một nhóm quan chức trọng yếu của quốc gia đều đang ở trong phòng họp chờ anh tới.
không còn đủ thời gian để ăn điểm tâm, Vũ Văn Vĩ Thần đi thẳng tới phòng họp. Đào Du Du thấy vậy thì đành phải đem bữa ăn sáng đã được chuẩn bị đến phòng làm việc của anh, chờ anh họp xong thì dùng bữa.
Lúc cô từ phòng làm việc đi ra, đúng lúc nhìn thấy Triệu Nho dẫn Thác Ngọc Mộ Dã từ dưới lầu đi lên.
"Đào quản gia, ngài Tổng thống đã họp xong rồi sao?" Triệu Nho thấy Đào Du Du thì lên tiếng hỏi.
"Vẫn chưa xong, Thác Ngọc công tử có chuyện muốn tìm ngài Tổng thống?" Lắc đầu trả lời một tiếng, ánh mắt Đào Du Du chuyển sang người Thác Ngọc Mộ Dã đang đứng sau Triệu Nho hỏi.
"Đúng vậy, nhưng nếu ngài Tổng thống vẫn còn đang họp thì cảm phiền Đào quản gia nói chuyện với tôi một lát, có được không?" Thác Ngọc Mộ Dã nói xong, liền đi tới một phòng khách gần đó.
"Chuyện này phải làm phiền Đào quản gia rồi." Triệu Nho nhìn Đào Du Du một cái, ý bảo cô chú ý tiếp đãi Thác Ngọc Mộ Dã.
Trong lòng Đào Du Du cũng muốn cùng Thác Ngọc Mộ Dã hàn huyên một chút, chủ yếu là cô tương đối lo lắng về tình trạng của Dương Vi Tiếu hiện giờ. Tối hôm qua chồng của Dương Vi Tiếu qua đời, không biết hiện tại cô ấy như thế nào.
Đào Du Du đi theo Thác Ngọc Mộ Dã vào phòng tiếp khách, sau khi hai người ngồi xuống không bao lâu thì đã có nữ giúp việc bưng cà phê đi vào. Đặt ly cà phê xuống trước mặt hai người rồi nhanh chóng đi ra ngoài, đóng cửa lại
"Cà phê của phủ Tổng thống vẫn luôn có hương vị rất đặc biệt." Bưng ly cà phê lên nhàn nhạt hớp một ngụm, Thác Ngọc Mộ Dã hết sức hưởng thụ nói.
"Thác Ngọc tiên sinh rất thích uống cà phê sao?" Đào Du Du thuận miệng hỏi.
"Tôi không thích." Lắc đầu một cái, Thác Ngọc Mộ Dã nặng nề đặt ly cà phê xuống tấm lót chén trên mặt bàn, thấy Đào Du Du có vẻ kinh ngạc thì lại nói: "Chẳng qua là vì có Đào quản gia ở đây, nên mới quyết định uống thử một chút thôi."
Nghe được những lời này, Đào Du Du nhất thời cảm thấy mặt có hơi nóng lên.
Anh. . . . . . Ý của anh là gì? Chẳng lẽ là vì nể mặt cô nên mới uống cà phê này hay sao?
Đào Du Du trầm mặc, không biết nên mở miệng nói tiếp cái gì nữa, nhịp tim cũng không khắc chế được mà tăng nhanh. Thời khắc ngồi đối mặt với anh mà không có người khác quấy rầy như thế này quả thực là quá hiếm. Dường như cô có thể ngửi thấy được hương thơm nhàn nhạt của nước hoa cao cấp tản mát từ trên người anh.
"Đào quản gia không muốn hỏi tôi về tình hình của chị ấy hiện giờ sao?" Thấy Đào Du Du rũ đầu không nói câu nào, Thác Ngọc Mộ Dã ngả lưng ra phía sau tựa vào thành ghế sa lon, tuy đang rất gấp gáp nhưng vẫn ung dung nhìn cô, nhàn nhạt mở miệng hỏi.
"À, Vi Tiếu hiện giờ thế nào rồi?" Đào Du Du sực tỉnh, hai mắt lập tức mở lớn, chăm chú nhìn Thác Ngọc Mộ Dã hỏi.
"Chị ấy không sao cả, chỉ là đứa bé trong bụng. . . . . ."
"Cái gì? Ý anh là, Vi Tiếu đang mang thai? Đứa bé có làm sao không?" Thác Ngọc Mộ Dã còn chưa kịp nói xong, Đào Du Du đã khẩn trương hỏi dồn dập.
"Hôm qua có dấu hiệu động thai, cũng may được cấp cứu kịp thời nên bây giờ đã ổn định rồi. Tình hình của chị ấy hiện giờ thực sự không được tốt, là con dâu của Thác Ngọc gia, bây giờ thành ra như vậy, quả thực là đáng buồn." Trong khi Thác Ngọc Mộ Dã nói ra những lời này, trên mặt cũng không có biểu hiện đồng cảm gì. Có lẽ những chuyện tương tự như thế anh đã được chứng kiến quá nhiều rồi.
Nghe anh nói cái thai của Dương Vi Tiếu đã ổn định, Đào Du Du thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó cô lại có chút lo lắng nhìn Thác Ngọc Mộ Dã hỏi: "Mẹ chồng của Vi Tiếu vẫn tiếp tục gây khó dễ cho cô ấy sao?"
"Bà ta rất muốn thế, nhưng cũng đâu có thời gian. hiện giờ bà ta còn không tự lo được cho bản thân mình nữa kìa." Thác Ngọc Mộ Dã nói tới đây, khóe miệng đột nhiên bật ra một nụ cười lạnh lùng.
Đào Du Du nhìn nét mặt này của anh mà thoáng sửng sốt.
. . . . . .
Hai người hàn huyên thêm mấy câu thì cửa phòng khách bị người bên ngoài đẩy ra.
Vẻ mặt Vũ Văn Vĩ Thần không có một chút biểu cảm nào nhìn hai người đang ngồi trong phòng, châm chọc nói: "Đào quản gia thật đúng là làm hết phận sự, cũng biết thay tôi tiếp đãi khách rồi."
Đào Du Du biết giọng điệu này của anh là đang cố ý mỉa mai mình, không dám ở lại chỗ này nữa, lập tức đứng dậy, rũ đầu nói một câu: "Bữa sáng của ngài tôi đã đặt ở trên bàn làm việc rồi." Sau đó rất thức thời chạy ra khỏi phòng tiếp khách.
Sau khi Đào Du Du rời đi, Vũ Văn Vĩ Thần mới bước vào phòng, dặn dò Hồ Ứng đứng bên ngoài trông chừng, rồi thuận tiện đóng luôn cửa lại.
"Ngài Tổng thống đang ghen sao?" Đợi Vũ Văn Vĩ Thần ngồi xuống vị trí của Đào Du Du lúc trước, Thác Ngọc Mộ Dã mới nhíu mày, vẻ mặt chế nhạo hỏi.
"Ghen?" Vũ Văn Vĩ Thần trừng mắt liếc anh một cái rồi nói: "Trông tôi giống như đang ghen vì người phụ nữ ngu ngốc kia à?"
"trên lý thuyết thì không phải, nhưng vẻ mặt của anh hiện giờ nói cho tôi biết, đó đúng là sự thật." Nhún vai một cái, Thác Ngọc Mộ Dã hoàn toàn lờ đi việc Vũ Văn Vĩ Thần có thừa nhận chuyện đó hay không.
"Mới sáng ra cậu đã tới đây tìm tôi, chỉ để thảo luận về vấn đề ăn dấm hay húp canh hả?" không muốn cùng Thác Ngọc Mộ Dã tiếp tục dây dưa về đề tài này, Vũ Văn Vĩ Thần có hơi mất kiên nhẫn liếc mắt quét qua mặt anh một cái.
"Tất nhiên là không, hôm nay tôi nhận được một tin tức rất quan trọng. Tôi tin anh sẽ có hứng thú với nó." Thác Ngọc Mộ Dã vừa nói, vừa lấy ra một lá thư nhỏ từ trong túi áo ngực, đưa tới trước mặt Vũ Văn Vĩ Thần.
Vũ Văn Vĩ Thần nhìn Thác Ngọc Mộ Dã một cái, sau đó mới nhận lấy lá thư, mở ra xem. Chân mày anh khẽ nhíu lại, nhưng cũng không có vẻ gì là giật mình.
"Xem ra, ngài Tổng thống đã biết hành động của Lý thị rồi." Phản ứng của Vũ Văn Vĩ Thần quá rõ ràng, không khiến Thác Ngọc Mộ Dã phải suy đoán nhiều.
"Nếu tôi để cậu đem Lý thị nhổ tận gốc, thì cậu cần bao nhiêu thời gian?" Vũ Văn Vĩ Thần cúi đầu trầm ngâm trong chốc lát, sau đó ngẩng lên nhìn về phía Thác Ngọc Mộ Dã hỏi.
"Chuyện này. . . . . . không dễ thực hiện đâu. Thế lực của Lý thị ở Thương Quốc rất rắc rối phức tạp, hơn nữa, tay chân của Lý thị trong Đảng Dân Quyền vẫn còn tồn tại, chỉ dựa vào lực lượng của Thác Ngọc thị thì không dễ ra tay đâu." Lắc đầu một cái, cảm xúc của Thác Ngọc Mộ Dã có chút nặng nề.