Mục lục
Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đào Du Du giãy dụa muốn thoát khỏi vòng ôm ấm áp của anh, nhưng sau gáy bị bàn tay to lớn của anh dùng sức chế trụ lại, đem mặt cô dán chặt vào ngực anh.



Một lúc lâu sau, môi anh dán vào tai cô, nhẹ nhàng nói vài câu, Đào Du Du nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi.



“Cái gì?” Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh đang cười tươi.



“Cô không có quyền từ chối, biết không?” Khóe môi anh cười ngày càng tà ác, nói xong, thả cô ra, hai tay nhàn nhã đặt trong túi quần, sau đó xoay người đi ra cửa.



Đào Du Du đứng thất thần tại chỗ, nhìn bóng lưng anh biến mất khỏi tầm mắt của cô, lúc này cô mới phản ứng kịp, nhanh chóng cất bước ra ngoài.



………………………………….



Trong sảnh yến tiệc, lúc này người chủ trì bửa tiện liên tục khen ngợi công chúa Daisy xinh đẹp và có tài đức, so sánh cô như nữ thần trên trời, ngón tay xinh đẹp có thể đàn ra những nốt nhạc hay……….



Dưới đài có người bắt đầu vỗ tay, yêu cầu công chúa Daisy biểu diễn một bản nhạc.



Mà Thác Ngọc Mộ Dã không biết xuất phát từ mục đích gì, cũng không ngăn cản Tiểu Nho đi theo mình, ngược lại rất thích cảm giác có cô bé đi theo sau mình, thậm chí còn giới thiệu với vài người bạn rằng cô bé là bạn gái của mình, nhưng là Tiểu Nho rất vui vẻ.



Công chúa Daisy chào mọi người một tiếng rồi đi đến bàn piano trên đài, nghiêng đầu nhìn mọi người, lúc ánh mắt liếc đến cửa ra vào ở đại sảnh, đúng lúc nhìn thấy Vũ Văn Vĩ Thần từ bên ngoài đi vào, theo sau còn có Đào Du Du vẻ mặt bi thương, trong lòng có chút không vui, cô ta lập tức đứng lên, đi đến bên cạnh người chủ trì, nhận tiếp micro trong tay anh ta, rồi nói với mọi người: "Tuy rằng có rất nhiều người muốn tôi diễn một bản nhạc, nhưng theo tôi được biết, trong phủ Tổng thống này còn có một người đánh đàn piano thật giỏi, tôi nghĩ, do tôi bêu xấu trước, hy vọng có thể thưởng thức tài nghệ đánh đàn của vị tiểu thư này."



cô ta vừa dứt lời, mọi người bắt đầu bàn tán ồn ào, mọi người không biết công chúa Daisy đang nói đến vị tiểu thư này.



"Hy vọng mọi người có thể nhiệt liệt hoan nghênh quản gia của phủ Tổng thống là Đào Du Du lên biểu diễn." Lúc tất cả mọi người đang đoán mò, công chúa Daisy mỉm cười nói ra đáp án.



Đào Du Du vừa bước vào đại sảnh nên không biết xảy ra chuyện gì, vẻ mặt cô mờ mịt nhìn về phía sân khấu, chỉ thấy ánh mắt sắc bén của công chúa Daisy đang nhìn mình chằm chằm.



Được rồi, chuyện đánh đàn này cô đã từng học qua lúc đó khoảng bảy tám tuổi.



Nhưng bản nhạc này chỉ học qua một lần... đã muốn cô lên sân khấu biểu diễn, như vậy chẳng khác nào đùa với lửa.



cô luôn không thích đánh đàn, nhìn mấy nốt nhạc trên nhạc phổ như mấy con nòng nọc nhỏ, cô hận không thể vứt chúng nó vào trong nước thể lớn thành con cóc luôn.



Vũ Văn Vĩ Thần đi ở phía trước nghe thấy lời mời của công chúa Daisy, anh khẽ cau mày, quay đầu lại nhìn Đào Du Du đang mờ mịt, nhỏ giọng hỏi bên tai cô: "Biết đánh đàn không?"



"Đàn bài 'sinh nhật vui vẻ' có tính không?" Đào Du Du không dám nhìn Vũ Văn Vĩ Thần, chỉ nhỏ giọng trả lời.



"..." Vũ Văn Vĩ Thần chán nản, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn cô.



Ngay lúc Đào Du Du đang đấu tranh rối rắm, ánh mắt mọi người đang nhìn công chúa Daisy đều quay lại nhìn cô.



Trong lúc nhất thời, Đào Du Du cảm giác như mình bị ánh mắt của mọi người bắn thành tổ ong vò vẽ, hận không thể đào cái hang chui vào.



thật rõ ràng, công chúa Daisy muốn làm cô bị khó xử, nhưng cô không hiểu, vì sao cô ta phải làm như vậy, chẳng lẽ cô ta biết cô tiếp cận Vũ Văn Vĩ Thần để làm việc sao?



"cô ta không phải là nhân viên tạp vụ sao? Thế nào lại thành quản gia rồi?" Phía trước xuất hiện thêm một cô gái nhà giàu mới nổi nhìn Đào Du Du, la to.



"Câm miệng, cô ấy là đại quản gia của phủ Tổng Thống." cô gái này vừa hô lên một tiếng, thì bị bạn trai đứng bên cạnh quát lên, cô ta sợ tới mức nhanh chóng che miệng lại.



Được rồi, Đào Du Du biết lần này mình rất khó thoát, công chúa Daisy kêu gọi, cho dù thế nào cô cũng không thể từ chối, chỉ biết kiên trì đến cùng.



Bước chân đi đến sân khấu thật nặng, cô như thấy được ánh mắt của mọi người đang khinh bỉ.



Thác Ngọc Mộ Dã đứng cách cô không xa cũng đang ôm Tiểu Nho, vẻ mặt hứng thú nhìn Đào Du Du đang bước vào sân khấu.



"Anh..." Đào Du Du chưa bước lên sân khấu, đã nghe thấy tiếng Tiểu Nho vui vẻ hô to.



Thác Ngọc Mộ Dã chớp mắt nhìn về phía sân khấu, trong lúc đó Đào Dục Huyên một thân áo tuxedo mà đen, trên cổ thắc nơ hình con bướm, vẻ mặt lạnh nhạt đang đứng trước mặt công chúa Daisy, cậu lẽ phép chào công chúa Daisy trước, sau đó kiễng chân lên nhận lấy micro trong tay công chúa Daisy, nhìn về phía mọi người bên dưới sân khấu, giọng nói trầm ổn vang lên: "Cảm ơn công chúa Daisy đã coi trọng mẹ tôi, chỉ là mẹ tôi hiện tại là đại quản gia của phủ Tổng Thống, bây giờ còn đang trong giờ làm việc, thật sự không thể biểu diễn vì mọi người được, cho nên Đào Dục Huyên tôi, sẽ thay mẹ tôi biểu diễn một bản nhạc cho mọi người thưởng thức. Từ nhỏ Đào Dục Huyên tôi được mẹ dạy đánh đàn piano, mặc dù kỹ thuật đánh đàn không bằng một phần mười của mẹ, nhưng cũng mong muốn biểu diễn một bản nhạc để giúp vui cho mọi người, coi như vì công chúa Daisy mà thả con tép bắt con tôm, mong rằng mọi người có thể ủng hộ, cảm ơn mọi người."



nói xong, cậu lễ phép cúi đầu chào mọi người, sau đó xoay người đi về phía đàn piano.



Mạc Lâm vừa mới nhảy múa với Đào Dục Huyên nhưng không ngờ cậu bé này có dũng khí lớn như vậy, có thể trong trường hợp nguy hiểm này không sợ này lên sân khấu giải vây cho mẹ, cô cảm thấy bội phục sâu sắc, lập tức vỗ tay cổ vũ.



Những người còn lại nghe thấy tiếng vỗ tay, lập tức vỗ tay ào ào tán thưởng, coi như ủng hộ Đào Dục Huyên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK