Mục lục
Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô vừa mới kéo rèm cửa sổ lên, cởi quần áo xuống, chuẩn bị đi vào phòng vệ sinh, kết quả lại nghe được một tiếng nổ lớn từ cửa sổ, kính thủy tinh rơi đầy mặt đất.



Cô bị dọa đến mức không kịp lấy quần áo che chắn phía trước mình, đã nhìn thấy bóng dáng hoa hoa lệ lệ của Vũ Văn Vĩ Thần từ cửa sổ nhảy vào.



Vì vậy, trong khoảnh khắc bọn họ đều chấn động!



"A a a a.... ...... ....Lưu manh.... ........" Đào Du Du phản ứng kịp là hét chói tai, sau đó tiện tay cầm gối đầu ném về phía Vũ Văn Vĩ Thần.



"Này, cô làm gì thế?" Vốn dĩ tầm mắt Vũ Văn Vĩ Thần tỉ mỉ quan sát cơ thể của Đào Du Du kết quả bị cô ném gối đầu về phía mình, trong lúc nhất thời anh chụp lấy gối đầu, sau đó vô cùng khó chịu hỏi cô.



"Anh cái tên lưu manh này, biến thái, khốn kiếp.... ......" Lúc này Đào Du Du hoàn toàn bị điên rồi, thậm chí cô đã tức giận đến mức quên mình không có mặc gì, chỉ vọt đến trước mặt Vũ Văn Vĩ Thần, làm bộ dáng muốn liều mạng với anh, cô giơ tay lên hung hăng đấm vào ngực anh.



"Cô đủ rồi nha.... ...... ....." Vũ Văn Vĩ Thần bị cô đấm hơi buồn bực, nắm chặt tay cô, hung hăng ném cả người cô lên giường, chính anh cũng nằm đè lên người cô.



"Anh.... ......Anh muốn làm gì?" Một loại cực kỳ nguy hiểm lan tràn trong tim Đào Du Du, hai mắt cô trừng to nhìn người đàn ông trước mắt, trái tim đập thình thịch.



"Cô cứ nói đi?" Anh nhìn vẻ mặt lo lắng sợ hãi của cô, khóe miệng nhếch lên nụ cười tà ác.



"Anh buông tôi ra, buông tôi ra.... ...... ...." Lần này Đào Du Du bị dọa sợ thật, vô vừa giãy giụa vừa hô to, sợ hãi đến nước mắt cũng chảy ra.



"Người phụ nữ này, điệu bộ kiêu ngạo lúc nãy đã chạy đâu mất rồi? Bây giờ nhớ đến muốn rơi nước mắt có phải đã quá muộn rồi không?" Anh nghĩ rằng cô giả vờ đáng thương nên cố ý đưa miệng đến gần cổ cô, sau đó dùng giọng nói mị hoặc của anh nói.



"Đừng như vậy, tôi cầu xin anh, anh buông tôi ra đi.... ........" Đào Du Du bị hành động của anh dọa sợ hãi nên không dám nhúc nhích, chỉ liều mạng chảy nước mắt, hình ảnh năm năm trước lại hiện lên trong đầu cô, khi đó cô cũng giống như bây giờ không có ai đến cứu giúp.



"Khóc thật à? Không phải vừa rồi chửi tôi rất thỏa mãn sao? Phụ nữ các cơ trở mặt cũng rất nhanh." Nhìn thấy Đào Du Du khóc thật sự, hơn nữa khóc càng thương tâm, Vũ Văn Vĩ Thần cảm thấy không đành lòng, lật người từ trên người cô xuống, tiện tay kéo ra trải giường đắp lên người cô.



Đào Du Du chỉ lo khóc nên không nói chuyện với anh, tất cả những điều không vui hiện lên trong đầu cô, khóc đến nỗi sắp héo đến nơi rồi.



"Này này, cô không giống như bình thường thì phải, đừng khóc, khóc khó coi chết đi được." Vũ Văn Vĩ Thần nhìn nước mắt cô rơi dữ dội như vậy, anh là người chưa có kinh nghiệm an ủi người khác nên không biết khuyên cô thế nào, không thể làm gì khác hơn là cố ý nói xấu cô.



Lời anh nói vừa dứt, càng làm cho Đào Du Du khóc nhiều hơn, cô gào khóc rất khí thế.



"Tôi nói, không phải tôi đã thả cô ra rồi sao? Vì sao cô còn khóc? Vóc dáng cô như vậy tôi không có hứng thú đâu, giống như học sinh tiểu học." Vũ Văn Vĩ Thần bị tiếng khóc của cô làm cho không biết phải là sao, vì vậy nói lung tung.



Được rồi, Đào Du Du vốn cảm thấy mình rất thua thiệt, hôm nay bị người khác nhìn sạch sẽ còn phê bình vóc dáng cô không tốt, làm sao cô có thể chịu được, vì vậy đã gào khóc thật sự, chỉ thiếu chút nữa là đã lên án Vũ Văn Vĩ Thần không hiền lành.



"Được rồi được rồi, thân hình của cô rất đẹp, vóc dáng cũng rất đẹp, cô rất hấp dẫn, vì vậy đừng khóc có được không?" Phát hiện mình càng chê xấu cô, cô khóc càng lợi hại hơn, bất đắc dĩ, Vũ Văn Vĩ Thần đành thỏa hiệp với cô, bắt đầu khen ngợi cô.



Quả nhiên cho tới bây giờ chưa từng nghe qua những lời tốt đẹp gì Vũ Văn Vĩ Thần mà khiến Đào Du Du lập tức ngừng khóc, cô hơi khiếp sợ nhìn Vũ Văn Vĩ Thần, nghĩ rằng tai cô đã có vấn đề.



Vũ Văn Vĩ Thần thấy lời nói của mình hiệu quả như vậy, Đào Du Du đã ngừng khóc, nhịn không được nhỏ giọng khinh bỉ: "Người phụ nữ này lòng hư vinh của cô thật đúng là không mạnh mẽ bình thường đâu, khen ngợi cô thì cô lập tức ngừng khóc."



"Biến thái, ai muốn anh khen?" Đào Du Du bị lời nói của anh chọc tức, nhịn không được mắng anh.



"Cái gì? Cô dám nói tôi biến thái?" Vũ Văn Vĩ Thần phát hiện người phụ nữ này rất thích dùng từ này, có phải cô mắng anh đến nghiện rồi không?"



"Không phải biến thái thì tại sao lúc tôi đang cởi quần áo anh lại xông vào? Rốt cuộc anh có hiểu quyền riêng tư của người khác không? Anh nhìn lén đến phát cuồng rồi à?" Dù sao Đào Du Du đã không đếm xỉa đến, cô nghẹn ngào cất giọng quát.



Choáng, chết thì chết, dù sao lời nói của anh ta thật biến thái, coi như hiện tại không giết chết cô, tương lai có một ngày cũng sẽ không bỏ qua cho cô.



"Làm sao tôi biết cô đang ở trong phòng thay quần áo? Cũng không có gì đẹp mắt nha, thật là ô nhiễm mắt của tôi, tôi phải nhanh chóng đi rửa mắt một chút." Vũ Văn Vĩ Thần nói, vẻ mặt còn giả vờ ghét bỏ cô, sau đó đi đến cửa.



Đào Du Du bị anh đả kích một lần nữa, có một loại xúc động muốn giết người, hai tay cô nắm chặt thành quyền, ánh mắt phát ra tia lửa giận mãnh liệt.



"Xem ra dáng vẻ ngày thường là ngụy trang,phải nhét vào bao nhiêu nội y mới có thể chống đỡ được." Lúc đi đến cửa, Vũ Văn Vĩ Thần cũng không quên tiếp tục đả kích cô, dùng lời nói châm chọc vóc dáng của cô.



Đào Du Du nghe lời chọc tức đó, nhìn về phía anh hét lớn không có hình tượng: "Ai nói tôi nhét thứ đó hả? Nằm xuống bộ ngực có thể to hơn à? Khốn kiếp.... ..."



Vũ Văn Vĩ Thần cười ha ha, sau đó mở cửa đi ra khỏi phòng, bỏ một mình Đào Du Du ở lại căn phòng nghiền ngẫm lỗi lầm.



... ...... ...... ...... ......



Vì vậy sau đêm hôm đó, nhân viên Phủ Tổng Thống thoải mái bàn tán đề tài mới.



"Này, có nghe không? Tối hôm qua Tổng Thống bà quản gia Đào cãi nhau đó."



"Có thật không?"



"Cũng không phải chứ, tôi còn nghe được hình như Tổng Thống nói quản gia Đào có ngực nhỏ."



"Có chuyện gì vậy? Thì ra Tổng Thống thích phụ nữ ngực lớn."



"Không đúng, không đúng, đêm hôm đó Tổng Thống ở trong phòng ngủ của quản gia Đào, bọn họ cũng không phải cãi nhau."



"Xem ra rất nhanh quản gia Đào sẽ lên lầu hai."



Aiz, thật không biết tại sao Tổng Thống thích phụ nữ có con."



"Tôi thấy quản gia Đào rất tốt, tôi là Tổng Thống, tôi sẽ chọn quản gia Đào.... ....."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK