôn mặt nhỏ tức khắc tỏa sáng, “Nó bơi nhanh lắm, luồn đi rất nhiều lần, anh Cường Cường rất lợi hại, bọn con bắt được hai con! Tối nay sẽ nấu ăn!”
Bên Hạ Xuyên đang nấu nước, Hạ Miên vào trong nhà kiếm được hai cái chậu giặt đồ, đợi nước âm ấm liền nói với Sâm Sâm cùng Tiểu Phong, “Qua đây, một người một chậu.”
Sâm Sâm thấy Cường Cường nghịch nước đã sớm muốn chơi, lúc này không hề bài xích, tích cực chạy đến cái chậu, vẫy tay với Ninh Thiều Bạch, “Cậu ơi, tắm cho cháu.”
Vào tình tiết này Ninh Thiều Bạch mới có cảm giác tồn tại, sau khi đến đây anh nói rất ít, phần lớn thời gian đều đi theo Ninh Thiều Vận nói chuyện giới người Hạ gia.
"Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài" chỉ được đăng duy nhất trên truyenwiki1.com @kk25251325, những web khác đều là lấy chưa xin phép ❌❌. Mong độc giả hãy lên trang chính chủ để được đọc chap mới sớm nhất.
Thời điểm anh không nói lời nào, người khác cũng không dám chủ động tiến lên gợi chuyện phiếm, tên này đã hoàn toàn tự coi mình là tài xế.
Hạ gia cũng tưởng người làm chủ là Ninh Thiều Vận, lúc này mới yên tâm giao Hạ Miên cho bọn họ.
Ninh Thiều Bạch ghét bỏ cởϊ qυầи áo Sâm Sâm, Hạ Miên cũng mau qua giúp Tiểu Phong.
Trong chốc lát, ba đứa nhỏ mỗi đứa chiếm một cái chậu bắt đầu tắm, sau đó không bao lâu liền tát nước nô đùa.
Đương nhiên, chủ yếu là Cường Cường cùng Sâm Sâm nghịch, Tiểu Phong căn bản không tham dự, ngẫu nhiên vào lúc Sâm Sâm đánh không lại Cường Cường, Tiểu Phong mới thình lình tát qua một chút.
Ba đứa trẻ chơi vô cùng vui, người lớn tắm rửa cho bọn nó không tránh khỏi bị hắt đến.
Cường Cường thấy đánh mãi chưa hạ được Sâm Sâm, lại nhìn Tiểu Phong đứng im, tròng mắt chuyển động, trực tiếp múc một gáo nước thật đầy hất qua.
Hạ Miên theo bản năng nhắm mắt, nhưng không cảm nhận được lạnh lẽo trong dự liệu, trợn mắt thấy Ninh Thiều Bạch duỗi tay che trước mặt cô.
Anh quay đầu nhìn Hạ Miên một cái, “Để tôi tắm cho bọn nhỏ, hình như cô Hạ có việc tìm cô đấy.”
Ánh mắt Hạ Miên lại lơ đãng dừng ở ngực anh, áo thun màu trắng đã hoàn toàn ướt đẫm, dán sát vào thân thể, cô nhịn không được huýt sáo, không ngờ dáng người của tên này lại ngon nghẻ vậy.
Ninh Thiều Bạch giơ tay gõ đầu cô một chút, ghét bỏ nói, “Tuổi còn nhỏ mà đã học cái thói này.”
Hạ Miên cười hắc hắc, “Đều là chị em với nhau, xấu hổ cái gì chứ.”
Sau đó đợi Ninh Thiều Bạch phản ứng lại, Hạ Miên đã lưu loát đứng lên.
Tiểu Phong cũng không có phản ứng lớn, gặp được hai anh trai mình thích, tâm thần của cậu rất thả lỏng.
Hạ Miên chưa đi được hai bước đã đụng phải Mao Tuệ Mai cầm khăn lông chạy qua, cô nhóc đánh giá Hạ Miên một chút mới kinh ngạc nói, “Em còn tưởng chị bị dội ướt rồi.”
Nói xong còn ngó ra sau Hạ Miên, gương mặt đỏ ửng.
Hạ Miên quay đầu mới rõ ràng, cô đón lấy khăn lông trong tay Tuệ Mai đáp lên vai Ninh Thiều Bạch, “Cảm ơn nha, nhưng mà đàn ông cũng nên bảo vệ tốt chính mình.”
Ninh Thiều Bạch nhìn người nào đó muốn trốn, tức đến nhe răng trợn mắt.
Tuy rằng lo cô bị xối ướt, nhưng Ninh Thiều Bạch cũng không nói bậy, Hạ Văn Nguyệt xác thật đang muốn tìm cô nói chuyện.
Hạ Văn Nguyệt kéo Hạ Miên đến một góc tương đối thanh tĩnh, sau đó nói ra suy nghĩ của bản thân, “Miên Miên, cháu đưa Tuệ Mai theo cùng được không?”
“Cô hai nghĩ tới nghĩ lui, hai đứa thật sự cần người lớn vhiếu cố, Tuệ Mai ấy, tính nó ổn trọng việc gì cũng biết làm, ngày thường nấu cơm đón đưa Tiểu Phong đều không thành vấn đề.”
Hạ Miên không trực tiếp đáp ứng, mà hỏi, “Mao gia có chuyện gì? Sao cô hai phải làm như vậy?”
Hạ Văn Nguyệt cho rằng cô hỏi chuyện của Tuệ Mai, cười khổ một tiếng đáp, “Hách gia kia thật sự có tiền, cũng có thế lực trong huyện, nếu làm ầm với bên đó, cô hai nghĩ tới nghĩ lui, ngoài mang mạng ra cược thì không còn cách nào khác.”
Hạ Văn Nguyệt thở dài một tiếng, “Nhưng cô sợ mình liều mạng vẫn không thể bảo vệ được con bé, mà dưới nó vẫn còn hai đứa nhỏ……”
Nói tới đây, Hạ Văn Nguyệt hít sâu một hơi, cười sang sảng, “Thôi, cháu vẫn còn là trẻ con, cô hai nói chuyện này làm gì không biết, chỉ cần để Tuệ Mai đi theo, bọn họ sẽ không còn cách nào để nháo nữa.”
“Thời điểm bà nội muốn đi theo, cô hai đã nghĩ tới Tuệ Mai rồi, chỉ là không ngờ lại xảy ra chuyện này.”
“Cứ coi đây là chút lòng riêng của cô đi.” Hạ Văn Nguyệt nói, “Cô biết con là người tính toán, để Tuệ Mai đi theo, không chừng tương lai sẽ tốt hơn bây giờ.”
“Cả đời cô hai xem như đã bị huỷ hoại, mơ ước duy nhất lúc này là muốn bọn nhỏ có tuổi thơ êm đềm, chỉ cần ba đứa Mai Lan Trúc có tiền đồ, coi như cô hai đã thắng!”
Tuy Hạ Văn Nguyệt đang cười, nhưng đáy mắt lại có nước.
Hạ Miên thật sự rất bội phục người phụ nữ này, trải qua nhiều cực khổ như vậy, không chỉ vẫn lạc quan kiên cường, còn luôn mang lại cảm giác an toàn cho người khác.
Con người như vậy rất đáng giá.
“Cô hai có muốn đi cùng bọn cháu không?” Hạ Miên nói.
Hạ Văn Nguyệt sửng sốt một chút, “Hả?”
Hạ Miên nói ra ý nghĩ của mình, “Cháu cùng Tiểu Phong đến thành phố Yến để học tập, đúng là cần người chăm lo giúp đỡ, một mình Tuệ Mai quá ít, không bằng cô cùng hai đứa đi theo luôn.”
“Cô mới 37, đời này còn dài. Hiện giờ đa số đàn ông phải tới bốn năm mươi tuổi mới bắt đầu phát tích, cô so với bọn họ có khả năng hơn nhiều.”
Hạ Văn Nguyệt bật cười, “Nói đùa cái gì thế, đàn bà như cô thì có thể làm gì?”
Hạ Miên không phải nhất thời xúc động, cô đã sớm có kế hoạch của bản thân, “Năm nay Tuệ Mai hai mươi, tới thành phố Yến hoàn toàn có thể tìm việc, bây giờ các công ty nhỏ phát triển rất nhanh, đến thành phố lớn tìm việc cũng không khó.”
“Tuệ Mai sáng làm tối học, sau này không chừng sẽ có đường ra rất tốt.”
“Còn Tuệ Lan cùng Tuệ Trúc, dù sao cháu với Tiểu Phong cũng đi học, giờ đổi thành bốn người cũng được.”
“Vì sao cháu lại muốn bắt lấy cơ hội đến thành phố lớn, chính là vì năng lực dạy học ở đây quá kém.”
“Hôm nay cô cũng nghe chị Ninh đề cập đến suất học lên cao trung rồi đấy, ví dụ đi, chúng ta nhìn Sâm Sâm, cậu nhóc đang học nhà trẻ, còn Cường Cường rõ ràng lớn hơn thì lại rong chơi, Sâm Sâm học được nhiều chữ, biết nhiều thành ngữ hay, còn nói được chút tiếng Anh. Trường học ở Minh Khê căn bản không dạy được.”
“Chuyện học phí cô cũng đừng quá lo lắng, cháu có chút tiền, chắc đủ để đi học, nếu mọi người thiếu thì có thể mượn cháu, đừng ngại.”
“Thành phố Yến nhiều cơ hội, cô cũng có thể làm mua bán nhỏ, bán quần áo hoặc mở tiệm cơm gì đấy, dù sao ở thành phố, cá nhân kiếm được nhiều ơn công nhân, lương một tháng hơn một ngàn là chuyện có thể. Đến lúc đó cô trả lại cháu sau.”
Hạ Văn Nguyệt sao có thể không nghe ra Hạ Miên đang giúp mình, một người phụ nữ sớm mất kiến thức như cô ấy mang theo ba đứa nhỏ làm sao có thể nhẹ nhàng như vậy.
Nhưng mà tương lai Hạ Miên miêu tả làm cô ấy dao động.
Đặc biệt là bọn nhỏ, năm ấy Văn Nguyệt chỉ học hết sơ trung, hiểu rõ tầm quan trọng của tri thức, cuộc sống bản thân khát khao bị chính người nhà tước đoạt, cho nên cô ấy dù có đau khổ cũng phải cắn răng để con mình sống tự do.
Huống chi lấy tư tưởng trọng nam khinh nữ của Mao gia, hơn nữa bà Mao độc đoán ngang ngược, chỉ khi bọn nhỏ có tiền đồ, mới nắm chắc được vận mệnh của chính mình.
Từ trước đến giờ Hạ Văn Nguyệt luôn sấm rền gió cuốn bắt đầu do dự.
Cô ấy có thể đúng lý hợp tình cho Tuệ Mai đi theo, bởi vì Tuệ Mai thật sự có thể giúp đỡ, nhưng nếu bốn mẹ con cùng đi, nhất định sẽ liên lụy tới Hạ Miên……
“Cháu để cô hai suy nghĩ một chút……” xem có biện pháp nào tốt hơn không, chuyện này phải suy nghĩ thật cẩn thận.
“Đừng nghĩ nữa, đi đi!” Một tiếng nói khó phân biệt bỗng dưng truyền vào.
Hạ Miên quay đầu, chỉ thấy một người đàn ông cực kỳ gầy đi đến, đây đúng là chồng của Hạ Văn Nguyệt, cậu hai của Mao gia: Mao Chí Sơn.
Ở thời đại lấy đàn ông sức dài vai rộng làm chuẩn, Mao Chí Sơn bị gọi là pê đê là vì đàn ông mà tướng nữ, vẻ mặt phong sương cùng hai má hơi hóp mới miễn cưỡng che được vẻ diễm lệ ngày xưa, hơn nữa giọng nói lại trung tính, dễ dàng khiến người ta ngộ nhận là đàn bà.
Thời gian sau có thể gọi là tiểu thịt tươi thịnh thế mỹ nhan, nhưng ở thời đại này thì bị mọi người trào phúng khinh bỉ.
Lời nói của Mao Chí Sơn làm Hạ Miên có chút ngoài ý muốn, cô còn tưởng rằng anh ta sẽ phản đối.
Hạ Miên mới chỉ nghe trưởng bối trong nhà nhắc đến vị này, một lần xuất hiện duy nhất chính là khi cô hai sinh mất máu suýt nữa mất mạng.
À đúng rồi, còn một lần nữa.
Hình như là hôm Hạ Văn Nguyệt về nhà mẹ đẻ, bản tính chiếm tiện nghi của chú hai không thay đổi, chọc giận cô hai, sau đó hai người bắt đầu cãi nhau.
Thím hai trực tiếp động thủ với Hạ Văn Nguyệt, mà chú Mao khi ấy chạy đến thấy thế liền cần đòn gánh phang chú hai chảy máu đầu vào bệnh viện.
Cho nên khi ông ta nhìn thấy Hạ Văn Nguyệt mới giống như chim cút, không dám chạy đến trêu chọc.
Hạ Miên không quá để bụng chuyện này, tình cảm tới muộn vẫn thật hơn, giam lỏng Hạ Văn Nguyệt gần hai mươi năm, nếu không phải Hạ Văn Nguyệt đủ lạc quan kiên cường, sợ đã sớm mất mạng. Đền bù như vậy còn có ý nghĩa gì?
Nhưng mà toàn bộ sự việc phát sinh trước mắt đã làm Hạ Miên biết, mình đã sai rồi, câu chuyện không hề giống như cô nghĩ.
Mao Chí Sơn đi đến trước mặt Hạ Văn Nguyệt, móc ra một cái sổ tiết kiệm đưa cho cô ấy, “Em mang bọn nhỏ đi đi, sổ này đủ để chống đỡ một khoảng thời gian.”
“Anh phải về bên nội mấy ngày, cũng thu dọn chút đồ của chúng ta.” Mao Chí Sơn nói, “Sau đó anh sẽ tìm bốn mẹ con, đến lúc đó anh kiếm tiền, chúng ta nhất định sẽ để bọn nó đi học.”"Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài" chỉ được đăng duy nhất trên truyenwiki1.com @kk25251325, những web khác đều là lấy chưa xin phép ❌❌. Mong độc giả hãy lên trang chính chủ để được đọc chap mới sớm nhất.
Hạ Văn Nguyệt không nhận sổ tiết kiệm, mà quay qua đánh giá Mao Chí Sơn, “Không phải anh đang ở Lương gia sao? Chạy đến đây làm gì, bên đó đâu có xe mà qua đây.”
Mao Chí Sơn cười cười, mắt đầy tang thương lại có nước, “Anh xin nghỉ với đốc công nửa ngày, ngồi nhờ xe của đồng hương, sau đó đi bộ một đoạn là tới, em cũng biết rồi đấy, chân anh rất linh hoạt.”
Hạ Văn Nguyệt cũng có chút đau lòng, “Em chỉ muốn báo cho anh một tiếng, đâu cần anh phải chạy vội tới đây.”
Mao Chí Sơn cười cười, “Không thấy bọn nhỏ anh không yên tâm, vốn cũng muốn để Tuệ Mai đi, không ngờ vừa lúc có cơ hội.”
“Nếu có thể, bốn mẹ con cứ đi đi. Tiền trong đó chắc cũng đủ.”
Hạ Văn Nguyệt nói, “Nhưng lấy tiền riêng của anh, có thể……”
Hạ Văn Nguyệt nhìn thấy con số trên sổ tiết kiệm không khỏi kinh hô, “Sao lại có nhiều tiền như vậy?”
“Tiết kiệm.” Mao Chí Sơn sờ sờ đầu mình cười, “Từ lúc em sinh Tuệ Mai anh đã bắt đầu tiết kiệm.”
“Lúc đầu tính chờ tích đủ tiền, cả nhà chúng ta sẽ rời khỏi đây, nhưng cứ sợ mình bạc đãi em cùng mấy đứa nhỏ, cảm thấy từng này chưa đủ.”
Hạ Miên nhớ rõ, năm 17 tuổi Hạ Văn Nguyệt khó sinh Mao Tuệ Mai.
Nói cách khác, ngày trước Mao Chí Sơn chịu nhục ở Mao gia, vào lúc Hạ Văn Nguyệt khó sinh, đã bắt đầu kế hoạch rời khỏi nơi đó.
Vì không có kiến thức hay năng lực, lại chịu sự khinh bỉ của xã hội, kế hoạch tốt đẹp này đã trì trệ gần hai mươi năm.
Nhưng mà một người chỉ có một đồng cũng muốn nỗ lực cho người khác trăm tệ như vậy, không ai có tư cách để khinh bỉ.
Hạ Văn Nguyệt đỏ mắt, trước mặt bọn nhỏ là người mẹ làm được tất cả, lúc này mới lộ ra một mặt yếu ớt trước chồng mình, “Chí Sơn……”
Mao Chí Sơn cũng không chịu nổi, anh giơ tay vỗ vỗ bả vai Hạ Văn Nguyệt, “Là anh không có bản lĩnh, để em và bọn nhỏ phải chịu khổ, anh muốn đợi Tuệ Trúc lớn hơn chút, sẽ bắt đầu thu xếp mọi chuyện, nhưng không ngờ lại có cơ hội tốt như vậy.”
Mao Chí Sơn nhìn về phía Hạ Miên, hình như sợ Hạ Văn Nguyệt mất mặt, biểu tình anh có chút co quắp, giọng nói cũng thô lên:
“Miên Miên đúng không? Cô hai và bọn nhỏ đành phải phiền cháu, đợi bên này ổn thỏa thì gửi chú địa chỉ, chú sẽ đến gặp mọi người. Chú cũng sẽ kiếm tiền, cháu đừng lo lắng.”
Đây cũng là một người bị tư tưởng xã hội đè nặng nhưng vẫn cố gắng sốt sót.
Hạ Miên nhìn mà cười rộ lên, “Vậy thật tốt quá, chú đúng là đàn ông, có thể xông pha giúp đỡ, cháu còn lo một nhà chỉ toàn phụ nữ, không quá yên tâm.”
Mao Chí Sơn sửng sốt, đáy mắt nổi lên ánh sáng, sau đó gật đầu thật mạnh, áp xuống nức nở trả lời, “Ừ, đến lúc đó chú sẽ bảo vệ mọi người!”
Mao Chí Sơn không ở lại lâu, trước khi đi còn để túi lại, “Trước lúc đến đây anh sợ xảy ra chuyện nên ứng trước tiền công, em cầm đi.”
Hạ Văn Nguyệt thấy thế đẩy 50 tệ kia về, “Cái này anh giữ, tiền trong nhà đều mang ra rồi, sau này anh tìm bốn mẹ con em không cần phải mua vé xe sao?”
“Nghèo gia phú lộ,” Mao Chí Sơn cường ngạnh nhét tiền vào tay Hạ Văn Nguyệt, “Ở nhà anh đã nói thế nào hả, em cứ chăm sóc con nhỏ, đồ trong nhà chưa thu dọn hết, giờ quay về lấy bên kia biết chạy qua làm phiền thì sao, em cứ cầm tiền này mua đồ mới mà dùng.”
“Những chuyện khác chờ anh sắp xếp xong xuôi, sau đó báo anh địa chỉ, anh sẽ gửi qua.”
Mao Chí Sơn đi rồi, Hạ Văn Nguyệt nhìn sổ tiết kiệm trong tay mà khóc nấc, nghẹn ngào nói, “Ngày thường anh ấy bận rộn như vậy, còn phải trang trải để bọn nhỏ đi học, mà ông chủ chỗ đó ngày nào cũng tìm cớ kiếm chuyện, rốt cuộc tiết kiệm kiểu gì mà được nhiều tiền thế này chứ.”
Nói thật, lúc Hạ Miên nhìn thấy con số một vạn trên sổ tiết kiệm cũng giật cả mình, ở cái thời đại một gia đình công nhân bình thường tích cóp chưa nổi mấy ngàn, mà đôi vợ chồng sống ở huyện nhỏ dựa vào việc trồng trọt sống qua ngày lại tiết kiếm được tưng đây, liên hệ đến thân hình teo tóp của chú Mao, hiển nhiên là dùng mạng để làm việc.
Quyết định đi theo Hạ Miên cùng Tiểu Phong đến thành phố Yến, người Hạ gia đã định ngày xong, rốt cuộc Hạ Miên và Tiểu Phong còn phải đi học, không thể cứ trì hoãn được nữa.
Hành lí của cả hai không quá nhiều, chủ yếu là một đống thức ăn các loại, xem ra trưởng bối cả nước không chỉ giống nhau, mà đã thống nhất thói quen này từ xưa đến nay.
Trước khi xuất phát, bác cả cường ngạnh đưa cho Hạ Miên 500 tệ, “Nghèo gia phú lộ, không cần quá miễn cưỡng.”
“Còn nữa, tuy chúng ta giúp bọn họ, người Ninh gia phải nhớ ân tình, nhưng Miên Miên cháu đừng coi đó là điều hiển nhiên.”
Bác cả ân cần nói, “Giống như chúng ta thấy người bị ngã ra giúp, gặp người lái xe không lên nổi dốc đi qua đẩy, đây đều là chuyện nên làm, nếu cứ bắt người ta trả ơn mình, như vậy là không đúng.”
Hạ Miên trịnh trọng gật đầu, “Bác cứ yên tâm, cháu sẽ không như vậy.”
“Cho dù gặp phải chuyện gì, nhất định phải gọi về đấy.” Bác lại nhịn không được dặn dò, “Nếu thật sự không ổn bác sẽ đến đón mấy đứa về, huyện Minh Khê chờ mấy đứa, biết chưa?”
“Vâng.”
Chiếc xe khởi động lên đường, Cường Cường giống như biết đây là một hành trình rất dài, lập tức khóc lớn, “Cháu không muốn Tiểu Phong đi, không muốn cô Miên Miên đi!”
Tiểu Phong cũng ghé sát cửa sổ nhìn Cường Cường, giọng nói mang theo nức nở, “Anh, anh đừng khóc……”
Đáng tiếc Cường Cường không phải Tiểu Phong, thằng bé khóc lợi hại hơn, nếu không phải bị Hạ Hải giữ lại, đã sớm chạy ra ôm bánh xe không cho đi rồi.
Từ kính chiếu hậu Hạ Miên nhìn thấy bác gái trộm lau nước mắt, bác cả cùng ba anh em Hạ gia nhìn bọn họ rời đi, đáy lòng phảng phất như có thứ gì đó từ từ sinh trưởng.
Nơi này là nhà mình, ở thế giới này, cô cũng có nhà.
Sau khi trở lại thành phố Minh, Ninh Thiều Bạch và Ninh Thiều Vận Sâm Sâm về nhà mình, Hạ Miên thì đưa Tiểu Phong đến ở khách sạn.
Chuyện của Trương Khải Minh nhất định nháo đến ồn ào, mà Tiểu Phong vừa mới hòa hoãn lại, Hạ Miên không muốn để cậu nhóc tiếp xúc với bất kỳ chuyện không tốt nào nữa, tuy hàng xóm trong viện không tồi, nhưng khó tránh khỏi có người thô thiển chạm đến cố kỵ.
Mà cả hai cũng không nhàm chán, Hạ Miên đưa Tiểu Phong đi chơi khắp nơi, đứa nhỏ lớn như vậy mà chưa ra ngoài nào, lần trước tới vườn bách thú nửa đường gặp phải Sâm Sâm bị bắt cóc, mà sau đó cũng liên tiếp xảy ra chuyện.
Hiện giờ tất cả đã yên ổn, từ sau khi biết mình sắp đến thành phố Yến, trên người Tiểu Phong phảng phất như dỡ được gông xiềng, cả người khoan khoái hẳn lên.
Nắm tay Hạ Miên cũng có một chút hoạt bát của trẻ nhỏ,
So với công viên, cậu nhóc thích vườn bách thú hơn nhiều, Hạ Miên nhìn đứa nhỏ ghé vào lan can nhìn con khỉ không chớp mắt; lại cầm khăn tay dẫn Hạ Miên chạy tới chạy lui phất con công; thấy con rắn lớn sau tấm kính liền sợ tới mức nhắm mắt lao vào lòng mình, làm Hạ Miên không khỏi cười lớn.
Tiểu Phong thấy Hạ Miên cười cũng không kinh hoảng nữa, chỉ ôm cổ cô không buông, sau đó Hạ Miên mang cậu đi xem gấu trúc để chữa lành tâm linh mỏng manh một chút.
Hai ngày vui sướng thoát cái trôi qua, một ngày trước khi xuất phát, Hạ Miên đến ngân hàng rút bộ sưu tập tem, sau đó đến bến xe đón bốn mẹ con Hạ Văn Nguyệt.
Hạ Văn Nguyệt vẫn là bộ dáng tràn đầy nguyên khí, ba đứa nhỏ nối tiếp theo phía sau, hai đứa lớn Tuệ Mai cùng Tuệ Lan nắm tay Tuệ Trúc, một nhà bừng bừng hứng thú không hề lo sợ.
Cũng phải, chỉ cần có Hạ Văn Nguyệt ở đây, bọn nhỏ sẽ không bao giờ biết sợ hãi.
Hạ Văn Nguyệt nhìn xung quanh, hít sâu một hơi, cười nói, “Không khí bên này hoàn toàn khác huyện Minh Khê.”
Tuệ Trúc nghe vậy cũng học bộ dáng của mẹ mình nhìn nhìn, nghi hoặc hỏi, "Mẹ, con thấy giống mà?”
Hạ Văn Nguyệt cười sờ sờ đầu cô nhóc, “Không giống nhau, về sau con sẽ biết.” Cô ấy hỏi Tiểu Phong đang nhìn chằm chằm mình, “Tiểu Phong cháu thấy giống không? “
Hai mắt Tiểu Phong cong cong, “Không giống nhau.” Sau đó nhắm mắt lại làm động tác hít sâu, “Rất khác.”
Hạ Miên bị cậu chọc cười, “Bạn nhỏ này phải đi nhà trẻ thôi.” Bằng không lượng từ ngữ nho nhỏ không thể theo kịp tế bào lãng mạn mất.
"Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài" chỉ được đăng duy nhất trên truyenwiki1.com @kk25251325, những web khác đều là lấy chưa xin phép ❌❌. Mong độc giả hãy lên trang chính chủ để được đọc chap mới sớm nhất.
Bảy người tạm chấp nhận ở khách sạn một đêm, hôm sau hai chiếc xe hơi ngừng ở bên dưới đón bọn họ.
Sau khi Hạ Miên quyết định dẫn theo mẹ con Hạ Văn Nguyệt, vốn định nói với Ninh Thiều Bạch bọn họ sẽ ngồi xe lửa màu xanh, rốt cuộc một chiếc ô tô không thể chở được nhiều người như vậy.
Nhưng Ninh Thiều Vận nói Hoắc gia sẽ cử xe đến đón mẹ con họ, như thế vừa vặn đưa được bảy người.
Hạ Miên còn tưởng Hoắc Học Văn sẽ tự mình tới đón, rốt cuộc Ninh Thiều Vận và Sâm Sâm gặp phải loại chuyện bắt cóc đáng sợ như thế này, nếu nhớ không lầm, Ninh Thiều Vận vì cãi nhau với Hoắc Học Văn mới chạy tới thành phố Minh, nghĩ thế nào cũng tưởng anh ta sẽ đến đón.
Thời điểm cô còn khó xử xem nên phân chỗ ngồi như thế nào, bốn mẹ con Hạ Văn Nguyệt đã tách ra, tuy sợ bọn họ không được tự nhiên, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể làm như vậy.
Hạ Văn Nguyệt dặn dò chị em Mao Tuệ Mai cùng Mao Tuệ Lan cả đêm, kết quả sáng hôm sau Hoắc gia chỉ phái một tài xế cùng một chiếc xe qua đây.
Hạ Miên theo bản năng nhìn về phía Ninh Thiều Vận, đối phương vẫn cười nói cười dịu dàng như thường, không nhìn ra một tia gấp gáp hay kinh ngạc.
Hạ Miên âm thầm thở dài, xem ra băng dày ba thước không vì một ngày lạnh, chuyện Sâm Sâm bị bắt cóc cũng chỉ là một trong số đó mà thôi.
Đời này không biết Ninh Thiều Vận và Hoắc Học Văn có lặp lại kết cục bi thương kia không.
Nhưng mà chuyện chỗ ngồi không cần phải khó xử nữa.
Bốn mẹ con Hạ Văn Nguyệt ngồi xe Hoắc gia, Hạ Miên Tiểu Phong và mẹ con Ninh Thiều Vận ngồi Big Ben của Ninh Thiều Bạch.
Tiểu Phong ghé vào cửa sổ nhìn thành phố Minh dần biến mất, đáy mắt lấp lánh, tươi cười trên môi không dứt.
Thân thể nho nhỏ vui sướng dựa vào lòng Hạ Miên.
Ninh Thiều Vận cũng nhịn không được cười rộ, “Hiếm thấy Tiểu Phong cao hứng như vậy nha.”
“Cháu thích thành phố Yến lắm sao?” Ninh Thiều Vận hỏi cậu.
“Thích lắm.” Tiểu Phong gật đầu thật mạnh, giọng nói thanh thúy: “Mua phòng, làm hộ khẩu, chung một nhà với dì nhỏ!”
Hạ Miên cũng không ngờ giấc mơ cô ảo tưởng lại trở thành tính nhiệm trong cuộc sống mới của Tiểu Phong, bỗng chốc có chút may mắn mình đã không nuốt lời.
Tuy Ninh Thiều Vận không biết nguyên nhân Tiểu Phong nói như vậy, nhưng cũng biết chút tháng ngày gian nan của cậu nhóc ở Trương gia, đáy lòng vẫn giữ sự kiên trì hy vọng như ban đầu.
Ninh Thiều Vận nhìn Hạ Miên, “Em thật sự muốn mua nhà?”
Thấy Hạ Miên gật đầu, Ninh Thiều Vận cũng không nghi ngờ cô có tiền linh tinh gì không, chỉ hỏi, “Em muốn mua dạng nhà như thế nào?”
Hạ Miên cúi đầu hỏi Tiểu Phong, “Tiểu Phong thích kiểu gì?”
Vốn chỉ tiện miệng hỏi thằng nhỏ, không ngờ Tiểu Phong buột miệng thốt ra, “Nhà cũ!”
“Hả?” Hạ Miên sửng sốt.
Ninh Thiều Vận cũng tò mò đáp án này, “Vì sao cháu muốn mua nhà cũ? Tiểu Phong không thích đồ mới sao?”
Tiểu Phong đung đưa cẳng chân, ánh mắt phát sáng, “Phá nhà cũ hoặc bán đi sẽ có tiền!”
Hạ Miên yên lặng che mặt lại, về sau cô không bao giờ dám nói lung tung nữa, ai biết thằng nhóc này lại nhớ rõ như vậy, chính chủ như cô còn quên khuấy rồi.
Ninh Thiều Vận nhịn không được cười lớn, “Không ngờ Tiểu Phong nhà ta còn nhỏ đã biết đầu tư rồi.”
Ninh Thiều Bạch ngồi trước lái xe nhìn thấy bộ dáng xấu hổ của Hạ Miên ở kính chiếu hậu, trực giác mách bảo nha đầu này vẫn còn đồ quý, mở miệng hỏi, “Ngoài tiền phá nhà ra, còn khoản nào khác không?”
Hạ Miên vốn muốn ngăn cản, nhưng thấy Tiểu Phong khó có khi vui vẻ líu lo, không thể nhẫn tâm, vì thế nghe cậu nhơc blah blah khoan khoái, “Vé số, đồ cổ, cổ phiếu, 500 vạn!”
Ninh Thiều Vận nhìn Hạ Miên cười, Ninh Thiều Bạch cũng xem bộ dạng xấu hổ của cô nói, “Là dì con nói chứ gì, thật đúng là có ý tưởng.” Toàn không làm mà muốn có ăn.
Từ trước tới nay Tiểu Phong đối với mọi người luôn mẫn cảm, cậu cảm thấy đây không giống lời khen, vì thế ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Hạ Miên.
Bị tiểu tiên nữ giễu cợt Hạ Miên chỉ muốn chui xuống đất, nhưng đối với Ninh Thiều Bạch này, cô ưỡn ưỡn ngực, đúng lý hợp tình nói, “Thế thì làm sao? Chơi vé số còn không phải nhờ may mắn hả? Anh không biết may mắn mới là thực lực lớn nhất à!”
Tiểu Phong nghiêm túc gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
Ninh Thiều Bạch lắc đầu bật cười, cũng không biết cô gái này lấy đâu ra nhiều lời ngụy biện như vậy.
Ninh Thiều Vận nói, “Chị cảm thấy suy nghĩ này không tồi, thôi không nói chuyện đập phá bán buôn nữa, em vẫn nên lấy học tập làm chủ, tuy sân viện chỗ chị cạnh trung học Yến Đại hơi cũ nát, nhưng cách trường học rất gần, giá cả tiện hơn nhà lầu.”
“Quan trọng hơn, chúng ta có thể làm hàng xóm.”
Hạ Miên chớp chớp mắt, sân trung học phụ thuộc Yến Đại, cũ nát…… Hạ Miên đè lại trái tim đang nhảy bang bang, là thứ cô đang mơ đó sao?
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay lại đăng một chương, tác giả cần phải bổ gan.
Cầu ☆ and follow me 🙏
Danh Sách Chương: