Nói thật ra, Tiểu Nho trở nên bi thương như vậy, đây cũng là một phần trách nhiệm của Vũ Văn Vĩ Thần.
Ai bảo hắn bá đạo đem mẹ của bọn nhỏ từ Thành Quốc trở về Thương Quốc làm gì. Vì vậy Tiểu Nho đáng thương không có một người bạn bên cạnh, đi đến một nơi hoàn toàn lạ lẫm, bởi vì hiện tại đang nghỉ hè, nhà trả chưa khai giảng, bé chỉ có thể bị nhốt trong nhà bà cô ngoại. Đào Dục Huyên thì cả ngày bày ra bộ dáng thâm cừu đại hận tự nhốt mình trong phòng không biết nghiên cứu gì đối với cái máy vi tính, hoàn toàn không chơi với bé, kết quả Tiểu Nho kìm nén bi thương lâu như vậy rốt cuộc cũng gặp được một Tiêu Nhã Hinh xinh đẹp có cá tính này, cũng khó trách đánh chết bé cũng quấn lấy cho được.
Chẳng lẽ Tiêu Nhã Hinh phải gặp mặt với một người thích mình như vậy sao, phải biết rằng cô là thiên kim Tổng thống, bên người có đủ các loại người vây quanh, cũng có rất nhiều người thích, nhưng mà bởi vì liên quan thân phận của cô nên phải giữ khoảng cách nhất định đối với những người đó.
Bây giờ lại xuất hiện ra một cô bé muốn làm bạn tốt với cô, nhìn bé có bộ dáng thật đáng thương, vẫn không đành lòng cự tuyệt rồi.
Sau đó, cô hắng giọng một cái, rồi nói: “Vậy được rồi, chị đồng ý với em, nhưng mà em phải giúp chị một chuyện.”
“Dạ, chị cứ nói.” Nghe Tiêu Nhã Hinh đồng ý làm bạn tốt với mình, Tiểu Nho rất cao hứng gật đầu liên tục.
“Bây giờ chị muốn yên tĩnh một chút, em trở về bên cạnh mẹ em đi.” Tiểu Nhã Hình cười cười nói với cô bé.
“Ách……vậy được rồi.” Trên mặt Tiểu Nho hiện lên một tia thất vọng, nhưng lại đồng ý.
Nhìn bóng lưng Tiểu Nho rời đi, Tiêu Nhã Hinh cười tà ác, vớ vẫn nhỉ, lần này phải sai khiến nhóc thôi.
Nhưng mà, rốt cuộc cậu bé kia đã chạy đi đâu rồi?
…………………………
Trong phòng tiệc, một đám đàn ông đang trò chuyện những vấn đề quan trọng về kinh tế chính trị, lúc này một người đàn ông mặc âu phục màu đen đến bên người đàn ông đeo mắt kính ngồi cạnh Vũ Văn Vĩ Thần rồi cúi đầu nói nhỏ vào tai anh ta vài câu, chỉ thấy ánh mắt của người đàn ông đó chớp nhẹ một cái, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Vũ Văn Vĩ Thần.
Vũ Văn Vĩ Thần cảm nhận được ánh mắt của anh ta, nhanh chóng nhìn lại, hai ánh mắt giao nhau, tự hồ cảm nhận được ánh mắt của đối phương đọc được suy nghĩ trong lòng mình.
“Tay nghề của đầu bếp ở nhà Vũ Văn Tổng thống thật ngon, thật sự làm cho người ta dự vị vô cùng.” Lúc này Tiêu Dịch đang ngồi một bên buông dao nĩa trong tay ra, cầm lấy khăn lau lau khóe miệng nói.
“Có thể được Tiêu Tổng thống tán thưởng, thật là vinh hạnh cho phủ Tổng thống của chúng tôi.” Vũ Văn Vĩ Thần nghe vậy, mỉm cười nói.