"Việc để cho ông ta sống không bằng chết nhất định sẽ rất thú vị." Vũ Văn Vĩ Thần nói xong, khóe miệng hơi cười, nụ cười kia rất dịu dàng, giống như vừa rồi anh đang bàn bạc với Hồ Ứng bữa ăn tối nên ăn món gì.
Lúc Hồ Ứng thấm thía lời nói của Vũ Văn Vĩ Thần, anh ta lau mồ hôi trên trán, đứng một bên không dám hé răng.
"Không phải đã điều tra ra được ông trùm giấu mặt của Phúc Hằng là con trai cả của Phó Tổng Thống sao? Chẳng lẽ hoàn toàn không biết nên ra tay từ chỗ nào à? Tôi hình như người con trai cả này rất thích đến Las Vegas nghỉ ngơi, cậu nói xem Las Vegas rất đẹp để thưởng thức sao?" Vũ Văn Vĩ Thần có điều ngụ ý nhìn Hồ Ứng, ra lệnh cho anh ta.
"Vâng, tôi biết phải làm thế nào rồi, Tổng Thống cứ yên tâm. Lần này, người của Đảng Dân Quyền, một người cũng chạy không thoát." Cuối cùng Hồ Ứng cũng hiểu ý của Vũ Văn Vĩ Thần, anh ta tin tưởng gật đầu.
Thật ra trước đây Thác Ngọc Mộ Dã đã tra ra ông chủ lớn đứng sau Phúc Hằng quốc tế chính là con trai lớn Tưởng Ngọc Bạch của Phó Tổng Thống, bọn họ cũng đã từng điều tra tình hình của Tưởng Ngọc Bạch. Trong đó có một chi tiết quan trọng nhất là hầu như mỗi tháng Tưởng Ngọc Bạch đều đến sòng bạc Las Vegas chơi đùa một tuần, cái gọi là nghỉ ngơi đơn giản là đánh bạc, mà gặp đối thủ là thua.
Lúc trước Phúc Hằng quốc tế lợi dụng quyền lợi của Tưởng Hằng làm bất động sản, bán cho rất nhiều nước khác, tất nhiên việc buôn bán lời rất nhiều tiền, số tiền này dùng để tranh cử, nhưng có lẽ ông trùm Tưởng Ngọc Thạch này kiếm tiền rất dễ dàng, vì vậy ra tay cũng rất hào phóng, mỗi tháng đều đưa cho ông chủ sòng bạc Las Vegas không ít tiền, cứ như vậy Phúc Hằng quốc tế từ từ bị lấy hết. Thậm chí bản thân Tưởng Ngọc Bạch còn thiếu rất nhiều tiền đánh bạc.
Thân là nhân viên công vụ giữ chức vụ Phó Tổng Thống, người thân trong nhà nảy sinh vấn đề về kinh tế, tất nhiên ông ta cũng không thoát khỏi liên quan, Thác Ngọc Mộ Dã trực tiếp đưa phần tài liệu này cho Vũ Văn Vĩ Thần, lúc đầu nghĩ rằng anh ta sẽ lập tức cho anh vạch trần chuyện này, khiến Tưởng Hằng bị đình chỉ công tác, nhưng nào ngờ anh ta lạ ngăn cản anh.
Hôm nay xem ra, không phải anh không muốn ra tay, mà là vừa ra tay sẽ khiến cho ông ta chết không có chỗ chôn.
Tưởng Hằng, ông chờ xem đi, cả nhà ông sắp đến ngày bị diệt vong rồi.
Món nợ này anh đã chờ đợi năm năm mới tìm ông ta để thanh toán, năm năm qua, xem như ông kiếm được nhiều tiền rồi.
... ...... ...... ...... ...... ...
Sau khi Hồ Ứng ra khỏi phòng, điện thoại trên bàn làm việc của Vũ Văn Vĩ Thần chợt vang lên.
Nhận điện thoại, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Thác Ngọc Mộ Dã: "Lúc nãy nghe nói ngài đã xuất viện, nhưng vẫn không tin, hôm nay xem ra ngài đã xuất viện, năng lực khôi phục đúng là không phải bình thường."
"Tôi đã xuất viện ba ngày rồi, lúc này cậu mới nhớ đến hỏi thăm tôi, không biết là hơi trễ sao? Mấy ngày nay cậu đã làm gì?" Vũ Văn Vĩ Thần vừa nghe giọng nói của Thác Ngọc Mộ Dã, cả người đều thả lỏng.
Theo anh, tuy rằng Thác Ngọc Mộ Dã vẫn làm việc giúp anh, xem như là người nhà Vũ Văn thị, nhưng trên thế giới này chỉ có anh ta mới được gọi là bạn.
Bởi vì ở trong mắt Thác Ngọc Mộ Dã, anh mới có thể là Vũ Văn Vĩ Thần, mà không chỉ là ngài Tổng Thống.
"Oan uổng quá Tổng Thống, tôi cũng không có không quan tâm đến ngài, nên biết rằng mấy ngày nay, tôi vì ngài mà cả ngày mất ăn mất ngủ. Ngài không phải là không biết Lý Trường Dũng có bao nhiêu tập đoàn, loại chuyện xét nhà này, lượng công việc rất nhiều." Thác Ngọc Mộ Dã vừa nghe Vũ Văn Vĩ Thần chất vấn anh ta trong thời gian này đã bận rộn việc gì, lập tức kêu oan, tiện thể anh ta cũng giải thích một chút mấy ngày nay đã đi đâu.
"Sao? Đất nước chúng ta không có ngành liên quan đến xử lý những chuyện này sao? Công việc xét nhà này lại có thể để cho cậu làm." Vũ Văn Vĩ Thần vừa nghe lại cảm thấy hơi bất thường, lập tức hỏi.
"Vẫn còn lo lắng tôi sẽ gây bất lợi gì cho ngài à, nên biết chuyện năm năm trước rất có thể Lý Trường Dũng cũng có phần. Vì vậy, tôi không thể đưa những ngành liên quan mà ngài nói đến đây được, tranh thủ giao tư liệu liên quan đến việc gây bất lợi cho ngài xử lý, ba ngày ba đêm tôi không được nghỉ ngơi rồi, xong việc này xem ngài cảm tạ tôi thế nào." Lúc Thác Ngọc Mộ Dã nói những chuyện này, giọng nói hơi yếu hới, hận không thể khiến Vũ Văn Vĩ Thần cảm động đến rơi nước mắt.
Nhưng ngài Tổng Thống Vũ Văn này đúng là người không tim không phổi, khi anh ta nghe vậy chỉ cười lạnh, sau đó nói: "Cậu đừng vội tranh công, tôi biết trị giá nhà họ Lý bao nhiêu, là một người gian thương, lúc này làm sao cậu có thể nương tay được."
"Ôi, tôi biết ngay nỗi khổ tâm của tôi sẽ bị ngài xem là lòng lang dạ thú mà, được được được, tôi kiếm nhiều tiền lời không phải vì ngài sao?"
"Được rồi, tôi còn chưa hiểu cậu à, đời này cậu chưa từng buôn bán lỗ vốn. Nói đi, lúc này cậu gọi điện thoại đến đây không chỉ muốn nói chuyện này với tôi chứ?" Vũ Văn Vĩ Thần đã rất quen thuộc với bộ dạng kia của Thác Ngọc Mộ Dã, không có kiên nhẫn dây dưa với anh ta, anh hỏi muốn biết việc quan trọng.
"Đúng là có việc quan trọng muốn báo với ngài. Ngài biết cô gái bên người Lý Trường Dũng không? Gọi là Mạc Lâm đó." Thác Ngọc Mộ Dã thu lại giọng điệu đùa cợt lúc nãy, bắt đầu nghiêm túc báo cáo cho Vũ Văn Vĩ Thần biết phát hiện mới của anh ta.
"Hơi có ấn tượng một chút, là một cô gái xinh đẹp." Vũ Văn Vĩ Thần suy nghĩ, dường như lần trước trong yến tiệc ở phủ Tổng Thống, đúng là anh có nhìn thấy một cô gái bên cạnh Lý Trường Dũng, nhưng không đặc biệt chú ý.
"Thật ra hôm đó tôi biết chuyện Lý Trường Dũng phái người đến biệt thự nhà họ Ngô ám sát ngài, là do cô ấy lén nói cho tôi biết."
"Hả? Có chuyện này à?" Đây là việc lớn nằm ngoài dự đoán của Vũ Văn Vĩ Thần: "Tại sao cô ấy phải làm như vậy?"
"Vị tiểu thư này có địa vị cũng lớn, ngài biết năm năm trước, trước khi Lý Trường Dũng trở thành người chèo chống Lý thị, ông ta còn có một đối thủ cạnh tranh không?"