• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Miên nằm mơ cả đêm.

Ban đầu là Hạ Xuân, Hạ Xuân trong trí nhớ từ bé đến lớn của nguyên chủ cực

kỳ rõ ràng.

Sau đến Tiểu Phong, trong mơ cô không hề bước vào thế giới này, mà Tiểu

Phong cũng giống với kiếp trước, bị Trương Khải Minh và Hoàng Hiểu Quyên

nhốt vào phòng tối ngược đãi...

Cả người Hạ Miên đầy mồ hôi lạnh tỉnh lại, cúi đầu nhìn Tiểu Phong đang yên

ổn nằm trong lòng mình không khỏi siết chặt vòng tay.

"Dì nhỏ?" Tiểu Phong xoa đôi mắt mơ màng gọi.

"Không có gì đâu." Hạ Miên hôn hôn trán, vuốt ve sống lưng cậu, trấn an nhóc

con cũng như tự trấn an tâm trạng chính mình.

Cô đoán giấc mơ này có chút liên quan đến ý thức còn sót lại của nguyên chủ.

Vì giấc mơ đó mà hôm sau Hạ Miên hơi uể oải, mơ mơ màng màng trải qua một

buổi sáng, giữa trưa cưỡng chế bản thân nằm nghỉ một lát, kết quả không cẩn

thận ngủ quên.

Sau lại nhanh chóng bò dậy rửa mặt cầm quần áo chạy đến trường.

Lúc đi ngang qua con ngõ gần trường thì bắt gặp mấy tên lưu manh đang vây

lấy một nam sinh nhỏ gầy.

"Nhanh móc ra đây, bằng không hôm nay mày khỏi đi học."

Nam sinh sắp khóc đến nơi rồi, "Tôi không có tiền, thật đó, hôm qua đã đưa hết

cho mấy người rồi."

"Hôm qua là hôm qua, bộ hôm nay mày không ăn cơm hả?"

Hiển nhiên nam sinh kia cũng rất sốt ruột, "Đó là tiền cơm một tuần của tôi, đều

đã đưa các người, hôm nay tôi có bài kiểm tra nhỏ, không thể đến muộn..."

Cậu thanh niên càng vội thì những tên lưu manh kia càng không chịu buông tha,

mắt thấy chúng động thủ chuẩn bị kiểm tra cơ thể.

Hạ Miên chạy nhanh đến tóm lấy tay nam sinh, gạt tên côn đồ sang một bên rồi

lao một mạch về phía trước, "Sao cậu vẫn ở đây, chủ nhiệm giáo dục sắp đến

rồi, đừng tới muộn."

Có vẻ mấy tên lưu manh cũng không ngờ một nữ sinh nhìn qua nhu nhược

ngoan ngoãn lại dám lừa mình, lập tức hơi chần chờ, không hẹn mà cùng quay

đầu lại nhìn.

Đối với đám lưu manh ở gần đây danh xưng chủ nhiệm giáo dục trường Yến đại

như sấm rền bên tai, nghe nói ông từng đoạt giải quán quân cuộc thi đấu võ

thuật khu Hoa Bắc, đánh cả lũ bọn họ chẳng khác nào luyện tay chơi chơi.

Trận chiến khiến ông thành danh chính là lần quật mười mấy tên lưu manh rụng

răng đầy đất, nghe nói đó là thế hệ đầu tiên của băng Thập Tam Bảo cấp ba số

mười bốn, bang phái phụ cận hung hãn nhất lúc bấy giờ.

Nếu thật sự đụng mặt, bọn họ phải chạy thật nhanh.

Kết quả quay đầu chỉ thấy nhóm học sinh vớ vẩn sốt rốt đến trường, lập tức

nhận ra mình bị lừa, gào thét đuổi theo:

"Cái đ** chúng mày!"

"Con nhóc thối kia, tìm chết hả, đứng lại cho tao!"

Từ đầu đã kéo giãn khoảng cách, mất một lát mấy tên lưu manh kia cũng không

đuổi kịp được.

Chỉ có thể tức điên hô phía sau: "Có bản lĩnh đừng để bọn tao tìm được mày!"

"Chờ đó, trừ phi không đi học, bằng không nhất định tao sẽ bắt được chúng

mày!"

Hạ Miên tin cái quỷ ấy.

Cô mặc đồng phục quy củ trường Yến đại, lưu manh mà có thể nhận ra được

mới có vấn đề.

Đang nghĩ vậy, bên cạnh liền truyền đến một giọng nói thật rõ ràng, "Hạ Miên?!

Cậu sao vậy?"

Âm lượng rất lớn, phảng phất như sợ người ta không nghe thấy.

Hạ Miên quay đầu, chỉ thấy Điền Tuyết Nhã cách mình không xa, trên mặt còn

mang theo bộ dáng nôn nóng vô tội.

Trong lòng Hạ Miên cười lạnh, từ bao giờ hai người họ có quan hệ đủ để quan

tâm lẫn nhau thế nhi?

Quả nhiên đám lưu manh đằng sau nói, "Hạ Miên đúng không, đứng lại cho

tao!"

"Hạ Miên, làm tốt lắm, đừng để bọn này bắt được mày."

Hạ Miên lập tức bày ra vẻ mặt kinh hoảng, "Điền Tuyết Nhã, chạy mau, đám

lưu manh đó cướp tiền đấy, không phải trên người cậu đang cầm hơn hai trăm

tiền học à? Đừng để bọn họ cướp được!"

Sắc mặt Điền Tuyết Nhã khẽ biến.

Quả nhiên đám lưu manh lập tức dừng chân lại, đổi phương hướng vây quanh,

dù sao thứ bọn họ muốn là tiền, còn Hạ Miên kia, tránh được hòa thượng nhưng

không trốn được miếu*, sau này đi tìm cũng như nhau.

(P/s: trốn được một lần nhưng không thể trốn được mãi, dù sao cũng sẽ gặp

lại.)

Hạ Miên kéo nam sinh trực tiếp chạy.

Muốn hại cô? Tự mình nếm thử trước đi.

Hạ Miên không khỏi lắc đầu, Điền Tuyết Nhã này ăn không ít mệt, thế mà trí

nhớ vẫn ngắn hạn.

Thật sự quá hận, thế nên mới không buông tha bất kỳ cơ hội nào có thể khiến

Hạ Miên xui xẻo.

Vào trong trường, Hạ Miên buông nam sinh kia ra hỏi, "Lớp mười à?"

Nam sinh gật đầu, còn có chút không yên tâm nhìn ra sau, "Đàn chị kia sẽ

không sao chứ?"

Hạ Miên trả lời, "Yên tâm đi, cô ta không phải người tốt, nhất định mạnh hơn

cậu nhiều."

"Bị bọn chúng cướp tiền mấy lần rồi?"

Nam sinh nhỏ giọng đáp, "Lần thứ hai."

"Hôm qua là lần đầu tiên à?" Hạ Miên hỏi, "Nhiều hay ít?"

"50." Nam sinh nói, "Tiền cơm một tuần của tôi."

Ồ, là một tên có tiền, bảo sao lại bị theo dõi.

"Báo cho người lớn chưa?" Hỏi xong lại cảm thấy mình nghĩ thừa, có người lớn

thì đã chẳng đưa nhiều phí sinh hoạt như vậy.

Quả nhiên nam sinh lắc đầu, giọng điệu có hơi cô đơn, "Ba mẹ tôi đều không ở

nhà."

Hạ Miên nói, "Vậy phải dựa vào bản thân, 15-16 tuổi rồi, không phải trẻ con

nữa."

"Tóm lại mấy chuyện này có một thì sẽ có hai, cậu cần phải phản kháng, bằng

không cả năm cấp ba đừng mơ sống tốt."

Nhìn bộ dáng vô thố của nam sinh, Hạ Miên thở dài, "Được rồi, tôi làm mẫu

cho cậu một lần. Sau này tự thân vận động."

Cô dẫn cậu ta đến thẳng văn phòng chủ nhiệm giáo dục.

"Thầy Lý ơi, em gặp phải học sinh trường mình bị đám lưu manh trấn lột tiền,

cướp sạch tiền ăn một tuần này rồi, 50 tệ ạ."

"Em kéo cậu ấy chạy về đây, hình như bọn họ còn ngăn một bạn nữ lại nữa,

ngay ở cổng trường chúng ta."

Chủ nhiệm giáo dục lập tức đứng dậy ra ngoài, Hạ Miên nói, "Thấy chưa? Lần

sau bị đòi tiền cứ làm như vậy, phải lấy được tiền về, bản thân không trị được

thì vẫn còn người khác."

"Chủ nhiệm giáo dục trường mình rất lợi hại, nhớ kĩ thầy ấy, gặp chuyện đi tìm

chủ nhiệm."

Hiển nhiên nam thần nhỏ không người lại có người dám coi chủ nhiệm giáo dục

như vệ sĩ, nhưng mà...

Cậu ta sợ hãi, "Nhỡ đâu bọn họ vây tôi lại, đánh thì sao."

"Đầu tiên, tránh đi lạc đàn." Hạ Miên nói, "Tiếp đó cho cậu hai biện pháo tham

khảm."

"Cách một: mang theo chút đồ đắt tiền trên người, giá khoảng mấy trăm ấy, bọn

chúng có đòi thì đưa ngay, đưa xong chạy thẳng đến đồn báo cảnh sát, loại này

có thể cấu thành tội hình sự, cảnh sát sẽ bắt người."

"Cách hai lập tức đến gặp cảnh sát ngay sau khi bị đánh, việc cố ý gây hấn, gây

thương tích cũng có thể bị tạm giam."

Nam sinh ngơ ngác nhìn cô.

Hạ Miên không có thời gian quản cậu ta, chỉ bỏ lại một câu: "Không phải lần

nào cũng gặp được người thích lo chuyện bao đồng như tôi đâu, không muốn bị

bắt nạt thì tự mình nghĩ cách đi."

Bản thân không chịu đứng dậy, vậy chẳng ai giúp được cả.

Khi Hạ Miên vào lớp đã muộn, vừa khéo là tiết của Mễ Cao Nhạc, hắn thấy tinh

thần cô trông không tốt lắm hỏi, "Sao vậy? Em có chỗ nà không thoải mái à?"

"Ban nãy em gặp phải đám lưu manh trấn lột tiền bạn học," Hạ Miên giải thích,

"Nên chạy đi báo cáo chủ nhiệm giáo dục."

Mễ Cao Nhạc quan tâm hỏi han, "Thế có ổn không?"

"Không sao đâu thầy, chủ nhiệm giáo dục qua đó rồi."

"Được, thôi em về chỗ đi."

Tôn Duyệt Hân đưa tài liệu qua cho cô, "Nhất định là đám người bên cấp ba số

mười bốn."

Hạ Miên nghi hoặc, "Cấp ba số mười bốn? Bên đó cách đây mấy con phố lận

mà, sao lại đến trường chúng ta?"

"Cậu biết đó, cấp ba số mười bốn là cấp ba có điểm xét tuyển thấp nhất thành

phố Yến." Tôn Duyệt Hân giải thích, "Mọi người đều gọi đó là cấp ba lưu

manh, cái gì mà Thập Tam Thái Bảo, Bát Đại Kim Cương, Tứ Đại Sao Kim, rất

nhiều băng nhóm."

Hạ Miên bị mấy cái tên hội chứng tuổi dậy thì thời này chọc cho tức cười.

"Đám lưu manh kia không ưa học sinh trường mình nhất, luôn đến bắt nạt,

không đòi tiền thì cũng đánh nhau."

Hạ Miên đã hiểu, trung học phụ thuộc Yến đại trong mắt nhóm học sinh cấp ba

số mười bốn chính là loại "con nhà người ta", cực kỳ ưu tú.

"Hồi lớp mười bọn tớ có mấy trận đánh nhau với đám Thập Tam Thái

Bảo." Tôn Duyệt Hân hơi hoài niệm.

Hạ Miên sờ đầu cô bạn thở dài, "Mấy bà đúng là ngông cuồng."

Tôn Duyệt Hân cười hắc hắc nói, "Bọn chúng không kiếm chuyện thì bọn mình

cũng mặc kệ, huống hồ bây giờ đâu thừa thời gian, học hành còn không đủ nữa

là."

Từ lớp mười lên mười một, Tôn Duyệt Hân và Lý Lệ Trân đều lọt vào top một

trăm toàn trường, tất cả giáo viên trong khối đều lấy bọn họ ra làm tấm gương

giáo dục đám học sinh hỗn loạn kia, cha mẹ hai người còn định mời Hạ Miên

bữa cơm cảm ơn.

Mà cả hai cũng dần nhận ra sự thú vị của việc học tập, ngày càng khắc khổ

nghiêm túc, đương nhiên lí do chủ yếu vẫn là mục tiêu mang tên Điền Tuyết

Nhã treo phía trước.

"Sau đó không đến kiếm chuyện nữa chứ?" Hạ Miên hỏi.

"Không," Tôn Duyệt Hân trả lời, "Chảng phải sau khi cậu đến chưa lâu đã mời

Hách Kiếm và hai tên lưu manh kia vào đồn công an rồi à? Chuyện này truyền

ra đám lưu manh vớ vẩn xung quanh không dám mò tới trường chúng ta nữa."

Hạ Miên không ngờ chuyện năm ngoái lại có tác dụng răn đe lớn vậy.

Nhưng đương nhiên nó cũng có giới hạn nhất định,Tôn Duyệt Hân cảm thán,

"Đáng tiếc chỉ thái bình một năm."

Nói đến đây cô ấy đột nhiên nhớ ra, "Ai, bà nghĩ xem có phải nguyên nhân là

do Hách Kiếm không, thằng đó chuyển đến cấp ba số mười bốn đấy."

"Sau này phải cẩn thận chút, tớ sợ nó trả thù."

"Nhất định Điền Tuyết Nhã sẽ kể chuyện nhà cậu cho nó nghe. Biết nhà cậu

không có bối cảnh thì không kiêng kị gì nữa."

Năm ngoái sau khi Hạ Miên mời Tôn Duyệt Hân và Lý Lệ Trân đến nhà ăn lẩu

xiên không lâu, trong trường truyền ra tin tức gia đình Hạ Miên chỉ bán quán

nhỏ nhưng lại thích giả mạo kẻ có tiền, là một người yêu hư vinh v...v...

Hạ Miên bị mỉa mai hai ngày, nhưng mà cô vốn không để tâm, lúc ấy vừa khéo

gặp phải nhà họ Giả quấy rối, kinh doanh không tốt.

Trước những lời chế giễu Hạ Miêntrực tiếp mời các bạn cùng lớp đến nhà ăn lẩu

xiên, "Tớ đến từ nông thôn, trong nhà rất nghèo, tất cả đều dựa vào sạp này để

tiếp tục đi học, mong mọi người chiếu cố nhiều hơn!"

Đám người ban đầu mỉa mai cô không xuất hiện cảm giác thành tựu nào nữa,

cuối cùng cảm thấy không thú vị lướt qua.

Ban đầu Hạ Miên cứ tưởng đây chỉ là một sự hiểu lầm vô tình, dù sao sạp lẩu

xiên nhà họ Hạ vốn ở ngay đây, cô chưa từng che dấu, hơn nữa từng bị Điền

Tuyết Nhã đồn có bối cảnh thâm hậu linh tinh, người khác hiểu lầm cũng bình

thường.

Cho đến khi tin Hạ Miên là cô nhi xuất hiện, không phải nghi ngờ chắc do do

Điền Tuyết Nhã đứng sau giở trò, bởi việc Hạ Miên không có cha mẹ ngoài Tôn

Duyệt Hân và Lý Lệ Trân ra thì chỉ có Điền Tuyết Nhã biết.

Lấy nỗi oán hận của của cô ta với Hạ Miên, chuyện nào có thể lợi dụng thì nhất

định sẽ làm.

Hạ Miên cảm thấy không sao, nhưng Tôn Duyệt Hân đã bắt đầu đề cao cảnh

giác, "Sau này chúng ta đi học vẫn nên đi cùng đám Triệu Thành thì hơn."

Nói đến đây vẻ mặt nhộn nhạo, "Chả biết Triệu Thành có quen Hàn Hạo Ngôn

không nữa."

Hạ Miên bất đắc dĩ lắc đầu.

Hàn Hạo Ngôn là học sinh chuyển trường thời gian trước mới đến, cao ráo anh

tuấn, khí chất ngang tàng rất hợp gu ăn uống của Tôn Duyệt Hân, hơn nữa nghe

nói đánh bóng rổ cũng rất cừ, thành tích học tập không kém, tóm lại sau khi cậu

ta xuất hiện chức hotboy trường của Cố Châu rõ ràng khó giữ được.

Tôn Duyệt Hân không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào có thể ngắm nghía đối phương,

quan trọng như liếc mắt một cái có thể hút được một ngụm tiên khí, phấn khởi

cả ngày.

Đương nhiên không chỉ có một nữ sinh như vậy.

Tiếng chuông kết thúc tiết một vang lên, những người trong hành lang bắt đầu

đổ xô về lớp số sáu, Lý Lệ Trân đã đứng ở cửa vẫy tay, "Ai nha, nhanh chân

chút!"

Lớp mười một chia khoa văn lý, mấy người họ đều chọn khoa tự nhiên, tiếc là

không chung lớp, Hạ Miên và Tôn Duyệt Hân vẫn ở lớp số ba, còn Lý Lệ Trân

và Triệu Thành thì ở lớp số bốn.

Tôn Duyệt Hân lập tức kích động theo Lý Lệ Trân ra ngoài, hôm nay Hạ Miên

thật sự không có hứng thú, nằm xuống bàn nhắm mắt dưỡng thần.

Lý Minh ngồi bàn trên quay xuống cảm thán, "Việc này thật sự khiến đám con

gái điên cả rồi, đẹp đến vậy sao?"

Bạn cùng bàn của thanh niên đáp, "Lúc trước Hạ Miên mới chuyển đến chả rầm

rộ thế này, chẳng qua nam sinh nên nhiều hơn chút thôi mà."

Lý Minh nói, "Lớp số ba khi ấy thật sự rất hạnh phúc."

"Vậy bây giờ đến lược lớp sáu."

"Nhưng mà tao nghe nói học sinh mới đến kia có ý với Điền Tuyết Nhã..."

Lý Minh cả kinh, "Gì cơ?! Thật hay giả."

Nói rồi tự động nhìn thấu tất cả dùng giọng điệu cao nhân khó dò tự trả lời,

"Aizz, lại một người đáng thương nữa bị Điền Tuyết Nhã qua mặt."

Lúc vào học, vẻ mặt mơ mộng của Tôn Duyệt Hân tan biến quay về, "Trời ơi,

thế mà Hàn Hạo Ngôn dám nói Điền Tuyết Nhã tốt..."

"Chuyện này nhanh quá rồi đấy? Cậu ấy mới chuyển đến đây chưa được hai

tuần mà?" Có nữ sinh kinh ngạc cảm thán.

Hạ Miên đang định an ủi Tôn Duyệt Hân, đã nghe thấy cô bạn tự ghét bỏ chính

mình, "Con người thật sự không thể xem vẻ bên ngoài, may mà chưa đi thông

đồng với Triệu Thành, loại chỉ số thông minh này..."

Nữ sinh bên cạnh về cùng cũng chia sẻ, "Nghe nói trưa nay Điền Tuyết Nhã bị

đám lưu manh đòi tiền trước cổng trường, Hàn Hạo Ngôn kia anh hùng cứu mỹ

nhân, đánh cho bọn chúng chạy mất hút."

"Không ngờ cậu ấy đánh nhau cũng cừ thế," nữ sinh lộ ra vẻ mặt tiếc hận,

"Đáng tiếc ánh mắt không tốt, sao lại đi thích Điền Tuyết Nhã không biết?"

Đã hơn một năm, bạn học có quan hệ không tồi với Hạ Miên đều biết Điền

Tuyết Nhã chưa từng dừng việc bôi đen cô.

Ả như nắm giữ được tinh túy của kỹ năng bạch liên hoa kinh điển, tung ra chiêu

nói nửa câu đúng, phần còn lại để mọi người tự do phát huy.

Tóm lại lời cô ta nói đều là thật, nhưng người khác hiểu thế nào lại là chuyện

khác.

Nhưng trước nay đều không thành công, mỗi một lần hãm hại đều khiến người

ta biết đến Hạ Miên nhiều hơn:

Cô cởi mở, tấm lòng ngay thẳng, thông minh hài hước, dù sao đều ưu tú hơn

Điền Tuyết Nhã.

Mà Hạ Miên đối với sự trả thủ của Điền Tuyết Nhã cũng bày tỏ một cách đáng

yêu: Chính là nghèn ép cô ta ở mọi phương diện, không chỉ mỗi phương diện

thành tích học tập.

Các cuộc thi đua thi đấu, chỉ cần Điền Tuyết Nhã tham gia Hạ Miên đều có mặt;

thậm chí tiệc tối năm ngoái và năm kia, Điền Tuyết Nhã biểu diễn piano bốn tay

với Cố Châu cũng bị màn độc tấu piano của Hạ Miên đánh bại, mất tư cách lên

sân khấu.

Chuyện cô bày ra tôi thật sự không thể đi tìm cô giằng co, nhưng việc ưu tú hơn

không thể trách Hạ Miên này được chứ?

Tóm lại nhờ phúc của Điền Tuyết Nhã, người biết đến Hạ Miên ngày càng

nhiều, lớp thì khác không biết, dù sao trong lớp hiếm có ai không thích cô.

Theo cách nói của Hạ Miên, đó chính là mị lực của tiểu tiên nữ.

Ngược lại người rõ sự đê tiện của Điền Tuyết Nhã cũng rất nhiều, đương nhiên

có được trực giác nhạy bén này phần lớn đều là nữ sinh.

Hạ Miên hỏi cô bạn kia, "Kể chuyện buổi trưa bị cướp tiền không nhắc đến tớ

à?"

Cô bạn kia hỏi, "Vì sao phải nhắc đến cậu?"

Hạ Miên cảm thán, "Rất biết cách trầm ổn, chẳng nhẽ lên level rồi?"

Tôn Duyệt Hân khó hiểu, "Có ý gì?"

Hạ Miên chưa kịp giải thích rõ tình hình, giáo viên tiếng Anh đã bước vào bắt

đầu tiếc học, sau đó cũng không ai để chuyện này trong lòng nữa, cứ thế quên

bẵng đi.

Hôm nay là thứ bảy, không có tiết tự học buổi tối, mọi người đều mong ngóng

được nghỉ xả hơi, cũng chẳng có tâm tư mà tán phét, tiết học tự học cuối cùng

trong tuần tương đối tự do, không có giáo viên quản, phần lớn đám học sinh đều

giành giật từng giây từng phút làm bài tập để cuối tuần có thể nghỉ ngơi nhiều

chút.

Vẻ mặt Lý Lệ Trân ái muội chạy từ cửa vào, "Hạ Miên."

Tôn Duyệt Hân vừa thấy biểu cảm của cô bạn liền cười, "Bà sắp trở thành người

đưa tin rồi đấy, lại là thư tình à? Mấy cái?"

Lý Lệ Trân trả lời, "Hôm nay không nhiều lắm, hai cái thôi." Nói rồi đưa một

phong màu hồng phấn, một phong xếp thành hình trái tim cho Hạ Miên.

Học sinh trong lớp bắt đầu ồn ào, Hạ Miên bất đắc dĩ tiện tay nhét vào túi, cười

nói, "Theo thường lệ ha, lòng nhận ý tốt, nhưng cấp ba không cho yêu đương,

phiền chuyển lời lại."

Lý Lệ Trân hỏi, "Không định xem ai viết sao?"

Hạ Miên cười đáp, "Không được, tớ sợ thấy đối phương ưu tú sẽ bị hấp dẫn,

không thể chăm chỉ học tập mất."

Một năm nay hầu như ngày nào Hạ Miên cũng nhận được thư tình, mọi người

đều biết ý cô là cự tuyệt, ở phương diện này cô chưa từng khiến người khác

phải khó khăn bao giờ.

Mọi người bật ra nụ cười thiện ý, đột nhiên nghe được tiếng cười lạnh, "Không

cự tuyệt lại còn gieo hy vọng, vậy khác gì trêu đùa người ta, quả nhiên rất tốt."

Học sinh lớp số ba hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về nam sinh đứng ở cửa.

Dáng người thiếu niên thon dài cao hơn các bạn nam bình thường nửa cái đầu,

một thân quần áo vận động, vẻ đẹp trai vô cùng thu hút ánh nhìn.

Khí chất lưu manh xấu xa, cộng thêmthành tích, các hạng mục vận động, thật sự

có một sức hấp dẫn mà những nữ sinh cấp ba không thể cự tuyệt.

Là Hàn Hạo Ngôn mới chuyển đến lớp số sáu.

Tôn Duyệt Hân nhíu mày, không vui hỏi, "Bạn học này là ai vậy, tự dưng chạy

đến lớp số ba tìm đánh à?"

Hàn Hạo Ngôn khoanh tay trước ngực, lười biếng dựa vào khung cửa câu môi,

"Không có gì, chỉ là tò mò ánh mắt kỳ lạ của nam sinh trường chúng ta thôi, thế

mà lại đi thích loại nữ sinh ác độc này."

Trận địa bùng nổ, có thể đám con gái vẫn còn si mê nhan sắc của cậu ta nhưng

bên phía nam sinh đã bốc hỏa rồi.

"Có bệnh à, ai bảo Hạ Miên ác độc?"

"Hạ Miên thế nào thì liên quan gì? Ảnh hưởng đến nhà cậu à?"

Hạ Miên đã đoán được lí do đại khái, cũng khoanh hai tay trước ngực nở nụ

cười ôn hòa, "Xác nhận một chút, đến đây muốn trút giận thay người trong lòng

sao?"

Hàn Hạo Ngôn cười lưu manh, "Chỉ là gặp chuyện bất bình thôi."

"Tôi cảm thấy cậu nên xin lỗi bạn Điền Tuyết Nhã."

Có vẻ Điền Tuyết Nhã cũng đánh hơi tin tức chạy đến, đỏ mặt khẩn trương túm

lấy tay áo thiếu niên, "Hàn Hạo Ngôn, đừng như vậy."

Hàn Hạo Ngôn dịu dàng nhìn cô ta, "Không sao, chuyện ngày hôm nay tôi quản

chắc rồi, hôm nay người này bắt buộc phải xin lỗi cậu."

Tôn Duyệt Hân trợn mắt, "Có bệnh à, dựa vào cái gì?"

Đôi mắt phượng của Hàn Hạo Ngôn híp lại, "Trưa nay tôi tận mắt nhìn thấy Hạ

Miên hãm hại Điền Tuyết Nhã! Nói trên người cậu ấy có tiền, khiến cậu ấy bị

đám lưu manh vây lại trấn lột."

"Bạn Hạ Miên, cậu có nhận không?"

"Này có gì mà không thể nhận?" Hạ Miên khinh thanh tế ngữ, thừa nhận dứt

khoát lưu loát, "Tôi cố ý đó!"

Hàn Hạo Ngôn nghẹn một chút, hiển nhiên không ngờ Hạ Miên lại chọn con

đường này.

Hạ Miên hỏi, "Nếu cậu thấy tôi hãm hại cô ta, vậy có nghe được cô ta gọi tên

tôi không?"

Hàn Hạo Ngôn trả lời, "Nghe thấy, cậu ấy quan tâm hỏi cô một câu."

Cậu ta vừa dứt lời, học sinh lớp ba cười sặc sụa như chọc phải huyệt.

"Chúa ơi, cậu ta nói Điền Tuyết Nhã quan tâm Hạ Miên?!"

"Ha ha ha ha..."

"Chuyện này hài hước vãi, có lẽ đây là sự nực cười lớn nhất năm nay..."

"..."

Cả người Hàn Hạo Ngôn ngây ngẩn, hiển nhiên tình huống này hoàn toàn

không giống với tưởng tượng của cậu ta.

Điền Tuyết Nhã dự cảm được gì đó không tốt, vội vàng lôi kéo cầu xin, "Hàn

Hạo Ngôn, xin cậu đừng nói nữa, chúng ta quay về đi..."

"Không nhé!" Tôn Duyệt Hân nhịn cười hô, "Điền Tuyết Nhã, trước khi cô

hành động không tìm hiểu tích cách thói quen của cậu ta sao?"

"Tuy rằng hơi thiếu một chút, nhưng khí thế giằng co chính diện rất được,

chúng ta nên thương lượng cho rõ ràng đi."

Nhìn Hàn Hạo Ngôn lạnh mặt, Lý Lệ Trân nói, "Cả khối mười một đều biết

Điền Tuyết Nhã... nhầm, bạn Điền Tuyết Nhã đáng thương bị Hạ Miên của

chúng tôi bắt nạt không dám chọn lớp khoa học, chỉ có thể vào nghệ thuật tự

do."

"Đúng vậy," có nữ sinh học lớp số bảy lên tiếng móc mỉa, "Cả khối mười một

đều biết Hạ Miên ỷ thế hiếp người, ép Điền Tuyết Nhã phải chuyển lớp, ngất

xỉu lúc thi đấu, không thể lên biển diễn tại tiệc tối Nguyên Đán..."

"Xin hỏi bạn Hàn Hạo Ngôn," Tôn Duyệt Hân hỏi, "Cậu có quan tâm nổi đến

một người bắt nạt mình như vậy không?"

"Ngoài những lúc nguyền rủa, sao Điền Tuyết Nhã có thể sẽ gọi tên Hạ Miên,

còn quan tâm cậu ấy được chứ? Há há há..."

Hạ Miên hỏi, "Biết vì sao đột nhiên Điền Tuyết Nhã lại quan tâm tôi không?"

Hàn Hạo Ngôn đối diện với ánh mắt Hạ Miên, hình như suy nghĩ cẩn thận điều

gì đó, sắc mặt trở nên hơi khó coi.

Hạ Miên lại không tha, trực tiếp mở miệng, "Bởi vì tôi cướp mất dê béo trong

tay đám lưu manh đó, bọn chúng muốn tìm tôi tính sổ, nhưng lại không biết tên

của tôi."

Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, chán ghét nhìn về phía Điền Tuyết Nhã, sôi nổi

quay đầu lo lắng hỏi thăm Hạ Miên, "Hạ Miên, những tên đó không tìm đến cửa

chặn cậu chứ?"

"Là đám cấp ba số mười bốn à? Phải làm sao đây? Cậu cẩn thận một chút,

không thì lát về chúng ta đi cùng nhau."

"Đúng vậy, đi cùng nhau, không việc gì đâu."

Hàn Hạo Ngôn đang bất ngờ nhân khí Hạ Miên lại cao như vậy, liền nghe thấy

cô gọi tên mình, "Không cần, chẳng phải chúng ta vẫn còn bạn Hàn Hạo Ngôn ở

đây sao?"

"Nếu đã thích gặp chuyện bất bình, không lý nào chỉ giúp mỗi bạn Điền Tuyết

Nhã chứ, phải không?"

Hạ Miên đứng lên nhìn sang cô ta, "Bạn học Điền Tuyết Nhã này, tôi rất xin lỗi

vì không nên sử dụng phương thức gậy ông đập lưng ông hãm hại cô như vậy,

đáng lẽ ra tôi phải nhẫn nhục chịu đựng, để những tên lưu manh đó vây lấy

mình, cướp bóc mình, giúp cô được như ước nguyện, tâm tình thoải mái."

Biểu cảm của cô cực kỳ thành khẩn, mà vẻ mặt Điền Tuyết Nhã và Hàn Hạo

Ngôn càng thêm khó coi.

Trên mặt học sinh lớp ba tràn ngập trào phúng.

Hạ Miên hỏi Hàn Hạo Ngôn, "Tôi đã tạ tội, vậy cũng xin vị dũng sĩ thích gặp

chuyện bất bình đây giải quyết giúp vụ lưu manh tìm đến tận cửa, nhiều người

nhìn như vậy, làm ơn thể hiện toàn bộ năng lực giải cứu thế giới của cậu đi."

Ngay sau đó Tôn Duyệt Hân bồi thêm một câu: "Amen!"

Mọi người lập tức cười to.

Hàn Hạo Ngôn híp mắt nói, "Chuyện hôm nay là tôi hiểu lầm, rất xin lỗi, vụ lưu

manh này tôi nhất định sẽ giúp cô ta giải quyết."

Hạ Miên không để ý mấy lời ban nãy, chỉ mỉm cười tiếp câu tiếp theo, "Vậy xin

cảm ơn cậu trước!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK