Mục lục
Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Nguyên Nguyên



“Cho nên cô có chút can đảm thì xem phim kinh dị đi?” Vũ Văn Vĩ Thần có chút không hiểu nhìn cô gái bên cạnh mình bị dọa thành ngốc, thử rút cánh tay mình vài lần, phát hiện ngoại trừ không động đậy, thì chỉ có thể để cô ôm như vậy.



“Anh không biết như vậy rất kích thích sao?” Đào Du Du vừa trải qua khiếp sợ, đã từ từ bình tĩnh lại, cô nhìn chằm chằm màn hình lớn không rời mắt, vừa trả lời câu hỏi của anh.



“Đã thích tìm kích thích như vậy, còn ôm cánh tay tôi làm gì? Một mình ngồi xem, chẳng phải rất kích thích sao?” Vũ Văn Vĩ Thần không hiểu nhìn cô hỏi, khi nói chuyện, lại muốn rút tay mình lại một chút.



“Không cần, tôi muốn ôm……….để trong lòng vững bụng.” Đào Du Du kiên quyết dựa vào người anh, chết sống không buông tay.



Vũ Văn Vĩ Thần nghe vậy, khóe miệng nhếch lên nụ cười



tà ác, anh nghiêng đầu, đưa miệng đến gần tai cô, nhỏ giọng nói: “Thật ra cô sở dĩ chọn xem phim kinh dị, cố ý nhân cơ hội ôm tôi, đúng không?”



“Cái gì?” Đào Du Du nghe anh nói như vậy thì ánh mắt đang nhìn màn hình lớn từ từ chuyển qua người anh, vẻ mặt không thể tưởng tượng nỗi. Cô không hiểu, vì sao anh có thể nghĩ ra chuyện không có chứ.



Vũ Văn Vĩ Thần nhìn gương mặt không thể tưởng tượng nỗi của cô qua ánh đèn mờ ám, khóe miệng từ từ cười to, tiếp tục ở bên tai cô nói lời ám muội: “Nếu là thế này, cô nên sớm một chút, tuy rằng có rất nhiều cô gái muốn ôm tôi, nhưng trong lòng tôi nghĩ thời gian gần đây cô tận tâm phục vụ tôi, tôi chắc chắn sẽ không từ chối cô.”



Nói xong, ánh mắt Đào Du Du khiếp sợ, anh mạnh mẽ rút cánh tay cô đang ôm chặt ra, sau đó tay mình dùng lực nắm tay cô ôm một cái, cả người cô đều ngã vào trong lòng mình.



“Này… Anh… Anh buông tôi ra…” Sau khi bị anh kéo, cô phản ứng không kịp, sau đó lập tức giãy giụa muốn thoát ra.



“Hư… Đừng ồn ào…” Vũ Văn Vĩ Thần dùng sức giữ chặt ôn, không để cô lộn xộn nữa.



Thấy mình tiếp tục giãy dụa sẽ làm ầm ĩ đến những người khác, mà tư thế Vũ Văn Vĩ Thần ôm mình thoải mái hơn nhiều so với cô ôm cánh tay anh, vì vậy cũng không dám lộn xộn, đầu ngoan ngoãn dựa vào vai anh, ngửi hương vị nhàn nhạt trên người anh làm người ta an tâm.



Phần sau bộ phim có nhiều cảnh rất khủng bố, Đào Du Du nhiều lần sợ tới mức muốn nhào vào lòng Vũ Văn Vĩ Thần, trong phòng chiếu phim phát ra những âm thanh thét chói tai làm người ta có cảm giác kích thích, mà Vũ Văn Vĩ Thần bị từng trận quấn lấy của Đào Du Du khiến anh ngổn ngang trong gió, bả vai bên trái mỗi lần vì cô hoảng sợ sẽ dùng sức cào một cái trở nên đau đớn, anh cũng thầm hạ quyết tâm, sau này có chết cũng không để cô gái này xem phim kinh dị.



Lúc phim điện ảnh kết thúc, Đào Du Du đi ra ngoài, vừa ăn no thỏa mãn.



Ra khỏi rạp chiếu phim, lái xe đã sớm chờ ở bên ngoài, lên xe, cả người Vũ Văn Vĩ Thần đau nhức ngồi vào ghế dựa, trong đầu Đào Du Du còn hiện lên những hình ảnh trong phim nên rất hưng phấn.



“Tổng thống, ngài nói trên đời này thật sự có quỷ không?” chỉ là bản thân còn hưng phấn chưa đủ, Đào Du Du còn muốn kéo thêm Vũ Văn Vĩ Thần vào.



“Là chỉ số thông minh thấp mới có khả năng hỏi một vấn đề ngu ngốc như vậy.” Vũ Văn Vĩ Thần nhắm mắt lại nhìn cũng không nhìn cô một cái, chỉ khinh bỉ nói.



“Anh không biết trên đời này có một câu nói gọi là, thà tin là có, không thể tin là không không? Anh nha, hồi nhỏ nhất định chưa bao giờn tin rằng trên đời này có ông giàNoel cưỡi tuần lộc bay tới bay lui trên trời, sẽ tặng quà cho trẻ em. Anh sinh ra đều giống như bây giờ sao?” Đào Du Du không chịu nổi anh lại không biết tưởng tượng về thế giới, bĩu môi nói.



“Không phải từng nói với cô loại chuyện không phù hợp logic này đừng thảo luận với tôi sao?” Vũ Văn Vĩ Thần vẫn không trợn mắt, anh chỉ ấp úng nói.



“Hắc, xem ra tôi đoán đúng rồi, quả nhiên anh không tin tưởng trên đời này không có ông già Noel. Ai ôi, thật là đáng thương, thời thơ ấu của anh nhất định là không thú vị. Một chút cũng không biết trên đời này có chuyện cổ tích, sống trên đời này, phải rất buồn chán a.” Giọng nói Đào Du Du thật đáng đánh đòn, không ngừng kích thích vào dây thần kinh của Vũ Văn Vĩ Thần.



Đột nhiên mở mắt ra, Vũ Văn Vĩ Thần quay đầu nhìn về phía Đào Du Du đang lải nhải, một lúc lâu sau, anh mới mở miệng nói: “Cô chính là một đống phân trâu.”



“Cái… cái gì? Anh nói tôi là một đống phân trâu?” Đào Du Du không thể tưởng tượng nỗi nhìn Vũ Văn Vĩ Thần.



“Phân trâu thật thối, vì vậy có người sẽ dọn sạch khi nó rơi xuống hoặc cách xa nó, đây là người làm việc theo logic, còn người không làm việc theo logic sẽ ngồi xổm xuống, nghiên cứu xem nó ăn cái gì vào bụng… Cô hiểu không?” Vũ Văn Vĩ Thần nói xong, nhắm hai mắt lại.



“Tô[email protected]@@@!!!”Đào Du Du bị lời nói của anh suýt làm cho tức hộc máu, nhưng cô lại tìm không được lời nói phản bác, chỉ có thể tức giận xoay đầu sang một bên, không muốn nói chuyện với anh.



Bên trong xe cuối cùng yên tĩnh trở lại, xe chậm rãi chạy về phía trước, khoảng bốn mươi phút sau, rốt cuộc cũng dừng lại ở trước cửa phủ Tổng thống.



Hai người một trái một phải xuống xe, nhìn thoáng qua nhau, cũng không nói gì, đều tự mình về phòng mình.



-------------------------------------



Sáng sớm ngày thứ hai, Đào Du Du rời giường, sau khi hầu hạ Vũ Văn Vĩ Thần ăn sáng xong thì bắt đầu làm việc, cô trở lại phòng làm việc của mình bắt đầu xử lý những công việc thường ngày.



Hơn mười giờ sáng, trong bộ đàm truyền đến giọng nói của bảo vệ: “Quản gia Đào, có một vị là Dương Vi Tiếu tìm ngài, nói là bạn của ngài.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK