Cô nỗ lực nhớ lại nội dung về Ninh Thiều Bạch, vì chỉ là BOSS lớn sau màn
nên việc xuất hiện chính diện trên sân khấu rất ít, phần lớn tin tức của anh đều
xuất phát từ miệng người ta.
Hạ Miên lắc đầu, mình sai rồi, mình không nên nhớ lại nội dung trong sách làm
gì.
Đây là một thế giới chân thật sống động, tất cả đều không phải người trong
sách, không nên áp đặt những yếu tố trên giấy kia vào bọn họ.
Trong miệng những người kia, trắng ra không phải tin đồn sao? Tin đồn thì có
mấy phần là thật?
Ví dụ như Ninh Thiều Bạch độc miệng khắc nghiệt.
Hạ Miên:...
Tuy rằng không sai.
Nhưng nội tâm anh thật ra rất dịu dàng, cứ nhìn cách đối xử với Tiểu Phong là
biết.
Tiểu Phong nhạy cảm cảm với cảm xúc, lúc ở thành phố Minh ngoài mình ra,
người bạn nhỏ tin tưởng nhất chính là Ninh Thiều Bạch.
Mà tin đồn nói Ninh Thiều Bạch có thù tất báo.
Hạ Miên:...
Nghe qua hình như cũng đúng.
Tuy nhiên anh chỉ nhằm vào những người ngoài đáng ghét và hết thuốc chữa,
chứ đối xử với người thân bạn bè đều rất bao dung, cũng bởi vì điểm này, mình
mới càng ngày càng làm càn.
Bằng không hôm qua sau khi ăn nói quá thể như vậy, Ninh Thiều Bạch lại
không hề tính toán?
Tin đồn nói không gì mà Ninh Thiều Bạch không làm được.
Hạ Miên:...
Được rồi, xem ra lời đồn trước mắt không sai, tuy anh không nói gì, nhưng khi
người thân bạn bè gặp khó khăn, luôn yên lặng chuẩn bị tốt tất cả.
Những lúc cần đến đều có thể dựa vào.
Ví dụ như Ninh Thiều Vận có thể thuận lợi ly hôn, ví dụ như mấy người bọn họ
có thể an ổn sống trong con ngõ nhỏ này, đều nhờ anh chặn hết mưa gió bên
ngoài cả.
Bằng không với quyền lực nhà họ Ninh và họ Hoắc, dù có phá sản nhưng đã
muốn nhằm vào đám dân đen này thì vẫn dễ như trở bàn tay.
Còn tin đồn anh bị gay...
Hạ Miên suy nghĩ cẩn thận, thật ra là vì anh hơn bốn mươi vẫn độc thân nên
mới truyền ra tin thích đàn ông.
Kiếp trước không được mình nhắc nhở, Ninh Thiều Bạch đối phó nhà họ Hoắc
và họ Phạm không dứt khoát lưu loát được như này, nhà họ Hoắc và Phạm Tú
Chi nhảy nhót rất lâu, vậy nên chuyện anh bị chửi bới thích đàn mới có thể lan
rộng, hơn nữa lại còn độc thân, thế nên mới xuất hiện tin đồn.
Nếu phân tích nghiêm túc, gay chẳng liên quan gì đến độc thân, gay vẫn có thể
yêu đương, tính cách như Ninh Thiều Bạch, dù có thích đàn ông cũng không
giấu.
Vì vậy khả năng anh độc thân chỉ có một...
Không được*?
(P/s: ý chị là anh yếu sinh lý ấy =)))
Hạ Miên vỗ trán vỗ bay cái suy nghĩ đại nghịch bất đạo này đi, mình đã làm tổn
thương người ta một lần, tuyệt đối không thể có lần thứ hai!
Vậy nên nguyên nhân Ninh Thiều Bạch độc thân chắc chỉ có thể là chưa gặp
được người mình thích thôi, rõ ràng anh không phải kiểu tạm chấp nhận.
Có khi sang kiếp sau cũng chẳng tìm ra.
Ngẫm lại lúc trước bản thân hiểm lầm anh mấy lần, nhất là hôm qua...
Nghĩ đến suy đoán đáng sợ đó, Hạ Miên lau mặt rất muốn khóc, trời ơi, cô thật
sự không còn mặt mũi đối diện với bác sĩ Ninh nữa rồi.
Hạ Miên đang bối rối, cánh cửa trước mặt đột ngột bật mở, Ninh Thiều Bạch
nhìn cô nghi ngờ, "Tôi nghe thấy hình như bên ngoài có người."
"Đến rồi sao không vào? Làm gì vậy?"
Hạ Miên hít sâu một hơi, bi tráng đáp, "Bác sĩ Ninh có thể cho tôi mượn dây
thừng không, để tôi treo cổ ở đây kết thúc mọi chuyện."
Ninh Thiều Bạch gõ trán cô kéo vào trong, "Đang yên đang lành phát điên gì
vậy?"
Dù không còn mặt mũi nhưng vẫn phải đối mặt, Hạ Miên khóc không ra nước
mắt, "Ban nãy tôi nghe thấy anh gọi điện với anh Vinh."
Ninh Thiều Bạch bất động thanh sắc, "Nghe được gì?"
Nhìn biểu cảm này, vụ thư tình gì đó, chắc không còn tâm tư so đo ha?
"Nghe hết rồi," Hạ Miên đặt hộp cơm lên bàn, sau đó chắp hai tay "bộp" một
tiếng trên trán, lớn tiếng nói, "Rất xin lỗi, tôi sai rồi, tôi không nên hiểu lầm
anh."
"T-ch... nghe rồi," Ninh Thiều Bạch che che tai lại, cạn lời, "Lớn tiếng thế làm
gì?"
Hạ Miên bắt lấy tay anh ấn xuống ghế, sau đó ân cần mở hộp cơm, dọn đồ ăn ra
rồi đưa đũa đưa cho anh, "Bác sĩ Ninh, tranh thủ còn nóng."
Ninh Thiều Bạch nhìn bộ dáng của cô không khỏi bật cười, "Áy náy vậy à?"
Hạ Miên gắp một miếng thịt qua, thành khẩn trả lời, "Rất áy náy."
Ninh Thiều Bạch dùng đũa sạch đơm cho cô chén cơm, đặt trước mặt, "Cùng ăn
đi."
Thấy bộ dáng Hạ Miên không có cách nào an tâm, anh thở dài, "Nếu đã biết là
hiểu lầm, tôi cũng rất tò mò, vì sao cô lại coi tôi yêu đương đồng tính?"
Vì trước khi tôi đến đây đọc qua truyện rồi, tin lời trong sách đó.
Nhưng câu này hiển nhiên không thể nói ra, Hạ Miên gãi gãi đầu, có hơi gượng
ép đáp, "Lúc ở thành phố Minh, tôi thấy anh không thích con gái, vừa khéo
đụng phải Phạm Tú Chi hãm hại, nhất thời nghĩ linh tinh."
Cô nói xong sợ Ninh Thiều Bạch chất vấn, nhanh chóng đứng dậy múc canh
cho anh, "Uống nhiều chút, tôi làm chè đậu xanh, đã để lạnh. Rất giải khát."
Ninh Thiều Bạch liếc một cái, không hỏi thêm nữa, "Được rồi, cô cũng ăn đi."
Hạ Miên tiện miệng húp hai ngụm, đứng dậy đi lại trong ký túc, xem có gì thì
làm.
Thấy áo sơ mi và ba lỗ vắt trên ban công nói, "Hay để tôi giặt cho nha, nhanh
thôi, tối nay tan tầm về thay luôn."
"Khỏi cần." Có lẽ vì đang ăn canh nên giọng điệu Ninh Thiều Bạch cũng không
quá cường ngạnh.
Hạ Miên đã bỏ quần áo vào trong chậu.
Ninh Thiều Bạch bỗng cảm thấy mặt hơi nóng, thấy Hạ Miên nhìn qua, lập tức
bày ra bộ dáng bất đắc dĩ, "Không cần phải như vậy, trời xui đất khiến hiểu lầm,
tôi cũng đâu trách cô."
Anh càng nói như vậy, Hạ Miên càng thấy áy náy.
Ninh Thiều Bạch thấy thế tiếp tục, "Đều tại tôi, ngay từ đầu không nói rõ, mặc
cô trêu đùa."
"Sao có thể trách anh." Hạ Miên nhăn mũi, buồn bực trả lời, "Khi đó chúng ta
bèo nước gặp nhau, hàng xóm tầng trên tầng dưới, anh tự mình giải thích kỹ
càng mới kỳ lại đó."
Cô thở dài, "Dù sao đúng là tôi sai, cái tật xấu này nên sửa."
Nhìn cô cầm áo của mình lên, Ninh Thiều Bạch chỉ cảm thấy lồng ngực xao
động, không khỏi hơi hối hận, ít nhất cũng phải ngăn cản cô giặt quần áo lại.
Anh hít sâu một hơi, đổi đề tài, "Mai hay ngày kia về quê, chọn được vé chưa?
Vé giường nằm hả."
"Ừm, cô hai nhờ người ta mua vé giường nằm, sợ tôi với Tiểu Phong không an
toàn."
Ninh Thiều Bạch gật đầu, "Thế thì tốt, lát cho tôi thông tin vé, ngày kia tôi gọi
họ cho, đến lúc đó bên đó sẽ đón hai dì cháu đến huyện Minh Khê luôn, đỡ phải
bắt xe buýt."
Hạ Miên lập tức cảm động không thôi, nhìn Ninh Thiều Bạch chỉ kém nước mắt
lưng tròng, "Bác sĩ Ninh, anh quá tốt."
Hôm qua cô chọc tức người ta như vậy, không ngờ người ta vẫn nhớ chuyện của
mình.
Ninh Thiều Bạch ghét bỏ túm lọn tóc ngố của cô, "Được rồi được rồi, đừng lăn
lộn nữa, tôi cần nghỉ trưa."
Hạ Miên cầm cây quạt, "Tôi quạt cho anh nha?" Ninh Thiều Bạch tiếc nuối nhìn
quạt điện ở chân giường, khi quay đầu lại vẫn ghét bỏ như cũ, "Nhanh lên."
Anh nhìn bộ quần áo trên ban công, đảm bảo trước lúc cô mười chín tuổi sẽ
không ít lần tra tấn mình thế này.
Cả trưa nay Hạ Miên nặng nề tâm sự, sau chuyện này đã cho cô một hồi chuông
cảnh tỉnh rất lớn, bắt đầu nhớ lại từng khoảnh khắc sống với mọi người, xem có
chỗ nào vì thông tin trong sách mà vô ý đắc tội người khác hay không.
Cuối cùng phát hiện, người có khả năng bị mạo phạm nhất chỉ có Ninh Thiều
Bạch.
Đám lưu manh phản diện các thứ nói thế nào cũng chẳng sao, dù ban đầu Tiểu
Phong và Sâm Sâm đều là những nhân vật trên sách, nhưng yêu thương nhau;
Ninh Thiều Vận cũng vậy, mà mình lại không giao thoa với Hoắc Học Văn, thế
nên tương ái tương sát với Ninh Thiều Bạch nhiều nhất.
Hạ Miên cẩn thận nhớ lại quá trình coi người ta như chị em, kết quả càng nghĩ
càng cảm thấy có lỗi với Ninh Thiều Bạch.
Anh nhìn thì như ghét mình phiền, nhưng lần nào có việc cũng đứng về phía cô,
lúc vào đồn công an, cả ba Hách Kiến và mẹ Điền Tuyết Nhã đều đến trường
học kiếm chuyện, là anh đến giải quyết đầu tiên.
Rồi khi tâm trạng không tốt, anh sẽ dùng cách của mình an ủi cô, như cái lúc
Trương Khải Minh nhận án...
...
Nghĩ nghĩ, Hạ Miên dần nhận ra một ít chuyện là lạ.
Cô đột nhiên bật dậy.
Tiểu Phong ngủ trưa bên cạnh bị kinh động, mơ mơ màng màng gọi, "Dì nhỏ?"
"Không sao." Hạ Miên lại nằm xuống vỗ bụng nhỏ của Tiểu Phong, theo dòng
suy nghĩ dần vẽ ra một đường thẳng..
Ninh Thiều Bạch là người nghiêm khắc, sao có thể thay quần áo khi chưa đóng
cửa cơ chứ?
Hạ Miên nheo mắt:
Hình như anh rất để ý đến việc nhận thư tình, Hạ Miên nhìn hộp gỗ Đa Bảo Các
kia, bên trong thật sự có hơn hai trăm phong...
Gì mà nhận được thư tình tương lai phải hoàn trả gấp bội...
Rõ ràng không muốn mình giữ thư, rồi còn tặng cả hộp gỗ, suy ra đó chẳng phải
quà sinh nhật gì, là hộp thu nợ nần mới đúng?
Còn nữa, sinh nhật mười chín tuổi quan trọng hơn mười tám tuổi, vì sao trong
miệng của anh lại trở thành quy tắc kỳ quái như vậy?
Mười chín tuổi mình mới tốt nghiệp cấp ba...
Để ý con gấu bông Hàn Hạo Ngôn tặng hôm qua, cô cho rằng anh chỉ quan tâm
sợ mình yêu sớm. Giờ nghĩ lại, lo yêu sớm mà giận đến mức đó được à?
Đã thế còn nói mấy câu khiến đầu người ta nóng lên... lúc đoán anh có người
trong lòng, anh lại không hề phủ nhận, ánh mắt thẳng tắp nhìn mình tiếp lời...
Cái câu cắn răng "Tôi thích cô", thật sự chỉ là phản ứng trong lúc tức giận ư?
Hạ Miên lại ngồi dậy, nỗ lực lắc đầu, "Không thể nào?"
"Liệu có phải tự mình đang tự đa tình không."
"Người như Ninh Thiều Bạch phải thích kiểu con gái dịu dàng yên tĩnh mới
đúng chứ?"
Kiếp trước anh luôn độc thân.
Không không không, đã nói không thể lấy thông tin trong sách để tham khảo
bất kỳ cái gì mà.
Vậy dùng hai mắt nhìn, dùng tâm cảm nhận một chút.
Hạ Miên duỗi tay sờ sờ khuyên tai, trưa nay trước khi rời đi còn bôi cồn i-ốt
hộ...
Nhìn thứ nằm trong hộp gỗ Đa Bảo Các, cô chậm rãi nheo mắt lại.
Hôm sau Hạ Miên vẫn mang bữa sáng cho anh.
Ninh Thiều Bạch cũng đang tập thể dục đầm đìa mồ hôi.
Lúc được Hạ Miên ân cần cầm khăn lau mặt, giọng điệu Ninh Thiều Bạch vẫn
ghét bỏ như ngày nào, "Rồi, tránh xa một chút, không cần cô làm mấy cái này."
Bình thường Hạ Miên luôn cười hì hì nhào lên giờ nghe xong ngoan ngoãn
đứng bên cạnh.
Ninh Thiều Bạch đứng dậy hơi sửng sốt, sau đó đi đến chậm rãi lấy khăn lông
lau mồ hôi.
Mà không với đến sau lưng được đành phải thôi.
Hạ Miên lại làm như không thấy, hoàn toàn thờ ơ.
Ninh Thiều Bạch hơi chần chờ, sau đó duỗi tay sờ trán cô, "Hôm nay sao thế?
Không thoải mái à?"
Hạ Miên ngăn tay anh lại, "Không có gì, hôm qua cẩn thận nhớ lại chuyện lúc
trước, tôi cảm thấy bản thân không tôn trọng anh chút nào, không biết lớn nhỏ."
Rồi thành khẩn nói, "Sau này nhất định sẽ coi anh như anh trai, không bao giờ
bướng bỉnh nữa."
Ninh Thiều Bạch:!!!!
Ai cần!!
Lúc Hạ Miên bước ra cửa không nhịn được quay đầu, chỉ thấy Ninh Thiều Bạch
thất thần đứng ở cửa phòng tập, biểu cảm toang rồi.
Cô cắn chặt môi tránh cười ra tiếng.
Ninh Thiều Bạch đi làm, Hạ Miên chuẩn bị bữa trưa cho anh.
Giữa sáng Vinh Tín thuận đường đưa Mao Chí Sơn mới quay xong về.
Ánh mắt Hạ Miên lập tức dừng trên khuyên tai sáng lấp lánh của Vinh Tín.
Nếu không nhìn lầm, mặc dù chỉ là kiểu dáng hạt tròn bình thường nhưng hoa
văn lại giống hệt với chiếc của mình.
Hạ Miên vuốt tóc mai ra sau, quả nhiên ánh mắt Vinh Tính bị nó hấp dẫn.
Dù sao cũng là khuyên tai hắn liếc mắt một cái đã thích, đương nhiên sẽ nhớ
lâu, "Sao cái này lại nằm trên tai em? Em cũng được anh Bạch bấm à?"
"Có phải không đau chút nào không?"
"Phải, là bác sĩ Ninh bấm giúp," Hạ Miên bình thản trả lời, "Thật sự không đau,
bác sĩ Ninh thật lợi hại."
"Đương nhiên," Vinh Tín đắc ý, "Cô không biết cậu ấy tốn bao nhiêu công sức
đâu, khuyên tai đặt thiết kế riêng, bỏ ra nhiều như vậy chỉ vì có thể đeo được
ngay."
"Chứ không cắm lá trà vào xấu muốn chết."
"Thế sao anh Vinh lại muốn bấm khuyên," Hạ Miên hỏi, "Bấm từ bao giờ thế?"
"Lần ấy cùng anh Bạch đến Hồng Kông thấy một nam minh tinh đeo khuyên
tai, trông ngầu nên muốn xỏ thôi." Vinh Tín đáp, "Mà cũng hay thật, gần như tất
cả mọi người đều phản đối, vẫn là anh Bạch trượng nghĩa, không nói hai lời lập
tức bấm cho."
"Được hơn một tuần rồi." Vinh Tín cảm thán, "Anh Bạch cái gì cũng tốt, nhưng
kiên nhẫn thì không, bấm cho một bên đã bỏ, em nói xem như vậy được
không?"
Hạ Miên không khỏi bật cười, "Như này cũng rất ngầu."
Vinh Tín nhìn đôi khuyên tai của Hạ Miên, buồn bực, "Anh Bạch quá bất công,
anh bảo muốn kiểu bông tuyết này, cậu ấy không thèm để ý, tiện tay bấm cho
anh cái bình thường nhất."
Hạ Miên an ủi, "Có lẽ anh là con trai, mà con trai càng đơn giản thì mới đẹp."
Vinh Tín miễn cưỡng tiếp thu câu này, nhưng rất nhanh lại bất mãn, "Còn nữa,
em được hai bên?! Anh chỉ có một bên."
Hạ Miên cũng bĩu môi, "Anh không biết đó thôi, em phải xin lâu lắm, xin trước
một tuần liền, không ngờ anh ấy lại bấm cho anh trước."
Nghe vậy tâm lý Vinh Tín mới cân bằng, "Em mới bấm à?"
"Ừm," Hạ Miên trả lời, "Làm quà sinh nhật mười tám tuổi."
Vinh Tín kinh ngạc, "Quà sinh nhật mười tám của em là bấm khuyên tai?"
Hạ Miên bĩu môi, "Cộng thêm chồng sách ông tập nữa."
Trong mắt Vinh Tín lộ ra vẻ đồng tình, "Haizz, thật quá xấu xa!"
"Bình thường ai bảo không phải đâu?" Hạ Miên tức giận bất bình.
Vinh Tín ngo ngoe rục rịch, "Hay khi nào sinh nhật anh cũng thử đòi món quà
này nhỉ, bấm hẳn bốn cái, mà lại không đau chút nào."
Hạ Miên nói, "Anh ấy bấm hai bên cho em đã hết kiên nhẫn, chỉ hận không thể
cầm kim chọc một phát kia kìa."
Vinh Tín suy nghĩ một chút, đó thật sự là chuyện Ninh Thiều Bạch có thể làm,
lập tức run run, "Thôi vậy, anh cũng mới tìm được một người có tay nghề không
tồi, tự xỏ còn hơn, huống hồ còn lâu mới đến sinh nhật."
Sau khi Vinh Tín rời đi, Hạ Miên đứng trước hộp Đa Bảo Các đựng thư tình
ngây ngốc.
Đột nhiên nhớ đến một chuyện, hôm qua Vinh Tín nói qua điện thoại gì mà, bắt
đầu từ cấp hai ngày nào Ninh Thiều Bạch cũng nhận được thư tình, mà một
ngày không ít hơn hai lá.
Tính theo cách này, thư tình của Ninh Thiều Bạch còn nhiều hơn cô gấp mấy
lần.
Vậy chẳng phải tự tổn thương nhau sao?
Anh do dự giữa việc đả thương kẻ địch một ngàn nhưng lại tổn hại tám trăm,
hay không do dự hoàn toàn tránh phải thương tổn.
Hạ Miên đột nhiên vỗ tay một cái, "chậc" một tiếng cười ha ha, "Trước khi học
xong cấp ba sẽ không yêu đương."
Bằng không cả đời này không kết hôn được, hừ!
Giữa trưa, Hạ Miên vẫn chuẩn bị cho Ninh Thiếu Bạch một bữa thịnh soạn bốn
món một canh.
Tay chân lanh lẹ dọn xong đồ ăn, cắm quạt điện, đứng xa xa mời, "Bác sĩ Ninh
mau ăn."
Ninh Thiều Bạch chậm rãi gắp đồ ăn, nhìn Hạ Miên, "Cô cũng ăn cùng đi."
Hạ Miên lắc đầu, "Tôi đến để đưa cơm, ăn sao được, đã bảo nhất định sẽ tôn
trọng anh từ hôm nay mà, không thể không biết lớn bé nữa!"
Ninh Thiều Bạch lập tức bị sặc, ho khan kịch liệt.
Đáy mắt Hạ Miên hiện lên ý cười, vội vàng đi đến giúp anh nhuận khí.
Ninh Thiều Bạch giống như mọi khi định kéo tay cô, nhưng sững một lát có vẻ
không dám hành động thiếu suy nghĩ, cuối cùng tỏ ra tự nhiên đặt xuống đùi.
Sau khi bình tĩnh lại, Hạ Miên cũng không ở lại lâu, "Bác sĩ Ninh ăn trước, tôi
đi rót nước cho, lát về vừa khéo dọn bát đũa."
"Không cần..."
Lời ngăn cản của Ninh Thiều Bạch chưa nói hết, Hạ Miên đã cầm phích nước
nóng chạy ra ngoài.
Buổi trưa người đến phòng lấy nước rất nhiều, đường cũng xa, lúc cô về anh đã
ăn cơm xong rồi...
Ninh Thiều Bạch nhìn cửa phòng bị đóng lại, có chút đau đầu xoa thái dương.
Đây, đây không giống kế hoạch chút nào?