“Tôi nhớ cô hẳn là biết lúc trước tôi vì cam đoan lợi ích của Thác Ngọc thị, cố gắng giúp Nguyên Tục ra nước ngoài khai thác thông tin sự nghiệp, nhưng mà hiện tại vì Nguyên Tục đột nhiên qua đời, dẫn tới cổ đông của Thác Ngọc thị cho rằng tôi đang giấu chuyện Nguyên Tục bị bệnh, dưới tình huống này sức lực của nó không thể ra nước ngoài phụ trách quyền thông tin sự nghiệp, sẽ tổn hại lợi ích Thác Ngọc thị, bây giờ muốn tra hỏi tôi. Có lẽ Thác Ngọc Mộ Dã sẽ không cho ai mặt mũi nào, nếu nó muốn trừng phạt một người, nhất định sẽ không nương tay, nhưng mà nếu ngài Tổng Thống có thể ở trước mặt Mộ Dã……………….”
“Không có khả năng.” Lão phu nhân chưa nói xong, Đào Du Du đã quả quyết từ chối bà ta.
Cô chỉ cảm thấy lão phu nhân này không có tấm lòng lương thiện, quyết định sẽ khoan dung đối với Vi Tiếu một chút. Không nghĩ tới trong lòng bà ta vẫn tính toán như vậy, bà ta thật đúng là nhìn xa trông rộng.
Thái độ kiên quyết của Đào Du Du làm Dương Vi Tiếu đang ngồi bên cạnh phải sững sờ, ánh mắt nhìn Đào Du Du hơi ngây người.
“Đào quản gia chưa suy nghĩ đã từ chối rồi.” Lão Phu nhân cũng không ngờ Đào Du Du lại quyết đoãn từ chối mình, bà ta nhìn vẻ mặt Dương Vi Tiếu đang sững sờ, cười lạnh nói: “cô quả nhiên không làm người khác thích, kể cả người được xưng là bạn tốt của cô trong lúc này cần sự giúp đỡ nhất cũng sẽ vứt bỏ cô.”
“Này…. Bà nói cái gì vậy? Bà đừng châm ngòi ly gián.” Đào Du Du hiểu được những lời lão phu nhân nói, cô rất khó chịu trừng mắt nhìn bà ta.
“Chẳng lẽ tôi nói sai rồi sao?” Lão phu nhân nhíu chặt chân mày, hỏi ngược lại.
“Bà…” Đào Du Du hơi nóng nảy, cô không muốn Dương Vi Tiếu hiểu lầm cô một chút nào. cô rất muốn giúp đỡ Vi Tiếu, nhưng mà nghĩ đến bản thân mình đi cầu xin Vũ Văn Vĩ Thần, cô cảm thấy da đầu hơi run lên.
Ngày thường, Vũ Văn Vĩ Thần không gây phiền toái cho cô đã cảm ơn trời đất rồi, bây giờ bản thân mình còn dám đi xin anh ta về việc này, không sợ bị khinh bỉ sao?
“Du Du, cầu xin cậu… Coi như vì đứa bé trong bụng mình, cũng vì Nguyên Tục đã qua đời, cậu hãy giúp mẹ chồng mình…” Đột nhiên Dương Vi Tiếu đứng lên, cô quỳ gối xuống trước mặt Đào Du Du cầu xin.
Đào Du Du bị hành động của cô ấy làm cho hoảng sợ, cô lập tức đưa tay đỡ lấy Dương Vi Tiếu đang quỳ gối trước mặt mình rồi nói : « Vi Tiếu, cậu làm gì vậy ? Mau đứng lên, mình… Mình rất muốn giúp cậu, nhưng ngài Tổng Thống sẽ không nghe lời mình đâu… »
« cô có thể trở thành đại quản gia ở phủ Tổng Thống, nhất định là người mà ngài Tổng Thống tín nhiệm nhất, bất quả chuyện này chỉ là một cái giơ tay nhấc chân của Tổng Thống thôi, cũng không có hại đối với bất luận kẻ nào, tôi chỉ muốn Đào quản gia mở miệng nói, ngài Tổng Thống nhất định sẽ đồng ý. » Lúc này lão phu nhân nói xen vào.
« Du Du, cầu xin cậu… » Dương Vi Tiếu nghe xong, lại tiếp tục cầu xin.
Lúc này Đào Du Du đang rất khó xử, trong lòng cũng hơi rối, sau đó lại nói với Dương Vi Tiếu : « Được rồi, mình đồng ý với cậu, mình sẽ nhờ ngài Tổng Thống, cậu mau đứng lên đi. »
« Du Du, cảm ơn cậu. » Dương Vi Tiếu nghe Đào Du Du đã đồng ý với lời cầu xin của mình, gương mặt tái nhợt hơi mỉm cười một chút, sau khi được Đào Du Du nâng, rốt cuộc cô cũng chịu đứng lên.
Nhưng mà, nụ cười trên khóe môi cô ấy còn chưa tắt, đột nhiên cảm thấy trước mặt tối sầm, lập tức ngất đi.
« Vi Tiếu…. » Đào Du Du sợ hãi, nhanh chóng ôm lấy cả người cô ấy, la lớn lên.
-----
Bốn giờ chiều, trong phủ Tổng Thống.
Ngả Cầm Thị và công chúa Daisy đi dạo chơi về, vài người trưởng phòng nhanh chóng chạy ra nghênh đón, đồng thời chuẩn bị buổi trà chiều cho hai người.
Bởi vì không nhìn thấy Đào Du Du xuất hiện, trong lòng Ngả Cầm Thị hơi nghi hoặc, bà tùy tiện hỏi một người trưởng phòng đứng sau lưng mình : « Đào quản gia đang ở đâu ? »
« Phu nhân, Đào quản gia có chuyện quan trọng cần xử lý, đã đi ra ngoài rồi. » Trưởng phòng biết không thể giấu được Ngả Cầm Thị, vì vậy trả lời đơn giản.
« Chuyện thật quan trọng ? trên đời này có chuyện gì quan trọng hơn chuyện ở phủ Tổng Thống sao ? » Ngả Cầm Thị có chút không vui nhíu mày, lại hừ lạnh nói : « Nếu không thể đảm nhiệm chức vụ quản gia này, nên chủ động đề xuất rồi rời đi mới đúng. »
« Bác gái, có lẽ Đào quản gia nhìn thấy ngài Tổng Thống của chúng ta ra ngoài, trong phủ cũng không có chuyện gì quan trọng, cho nên mới ra ngoài. » Công chúa Daisy mỉm cười, như đang giải thích dùm Đào Du Du, nhưng những lời nói ra lại không giống như sự việc này.
« Thế nào ? Chẳng lẽ trong hoàng cung Duyệt Quốc bởi vì phụ vương con ra ngoài mà Trương đại nhân có thể đi làm việc riêng của minh sao ? » Ngả Cầm Thị quay đầu hỏi ngược lại cô ta.
Công chúa Daisy nghe xong, trên mặt đang cười tươi chợt lạnh lẽo, cô khẽ nói : « Trừ phi ông ta không muốn sống nữa. »
Ngả Cầm Thị nghe cô trả lời, không nói thêm gì nữa, lâm vào trầm tư.
một người trưởng phòng đứng một bên nghe hai người nói chuyện, liền lặng lẽ lui ra một bên, xoay người đi về phòng làm việc của mình, lập tức gọi điện thoại cho Đào Du Du.
« Trưởng phòng Ngô, có chuyện gì không ? » Nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình, Đào Du Du trực tiếp hỏi.
« Đào quản gia, cô còn bao lâu nữa mới trở về ? Phu nhân và công chúa Daisy đã trở về rồi, phu nhân không thấy cô ở trong phủ thì rất tức giận. » Trưởng phòng Ngô ở đầu dây bên kia nói.
« Cái gì ? Họ đã trở lại ? Các người thay thế tôi một chút, tôi lập tức sẽ về. » Lúc này Đào Du Du mới nhớ đến mình ra ngoài đã lâu, cô nói xong, lập tức cúp điện thoại, sau đó quay đầu nói với Dương Vi Tiếu : « Vi Tiếu, mình… Trong phủ Tổng Thống có chuyện quan trọng cần mình xử lý, vì vậy không thể ở cùng cậu rồi…. Cậu cẩn thận một chút, ngàn lần bảo trọng thân thể mình, bác sĩ bảo cậu nằm viện nửa tháng, cậu phải nghe lời bác sĩ, về phía mẹ chồng cậu, mình sẽ làm . »
« Ừ, cảm ơn cậu Du Du, mau đi đi. » Dương Vi Tiếu gật đầu, yếu ớt nói.